Nhỏ Mọt Sách

Chương 3


1 tuần


***

Đến giờ tự học buổi tối, ra một thân mồ hôi, chạy vọt vào nhà tắm tắm nước lạnh, Đường Trạch đem một đầu đen bóng ẩm ướt cà lơ phất phơ tiến vào lớp.

Mắt hắn nhìn cô nàng đang vùi đầu làm bài tập, chân thì câu lấy một chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống, hắn ỷ vào dáng người to lớn của mình rồi cố ý dựa về phía cô nàng khiến cô dán cả người lên tường, cô nhíu mày nhìn hắn, hắn biết rõ còn cố hỏi: "Nhỏ mọt sách, lại làm đề sao?"

Diệp Trăn ừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Sắp thi tháng rồi."

Đường Trạch nhìn sườn mặt trắng nõn mềm mại của cô, mắt kính che khuất đôi mắt tròn xoe đen tuyền, lông mi vừa cong vừa dài, tuy có hơi ngốc một chút nhưng tốt xấu gì vẫn là một tiểu mỹ nữ.

Hắn cười một tiếng, xoa xoa đầu cô: "Vậy phải cố lên nhe."

"Ừm!" Cô nhìn hắn, "Vậy cậu ra ngoài trước đi, đừng cản trở tớ làm bài tập."

Đường Trạch: "..."

Nhìn nhìn, hắn đã chiếm cả nửa cái bàn học của cô.

Đường - đi chỗ nào cũng được người tung hứng - Ngũ thiếu lần đầu tiên bị ghét bỏ.

Hắn hừ một tiếng, dịch dịch người.

Còn tưởng rằng sách ngốc nhỏ lại muốn thuyết giáo với hắn, bảo hắn học tập thật tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước đâu.

Kết quả lại ghét bỏ hắn.

Hắn nhìn sách ngốc nhỏ nghiêm cẩn học tập ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn, hắn vụng trộm chơi trò chơi ở dưới bàn, cho đến khi sắp tan học mới giật mình phản ứng lại, hôm nay Diệp Trăn cư nhiên ngoan ngoãn không nói hắn cái gì, trước giờ lúc này cô nàng khẳng định đã nhìn hắn với ánh mắt không đồng ý, nói hắn không nên lãng phí thời gian như vậy, hắn đương nhiên không nghe, chịu không nổi liền lượn ra sau bàn muốn chuồn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giả bộ nghiêm túc, cười cô nàng: "Nhỏ mọt sách!" Sau đó để lại cho cô một bóng lưng, nhìn bộ dáng tức giận của cô cũng rất vui.

Nhưng mà hôm nay Diệp Trăn không để ý hắn, chắc là lo lắng thi tháng thật rồi.

Hắn viết cho cô tờ giấy nhỏ: "Sau khi tan học gặp nhau ở sân thể dục nhé."

Tờ giấy nhỏ được đẩy đến trước mặt cô, cô liếc mắt nhìn cậu trai lớn bên cạnh, hắn nhìn cô rồi nhíu mày cười xấu xa, một bộ lưu manh chờ bộ dáng đỏ mặt của nàng.

Diệp Trăn có chút đỏ mặt, sau đó nói: "Không đi."

Đường Trạch huýt sáo, nắm tờ giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác.

Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Diệp Trăn ôm sách giáo khoa Tiếng Anh muốn về ký túc xá, ai ngờ vừa đứng lên cô lại bị chàng trai bên cạnh giữ chặt tay kéo trở lại, rút vài lần đều không được cô liền thẹn thùng liếc các bạn còn lại trong lớp, nhỏ giọng nói: "Làm gì vậy?"

Bàn tay giấu dưới bàn gắt gao nắm chặt tay cô nàng, càng lúc càng chặt.

"Cô bé ngốc, tối hôm qua em đáp ứng tôi cái gì?"

"Cậu tìm người làm bài tập hộ, không tính."

"Em cũng đâu có nói không thể tìm người làm bài tập hộ, dù sao tôi cũng đã nộp bài tập rồi, giáo viên cũng đâu có nói gì."

Lông mày cô nàng cau lại, nghiêm túc nói: "Mặc kệ, dù sao cũng không tính."

Đường Trạch: "Sao lại không tính? Chẳng lẽ em còn hơn cả giáo viên sao?"

Diệp Trăn liếc mắt một cái: "Cậu nói, giáo viên lớn hơn hay là bạn gái lớn hơn!"

Đường Trạch bật cười, lòng bàn tay ngứa ngứa, lòng nhịn xuống mới không xoa xoa cái đầu nhỏ của nhỏ mọt sách nhà mình: "Nhỏ mọt sách lớn nhất."

Diệp Trăn thản nhiên nói: "Vậy buông tay ra."

Học sinh trong phòng đã rời đi gần hết, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn cố bạn học ngó qua nhìn bọn họ, nghĩ tên bá vương này khẳng định lại muốn khi dễ học sinh tốt, buổi sáng còn bắt bọn họ làm bài tập đâu! Bị Đường Trạch lạnh lẽo liếc một cái liền sợ hãi, ai mà không biết tiểu tổ tông này lục thân đều không nhận*, mấy tên hoàn khố hay chơi với hắn liền đuổi hết người ở phòng học đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

*Lục thân không nhận: kiểu máu lạnh ai cũng không tha kể cả người thân

Đường Trạch liền thuận theo buông lỏng tay, đứng dậy nhường Diệp Trăn đi trước rồi đi sau lưng cô nàng. Đột nhiên nghe lời, Diệp Trăn còn kỳ quái quay đầu nhìn hắn mấy lần.

Chàng trai liền cười cười, ra đến cửa, tắt đèn liền lộ ra nanh vuốt, đột nhiên cúi đầu hôn cô gái một cái, mềm mềm ngọt ngọt, như kẹo bông gòn hồi nhỏ ăn.

Diệp Trăn lấy lại tinh thần thì hắn đã nhảy ra xa, cười to lại thiếu đánh: "Đại bảo bối thật là ngọt."

Diệp Trăn: "...!"

Đường Trạch: "Nhỏ mọt sách, em mua kẹo ở đâu vậy, tôi cũng muốn mua một lọ."

Diệp Trăn: "...À, quầy bán đồ ăn vặt."

Nhóm hoàn khố ngoài hành lang liền ào ào hưởng ứng: "Đại bảo bối thật sự ngọt như vậy?"

"Ngũ thiếu, anh một đại nam nhân lại dùng nói cái gì mà đại bảo bối?"

"Đại bảo bối thì sao? Mày khinh thường đại bảo bối hay là khinh thường nam nhân?"

"Cút!" Đường Trạch uy hiếp: "Bọn mày ai dám gọi đại bảo bối tao liền thu thập tên đó!"

"Được rồi, được rồi, liền để cho anh cùng sách ngốc nhà anh dùng."

Diệp Trăn: "..."

Thật bá đạo.

Trở lại ký túc xá, ba nữ sinh cùng phòng đứng xung quanh bàn nhỏ lẩm bẩm nói gì đó, lúc nói chuyện thỉnh thoảng còn liếc Diệp Trăn một cái, ánh mắt rất kỳ quái.

Diệp Trăn nghi hoặc nói: "Có chuyện gì sao?"

Tâm tư của nguyên chủ đều đặt trên học tập, sau này ở bên Đường Trạch liền phân ra chút tâm tư để trên người hắn, đối với bạn học xung quanh chú ý không nhiều nên quan hệ bạn bè cũng không tốt lắm. Tính cách của cô quá mức yên tĩnh, bình thường mấy cô bạn cùng phòng liên hợp lại cô lập cô, cô không phản ứng gì, không cảm thấy có việc gì, cũng không thèm để ý.

Bây giờ Diệp Trăn đến đây, tất nhiên có thể nhìn thấy địch ý của bọn họ đối với cô.

Huống chi trong số đó còn có một người thầm mến Đường Trạch.

Lý Đào.

Lý Đào gia thế không tồi, là một phú nhị đại, còn có chút quan hệ thân thích với hiệu trưởng nhưng so với Đường Trạch còn kém xa, Diệp Trăn so với cô nàng cũng kém xa.

Ba nữ sinh nhìn nhau vài cái, một người đứng lên, trong tay cầm một tờ giấy bị vuốt đến nhăn nhúm: "Cô cùng Đường Trạch có quan hệ gì?"

Diệp Trăn thấy trên tờ giấy hàng chữ rồng bay phượng múa được ai đó viết ngoáy liền biết là Đường Trạch viết, chữ cũng giống người hắn, vừa khéo là tờ giấy hắn ném cho cô trong tiết tự học buổi tối, nói: “Liên quan đến cậu sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play