Danh Sách Đề Cử Đi Học

Chương 6


3 tháng


21.

Mức độ nghiêm trọng của gian lận thi chung bảy trường và gian lận thi vật lý có sự khác biệt.

Cái sau chỉ cần bố của Phương Ti Vũ nhờ chút quan hệ thì chuyện lớn hóa nhỏ. Bởi vì liên quan đến lợi ích không rộng, cho nên bí mật giải quyết rất dễ dàng.

Nhưng cái trước chính là bị cấm tham gia thi Đại học.

Nếu như là một học sinh không có gia cảnh và không có thế lực, chắc chắn không thể khiếu nại thì cả đời này xem như bị huỷ.

Anh trai cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng nói: “Thiêm Thiêm yên tâm, chuyện này anh giúp em giải quyết. Em an tâm chuẩn bị thi Đại học là được.”

Cách kỳ thi còn chưa tới một tháng, tôi suy tư một lát, nói với anh trai: "Được.”

“Chỉ là chuyện em cùng bố đánh cược chắc không được tính rồi.”

“Không sao.”

“Anh sẽ sắp xếp cho em vào học Tam Trung.”

“Dạ được.”

Một tháng sau, tôi lấy thân phận học sinh trung học phổ thông tham gia thi Đại học.

Nửa tháng sau, kết quả thi Đại học đã có. Tôi đạt 731 điểm, đoạt được thủ khoa.

Trong phòng làm việc của hiệu trưởng Nhất Trung, tất cả giáo viên nhìn thấy bảng xếp hạng, khó có thể tin: “Nói lại lần nữa, ai là thủ khoa?!”

Hiệu trưởng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đôi mắt bởi vì phẫn nộ cùng ghen tị mà đỏ lên: “Tại sao Lục Thiêm Thiêm lại vào được Tam Trung? Không phải tôi đã bảo các thầy xử lý nó rồi sao? Thế quái nào mà trường này không có được lại để Tam Trung chiếm ưu thế!”

Giáo viên chủ nhiệm nơm nớp lo sợ: "Chúng tôi rõ ràng dựa theo lời thầy đệ trình xử phạt mà..."

“Nhanh lên! Gửi cho tôi một bản tuyên bố!”

22.

Cùng với tin vui thủ khoa kỳ thi Đại học của tôi, trên mạng đột nhiên bắt đầu xuất hiện một số lời vu khống.

“Lục Thiêm Thiêm từng học trường Nhất Trung, bởi vì đạo đức kém, hạnh kiểm không tốt nên bị trường Nhất Trung đuổi học, không ngờ lại vào trường Tam Trung.”

“Cô ta ỷ vào thành tích tốt thôi. Tôi nghe nói trước đó cô ta còn gian lận, bị cho 0 điểm.”

“Còn có loại chuyện này? Đậu moá, cô ta thi Đại học sẽ không gian lận, đúng không?”

Nhưng bất luận trên mạng thảo luận như thế nào, Tam Trung đều nhận toàn bộ.

Hiệu trưởng Tam Trung nhận phỏng vấn, vẻ mặt vui sướng.

“Trường chúng tôi có thủ khoa Đại học, sao có thể không vui chứ?”

“Cái gì? Vốn là học sinh trường Nhất Trung đúng không?”

“Vậy thì sao? Học sinh ở Tam Trung thì chính là người của Tam Trung. Chính là làm vẻ vang cho Tam Trung chúng tôi!”

Phóng viên hỏi ông ấy: "Lục Thiêm Thiêm bị đuổi học vì đạo đức kém nên mới đến Tam Trung, hay là do nhà trường muốn cướp học sinh ưu tú?"

Hiệu trưởng Tam Trung vui cười hớn hở khoát tay: “Ha ha... mấy lời đồn nhảm trên mạng mà cũng tin sao? Lục Thiêm Thiêm ưu tú như vậy có thể ở thời điểm mấu chốt lựa chọn Tam Trung là vinh hạnh của chúng tôi. Một số người không có được vinh quang này nên muốn phá đấy mà.”

Hiệu trưởng Nhất Trung nhìn nụ cười rực rỡ như hoa của hiệu trưởng Tam Trung trên màn hình mà tức giận đến nghiến răng.

Ông ta không hiểu được vì sao lại thế, định nhờ người đi hỏi thăm.

Nhưng ông ta còn chưa kịp ra tay thì chủ tịch trường đột nhiên phát thông báo muốn thị sát trường học, tổ chức lễ tốt nghiệp.

Còn đặc biệt gọi tên tôi để tiếp đón.

Hiệu trưởng nhận được thông báo vừa giận vừa hoảng: "Tại sao lại là Lục Thiêm Thiêm? Nó bây giờ là học sinh trường Tam Trung, tôi đi đâu mà gọi nó tới tham gia lễ tốt nghiệp?"

Thầy chủ nhiệm mồ hôi tuôn như mưa: "Bằng không chúng ta liên lạc với Lục Thiêm Thiêm thử xem? Dù sao nó cũng ở trường Nhất Trung ba năm, cũng không thể tuyệt tình như vậy.”

“Thầy muốn tôi cúi đầu xin con nhỏ chết tiệt đó à?!”

“Nhưng bên phía chủ tịch...”

Hiệu trưởng nghiến răng nghiến lợi, thống khổ nhắm mắt lại: "Gọi đi.”

23.

Khi nhận được điện thoại, tôi đang tháo quà bố tôi mang về từ nước M.

Tôi nghe thầy chủ nhiệm nói qua thì không chút do dự trả lời: “Được.”

Đầu dây bên kia giáo viên chủ nhiệm không dám tin: "Em đồng ý?”

Tôi cười: "Vậy ý thầy là em nên từ chối sao?”

“Không không, hẹn gặp em ở buổi lễ tốt nghiệp.”

Lễ tốt nghiệp được tổ chức tại hội trường.

Nơi có sức chứa đến ba nghìn người.

Tôi vừa tới cửa, liền thấy một đám lãnh đạo trường đứng ở đó, thần sắc phẫn hận trừng mắt nhìn tôi.

Hiệu trưởng giả vờ cười nhưng trong lòng thì ghét cay ghét đắng: "Lục Thiêm Thiêm, em thật là giỏi.”

Tôi trả lời bằng một nụ cười: "Thật sao? Còn có thứ giỏi hơn nữa đấy.”

Bọn họ không hiểu gì, cũng không biết tôi đang nói gì.

Cho đến khi buổi lễ tốt nghiệp bắt đầu, bố tôi đại biểu chủ tịch trường lên sân khấu phát biểu.

Lúc đèn sáng lên, dưới ánh mắt kinh hoàng của lãnh đạo trường, tôi đi về phía bố: “Bố, bố xuống đi, để con lên phát biểu.”

“...”

Ba giây sau, hội trường nổ tung.

“Đậu moá, chủ tịch Lục là bố của Lục Thiêm Thiêm?”

Người mà lãnh đạo trường ra sức nịnh nọt lại là bố của tôi.

Bố tôi cười ha hả đưa micro cho tôi, quay đầu hỏi mọi người: "Thủ khoa phát biểu vài lời, không thành vấn đề chứ?"

Mọi người:...

Ai dám bảo có vấn đề chứ?

24.

Đứng trên sân khấu, tôi ung dung lấy từ trong túi ra một cây bút ghi âm, nhắm ngay micro mở lên.

Giọng của chủ nhiệm giáo dục truyền đến: "Nó đồng ý sao?”

Ngay sau đó, giọng nói có vẻ âm hiểm của hiệu trưởng vang lên: "Đúng vậy, mấy thầy cho rằng tôi không có cách trị con nhỏ này sao?”

Giáo viên chủ nhiệm vội vàng cười bồi: "Không có, không có, hiệu trưởng rất lợi hại. Trước kia cứ tưởng Lục Thiêm Thiêm là đứa ngoan ngoãn, không ngờ nó chỉ là một con khốn, khó đối phó như vậy.”

“Chẳng qua là không nhận được đề cử thôi, lại muốn chống lại trường để chứng minh bản thân. Không có gì phải sợ nó cả.”

“Đúng vậy, nhưng mà hiệu trưởng, thầy thật định đem vị trí đề cử cho nó sao? Phương Lâm vì danh sách này mà nhét cho chúng ta không ít rồi.”

“Làm sao có thể? Tôi chỉ nói vài lời để dỗ dành Lục Thiêm Thiêm mà thôi. Chờ sau khi nó đạt được thành tích tốt trong kỳ thi, sẽ tùy tiện tìm lý do để nói chuyện với nó.”

"Nếu nó tức giận thì sao?"

“Còn một tháng nữa là thi Đại học, chắc nó không ngu bỏ luôn cơ hội tham gia thi chứ?"

Nói tới đây hiệu trưởng dừng một chút, tiếp tục nói: "Tôi đã tra qua, nó chỉ là một đứa có gia cảnh bình thường. Ghê gớm lắm thì bố mẹ nó tới làm ồn ào chút, một đám kiến hôi, mấy thầy nghĩ tôi sẽ sợ sao?”

Đoạn ghi âm đến đây thì dừng lại.

“Một đám kiến hôi, mấy thầy nghĩ tôi sẽ sợ sao?”

Trong đoạn ghi âm chính là hiệu trưởng cùng đám người thân cận. Mặt ông ta tái mét, đồng tử co rút: "Đoạn ghi âm này, là mày cố tình!"

Hiệu trưởng đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhớ ra nguồn gốc của đoạn ghi âm này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play