Danh Sách Đề Cử Đi Học

Chương 1


3 tháng


1.

Sau khi có kết quả kỳ thi tuyển sinh chung, tôi đứng nhất lớp với số điểm 706.

Nhưng điều chờ đợi tôi không phải là những lời chúc mừng mà là ánh mắt chế nhạo của các bạn cùng lớp.

Giáo viên giữ phiếu điểm của tôi và bảo tôi đến văn phòng, Phương Ti Vũ, con gái của hiệu phó, cũng ở đó.

Khi nhìn thấy tôi, cô ta nhìn tôi đầy khiêu khích.

Điều hòa trong phòng bật ở mức ấm áp. Chủ nhiệm đợi chúng tôi ngồi xuống rồi đi thẳng vào vấn đề: “Đã có danh sách đề cử đi học.”

Ánh mắt thầy đảo quanh hai chúng tôi, rồi mỉm cười với Phương Ti Vũ và đưa tay ra: "Chúc mừng em."

Tôi không biểu lộ cảm xúc gì mà chờ đợi thầy nói xong rồi hỏi: “Còn em thì sao?”

Nụ cười của chủ nhiệm lớp cứng lại: “Lục Thiêm Thiêm, thầy gọi em tới đây là muốn làm công tác tư tưởng cho em. Thầy biết em học tập chăm chỉ, ba năm ở trường cũng đạt không ít vinh dự, nhưng dù sao em cũng học tập đều đặn, làm đâu chắc đấy, trong khi đó Phương Ti Vũ...”

Tôi tiếp nhận lời giáo viên chủ nhiệm rồi nói tiếp: “Còn Phương Ti Vũ thì điểm trung bình, bắt nạt bạn cùng lớp và ỷ mạnh hiếp yếu.”

Chủ nhiệm lớp: "…"

Phương Ti Vũ tức giận: "Lục Thiêm Thiêm, mày đang nói vớ vẩn gì vậy? Có phải lần trước tao dạy mày chưa đủ phải không?!"

Tôi thờ ơ nhìn cô ta.

Cái gọi là “dạy” của cô ta chính là nhốt tôi trong nhà vệ sinh, bỏ sâu chuột và những thứ kinh tởm khác vào hộc bàn của tôi, thậm chí còn lấy trộm sách vở và văn phòng phẩm của tôi rồi ném vào thùng rác.

Không phải là giáo viên chủ nhiệm không biết.

Tôi chỉ vào dáng vẻ hống hách của cô ta và nói: "Dù như thế thì danh sách đề cử vẫn phải nhường cho cô ta sao?”

2.

Chủ nhiệm có chút xấu hổ, nháy mắt với Phương Ti Vũ rồi quay lại an ủi tôi: “Với điểm số của mình, em có thể tùy ý chọn bất kỳ trường Đại học nào, nhưng…”

Tôi ngắt lời thầy: “Không phải thông báo nói rằng vị trí đầu tiên trong kỳ thi tuyển sinh chung sẽ được ưu tiên sao?”

Chủ nhiệm cau mày: “Đúng là nói như thế, nhưng em cũng không cần chút điểm này.”

Không, tôi cần.

Khi mới vào cấp 3, tôi đã đánh cược với bố rằng chỉ cần được đề cử đi học thì tôi có thể học nhạc thay vì quản lý tài chính.

Tôi nhìn giáo viên chủ nhiệm và nói: “Trong ba năm đi học, em đã đạt được năm giải thưởng cấp quốc gia, mười sáu giải thưởng cấp thành phố và vô số giải thưởng cấp trường. Mỗi lần đi thi đều là đạt vị trí cao nhất. Dù vậy thì chỉ tiêu vẫn phải cho cô ta sao?"

Thầy chủ nhiệm đổ mồ hôi đầm đìa, mím môi không biết phải nói gì.

Phương Ti Vũ trừng mắt nhìn tôi, cao giọng: "Mày khó chịu à? Tao đã nói rõ như vậy rồi. Chỉ là đề xuất thôi. Nếu tao không vui, tao sẽ khiến mày không thể ngẩng đầu cả đời!”

Tôi phớt lờ cô ta và chỉ nhìn yên lặng nhìn chủ nhiệm.

Cho đến khi thầy ta sốt ruột nói: "Quy củ là thứ c.h.ế.t, con người mới là thứ sống. Chỉ tiêu đã được xác định và không thể thay đổi. Em nên cố gắng giành thêm vài điểm trong kỳ thi tuyển sinh Đại học. Cách biệt không lớn."

Tôi gật đầu, nhìn đi chỗ khác và rời đi.

Khi tôi bước ra khỏi văn phòng, Phương Ti Vũ đuổi theo và ngăn lại: "Lục Thiêm Thiêm, có một vài người sinh ra đã ở La Mã, và cũng có một số kẻ sinh ra chỉ làm trâu ngựa. Nếu mày muốn trách thì trách mày đã không có một người bố tốt đi.”

3.

Sau khi bước ra khỏi văn phòng, tôi lấy điện thoại di động ra và gọi cho “người bố trâu ngựa” của tôi.

Không bắt máy.

Một lúc sau, bố tôi gửi cho tôi một tin nhắn WeChat: "Bố vừa đến Đại sứ quán nước M. Có chuyện gì thế con gái?"

Tôi cười ha hả: “Không có gì ạ.”

Nhưng có một người gọi chúng tôi là trâu ngựa đấy.

Bố tôi chuyển năm mươi vạn và gửi lời động viên: “Con đã học tập chăm chỉ. Hãy dùng số tiền này để mua một ít đồ ăn tự thưởng cho mình. Bố phải đi họp và sẽ mang đặc sản cho con khi về nhà.”

Tiếng chuông chuẩn bị vào lớp vang lên.

Vừa bước vào lớp đã nghe thấy tiếng cười khoa trương của Phương Ti Vũ: "À, chỉ là được cử đi học thôi, cũng không có gì lợi hại lắm."

Khi những người bạn cùng lớp vây xung quanh cô ta nhìn thấy tôi, lỗ mũi của họ hướng lên trời.

"Tất nhiên là lợi hại rồi. Vì đề cử này mà một số kẻ dù phải sứt đầu mẻ trán cũng phải giành cho được mà."

"Đúng vậy, điểm cao thì làm được gì, không phải vẫn không giành lại chị Ti Vũ sao."

Tôi ngồi im trong lớp như không nghe thấy gì.

Sau khi giáo viên chủ nhiệm gọi tôi đến, tôi đi ngang qua như không nghe thấy thầy ta.

Thầy ta nắm lấy cánh tay tôi, áp vào tai tôi và nói một cách khó chịu: "Thứ sáu tuần sau sẽ tổ chức cuộc thi vật lý cấp thành phố. Em đại diện cho trường chúng ta tham gia. Dù sao cũng là cuộc thi của thành phố, liên quan đến danh tiếng của trường, em nên chuẩn bị thật tốt trong tuần này, nếu không hiểu điều gì thì nói chuyện với giáo viên vật lý..."

Giọng nói chủ nhiệm không lớn nhưng đủ để cả lớp có thể nghe thấy.

Tôi liếc nhìn rồi bình tĩnh rút tay ra.

Tôi nói với giọng lớn hơn: “Em không đi.”

4.

Những lời còn lại của chủ nhiệm lớp như bị nghẹn lại trong cổ họng, đôi mắt nhỏ sau tròng kính mở to, như thể x.á.c c.h.ế.t sống dậy giữa ban ngày.

Không chỉ thầy ta mà các học sinh khác cũng choáng váng.

"Lục Thiêm Thiêm uống nhầm thuốc sao?"

"Trước đây không phải cô ta thích tham gia những cuộc thi này nhất à? Ở đâu có danh tiếng, ở đó có cô ấy. Lần này chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Ồ, tớ biết rồi, cô ta không đạt được vị trí đề cử và cố tình chống lại giáo viên."

"Hừ, cô ta nghĩ mình là ai vậy? Cô ta có thể đe dọa giáo viên sao?"

Chủ nhiệm tỉnh táo lại, càng nhíu mày: "Toàn trường chỉ có một chỉ tiêu cho cuộc thi, em không đi thì ai đi?"

Tôi dựa vào tường nói: “Ai thích thì đi đi.”

"Lục Thiêm Thiêm, cái này không chỉ vì cá nhân em mà còn vì vẻ vang của trường học!"

Tôi nhướng mày và nói: "Ai quan tâm?"

Chủ nhiệm lớp: “...”

Ngón tay hắn giận run lên, tức giận nói: "Lục Thiêm Thiêm, có cuộc thi nào mà tôi không ưu tiên cho em? Tôi cho em nhiều cơ hội như vậy, bây giờ em báo đáp tôi thế à?!”

Tôi không thể không tán thưởng độ dày mặt của thầy chủ nhiệm.

Lúc này, Phương Ti Vũ vênh váo đi tới: "Thầy ơi, nó không đi thì để em đi. Kỳ thi lần trước em bị trừ năm điểm vật lý. Em cũng thường xuyên xoát đề, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Chủ nhiệm gật đầu: "Ti Vũ rất hiểu chuyện, thầy không có đánh giá sai em."

Thầy ta lại liếc nhìn tôi: “Không như sói mắt trắng.”

(Ý chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play