Báo Thù Không Thể Loại Diệt Toàn Gia Ấy

Chương 2


2 tháng


6.

Từ đây, ta ở đạo quán đọc sách học quẻ, sau một năm đã có thể xóc quẻ, ba năm đã có thể xem tướng, năm năm xóc quẻ chưa từng có sai lầm.

Sau mười năm, ta có thể xem chiêm tinh, khai thiên nhãn.

Sư phụ thấy ta có thiên phú, liền đưa ta theo bên cạnh, dốc lòng truyền đạo.

Ta ngày ngày ôm sách không rời, người làm phiền ta đã đổi thành những sư huynh ta.

Hôm nay rủ ta đi ngắm mặt trời mọc, ngày mai rủ ta đi xem biển mây.

"Haizz, cái tên mọt sách ngốc nghếch này, đừng có ngày ngày ôm sách nữa, đọc nhiều hỏng mắt đấy."

Ba lần năm lần, luôn có một lần bị bắt đi.

Đêm hôm ấy, ta quan sát thấy sao Thái Âm dần bị sao Thiên Cẩu xâm lấn, có sao Thiên Cơ khác dần dần thế vào.

Phải hiểu, sao Thái Âm là hoàng hậu trong cung, mà sao Thiên Cẩu lại là kẻ phản diện*.

(* Cụm này có nghĩa là kẻ phản diện/ phản tặc. Nma t chưa biết cái nào hợp.)

Mà Thiên Cơ, lại là quốc sư.

Ngày hôm sau, một bà lão toàn thân đầy châu báu ngọc ngà, mặt mày uy nghi, nghe nói là nữ quan trong cung.

Bà cầu xin sư phụ xuống núi, sư phụ không chịu.

Bà lão khóc không thành tiếng: "Sư phụ, mặc dù người đã không còn là người phàm tục, thế nhưng vẫn phải còn lo lắng nơi trần gian chứ! Đại tiểu thư chỉ có mỗi nương nương là máu mủ, người không thể nhìn ngài ấy lún sâu vào vũng bùn được...."

Ta từng nghe nói, trước khi xuất gia, sư phụ ta là nhị tiểu thư phủ Bình Nguyên Hầu.

Vị nương nương kia... chắc là hoàng hậu nương nương?

Ta nghĩ tới tinh tượng* hôm qua, lập tức đẩy cửa xông vào.

( *từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh)

"Sư phụ, để con thay người vào cung đi!"

Khuôn mặt lạnh lùng trước giờ chưa từng thay đổi của sư phụ rốt cục cũng thay đổi.

Sau lưng còn có một đám sư huynh cùng ta nghe lén, ai cũng sợ gần chếc.

Thế nhưng bất ngờ là sư phụ không hề trách phạt ta.

Người chỉ nói: "Nghĩ kỹ rồi?"

Ta liều mạng gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi!"

Sư phụ liền nói với bà lão kia:"Đây là đệ tự đắc lực nhất dưới trướng ta - Hòa Kinh, ngươi phải chăm nom con bé thật tốt."

Bà lão vội vàng dập đầu: "Vâng..."

Không ngờ sư phụ ta lại bồi thêm một câu: "Sau khi đi ra ngoài con phải ngoan, thịt kho tàu, ba ngày chỉ cho phép ăn một lần."

Bà lão: "......"

Ta mừng rỡ dập đầu với sư phụ: "Sư phụ yên tâm, đồ nhi nhớ kỹ!"

7.

Ta ngồi xe ngựa trong cung xuống núi.

Bà lão kia gọi là Lỗ mama, là nữ quan tên Phụng Nghi, phụ trách lễ nghi bên cạnh hoàng hậu.

Bà đánh giá ta một lượt, vẻ mặt ưu sầu.

Ta biết, ta còn nhỏ tuổi, các sư huynh nói ta có xinh đẹp, có một đôi mặt trong veo.

Làm gì giống người biết làm việc lớn?

Lỗ mama thăm dò hỏi: "Tiểu sư phụ, những năm này người từng xuống núi chưa?"

Ta cười cười nhìn nàng: "Chưa từng xuống núi."

Trông Lỗ mama thất vọng, khẽ cắn răng, lại hỏi ta: "Cuộc sống ở đạo quán có ổn không?"

Chắc bà nghĩ, nếu như được rèn luyện ở đạo quán rồi, cũng có thể có chút bản lĩnh.

Ta nói: "Ổn lắm,các sư huynh đối xử với ta rất tốt, hay cho ta ăn thịt kho tàu.". Xin‎ ủng‎ hộ‎ chúng‎ 𝒕ôi‎ 𝒕ại‎ [‎ 𝒕‎ r‎ ù‎ 𝓶‎ 𝒕‎ r‎ u‎ 𝘺‎ ệ‎ n.V𝖭‎ ‎ ]

Lỗ mama trợn tròn mắt: "Hay cho ăn?"

Ta đếm đếm đầu ngón tay: "Đúng thế, sư phụ nói ba ngày một lần, cứ được ba ngày là sư huynh liền đem thịt kho tàu tới."

Nói xong, ta còn nhìn bà cười ngây ngô.

Lỗ mama muốn ngủm luôn!

Bà nói thẳng với ta: "Tiểu sư phụ, lần này chúng ta phải vào đầm rồng hang ổ. Ngài nhìn ngài tuổi nhỏ như vậy, cũng không rõ chuyện. Ta sợ ta hại ngài."

Ta ngơ ngác nhìn bà: "Nhưng ta không đi, hoàng hậu nương nương phải làm sao giờ?"

Lỗ mama gấp muốn khóc: "Tiểu sư phụ, tiên sư cưng chiều ngài vậy, ngài đi xin ngài ấy được không? Lão nô, lão nô dập đầu với ngài..."

Bà khóc, ta cũng sợ sắp khóc, ôm bà ấy.

"Mama, bà đừng khóc, bà phải sống, nếu không sẽ không ai cứu được con bà đâu."

Lỗ mama giật mình nhìn ta.

Ta rưng rưng nước mắt chỉ trước mặt bà ấy: "Con cái ngài xung quanh đầy hung hiểm, sát khí khắp nơi, chỉ là điền trạch trong cung cũng có thể chuyển biến tốt hơn. Nếu bà sụp đổ, mọi chuyện coi như chấm hết."

Lỗ mama hít sâu một hơi: "Ngài biết xem tướng?"

Ta xấu hổ nói: "Xem tướng ấy hả, phải học chứ, nhưng sư phụ nói phải học mấy chục năm mới được tính, nên cũng không tính là biết."

Lỗ mama lại nặng lòng.

Ta lại sợ hãi thốt lên: "Nhưng ta khai thiên nhãn rồi, sư phụ nói ta học được."

Lỗ mama: "........."

Bà nói ta biết,. bà là nhũ mẫu của hoàng hậu, con ruột bà ở ngoài cung, là thủ lĩnh đội ám vệ của hoàng hậu, đã bị bắt rồi.

Hoàng hậu giờ lo thân mình còn không xong.

"Cũng không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên sức khỏe nương nương yếu đi, làm gì cũng không thuận lợi..."

Ta ngoẹo cổ nhìn bà: "Thể nào, lúc trên núi, ta thấy có nhật thực."

Trong nháy mắt, Lỗ mama đứng lên, tinh thần phấn chấn.

8.

Từng thấy bản lĩnh của ta, nhưng Lỗ mama vẫn chưa yên tâm.

Bà hỏi ta có nhớ Tạ gia không, ta nói lúc ta lên núi vẫn còn nhỏ, không nhớ lắm.

Lỗ mama gật gù, nói vậy cũng tốt.

"Nữ nhi nhà họ Tạ đã ch..et 2 người,nghe nói nuôi con như nuôi cổ vậy, nhất định phải biết tranh đấu.

Trong đó, tam tỷ ta làm thục viện của thái tử, đã từng được sủng, bệ hạ đăng cơ là được phi vị, bây giờ đã là quý phi rồi.

Còn nhị tỷ Ngọc Dao, gả cho con trai trưởng của Tây Bắc tướng quân, ban đầu làm quý thiếp, sau đó được nâng làm chính thê.

Tứ tỷ Ngọc Tranh, làm sủng cơ cho lão Kỳ Vương 60 tuổi, sau 2 năm được thăng làm trắc phi.

Lỗ mama nói với ta: "May từ nhỏ ngài đã lên núi, không thì chắc cũng giống đại tỷ và lục muội của ngài..."

Nói tới đây, bà thăm dò ta: "Nghe nói lúc ngài lên núi cũng đã 7 tuổi, thực sự không nhớ sao?"

Dù sao ta cũng là nữ nhi Tạ gia.

Ta bình tĩnh nhìn bà: "Những thứ bà nó, ta đều không biết, ta chỉ nhớ mỗi di nương của ta thôi."

Lỗ mama hỏi: "Di nương của ngài là người thế nào?"

Ta chống cằm: "Di nương ta... những cái khác ta không nhớ, chỉ nhớ bà ấy rất đẹp."

9.

Thực ra năm nay hoàng hậu mới 22 tuổi.

Nàng ta nlà nữ nhi nhà võ, trùng hợp là, biểu ca nàng chính là người đã cưới nhị tỷ nta.

Đầu năm tới giờ, sức khỏe vẫn luôn yếu ớt, trong phòng đầy mùi thuốc.

Ta được đưa vào điện, cách một tấm màn, ngoan ngoãn ngồi đợi.

Lỗ mama đi vào trước, thì thầm với nàng ta.

Thực ra các nàng không biết, sau khi ta khai thiên nhãn, tai thính mắt sáng, phía sau màn thế nào, ta rất rõ.

Lỗ mama nói: "Tuy là nữ nhi Tạ gia, nhưng đã lên núi 10 năm, chưa từng xuống núi. Thiên phú dị bẩm, nhưng hơi ngu."

Hoàng hậu: "Nữ nhi Tạ gia, diễn giỏi lắm."

"Nô sẽ thăm dò thêm chút, nương nương, ngài nhất định phải bình tĩnh, kể cả có căm ghét quý phi, cũng phải học cách che giấu."

"Ăn nhiều quả đắng vậy rồi, bổn cung sao có thể không biết cơ chứ.... khụ khụ, mời nàng ta vào đi."

Ngoải ra, ta còn thấy cung nữ quản lý lư hương trước giường hoàng hậu không bình thường.

Lỗ mama vừa bước ra tới chỗ ta, bên ngoài liền có thông báo.

"Nói với nàng ta, thân thể nương nương không khỏe, mời nàng về đi thôi."

"Vâng."

Cung nữ đi ra ngoài chính là cung nữ vừa quỳ gối bên cạnh hoàng hậu, đi lướt qua ta.

Hoàng hậu vén màn mời ta vào trong trò chuyện vài câu.

Ta nói: "Cung nữ vừa rồi tướng mạo không tốt, khắc nương nương đấy. Vì phượng thể của nương nương, chuyển nàng ta tới nơi khác đi thôi."

Hoàng hậu biến sắc: "Lỗ mama!"

10.

Tạ Ngọc Uyển năm đó đoạt ngọc bội của ta mới được đón vào Đông cung, lại được thịnh sủng*.

(* Vinh sủng vô hạn.)

Bây giờ đang đấu với hoàng hậu tới điểm then chốt, nghe tin ta xuống núi, trong lòng kinh sợ.

Phải biết, năm đó nàng ta tự tay móc hai mắt nương ta.

Nàng tới thỉnh an bị từ chối, gián điệp nàng ta an bài trong cung liền đáp lời.

"Lỗ mama nói nàng ta ngu ngốc, không nhớ rõ chuyện Tạ gia."

Đột nhiên nghe có người quát một tiếng: "Thật là to gan!"

Cung nữ nghe ra đó là giọng Lỗ mama, sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch!

Tạ Ngọc Uyển đứng đó, sửng sốt một chút rồi hồi thần, nở nụ cười: "Lỗ mama sao thế?"

Lỗ mama không phí lời với nàng ta, trực tiếp gọi người đè cung nữ này xuống.

"Đưa vào thận hình ty."

Cung nữ bị doạ điên rồi: "Quý Phi! Quý Phi cứu nô tỳ với!"

Tạ Ngọc Uyển tỏ vẻ đồng tình, thuận thế nói với Lỗ mama: "Chắc là có hiểu nhầm gì đó, ta đi cầu nương nương..."

Thực ra nàng ta đoán Lỗ mama, cũng biết đây là gián điệp nàng ta cài vào.

Với tính của hoàng hậu, tất nhiên sẽ phạt cả nàng ta.

Nàng ta có thể nhẫn nhịn chịu phạt, sau đó sẽ nói với hoàng thượng, nàng ta thấy cung nữ này bị ngược đãi, cầu xin nàng ta cứu mạng là được.

Dù sao hoàng thượng sớm đã ghét tính nóng nảy của hoàng hậu.

Một chiêu này phản lại hoàng hậu, mười lần như một.

Lỗ mama ngăn cản nàng ta.

"Quý Phi, hoàng hậu nương nương nói rồi, mời ngài trở về nghỉ ngơi."

Tạ quý phi sững sờ: "Nương nương không phạt ta?"

Lỗ mama hỏi ngược lại: "Vì sao phải phạt ngài?"

Tạ quý phi cười nói: "Phụng Nghi đại nhân đừng hiểu nhầm, bổn cung chỉ là thấy cung nữ này đáng thương..."

"Lẽ nào quý phi còn nghi ngờ quyết định của nương nương?"

Tạ quý phi rốt cục cũng biến sắc: "Không dám! Đại nhân nói cho cẩn thận."

Nàng ta chưa bao giờ để người khác nắm thóp mình.

Lỗ mama hừ lạnh: "Là quý phi nên ăn nói cẩn thận! Đáng thương cái gì chứ, ngài đang có ý kiến với hoàng hậu sao!"

Gián điệp bị loại bỏ, lần đầu tiên phản lại hoàng hậu thất bại, Tạ Ngọc Uyển tức tới đau cả gan

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play