Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Đối Tượng Xem Mắt Là Chủ Nông Trường

Chương 4


2 tháng

trướctiếp

Sau khi gửi đi, Lang Dương Dương cầm điện thoại đợi hai phút, đối phương trả lời tốt và nhờ cậu chọn thời gian địa điểm.

"Sao rồi?" Dì hai hỏi.

"Đồng ý rồi, để con quyết định thời gian."

Dì hai rốt cục nở nụ cười nhẹ nhõm, đứng dậy ra về: "Nhớ ăn thịt bò nhé, đồ tươi đấy."

Lang Dương Dương gật đầu, tiễn dì hai đi xuống.

Sau khi ta làm, dì hai đi mua thịt bò tươi từ với đồng nghiệp, sẵn mua luôn cho Lang Dương Dương một phần

Gặp mặt tất nhiên sẽ hỏi han về tình hình hẹn hò.

Nghĩ bụng dù thành hay không, cũng nên gặp gỡ, không thì uổng công dì hai tốt bụng quan tâm mình.

Hơn nữa... Lang Dương Dương cũng khá tò mò về con người Trang Thạc.

Từ khi trở về Trường Khê, Lang Dương Dương hoàn toàn cách ly với cộng đồng đồng tính, đôi lúc thậm chí cậu còn quên mất xu hướng tính dục của bản thân.

Cậu cũng cảm thấy sống không cần định hướng như vậy cũng khá tốt.

Buổi tối ngày làm việc không có khách, Lang Dương Dương ở phòng nướng bánh ¢hนẩຖ ๖ị bột nhào để ngày mai dùng.

Du Du ở quầy bar phía ngoài rửa dụng cụ pha chế, thỉnh thoảng có tiếng đồ đạc va vào nhau, âm thanh nhỏ, mỗi lần có tiếng động đều kéo Lang Dương Dương từ khoảng không cảm xúc trở về một chút.

Em gái thời vụ tên Tĩnh Vân vừa nói tuần sau xin nghỉ, sắp tới tiết Thanh Minh, cô ấy bảo cả nhà đều yêu cầu mọi người cùng nhau đi viếng mộ tổ tiên.

Du Du cũng xin nghỉ nửa ngày, nhưng nhà cô chỉ tảo mộ buổi sáng, buổi trưa cô có thể trở về trông cửa hàng.

Hiểu Văn hỏi Lang Dương Dương sẽ đi viếng mộ thế nào.

Lang Dương Dương chỉ mỉm cười nói cửa hàng không thể đóng cửa, nên cậu sẽ không đi.

Du Du biết chút về hoàn cảnh nhà Lang Dương Dương, lập tức chuyển đề tài, nói mình sẽ ¢hนẩຖ ๖ị sẵn cà phê...

Hiểu Văn dọn dẹp xong tan làm, Lang Dương Dương và Du Du tiếp tục công việc, giống mọi ngày.

Nhưng cậu lại bị cuốn vào cảm xúc kì lạ.

Rõ ràng đã qua giai đoạn những chuyện nhỏ nhặt có thể kích động tâm trạng, nhưng lại bị cuốn vào.

¢hนẩຖ ๖ị xong bột nhào, Lang Dương Dương không muốn về, ở lại nướng bánh làm điểm tâm ngày mai, còn gửi cho dì một ít.

Trong bát thủy tinh, cậu ngâm mềm bơ với nước ấm, trộn đều với đường bột, đánh cho đến khi đường tan hết thì cho kem tươi vào, tiếp tục đánh cho đều.

Một tay cầm bát, một tay cầm máy đánh trứng, cho đến khi khối bơ vàng sậm chuyển thành màu kem, thể tích cũng tăng lên, trông như một đám mây kem dày đặc.

Sau đó dùng rây lọc bột mì, nhào nặn thành cục bột.

Lang Dương Dương chia bột thành ba phần, lần lượt pha thêm quả nam việt quất, matcha và hạt hạnh nhân, hạt phỉ và bột ca cao.

Cả ba đều là hương vị kinh điển, cậu nặn từng cái bánh tròn nhỏ, đông lạnh cho cứng.

Nhìn khay đầy bánh nhỏ được đẩy vào lò, Lang Dương Dương ngồi bệt xuống sàn, nhìn ánh sáng vàng ấm bên trong lò nướng.

Cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Đứng dậy nhìn cửa hàng, bỗng nhớ lại lời dì nói, tối có người đến đón mình tan làm, mình ở trong nướng bánh, người đó đợi bên ngoài.

Xong việc cùng về nhà.

Cậu có thể sống cuộc sống như vậy không?

Trong phòng nướng bánh, toàn bộ quá trình làm bánh tay cậu đều dính bột, không rảnh lấy điện thoại, lúc cầm lên thì không hiểu sao có cảm giác Trang Thạc sẽ nhắn tin đến.

Nhưng khi cầm điện thoại lên xem thì không có tin nhắn gì cả, chỉ có vài nhóm bánh ngọt có thông báo mới.

Lang Dương Dương hạ mắt xuống.

Không biết đang mong đợi điều gì.

¢hนẩຖ ๖ị ra về mới phát hiện trời mưa, lần trước để ô ở nhà rồi, không biết cửa hàng còn ô không.

Quay người vào tìm thì điện thoại reo lên.

Tin nhắn của Trang Thạc, bảo trời mưa rồi, ra ngoài nhớ mang ô.

Lang Dương Dương vừa đi vào trong vừa gõ: [Ừ, vừa ¢hนẩຖ ๖ị về.]

Trang Thạc: [Muộn thế?]

Dương Dương: [Ừhm.]

Trang Thạc: [Tôi cũng vừa xong việc.]

Theo thói quen, Lang Dương Dương sẽ trả lời thẳng "Vậy nghỉ ngơi đi nhé, chào buổi tối" hoặc tương tự.

Nhưng nhìn cửa hàng tối om, Lang Dương Dương do dự.

Có nên thành thật hơn, chủ động hơn không. Hỏi anh ấy làm gì chẳng hạn.

Nếu thực sự muốn cuộc sống như vậy, cũng không thể gặp đúng người ngay lần đầu, nên thử xem sao.

Nhưng Trang Thạc lại gửi thêm: [Thực ra tôi muốn nói lời xin lỗi và cảm ơn.]

Dương Dương: [Hả? Tại sao?]

Trang Thạc: [Hôm qua đột ngột mời cậu đi ăn cơm, hơi thiếu tế nhị, hy vọng cậu không bị dọa, và cũng cảm ơn vì đã đồng ý.]

Mưa ngoài trời dần nhỏ, Lang Dương Dương tìm được cái ô trong kho, cậu trả lời Trang Thạc.

[Cũng cảm ơn anh, chúc ngủ ngon.]

Không biết là vì muốn về nhà lúc mưa nhẹ, hay vì trong khoảnh khắc mưa rơi đêm khuya, Lang Dương Dương cảm nhận được cảm xúc đã lâu không có.

Cánh cửa đóng chặt lại có một luồng gió lẻn vào, vẫn cho rằng là mùa đông, không ngờ gió thổi vào lại là gió xuân.

Điều này khiến kẻ cô độc hoảng sợ.

Sáng hôm sau, Lang Dương Dương xác nhận xong giờ giấc, nhưng do từ khi về Trường Khê chưa ăn ngoài nhiều, không biết nhà hàng nào phù hợp, cũng không thể gặp mặt lần đầu ở hiệu bánh của mình, nên hỏi dì hai.

Hai bên phụ huynh đều biết hai đứa sắp gặp nhau, ai cũng vui mừng như được đi du lịch, dì hai lập tức nhờ người quen đặt một nhà hàng nổi tiếng trong vùng.

Lang Dương Dương nhìn tin nhắn và vị trí dì gửi, dì còn dặn dò cậu nói chuyện nhiều lên, tìm hiểu kỹ, rồi bảo có thể không cần chủ động quá, nên rụt rè một chút xem người ta có coi trọng mình không.

Lang Dương Dương trả lời dì được.

Bước vào nhà hàng, Lang Dương Dương mới nhận ra mình từng thấy nhà hàng này trên video giới thiệu trên mạng.

Là một cửa hàng cổ xưa, tay nghề tổ tiên truyền lại, con gái chủ nhân sau khi tốt nghiệp về nối nghiệp, cải tạo lại không gian rất đẹp, du khách vào ăn uống và check in khá nhiều.

Lang Dương Dương đến sớm mười phút, trước khi ra cửa còn xịt keo vuốt tóc cho đỡ bù xù, cũng không ăn diện lòe loẹt gì, chỉ dùng keo xịt tạo kiểu mái tóc.

Quần áo cũng mặc một bộ tương đối mới.

Có vẻ từ khi về Trường Khê cậu chưa mua bộ đồ mới nào cả.

"Xin chào, cho hỏi anh đi mấy người? Đã đặt bàn trước chưa?" Lễ tân thấy Lang Dương Dương bước vào, đi ra đón tiếp.

Lang Dương Dương mỉm cười: "Có đặt một bàn lúc sáu giờ tối, tôi họ Lang."

Cô gái kéo dài âm cuối: "Vâng, tôi biết rồi, mời anh đi bên này."

Lang Dương Dương đi theo lễ tân, xuyên qua cả nhà hàng, tới bàn khuất trong cùng, đã có một người đàn ông ngồi đó.

"Tôi tự đi qua là được." Lang Dương Dương đột ngột lên tiếng, khiến cô gái giật mình.

Vì giọng cậu nghe có vẻ gấp gáp lắm.

Lang Dương Dương nghĩ mình và đối phương gặp nhau chắc chắn rất ngượng, nếu nhân viên phục vụ còn đứng bên cạnh thì ngượng gấp đôi.

Cô gái nói được, ngó đầu về phía trước rồi quay đi.

Chắc đó là Trang Thạc, Lang Dương Dương cúi nhìn xuống, thở sâu một hơi, nắm chặt rồi thả lỏng nắm tay.

Không sao cả, cứ tưởng tượng là khách hàng thôi, thương lượng thành công thì ký hợp đồng, không thì thôi.

Lang Dương Dương tiến lại, theo từng bước chân, khuôn mặt người đàn ông dần hiện ra trong tầm mắt.

"..."

Vẻ mặt có phần hơi dữ tợn, mặc áo sơ mi denim rộng thùng thình, trên lưng ghế treo chiếc áo da nâu, chắc là áo khoác của anh.

Đôi mắt hẹp dài, lông mày đen rậm, sống mũi cao, tóc cạo ngắn sát da đầu.

Không phải là đẹp trai theo tiêu chuẩn truyền thống.

Anh đang cầm thực đơn xem, trên bàn đã có hai ly nước.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt Lang Dương Dương, Trang Thạc ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy Lang Dương Dương.

So với Lang Dương Dương, anh có vẻ bất ngờ hơn nhiều.

Bất ngờ đến mức nhanh chóng rời mắt đi, rồi đứng dậy, nhìn về phía Lang Dương Dương tiến lại với ánh mắt rất kiên định.

Lang Dương Dương bình tĩnh đưa tay ra: "Xin chào."

Trang Thạc bắt tay cậu: "Xin chào."

Tay cả hai đều hơi run.

Khi ngồi xuống, Lang Dương Dương mới nhận ra mình vừa nãy trông như thế nào, giống duyệt binh ấy.

Lang Dương Dương vừa ngồi xuống, cô phục vụ lúc nãy lại đi tới, đưa thực đơn cho cậu.

"Anh gọi món gì ạ?"

Lang Dương Dương nhìn sang Trang Thạc, anh giật mình, gượng cười, anh khẽ vươn tay, ra hiệu cậu gọi trước.

"Cô có đề xuất món nào không?" Lang Dương Dương hỏi.

"Nhà hàng chúng tôi nổi tiếng với canh nấm gà rừng, dùng nấm rừng tự nhiên phơi khô năm trước và thịt gà rừng hoang dã, rất tươi ngon."

Lang Dương Dương ngước lên, Trang Thạc lúng túng gật đầu.

"Được." Lang Dương Dương nói, rồi nhìn cô gái: "Còn gì nữa không?"

Cô gái: "Món đậu hũ viên này, nếu ăn được diếp cá thì nên thử, là một trong những món nổi tiếng của nhà hàng."

Lang Dương Dương vẫn nói: "Được."

Tiếp đó cậu gọi thêm một món rau xào, định đóng thực đơn lại, nhưng cô gái lên tiếng: "Những ngày này có măng tươi, thịt muối xào măng cũng rất ngon, thịt muối làm từ heo mới giết năm nay, chúng tôi tự chọn thịt, mỡ và nạc đan xen mùi vị đặc biệt ngon."

Lang Dương Dương rất thích thịt muối, cũng rất thích măng, nhưng đã gọi ba món rồi, thêm nữa sẽ ăn không hết, lãng phí.

"Cảm ơn cô, không cần nữa, tôi sợ ăn không hết." Lang Dương Dương nói, đóng thực đơn lại định đưa cho cô gái.

Cô gái cười, đưa tay ra định nhận thì bị một giọng nói khác cắt ngang.

"Ăn không hết thì tôi ăn."

Lang Dương Dương và cô gái cùng nhìn Trang Thạc, anh đặt hai tay lên bàn, rất kiên quyết nói lại: "Ăn không hết thì để tôi ăn."

Cô gái nhìn Lang Dương Dương, chờ quyết định của cậu.

Thật kỳ lạ, dù hai người cùng ăn nhưng cô cảm thấy như ở đây Lang Dương Dương mới là người quyết định.

Lang Dương Dương liếc nhìn thực đơn trên tay cô gái, thịt muối đặc sản địa phương, măng non mùa vụ, thực sự rất muốn ăn.

Quay sang nhìn Trang Thạc một cái, cậu bảo cô gái: "Được rồi, thêm một phần thịt muối xào măng."

Haiz...

Lang Dương Dương tự nhận mình không phải kiểu người ăn nhiều, bình thường ăn uống cũng qua loa, nhà bếp hỏng cậu đã mấy ngày liền ăn ɓáռɦ ɷì và mì sợi từ quán ăn dưới chân nhà.

Nhưng vẫn ăn rất vui vẻ.

Tuy nhiên, gặp đồ ngon cậu cũng rất háo hức, đi du lịch công tác gì cậu luôn chú tâm tìm đồ ăn.

Cậu rất giỏi lên lịch trình ăn uống, du lịch một ngày ăn được năm bữa không bỏ sót.

Nghĩ tới sắp được ăn ngon, vẻ mặt Lang Dương Dương vô thức tươi tỉnh hẳn lên.

Vì thế, khi vô tình chạm mắt Trang Thạc cũng đang mỉm cười, cậu lập tức xấu hổ.

Mình nghĩ tới ăn, còn anh ta nghĩ gì?

Lang Dương Dương nở một nụ cười gượng gạo, Trang Thạc lại trở về bộ mặt vô cảm, cả hai cùng quay đi nhìn cửa sổ.

Nhà hàng tên Xuân Hiểu Tư Thất, đúng như tên gọi, nhà hàng nằm dưới chân công viên núi nơi giao giữa thành phố cũ và thành phố mới. Sân vườn được chỉnh trang rất đẹp, có thể nhìn thấy công viên phía bên kia sông, nếu mùa xuân đến, nơi này sẽ là nơi đầu tiên cảm nhận được điều đó. ( truyện trên app T𝕪T )

Hai người đều không thoải mái cho lắm, sau khi xấu hổ nhìn nhau vẫn im lặng.

Hai ánh mắt căng thẳng nhìn ra cửa sổ, như đang hy vọng một siêu nhân nào đó sẽ xông vào phá vỡ bầu không khí này, giải cứu họ.

May mà món ăn lên nhanh, rau xào và bánh bao nhân đậu chín tới, Lang Dương Dương rất phấn khích khi được thưởng thức món quê nhà.

Cậu rời Trường Khê từ hồi cấp ba, mười mấy năm rồi về không được mấy lần, ăn đồ ăn quê hương cũng thích thú như du khách vậy.

"Tôi ăn đây." Lang Dương Dương cầm đũa lên.

Cậu vội vàng hòa lẫn hành lá, rau thơm, củ năng, dầu mè... và lớp vỏ đậu hũ còn nóng hổi trong miệng, không để ý ánh mắt Trang Thạc nhìn cậu thật dịu dàng.

Đậu phụ ở Trường Khê to, khoảng 4cm, chiên chín rồi lớp vỏ bên trong hơi rỗng. Có thể nhét thêm nhân vào.

"Ngon quá!" Lang Dương Dương vô thức kêu lên thích thú.

Vỏ đậu phụ bên ngoài giòn tan, hương đậu phủ kín, bên trong là lớp đậu hũ mềm ấm và nhân thơm cay.

Cậu há to mồm nhét luôn cả cái vào, dưới nắng ấm đầu xuân, đây chính là món khai vị tuyệt vời.

Lang Dương Dương gật gù liên tục, mới nhớ ra bên kia còn có người, muốn chia sẻ cảm giác thưởng thức hương vị tuyệt vời này.

"Anh..." Ngẩng đầu lên thấy Trang Thạc vẫn chưa động đũa, Lang Dương Dương vội ngồi thẳng lên, để mình nhìn đoan trang, chín chắn một chút.

"Anh cũng ăn đi."

Trang Thạc ừ một tiếng, gật đầu cười rồi cầm đũa lên.

Lang Dương Dương hơi ngượng ngùng, cậu vớ lấy khăn giấy lau miệng, nụ cười lần này của Trang Thạc tự nhiên hơn nhiều.

Cười lên, đôi mắt hẹp dữ tợn kia trông cũng khá... khá dễ thương.

Canh nấm thơm ngon, măng xào thịt muối tươi giòn, ngay cả món rau xào đơn giản cũng rất tươi.

Gia vị đơn giản giúp làm nổi bật vị tươi ngọt của nguyên liệu, Lang Dương Dương hiểu tại sao nhà hàng nhỏ này lại được ưa chuộng đến thế. Bất giác cậu nghĩ tới hiệu bánh ngọt nhỏ của mình.

Cửa hàng mở rồi, nhưng thành thật mà nói, cậu cũng chưa thực sự đầu tư tâm huyết như khi lúc trước tưởng tượng.

Chỉ coi đó là nơi để mình có thể yên ổn.

Từ nhỏ đã sống xa nhà, có công việc ổn định chính là nơi để Lang Dương Dương có thể yên tâm.

Ăn được hai mươi phút, Lang Dương Dương cuối cùng cũng no căng, quả thật như lo ngại ban đầu, còn lại khoảng một phần ba chưa ăn hết.

Lang Dương Dương ngước nhìn Trang Thạc, anh vẫn tiếp tục ăn, cảm nhận được Lang Dương Dương đã no, liền ăn nhanh hơn, dùng một chén cơm quét sạch trên bàn đồ ăn..

Thấy Trang Thạc đặt đũa xuống, Lang Dương Dương cầm điện thoại lên, ¢hนẩຖ ๖ị trả tiền.

"Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi." Lang Dương Dương nói.

Hai người liếc nhau, cảm thấy cuộc hẹn hò này có gì đó không đúng, nhưng cũng như bình thường.

Đã gặp mặt, ăn cơm.

Chắc là thế thôi.

Lang Dương Dương cầm áo khoác lên, "Xin lỗi, tôi ra nhà vệ sinh một chút."

Trang Thạc đứng dậy rồi lại ngồi xuống, biểu cảm hơi ngượng.

Lang Dương Dương định từ nhà vệ sinh ra sẽ trả tiền luôn, hẹn hò ăn cơm tốt nhất là nam giới trả tiền, tỏ ra có phong độ hơn.

Không ngờ ra khỏi nhà vệ sinh, Trang Thạc đã đứng bên quầy thanh toán chờ.

Lang Dương Dương nhìn qua quầy, nhân viên cười nói: "Đã thanh toán rồi ạ."

Lang Dương Dương không phải kiểu tranh giành tính tiền, chỉ biết gật đầu, cùng Trang Thạc bước ra ngoài.

Vừa bước xuống cầu thang, bỗng trời đổ mưa, giữa ánh chiều cam đỏ, mưa bay lả tả. Có chút mơ màng.

"Tôi đưa cậu về."

"Hả?"

Trang Thạc lại nói rõ ràng: "Tôi đưa cậu về."

Có vẻ không cần hỏi ý kiến Lang Dương Dương, xe anh đậu sẵn ở cửa, không nói hai lời đã mở cửa ghế phụ.

Lang Dương Dương nhìn sang, Trang Thạc cao 1m9 đứng bên cạnh chiếc SUV còn cao hơn một chút.

Cánh tay đặt trên cửa kính ghế phụ, ngay cả qua lớp áo dày vẫn không che được đường nét cơ bắp.

Vai rộng chân dài, giống người mẫu quảng cáo xe việt dã yêu thích hoạt động ngoài trời.

Lang Dương Dương khẽ cắn môi.

Những giọt mưa rơi loạn xạ trên mặt, khiến tim cậu đập loạn một nhịp.

"Được, vậy đành làm phiền anh."

--------------------

Tác giả muốn nói:

Trang Thạc: Tập tành thể hình thật sự có ích!!!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp