Danh Sách Đề Cử Đi Học

Chương 4


3 tháng


13.

Tạ Tương Lê ngồi xổm ở góc tường bên ngoài phòng học để nghe tôi nói về ý tưởng giải đề.

Mặc cho chủ nhiệm lớp gọi cậu ta vào lớp ngồi thì cậu ta đều lạnh lùng từ chối: "Không được."

Chủ nhiệm lớp còn bị châm chọc thêm một câu: "Bạn học Lục Thiêm Thiêm có thể ngồi xổm, em cũng có thể.”

Chủ nhiệm lớp tức giận đến mức khuôn mặt biến thành màu gan heo.

Gần tan học, tôi rốt cục giảng xong đề.

Trước khi đi, Tạ Tương Lê xin phương thức liên lạc của tôi: “Không bao lâu nữa là kỳ thi tuyển sinh chung của bảy trường, chúng ta có thể thảo luận một chút.”

Tôi đọc số điện thoại cho cậu ấy, sau khi Tạ Tương Lê cẩn thận lưu lại, ý tứ sâu xa hỏi tôi: "Chủ nhiệm lớp không thích cậu à?”

Tôi "A?" một tiếng: "Thấy rõ vậy sao?”

Cậu ta không trả lời, chỉ nở nụ cười: "Chắc là tôi biết lý do đấy.”

“Hả?”

“Không có gì, gặp lại sau nha.”

Lúc ấy, tôi không hiểu Tạ Tương Lê có ý gì.

Nhưng hai tuần sau, khi tôi nhìn thấy Tạ Tương Lê ở hội trường, cuối cùng tôi cũng hiểu "gặp lại sau" mà cậu ta nói hoá ra là ý này.

Trường trung học trọng điểm cấp thành phố có tổng cộng bảy trường. Mỗi năm đều tổ chức một lần thi chung.

Trước kỳ thi, để nâng cao tinh thần thì mỗi trường cử ra một trăm học sinh đứng đầu tham gia diễn thuyết.

Địa điểm năm nay chính là trường tôi.

Mỗi trường cũng sẽ cử đại diện xuất sắc tới, người của trường Tam Trung được cử đến chính là Tạ Tương Lê.

Mà trường tôi...

Tôi nhìn chủ nhiệm giáo dục bụng phệ trước mặt đang cố gắng chải tóc, vô cảm nói: "Đại diện diễn thuyết? Mấy thầy đâu có báo em trước.”

14.

Đôi mắt của thầy chủ nhiệm giáo dục đảo quanh: “Gần đây có nhiều chuyện nên thầy quên báo em. Xin hãy hiểu cho thầy. Em chỉ cần lên sân khấu chia sẻ kinh nghiệm học tập là được, đối với em mà nói rất nhẹ nhàng.”

Tôi khoanh tay trước ngực, khóe mắt thoáng nhìn chủ nhiệm lớp đang lén lút nhìn tôi bên cạnh, trong lòng đã hiểu rõ vấn đề.

E rằng người trong kế hoạch của thầy ta chính là Phương Ti Vũ, mà cô ta xảy ra sự việc gian lận nên không thích hợp trở thành đại diện cho trường, cho nên bảo tôi tạm thời cứu trường.

Tôi không chớp mắt, lập tức từ chối: “Em không đi.”

Thầy chủ nhiệm giáo dục không kiên nhẫn nhìn tôi: "Đừng trẻ con thế. Giáo viên chủ nhiệm của em đã kể cho thầy nghe mọi chuyện về em, so với danh dự của trường cũng không có gì to tát, nhưng bài phát biểu này có thể mang lại vinh dự cho em. Em biết có bao nhiêu người mong muốn cơ hội này không?"

“Em không biết, hay thầy để họ lên đi.”

Thầy chủ nhiệm giáo dục đưa ánh mắt bất mãn nhìn về phía tôi: “Thầy bảo em đi thì em phải đi, vì trường làm vẻ vang là việc em nên làm, đừng có vô liêm sỉ như vậy.”

Ông ta nói xong, không đợi tôi trả lời đã nghe điện thoại rồi rời đi. Trước khi đi còn ngầm cảnh cáo mà trừng mắt nhìn tôi một cái.

Ánh mắt kia, giống như chắc chắn tôi sẽ không dám cự tuyệt.

Không sao cả, tôi rời khỏi hội trường, tìm một chỗ râm mát trốn chơi game.

Nửa giờ sau, một nam sinh trong trường vô cùng lo lắng tìm đến tôi: “Lục Thiêm Thiêm, các thầy đang tìm cậu như điên kìa. Mau về đi!”

15.

Vì không muốn liên lụy cậu học sinh kia nên tôi trở lại hội trường.

Vừa bước vào, chủ nhiệm giáo dục và chủ nhiệm lớp cùng lên tiếng chất vấn tôi: "Em đi đâu vậy?”

Tôi không trả lời, đang muốn ngồi lại bị thầy chủ nhiệm giáo dục kéo một cái: "Nhanh lên, còn năm phút nữa là đến đại diện diễn thuyết của trường chúng ta rồi. Mau lên sân khấu đi.”

Không được kéo tôi nha.

Tôi đứng trơ như tượng, ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi: "Thầy nói cái gì?"

Chủ nhiệm giáo dục rống lên: "Đại diện diễn thuyết!”

Tôi cũng tăng âm lượng theo: "Diễn thuyết gì?"

Chủ nhiệm giáo dục: "Diễn văn đại diện!"

Tôi nghi hoặc không hiểu: "Đại diện cho cái quái gì?”

Chủ nhiệm giáo dục: “...”

Cho dù có chậm chạp đến mấy thì ông ta cũng hiểu được, cắn răng cảnh cáo: "Lục Thiêm Thiêm, em đừng kiểu rượu mời không uống lại uống rượu phạt!"

Tôi nghiêm mặt nói: "Thầy ơi, ở trường không cho phép uống rượu.”

Ông ấy hít sâu một hơi: "Em muốn thế nào mới lên sân khấu?!”

Tôi cười nửa miệng, chủ nhiệm lớp sắc mặt xanh mét bên cạnh tôi.

Sau một lúc lâu, thầy ta rốt cục nghiến răng nghiến lợi nói: "Danh sách cử đi học chưa phê duyệt, còn có đường thương lượng, chỉ cần em chịu nghe lời thì thầy có thể giúp em.”

Ánh mắt chủ nhiệm giáo dục hiện lên vẻ bố thí, nhìn tôi: "Em hài lòng chưa, giờ có thể lên sân khấu chưa?!"

Tôi cười cười, trước ánh mắt của bọn họ, bình tĩnh lấy di động ra, mở Vương Giả Vinh Quang: “Em chơi Tiểu Kiều.”

“...”

16.

Chủ nhiệm giáo dục không thể nhịn được nữa, tiến lên giật điện thoại của tôi.

Nhưng không giật được.

Ông ta giận dữ chỉ vào mũi tôi: "Lục Thiêm Thiêm, em đừng được voi đòi tiên, thân là một học sinh, không nghe lời thầy, cả ngày cợt nhả, coi thường nội quy trường. Em có tin tôi lập tức phạt em không? Để xem em tốt nghiệp kiểu gì.”

Vì lớn tiếng nên chủ nhiệm giáo dục đã thu hút sự chú ý của các học sinh bên cạnh. Tình hình càng lúc càng nghiêm trọng.

Tôi lặng lẽ cất điện thoại, nhìn như thỏa hiệp: "Thầy có chắc muốn em phát biểu không?”

“Chắc chắn!”

“Được!”

Tôi vỗ vỗ tay, nhấc chân đi về phía sân khấu, vừa đi vừa nói: “Vậy em nhất định sẽ cảm ơn trường thật nhiều vì đã đem chỉ tiêu vốn thuộc về em đi một vòng lớn rồi mới bố thí trở về cho em. Em cũng nhất định sẽ khen ngợi rằng tại cuộc thi vật lý lần này, trường chúng ta đã có học sinh nổi tiếng đến mức người của Uỷ ban giáo dục thành phố xuống tận trường điểm danh và muốn gặp.”

“...”

Mới đi được hai bước, tôi lại bị chủ nhiệm giáo dục kéo trở về.

Họ nhìn tôi chằm chằm đầy vẻ độc ác: “Lục Thiêm Thiêm, em giỏi lắm.”

Tôi cười khiêm tốn: "Vì em có thầy giỏi thôi.”

Giáo viên chủ nhiệm không để ý đến tôi nữa, quay đầu nói gì đó với chủ nhiệm giáo dục và bảo người dẫn chương trình tạm thời chuyển bài diễn thuyết của trường chúng tôi xuống cuối.

Nên nhớ rằng, trong quá khứ, trường tôi chưa từng nhường ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play