Bạch Nguyệt Quang Của Nhiếp Chính Vương

Chương 3


2 tháng


“Vương gia! Ta không biết vương gia có bao nhiêu bạch nguyệt quang, cũng không biết người đối với người đó có bao nhiêu thâm tình."

“Nhưng công chúa của ta dù sao cũng đã được gả đến đây với thân phận chính thê của người. Thế mà điều kiện sống đến hạ nhân cũng không bằng.”

"Ta không biết thế nào, nhưng dù sao cũng là vấn đề liên hôn hai nước. Vương phi thế nào cũng là công chúa của Lôi quốc, mong vương gia suy xét thoả đáng!" Ý Nhi dõng dạc lên án.

Choang-

Ung Nam Minh nhất thời tức giận, liền ném cốc trà trên tay xuống bàn.

Ta nằm trên giường bệnh sốt đê mê không dứt, nhưng cũng có thể nghe được mồn một những lời Ý Nhi nói.

Vì sợ nhiếp chính vương nổi giận sẽ nguy hại đến em ấy, ta liền cố gắng xốc người ngồi dậy chủ động phân minh.

Nhưng có lẽ ta quá đề cao chính bản thân mình rồi…

Mắt ta lúc này nặng trĩu, cơ thể lại sốt cao không ngừng. Sớm chốc lại tiếp tục bất tỉnh nhân sự…

Mà ta lại chẳng hề hay biết, sau khi ta ngất đi, Ung Nam Minh liền rút kiếm, chĩa thẳng về phía đám hạ nhân đang đứng ở gần đấy:

“Ai cho các ngươi tự ý làm loạn ở phủ của bổn vương?!"

Chứng kiến sự phẫn nộ của nhiếp chính vương, người người đều quỳ xuống cầu xin tha mạng.

Lúc ta tỉnh lại đã là chuyện của ba ngày sau, đập vào mắt ta lúc này là khuôn mặt mất sức sống của Ung Nam Minh.

Nhìn thấy ta đã tỉnh dậy, Ung Nam Minh mắt sáng như sao, vội vàng nắm lấy tay ta rồi hào hứng bảo:

“Vương phi, nàng cuối cùng cũng tỉnh."

Ta khẽ rụt tay lại, có hơi e dè mà đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Ý Nhi…

Ung Nam Minh có hơi hụt hẫng, khẽ cụp mắt lên tiếng giải thích:

“Sự việc lần này, là do bổn vương thất trách..."

“Ma ma tổng quản vốn là vú nuôi của ta. Trước khi nàng đến, mọi việc trong phủ đều do bà ấy phụ trách. Ta không biết bà ấy lại dám cả gan làm đến mức này.”

“Nàng yên tâm, chuyện này vi phu đã xử lý ổn thoả.”

Nói rồi, nhiếp chính vương liền lấy từ trong tay áo ra một chiếc lệnh bài rồi nhét vào tay ta:

“Sau này chuyện ở vương phủ, mong được phu nhân chiếu cố nhiều hơn."

Sau ngày hôm đó…

Ta được chuyển đến một nơi ở mới, điều kiện phải nói là tốt hơn nơi ở cũ cả trăm lần.

Mỗi ngày, Ung Nam Minh ghé sang thăm ta đều sẽ mang rất nhiều quà.

Khi thì trang sức châu báu, lúc thì vải gấm vải lụa.

Nhiếp chính vương hỏi: “Có thích không?"

Ta bảo: “Ta không có hứng thú với những thứ này."

“Thế nàng có hứng thú với điều gì?”

Ta không biết bản thân bị cái gì nữa, ngay khi câu hỏi được đặt ra, hình ảnh trong đầu xuất hiện lại chính là Ung Nam Minh.

Ta hứng thú với Ung Nam Minh ư?!

Sao... Sao có thể chứ?

Ta hai mặt đỏ ứng, không dám trực diện nhìn vào mắt y:

“Bạc... Ta thích bạc...”

Thế là ngày hôm sau, y sai hạ nhân mang đến tặng ta đến tận 9 rương bạc.

Ta hỏi: “Tại sao lại là chín rương bạc?”

Y trả lời: “Thiên trường địa cửu, bạc đầu giai lão."

Ờ ừm…

Ta vốn không hay đọc kinh thư, nên cũng không rõ ngụ ý của y cho lắm.

Mà hình như nhiếp chính vương đang khen ta xinh đẹp đúng không?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play