Báo Thù Không Thể Loại Diệt Toàn Gia Ấy

Chương 4


2 tháng


16.

Ngày Bùi Lăng xuất chinh, hoàng thượng tổ chức yến tiệc trong cung tiễn đưa hắn và các tướng sĩ.

Hoàng hậu hỏi ta có đi không, lừa ta rằng ở yến tiệc còn có thịt Đông Pha ngon hơn thịt kho tàu.

Ta nói: "Ta không đi. Hơn nữa thịt kho tàu là ngon nhất."

Bùi hoàng hậu bất đắc dĩ: "Được thôi, được thôi."

Yến tiệc được tổ chức ở Phúc Tường Cung, một mình ta đuổi theo đom đóm dạo chơi trong ngự hoa viên.

Lúc ta đang ngồi xổm trong bụi cây, đột nhiên trước mặt xuất hiện một tà áo quan màu tím.

Ta mờ mịt ngẩng đầu lên.

Thừa tướng Tạ Ân sâu xa nhìn ta.

Ta nói: "Ngươi là ai vậy?"

Hắn đăm chiêu: "Con không nhớ rõ ta?"

Ta nhìn hắn nhìn hồi lâu, lắc đầu một cái.

Đôi mắt như chim ưng của hắn híp lại, giọng lạnh như băng.

"Tiểu Ngũ, lúc con lên núi đã 7 tuổi rồi, mà quên mất vi phụ rồi à?"

Ta trợn to hai mắt, lại nhìn hắn nửa ngày, sau đó trong mắt đều là sợ hãi.

Hắn thấy ta như vậy, biết ta là nghĩ ra rồi, lập tức lộ nụ cười gằn.

"Tiểu Ngũ à, sao con lại giống di nương con thế, nói ngu liền ngu thế?"

Ta sợ phát khóc: "Di nương, di nương......Ngươi làm gì di nương ta rồi?"

Hắn túm tóc ta: "Di nương con đang làm tiện nô ở Dương Châu đấy, đáng thương lắm, mắt mù rồi."

Ta bất lực địa đưa tay nắm lấy tóc: "Di nương...... Ngươi đừng hại di nương của ta......"

Hắn rất hài lòng: "Đứa bé ngoan, còn nhớ rõ di nương là tốt rồi."

Nói thì nói như thế, nhưng bàn tay đang túm tóc ta lại túm nhấc ta lên.

Ta khóc, hắn liền quát lớn, bảo ta câm miệng.

"Muốn cứu di nương con, thì con phải nghe lời vi phụ."

Ta nhịn khóc, liều mạng gật đầu: "Vâng, ta nghe..."

Hắn uy hiếp ta nhiều lần, nếu ta không nghe lời, hắn sẽ rút lưỡi di nương ta, sau đó chặt tay bà.

Ta đau tới phát khóc, lại sợ muốn ch.

"Tạ Ân!" Một giọng nam uy nghiêm lạnh lùng truyền tới.

17.

Không biết Bùi Lăng đã đứng đó từ lúc nào.

Thực ra hắn là hình tượng điển hình của quan văn, da dẻ trắng hồng, mặt mày thư sinh, thân thể như ngọc.

Nếu không phải ta nói hắn là sao Bạch Hổ, sợ cũng chẳng ai nghĩ hắn có khả năng dẫn binh đánh trận.

Chắc hắn mới từ tiệc rượu ra, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi rượu.

Tạ gia vẫn muốn có một vị hoàng hậu để được phong hầu, đương nhiên là tử địch của phủ Bình Nguyên Hầu.

Lúc này không thể buông tha, liền giương cung bạt kiếm.

Hắn buông ta ra, đứng lên cười nói: "Để ngài chê cười rồi, lão phu giáo huấn đứa con dám ăn nói hàm hồ của mình mà thôi."

Bùi Lăng lạnh nhạt nói: "Hòa Kinh tiểu sư phụ sớm đã người cõi bồng lai, không phải nữ nhi Tạ gia từ lâu rồi."

Nghe vậy, thừa tướng Tạ Ân đưa tay muốn túm tóc ta.

Ta sợ tới mức co rúm người lại.

"Vậy sao, vậy ngài hỏi nó đi, xem có phải..."

Bóng người lóe lên, bàn tay quen thói xuyên tạc của Tạ Ân bị hắn nắm chặt.

Ta nghe tiếng xương khớp vỡ vụn, thế nhưng Tạ Ân không hề hé răng.

Đây, cũng là kẻ khó nhằn.

Hắn chỉ nghiến răng cười gằn: "Bùi tướng quân, bản quan chúc ngươi thắng trận, đại thắng mà về."

Bùi Lăng buông tay ra, thả hắn đi rồi.

Ta còn ngồi dưới đất khóc.

Bùi Lăng nhìn bóng người của hắn biến mất, đột nhiên đá ta một cước.

"Đứng lên, đừng giả bộ."

18.

Có người nói ta giả bộ?

Ta không phục: "Hừ hừ hừ."

Bùi Lăng trực tiếp đem ta ôm lên: "Đứng thẳng lên."

Ta rưng rưng lau nước mắt nhìn hắn.

Bùi Lăng nhìn ta từ trên xuống dưới, cuối cùng trong đôi mắt ấy cũng có hơi nghi ngờ.

Hắn nhắc nhở ta: "Ba năm trước, ở phố lớn phía đông Hoàng Thành."

Ta lùi về sau vài bước, lưng dán lên núi giả, lúng túng một hồi.

"Không nhớ rõ?"

Ta liều mạng lắc đầu.

"Nghĩ cho kỹ, khi đó ngươi mặc một bộ y phục màu xanh dương nhạt, đi cùng Kỳ vương phi."

Ta rưng rưng nhìn hắn: "Ta không......"

Hắn nâng mặt ta, chỉ vào nốt ruồi dưới cằm.

"Nhìn đi, cái nốt ruồi này của ngươi, ta nhận ra!"

Ta sắp điên rồi: "Ta chưa từng xuống núi! Chưa từng!"

"Tại sao lại chưa, ta gặp ngươi không chỉ một lần, ngươi theo ta đòi 20 đồng, còn cùng nhau đi cửa hàng Cát Tường mua 30 cái bánh bao nhân thịt."

"Ta không......"

"Ta còn nhìn thấy ngươi ngồi xổm ở trong ngõ lén lút ăn mất mười cái, sau đó nói với vị phu nhân cùng ngươi tới là chỉ mua hai mươi cái."

"Ta không có!"

"Lúc đó ngươi không nói thế, ngươi nói ngươi là người Kỳ Vương phủ......"

Ngay lúc ta hận không thể bò lên núi giả để đào tẩu.

"Bùi Lăng! Đệ ở đây làm gì!"

Bùi hoàng hậu và Lỗ mama đứng ở đó, nổi giận đùng đùng.

Bùi Lăng vừa mới nói một câu: "Nàng là tên lừa gạt....."

Ta khóc lóc nhào vào lòng Bùi hoàng hậu.

Bùi hoàng hậu tức lên, mắng hắn hơn một phút.

Mãi đến khi Lỗ mama nhắc nhở nàng, còn phải để Bùi lăng đi tham gia yến tiệc tiễn đưa, nàng mới coi như thôi.

Bùi Lăng lúc rời đi còn hơi hoang mang, nhìn ta: "Rốt cục ngươi là tên lừa đảo hay là đồ ngốc thế?"

Bùi hoàng hậu trực tiếp đạp hắn một cước.

Chờ hắn đi rồi, Bùi hoàng hậu mới hỏi ta.

"Hòa Kinh, nó thật sự được à?"

Ta nói: "Hắn, hắn là sao Bạch Hổ mà......"

Thực ra hiện tại ta có hơi không chắc chắn lắm.

Ta cảm thấy lúc hắn đứng đó, tư thái như cao nhân.

Nhưng lúc mở miệng lại cảm giác không thông minh lắm.

19.

Phủ Bình Nguyên Hầu xảy ra chuyện rồi.

Chuyện Bùi Lăng xuất chinh vẫn luôn giấu giếm lão phu nhân, không biết sao bà lại biết được.

Lão phu nhân tức tới ngất, một tháng sau qua đời vì bệnh.

Vốn dĩ Bùi hoàng hậu còn chống đỡ được, thế nhưng mẫu thân nàng lại bị bệnh.

Cũng may chuyện này đã kinh động tới hoàng thượng, gần đây hắn càng ngày càng chăm chỉ tới Từ Nguyên Điện.

Lần này, hắn và Bùi hoàng hậu đứng cùng một phe.

Hắn hỏi: "Hoàng hậu không sợ sao?"

Hoàng hậu chẳng muốn thổ lộ tâm tình với hắn, chỉ là nói: "Nhắc tới cũng kỳ quái, chuyện này phụ mẫu thần thiếp đều giấu tổ mẫu......"

Trước đó ta xóc một quẻ cho nàng, là Thiên Phong Cấu.

Cấu giả, tức là có liên quan tới thê thiếp.

Thế nhưng cái này không có khả năng, tình cảm phu thê Bình Nguyên Hầu vô cùng tốt, Hầu gia căn bản không có thiếp thất.

Lúc này Đế Hậu không hẹn mà cùng địa quay đầu lại, nhìn ta đang chơi bập bênh táo.

Ta: "......"

An công công vội vã bẩm báo: "Bệ hạ, nương nương, tra được rồi."

Bùi hoàng hậu hoang mang, nàng không biết hoàng thượng phái người đi thăm dò!

Hóa ra là do Bùi nhị thúc sớm đã dọn ra ở riêng lén lút nói cho lão phu nhân biết.

Hoàng thượng cau mày: "Sao hắn phải làm thế?"

"Hắn nói do thê thiếp xúi giục......"

Một khắc đó, Đế Hậu lại cùng nhau khiếp sợ quay đầu nhìn ta.

Bập bênh táo trong tay ta gãy mất, ta rụt cổ nhìn họ.

tới khi An công công nói tiếp.

"Hoàng thượng, nương nương, còn nữa. Cái vị thiếp thất kia, là do thừa tướng Tạ Ân tặng tới."

Bùi hoàng hậu trong nháy mắt đã nghĩ rõ ràng minh bạch, bóp nát chén trà trong tay.

"Hoàng thượng, tổ mẫu của thần thiếp không thể ch vô ích!"

Hoàng thượng động viên: "Không sao, trẫm ở đây."

Hắn dặn dò An công công: "Tra cho trẫm, tra rõ."

20.

Hoàng thượng nói muốn tra rõ, vậy thì thật sự tra rõ ràng rành mạch.

Lúc hắn nhận được tin tức, đã không còn kiêng kị Bùi hoàng hậu nữa.

"Đại thần trong triều, không nhà nào không có nữ nhân thừa tướng đưa tới? Bề ngoài lại chỉ có 3 vị thứ nữ, giỏi thật đấy!"

Nhị nương đưa cho nhi tử của võ tướng, tứ nương thì đưa cho trưởng bối trong hoàng tộc.

Tam nương còn trực tiếp đưa vào cung.

Hơn nữa đều là tự nguyện làm thiếp, người sau hơn người trước.

Còn chưa kể, hắn lặng yên không một tiếng động vơ vét bao nhiêu mỹ nhân trong Dương Châu, đưa vào phủ của các đại thần."

Nếu Bùi hoàng hậu quản được cái miệng mình, nàng đã được sủng ái rồi.

Lúc này, nàng nói với hoàng thượng: "Nhìn xem, chúng ta không phải cũng có một à?"

Đây là chỉ Tạ mỹ nhân.

Hoàng thượng không nói gì.

Nhưng Bùi hoàng hậu xưa nay đều không biết cái gì gọi là nói giảm nói tránh.

Nàng lại nói:" Ngay cả thiên tử còn xui khiến được, huống hồ là những đại thần kia?"

Hoàng thượng trực tiếp đi rồi.

Lỗ mama hãi hùng khiếp vía: "Nương nương, sao ngài lại chọc bệ hạ tức giận bỏ đi chứ?"

Mãi mới tốt hơn được chút.

Bùi hoàng hậu thở dài: "Cũng đúng, sao ta lại không nhịn được vậy nhỉ?"

Lỗ mama đang mừng vì rốt cục nàng cũng chịu sửa đổi.

Bùi hoàng hậu lại nói: "Ta nên mang thai hoàng tự, sau đó mới đuổi hắn."

Lỗ mama xót ruột: "Nương nương!"

Bùi hoàng hậu cười cười, băng dày ba thước không phải là do lạnh lẽo một ngày mà có, Lỗ mama sẽ không hiểu.

Nàng ngoắc ngoắc tay với ta: "Hòa Kinh, tới đây."

Ta chạy tới: "Ta đây."

Bùi hoàng hậu cười nói: "Ngươi nhìn xem, năm nay bổn cung có thể mang thai hoàng tự không?"

Ta xóc nàng lắc một quẻ.

"Không thể."

Lỗ mama vừa vội: "Ngài nhìn lại cẩn thận xem!"

Ta làm khó dễ nói: "Thật sự không thể. Con cái...... Phải bảy năm sau mới có."

Lỗ mama hoảng sợ nói: "Bảy năm?!"

Bùi hoàng hậu than thở: "Còn phải nhịn bảy năm nữa."

Bảy năm sau mới có thể làm lơ hoàng thượng.

Ta nói: "Thế nhưng này quẻ có một cát, bảy năm sau, nương nương sẽ nhiều tử nhiều phúc, ít nhất......"

Ta xoè ra ngón tay đếm đếm.

"Năm vị hoàng tử."

Bùi hoàng hậu choáng váng: "Bổn cung sẽ sinh năm đứa?!"

"Còn có một vị công chúa."

Lỗ mama mừng đến phát khóc.

Mặt Bùi hoàng hậu cứng đờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play