Bạch Nguyệt Quang Của Nhiếp Chính Vương

Chương 2


2 tháng


Két

Cánh cửa phòng tân hôn đột nhiên được mở ra, kéo ta khỏi những hồi ức không muốn nhắc đến.

Ta đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, phát hiện vị nhiếp chính vương thân mang hắc y đã không thấy đâu, thay vào đó là một bộ hỷ phục đỏ chói…

Y lúc này đã ngà ngà say, từng bước tiến lại gần ta với vẻ mặt vô cùng ủ rũ.

Nghe bảo, trước khi đảm nhiệm chức vị nhiếp chính vương, y đã từng tung hoành chiến trường rất nhiều năm. Được mệnh danh là "sát thần" của Ung quốc.

Ta có hơi lo sợ, sợ lúc y không tỉnh táo sẽ tìm cách hành hạ ta…

Tình tiết bị y bắt nạt đầu chả thấy. Chỉ thấy vị nhiếp chính vương cao cao tại thượng mọi ngày giờ đây lại khuỵu gối trước mặt ta, giọng không khỏi uất ức bảo:

“Là bọn họ cố tình chơi ta.”

“Bổn vương bị mù màu, không có ý làm nàng mất thể diện...”

Ta: “?!”

Này... Này là đang giải thích cho ta nghe đấy ư?

Ta suy nghĩ một hồi lâu, phát hiện vị nhiếp chính vương này cũng không đáng ghét như ta tưởng.

“Ừm... Vương gia yên tâm, chút chuyện này, ta không để tâm là mấy...”

Đợi mãi mà cũng chẳng thấy đối phương trả lời, ta liền vội vén khăn trùm ra để cho dễ quan sát thì chợt phát hiện ai kia đã bất tỉnh nhân sự từ lúc nào.

Ta: “?!”

Bất quá, cũng không thể để nhiếp chính vương đêm tân hôn lại ngủ dưới sàn được.

Ta đành dùng hết sức bình sinh, lôi y từ dưới sàn lên giường tân hôn.

Ta chắn ở giữa giường một chiếc gối nhỏ, sau đó…

Không có sau đó nữa, sau một ngày đi đường vất vả, lại còn lo toan đủ thứ, không lâu sau đó. Ta cũng dần chìm vào giấc mộng.

Mà ta chẳng hề hay biết, ngay khi ta vừa mới chợp mắt, vị nhiếp chính vương ngủ say bí tỉ chợt mở mắt, nhìn về phía ta với ánh mắt muôn vàn nhu tình rồi nở một nụ cười thoả mãn.

Lúc ta tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau.

Ý Nhi vội vàng bước vào để giúp ta rửa mặt:

“Vương gia đâu?” Ta khẽ khỏi.

"Dạ bẩm, vương gia đã lên triều từ sáng sớm rồi ạ.” Ý Nhi cung kính trả lời.

“Công chúa... À không, vương phi... Tối qua, người và vương gia...”

Ta lắc lắc đầu để em ấy tự ngầm hiểu.

Ý Nhi mở to mắt, dường như không dám tin vào mắt mình:

“Vương gia thế mà...?!"

Két…

Cánh cửa lúc này được mở ra, bước vào là ma ma tổng quản chuyên quản lý sự vụ ở vương phủ:

“Vương phi, phòng của người đã được chuẩn bị hẳn hoi, mời đi theo lối này.”

Ta và Ý Nhi đưa mắt nhìn nhau, vì vốn không rõ tập tục của Ung quốc, nên bà ấy nói gì, ta liền nghe nấy.

Kết cục là bị chuyển đến một nơi khỉ ho cò gáy, xa tít ở trong vương phủ.

Lúc hạ nhân mang cơm, bữa trưa cũng chỉ có một chén cháo trắng và một ít rau xanh."

“Cái gì thế này?”

“Đám hạ nhân có coi người là nữ chủ nhân của vương phủ không chứ?”

Ta khẽ cụp mắt để che giấu nỗi băn khoăn của chính mình.

Nếu như không có người ở đằng sau âm thầm giật dây, thì chắc chắn đám người ở vương phủ sẽ không dám mặc nhiên làm loạn như thế này.

Là y sao?

Nhưng tối qua, rõ ràng là y đã giải thích với ta…

Ta lắc lắc đầu, an ủi Ý Nhi:

"Cũng không phải là chúng ta chưa từng trải qua cảnh này. Chỉ là vất vả hơn chút thôi..."

Một ngày, hai ngày, rồi lại ba ngày…

Ta vẫn chưa gặp lại người ấy lần nào.

Mùa đông ở Ung quốc đặc biệt lạnh, tuyết phủ đầy nơi, mặt đất một màu trắng xoá. Tính ta vốn sợ lạnh, nên tuyệt nhiên không dám bước chân ra khỏi phòng nửa bước.

Nhưng có những chuyện, cho dù có tránh thì cũng tránh chẳng được.

Củi ở phòng ta không đủ, ta vì không chịu được lạnh liền sốt cao, bất tỉnh nhân sự.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play