Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Đối Tượng Xem Mắt Là Chủ Nông Trường

Chương 1


2 tháng

trướctiếp

Trời mưa rơi lại ngưng.

Lang Dương Dương đứng dưới mái hiên, gập lại cây dù xanh dài, vẩy mạnh một cái cho bớt nước, rồi treo nó lên cái đinh trên bức tường gạch đỏ sau cửa.

Dọc đường đi tới, ống quần cũng bị ướt một chút.

Cậu đi vào phòng thay đồ, thay đổi một cái quần làm việc dự phòng, mặc áo liền quần và mũ, rồi lẻn vào phòng nướng bánh.

Trong tủ lạnh có bột nhào và bột mì đen đã ¢hຖ ๖ị tối qua trước khi tan làm, bột mì đen sau một đêm lên men trở nên đầy những lỗ khí không đều, Dương Dương rất thích cảm giác kỳ diệu này của việc bột nhào đang thở.

Lang Dương Dương nâng nó lên từ hai tay, nhìn trái nhìn phải, rất hài lòng.

Cậu cảm thấy nó rất đẹp.

Bên ngoài vẫn còn mưa rơi, tiếng mưa lộp độp, Lang Dương Dương khéo léo trộn bột mì đen với bột nhào, nhào nặn, gấp, để yên nhiều lần, bột nhào trở nên dẻo dai, trộn thêm nho khô và hạnh nhân đã ¢hຖ ๖ị sẵn, cho vào nồi gang đã được làm nóng trước.

Lang Dương Dương đặt thời gian nướng và cúi xuống nhìn cảnh vật trong lò.

Nửa tiếng sau, những cái ɓáռɦ ɷì lò nướng âu dẻo bên trong, giòn vàng bên ngoài sẽ làm xong.

Cậu rất thích nhìn ánh sáng vàng ấm trong lò nướng, âm thanh nhẹ nhàng khi lò hoạt động cũng rất quyến rũ, đó là tiếng trắng của Lang Dương Dương.

Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường cổ, còn chưa tới sáu giờ.

Lại nhìn ra cửa sổ, có vẻ đã ngớt mưa hơn, sau đó cúi xuống tiếp tục, còn phải làm thêm một chút bánh cuộn quế.

Đây là hai loại ɓáռɦ ɷì duy nhất của cửa hàng.

Ban đầu chỉ bán cà phê và món ɬཞáŋɠ ɱıệŋɠ, sau đó vì khách hàng đến mua cà phê buổi sáng thường hỏi có món ɬཞáŋɠ ɱıệŋɠ nào để làm bữa sáng không.

Vậy nên cửa hàng cho ra đời hai loại ɓáռɦ ɷì cơ bản để kết hợp với cà phê.

Khi làm xong trời đã sáng, nhưng do trời mưa, u ám nên không thể phân biệt được bây giờ là mấy giờ.

Lang Dương Dương pha cho mình một cốc cà phê đặc, thô bạo đổ sữa vào, dùng phần đầu cuối của ɓáռɦ ɷì âu không đẹp mắt làm bữa sáng cho mình.

Ngồi xuống cạnh cửa sổ, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe hở, cùng với cơn mưa lạnh, gió thổi ùa vào trong.

Lang Dương Dương nhấp một ngụm cà phê, thưởng thức bữa sáng cùng với tiếng mưa.

“Hả?” Lang Dương Dương cắn một miếng ɓáռɦ ɷì âu, cúi nhìn hạnh nhân bên trong, cảm giác giòn có thể giữ được rất tốt, hương vị hạnh nhân cũng rất đậm.

Ngon hơn đồ ăn cậu thường mua.

Sau khi ăn sáng xong, 7:30 Lang Dương Dương lại lẻn vào bếp, bắt đầu làm món ɬཞáŋɠ ɱıệŋɠ, nguyên liệu đều do cậu và Du Du - đồng thời là nhân viên pha chế ¢hຖ ๖ị từ tối hôm trước.

Mùa này không có nhiều trái cây theo mùa, chủ yếu làm các món kinh điển.

Xong việc gần 9 giờ, Lang Dương Dương ra mở cửa hàng, Du Du vừa đúng lúc chạy tới cầm dù.

Mưa đã nhỏ hẳn.

"Chào anh Dương!"

"Chào buổi sáng."

Du Du cắm cây dù vào chậu sắt trang trí ở cửa ra vào, vừa nói chuyện vừa chạy về phía quầy bar, Lang Dương Dương treo tấm bảng báo mở cửa lên, quay lại thì Du Du đã mặc đồng phục, đội nón và ¢hຖ ๖ị hạt cà phê sau quầy.

"Đêm qua giữa đêm có sấm chớp, mẹ tôi sợ quá không ngủ được, bắt tôi dậy ăn đêm, suýt nữa hôm nay tôi không dậy được. Lôi Công đâu? Có phải bị dọa rồi không?"

Lang Dương Dương cười: "Có, nửa đêm ngồi kế bên giường tôi sủa ư ử."

Du Du bật cười, lại nói đùa chuyện chó tên Lôi Công sợ sét đánh nhất.

"Vậy tôi về nhà đây."

"Được rồi, ở đây cứ để em lo." Du Du cười vẫy tay, mái tóc xoăn tự nhiên lộ rõ sau khi bị mưa làm ướt.

Lang Dương Dương ¢hຖ ๖ị ra về, bỗng nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi: "Du Du, tuần trước có nhờ cậu mua hạnh nhân phải không? Cậu mua ở đâu vậy?"

Du Du vô thức cảm thấy không ổn, lúng túng hé mở miệng, ấp úng nói: "Ở một trang trại địa phương, mẹ em bảo ngon lắm nên..."

"Rất ngon, nếu có thể thì mua thêm một ít nữa nhé." Lang Dương Dương nói.

Du Du thở phào nhẹ nhõm, lấy lại nụ cười tươi: "Được, em sẽ hỏi lại!"

Lang Dương Dương thay đồ xong, đi ra từ cửa sau.

Về nhà dắt chó đi dạo.

Chú chó tên là Lôi Công.

Lôi Công là một con chó Labrador đen nặng tới 80 cân, không biết lai từ giống nào, lông nó dài hơn Labrador thuần chủng chút xíu.

Lang Dương Dương nhặt nó về khi nó đang lang thang ở thủ đô, lúc đó mới 3-4 tháng tuổi, Lang Dương Dương làm thêm về muộn, đứng trú mưa ở bến xe buýt, chó con cũng đứng trú mưa, lúc đó chiếc xe buýt đêm vắng vẻ dừng lại, lái xe nói chó không được lên xe.

Lái xe tưởng nó là chó của Lang Dương Dương, Lang Dương Dương không giải thích, cũng không lên xe, ôm chó đi bộ về nhà.

Đêm đó trời sấm chớp dữ dội, chó lại đen nên đặt tên nó là Lôi Công.

Hai người một chó tắm nước ấm xong, sấy khô rồi chó con nằm trên áo len cũ của Lang Dương Dương cuộn tròn trong góc tường làm tổ ấm.

Lang Dương Dương rất thích.

Mặc dù bản thân cậu không có nhà, nhưng cậu đã cho chó con một mái ấm.

Trên đường về nhà, mưa nhỏ dần rất nhiều, tới khu chung cư thì đã ngớt hẳn.

Mở cửa, chó đã đứng ở cửa vẫy đuôi chờ đợi, Lang Dương Dương cầm túi nhựa, xích chó dắt nó ra ngoài.

Mùa xuân ở Trường Khê thường mưa nhiều, cỏ cây cũng mọc rất nhanh, những mầm non xanh mơn mởn rất đẹp mắt, nhưng Lôi Công mặc kệ mùa nào, thả ra một bãi to, chôn vùi một mảnh cỏ non dưới đó.

Buổi sáng cửa hàng bánh ngọt chủ yếu bán cà phê, có Du Du và nhân viên thời vụ ở đó, Lang Dương Dương không cần ở cửa hàng cả ngày, nên buổi sáng thường dắt chó đi dạo khoảng 1 tiếng đồng hồ.

Đây là thói quen mới tập từ khi về quê, trước đó buổi sáng Lang Dương Dương chỉ có thể dành 10-15 phút cho chó.

"Đi thôi." Lang Dương Dương nhẹ nhàng kéo dây xích, Lôi Công từ bụi cây bước ra, đầu và bụng đã ướt sũng.

Về đến nhà, Lang Dương Dương lau khô lông cho Lôi Công, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Trong Wechat có tin nhắn của dì hai. Ngón tay lạnh cóng, cứng đờ ra mở hộp thoại, dì gửi cho cậu một danh thiếp.

[Dương Dương à, đây là cô giáo Chương Viên Viên ở trường cấp 3 của con, cùng tuổi với con.]

[Tôi gặp rồi, người này dịu dàng, thấu tình đạt lý, rất xinh đẹp, xem ảnh của con rồi cũng đồng ý, con hãy thêm đi rồi trò chuyện xem sao.]

Lang Dương Dương không mở danh thiếp, trong lòng có chút nặng nề, từ khi về quê dì hai luôn lo lắng về vấn đề hôn nhân của cậu, giới thiệu cho cậu 7-8 người rồi.

Thậm chí còn hẹn đi ăn cơm chung với người ta.

Sống ở thành phố nhỏ, đến tuổi được cho là "đáng lẽ có gia đình", ai cũng sốt ruột muốn mai mối cho cậu.

Nhưng Lang Dương Dương thích người đồng giới, đã xác định từ rất sớm, sợ dì hai khó chấp nhận nên vẫn chưa nói với dì. Thấy dì vất vả giới thiệu cho mình như vậy, còn làm phiền cả những cô gái kia, cậu cảm thấy rất áy náy.

Mức độ khoan dung với tình yêu đồng tính ở thành thị nhỏ không bằng thành phố lớn. Nhưng cứ tiếp tục giấu giếm thì cũng không phải cách hay.

Lang Dương Dương nhìn đi nhìn lại, cuối cùng vẫn thả điện thoại xuống, mở máy tính ra kiểm tra nguyên liệu cần đặt mua.

Máy sưởi ấm đặt cạnh bàn làm việc, mở ra thì nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, cơ thể bắt đầu ấm áp trở lại.

Lang Dương Dương về đây được 4 tháng, lúc đó là mùa đông, Trường Khê ẩm ướt và lạnh lẽo, cậu không chịu về nhà dì hai mà ngủ qua đêm trong căn nhà tự xây 2 tầng nhỏ này.

Hôm sau cả người và chó đều chảy nước mũi.

Sau đó dần dần dọn dẹp lại, không biết sửa nhà, chỉ xoay xở trang trí bên trong cho ổn để ở tạm tới bây giờ.

Khu phố cũ này nhiều nhà đã bị phá dỡ xây lại, người trẻ đều chuyển vào chung cư, chủ yếu còn người già và trẻ em, chờ tái định cư.

Lang Dương Dương chính là lớn lên ở đây, từng bước rời xa, rồi từng bước trở về.

Xong việc đặt hàng đã là giữa trưa, Lang Dương Dương hâm nóng lại món sườn hôm qua, xào rau ăn cơm trưa rồi đi ngủ trưa.

1 giờ chiều thức dậy ra cửa hàng bận rộn.

Bận đến tắt đèn về nhà dắt chó, rồi mua đồ nấu ăn, xem tivi rồi đi dạo một chút.

Hầu như ngày nào cũng trôi qua như vậy.

Không xã giao, cũng chẳng cần xã giao. ( truyện trên app T𝕪T )

Trường Khê là nửa thành phố du lịch, bây giờ là mùa thấp điểm, kinh doanh cũng bình thường, chiều 3h cửa hàng chỉ có 2 bàn khách, toàn là người đến chụp ảnh.

Lang Dương Dương ở phòng nướng thử nguyên liệu mới nhận, mua 3 loại khoai lang khác nhau, bảng giấy dán lông bên cạnh bàn có dán đầy nhãn ghi cảm nhận về khoai lang các loại, độ ngọt thích hợp và cách chế biến, mỗi lần thay đổi gạch đỏ lên.

Lang Dương Dương là đầu bếp bánh ngọt nửa vời, cậu thích đồ ngọt, cũng có niềm đam mê, nghiên cứu làm món mới với cậu là thú vui.

"Anh Dương!" Du Du chạy tới, đứng bên ngoài bàn gọi cậu.

"Ừ, sao thế?"

Du Du: "Không có gì, rảnh rỗi qua xem anh làm bánh."

Lang Dương Dương mỉm cười nhẹ, tiếp tục cúi đầu khuấy khoai lang đã hấp chín.

Máy xay sinh tố và máy trộn đều đã đánh xong, lần này thử đánh bằng tay, một số nguyên liệu giữ lại chút cảm giác hạt thỉnh thoảng lại tạo cảm giác nhai tốt hơn.

"Anh Dương mặc đồng phục đầu bếp như đang làm việc ở nhà hàng Michelin, còn em mặc trông như làm thêm ở căng tin đại học."

"Nhưng mà tạp dề pha chế anh mua cho em cũng rất đẹp."

"Hạt cà phê em đặt tuần trước vẫn chưa được giao, tức chết mất."

"Em có thể nếm thử cái này không?"

...

Trong thời gian gần đây, họ đã quen với cách ứng xử như vậy, anh làm việc của anh, em làm việc của em.

Chiều tối có một nhóm học sinh đến, dì hai cũng đến.

Lang Dương Dương cho dì thử món khoai môn ngàn lớp cuộn và bánh tuyết Mị Nương mới làm.

"Ừm, ngon quá, cái này ngon, không ngấy." Đầu dì hai xoăn tóc, lúc gật đầu xoăn tóc kêu duang duang, rất thú vị.

Lang Dương Dương: "Cái này làm bằng khoai Lệ Phủ giã tay."

Dì hai: "Dương Dương à, cháu đã thêm cô gái mà dì giới thiệu chưa?"

"Vẫn chưa ạ." Lang Dương Dương vô thức chuyển hướng ánh mắt sang món bánh để trốn tránh.

"Không thích à? Dì thấy ảnh cô ấy dì cũng thích rồi, còn là giáo viên nữa chứ, bố mẹ đều làm trong hệ thống, với điều kiện của cô ấy thì chọn bừa được rồi."

Lang Dương Dương ngước mắt nhìn dì hai, mỉm cười.

Dì hai: "Nhưng người ta điều kiện tốt tất nhiên cũng kén chọn chứ, không phải ai cũng vừa mắt. Nghe nói về học lực của cháu, xem ảnh cháu rồi mới đồng ý nói chuyện xem sao."

Lang Dương Dương cúi đầu, nắm chặt chiếc tách trà còn ấm trong tay, "Dì à, cháu..."

"Có thể nói chuyện thử xem chứ, nếu thực sự không thích thì dì sẽ giới thiệu người khác, không bắt cháu phiền lòng đâu." Dì hai rất thông cảm với Lang Dương Dương.

Đứa trẻ này sống cực khổ, giới thiệu bạn gái là thực sự muốn nó có gia đình, chứ không phải để làm nó khó chịu.

Dì vẫn nhớ cách đây vài năm, dịp Tết gọi điện cho đứa trẻ, nói giá như nó có thể về quê ăn Tết thì tốt biết mấy.

Có lẽ lúc đó nó đã uống rượu, thường ngày nói chuyện rất lịch sự và xa cách, nhưng lúc đó Lang Dương Dương nghẹn ngào nói "Nếu có gia đình thì mỗi năm đều về".

Thấy Lang Dương Dương không nói gì, dì hai nói nhỏ: "Không sao đâu, không muốn nói chuyện thì thôi, dì sẽ tìm người khác cho cháu, điều kiện cháu tốt như vậy, lo gì không tìm được cô gái phù hợp."

"Không." Lang Dương Dương ngẩng đầu lên, ngón tay siết chặt chiếc tách đến mức hơi tái nhợt.

"Dì à, đừng tìm nữa."

Dì hai mím môi, vẫn muốn nói thêm để thuyết phục.

Cuối cùng Lang Dương Dương tự thấy can đảm, nói nhỏ: "Thực ra...cháu không thích con gái."

Dì cau mày, ban đầu không phản ứng kịp, "Vậy cháu thích, thích chị gái lớn tuổi hơn? Chị cũng được, biết thương người."

"Không phải." Lang Dương Dương cúi mặt xuống: "Cháu thích đàn ông, nên không có ý định kết hôn."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp