Bạch Nguyệt Quang Của Nhiếp Chính Vương

Chương 1


2 tháng


“Giờ lành sắp qua, tại sao nhiếp chính vương vẫn còn chưa xuất hiện?" Mọi người lúc này âm thầm thay nhau bàn tán.

"Hí" Một tiếng vó ngựa đột ngột vang lên.

Ta nương theo hướng phát ra âm thanh đưa mắt nhìn về. Xuyên qua lớp khăn hỉ trùm đầu, ta nhìn thấy một nam nhân phong thái đỉnh đạc, thân mang một bộ hắc y đen tuyền đang từng bước tiến gần đến đây.

“Nhiếp chính vương đến rồi, nhưng tại sao ngài ấy lại mang hắc y chứ?”

“Dựa theo tập tục của Ung quốc chúng ta, chỉ có kết Âm hôn thì người ta mới mang hắc y...”

“Nhiếp chính vương đây là..."

“Suỵt, nhỏ tiếng thôi...”

“Nghe bảo, thời niên thiếu, nhiếp chính vương đã từng thầm thương trộm nhớ một người rất lâu.”

“Ánh trăng sáng còn chưa chạm được đến tay đã bay vụt mất. Có lẽ hôm nay mang hắc y trên người, đại ý là muốn kết thành phu thê với vị đã khuất kia...”

“Thế còn công chúa của Lôi quốc thì sao?"

“Công chúa thì sao chứ? Dù sao cũng chỉ là một con cờ chính trị được mang đến đây để liên hôn hai nước.”

“Chậc chậc... Còn chưa bước qua cửa vương phủ đã bị đối xử thế này. Không biết ngày sau của nàng ta sẽ như thế nào?”

Người người đều chỉ trỏ chê cười ta, rõ ràng là nhiếp chính vương cố tình muốn làm ta mất mặt.

Ta mi mắt run run, khẽ cụp mắt nhìn xuống, cố gắng điều chỉnh nội tâm để không bị ngoại cảnh làm xao động.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường."

“Phu thê giao bái...”

Nghi thức cứ thế lần lượt hoàn thành, ta trong đầu cứ bị ảo não bởi những chuyện không đâu. Cũng không biết bản thân đã đến phòng tân hôn từ lúc nào…

"Lần này gả đến Ung quốc, nhất định phải hành sự cẩn trọng. Mỗi suy nghĩ, cử chỉ, hành động và lời nói của con không chỉ đại diện cho chỉ mình con mà còn đại diện cho cả Lôi quốc chúng ta." Phụ Hoàng nghiêm túc nhắc nhở.

Ta mặc dù có không cam lòng với mối hôn sự này, cũng chỉ biết gật đầu cho qua.

“Vâng, nhi thần đã rõ...”

Phụ Hoàng phất phất tay, có hơi không kiên nhẫn mà bảo:

“Được rồi, trẫm còn có chính sự cần giải quyết. Mau mau lui về nghỉ ngơi để ngày mai còn lên đường."

Ta chắp tay, cúi đầu hành lễ: “Vậy nhi thần xin phép cáo lui.”

Bước ra khỏi chính điện, ta thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Sinh ra trong thời đại cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, ta tuy rằng có lòng phản kháng nhưng cũng đành lực bất tòng tâm.

Thay vì sống như một con chim hoàng yến bị nhốt trong cấm cung, thà rằng được một lần du ngoạn đó đây trước khi bị giam vào một cái lồng mới, ta đây cũng tạm xem là can tâm.

Hơn nữa, Ung quốc và Lôi quốc nhiều năm giao chiến, mỗi năm không biết mất bao nhiêu mạng người.

Lấy một mình ta để đổi lấy sự hoà bình cho hai nước, kể ra thì cái mạng này cũng có chút đáng giá.

Ta nhất thời trầm ngâm, hướng mắt về cung điện phía xa xăm, ảo não một hồi rồi cất bước hồi cung.

"Tất cả đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?” Ta thân mang hỉ phục đỏ chói, tay còn đang bận cài trâm đột nhiên quay đầu hỏi nha hoàn thân cận.

“Dạ thưa, đã chuẩn bị xong hết rồi ạ." Ý Nhi đáp.

"Chỉ... Chỉ có điều...” Ý Nhi điệu bộ ấp úng, nhất thời lúng túng không biết có nên nói ra hay không.

Ta cắm vội cây trâm cuối cùng vào đầu rồi bình tĩnh đáp:

“Không sao, cứ việc nói đi."

“Mọi người đang xôn xao bàn tán của hồi môn của người..."

“Của hồi môn của ta?" Ta có hơi bất ngờ, nhướng mày hỏi lại.

Ý Nhi nhìn về phía ta với ánh mắt có hơi đau lòng, không can tâm mà nói:

“Lúc Lục công chúa được gả đi, sính lễ 10 dặm hồng trang, của hồi môn được trao ban phải nói là nhiều đến không xuể. Mà nay người gả đi, đến ý trung nhân còn chẳng có quyền được chọn, thế mà hồi môn còn không bằng một phần mười số hồi môn của Lục công chúa nữa. Bệ hạ có phải là hơi phân biệt đối xử rồi không?”

Ta đưa tay búng vào trán của Ý Nhi, mỉm cười bảo:

“Em đấy, đến phụ vương ta còn nói xấu được. Có phải chán sống rồi không?”

Ý Nhi lấy tay che trán, hóm hỉnh cười bảo:

“Đây đâu phải là lời nói xấu, đây là nói lời chân thật.”

“Mà công chúa à, người thật sự không buồn sao?”

Ta khẽ cụp mắt, mông lung trước thực tại và tương lai:

“Nếu buồn mà có thể tăng được số của hồi môn thì ta xin nguyện ý buồn. Đây đã buồn mà chả nhận được lợi ích gì thì cớ sao ta phải buồn?”

“Đặt lên bàn cân hai hoàn cảnh, hai số phận bất đồng để đem so sánh chỉ là thú vui tiêu khiển của người rảnh rỗi thôi...”

“Nữ nhi của Hoàng hậu hiện tại và nữ nhi của phế hậu đã mất...”

“Chỉ nhìn sơ thôi cũng biết trước được kết quả rồi.”

“Không có so sánh, không có đau thương...”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play