Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 21.2: Đàn Nhị.


2 tháng

trướctiếp

Nhưng ở vòng sơ loại đứng vị trí thứ 12 đã khiến lão đại có vẻ tức giận và thành công khơi dậy khát vọng chiến thắng trong cậu.

Khi Diệp Chiêu chạy lên tầng hai, chỉ nhìn thấy Tiểu Thiên giống như quả cà tím bị sương giá đánh gục, cúi đầu cố gắng chống cự nhưng cuối cùng nhưng vẫn thất bại. A Văn cau mày mà cũng không dám nói lời nào.

Tăng Tường chống tay đứng ở giữa, “Mọi người chọn đi, làm theo đề nghị của tôi hoặc là rút lui!"

Đây là thế giới quan của lão đại, tôi có thể không quan tâm nhưng một khi đã đảm nhiệm việc gì thì phải làm theo quy tắc của mình.

Khi Tiểu Thiên nhìn thấy Diệp Chiêu đi vào, cậu ta tựa hồ nhìn thấy được cứu tinh.

"Chị Tiểu Chiêu, giúp em đi. Chị là sư phụ, xin hãy chiếu cố đệ tử của mình."

"Có chuyện gì thế?"

"Anh Tường từ chối bài hát của bọn em!"

Đôi mắt của Diệp Chiêu đột nhiên sáng lên, không ngờ cô và Tằng Tường lại có ý tưởng làm táo bạo giống nhau, cô nói: "A, như vậy cũng tốt!"

"A? Sao từ chối lại là tốt?"

"Phong cách âm nhạc ban đầu quá phẳng lặng và thực sự không phù hợp với cuộc thi. Đây không phải là một buổi biểu diễn tiệc tùng. Các bài hát dành cho cuộc thi phải có thăng trầm, khiến khung cảnh bùng cháy, khơi dậy cảm xúc thì mới có thể giành chiến thắng".

Tằng Tường vốn tưởng rằng mình sẽ một đấu ba, sau khi nghe Diệp Chiêu nói xong lập tức giơ ngón tay cái lên, phía sau có chỗ dựa, toàn thân được thả lỏng.

Tiểu Thiên vô cùng lo lắng: "Tiểu Chiêu! Tại sao không niệm chú cẩn cô chứ ? Chị và anh Tường biểu diễn 'Cha hiền con hiếu', hai người đã bàn bạc trước rồi phải không?"

“Có đâu.”

“Không cần.”

Hai người gần như đồng thanh nói.

A Văn cũng gật đầu: “Anh Tường và Tiểu Chiêu nói đúng, lần trước chúng ta xếp hạng quá kém, không phải không có kỹ năng, mà là chúng ta thua trong khâu lựa chọn bài hát.”

Không có vị cứu tinh hay sự hỗ trợ từ đồng đội, Tiểu Thiên  từng bước di chuyển sau cái quầy trống, giờ cậu phải nói ra sự thật.

"Anh Tường, đừng đánh em! Hôm qua chủ nhiệm Lương hỏi em muốn biểu diễn tiết mục gì, em tưởng mọi người không phản đối việc lựa chọn bài hát nên em đã nộp lên rồi! Bây giờ không thể thay đổi được!"

Nói xong, Tiểu Thiên ôm đầu, một chày gỗ đánh vào đầu cậu ta, chủ công tức giận đến mức ước gì cái chày gỗ trong tay là phi tiêu.

Tăng Tường tức giận đi ra, để lại ba người họ ngồi ở trong phòng thở dài.

Không lâu sau, cánh cửa lại được mở ra.

Tằng Tường bước vào, cầm bản nhạc piano trên kệ lên, “Chúng ta sẽ thay đổi ngay bây giờ, ghép “Anh chỉ thích em” và “Thích em” thành một bài, cuối cùng đổi phím để kéo cả bài hát lại với nhau."

Những người khác vẫn đang lớ ngớ, nhưng Diệp Chiêu nghe hiểu rồi, ca sĩ mà cô thích trước đây đã nhiều lần kết hợp hoàn hảo hai bài hát thành một nhờ vào sự giống nhau hoặc sắp xếp lại sao cho tương tự của bản nhạc để tích hợp lại thành một bài nhạc hoàn mĩ và sau đó sẽ giành chiến thắng một cách bất ngờ.

Hiện tại họ đang sắp xếp để tập luyện cho buổi biểu diễn, Diệp Chiêu một tay chơi bass mới vào nghề thì chỉ cần chơi một số hợp âm để có thể hòa âm, cô tham gia cũng ít cho nên áp lực cũng không nhiều cho nên sớm luyện xong, đã đi xuống lầu đi dạo.

Khi cô bước xuống lầu, cô gặp Tằng Tú Quần đang ngồi ở cửa ăn ổi, nó đưa cho Diệp Chiêu một quả ổi nhỏ, thơm và ngọt.

Diệp Chiêu từng mua ổi ở siêu thị, có loại rất thơm, nhưng hầu như cô chưa bao giờ mua ổi ngọt. Có lẽ để thuận tiện cho việc vận chuyển, ổi được hái trước khi chín trên cây nên thiếu vị ngọt nhiều.

Diệp Chiêu ăn một miếng liền cảm thấy kích thích vị giác, cô vẫn muốn ăn tiếp, Tằng Tú Quần đưa cho cô, hai người còn chạy tới con đường ở phía sau cái sân nhỏ, bỏ ra 5 xu để mua ba bốn cân.

Trên đường hai người vừa đi vừa trò chuyện, Tằng Tú Quần hỏi cô: "Chị có thích A Văn không?"

Hả, trực tiếp như vậy sao?

Diệp Chiêu cười nói: “Chị không thích mấy em trai nhỏ, sao vậy?”

"Em cũng không thích. Anh ấy không giỏi bằng anh trai tôi. Tuy anh trai em béo hơn nhưng khi chỉ có một chút ánh nắng anh ấy có thể tỏa sáng. Không phải như là A Văn, anh ấy giống như là cả thế giới nợ anh ấy tiền vậy."

Mỗi người đều có mỗi tính cách khác nhau, Diệp Chiêu không muốn đánh giá rằng là ai tốt ai xấu, dù sao cũng không liên quan đến cô, cô hỏi: “Sao đột nhiên em lại nói đến chuyện này?”

"Tăng Tiểu Linh cùng lớp với mọi người, đã tung tin khắp nơi rằng vì để quyến rũ A Văn mà dù không biết chơi nhạc cụ cũng phải miễn cưỡng chơi. Cô ta còn nói rằng chị vừa ý A Văn cũng chỉ vì mục đích đó,  làm Bạch Lộ tức giận. Bọn họ đều nói Bạch Lộ thích anh A Văn."

Bây giờ hầu như Diệp Chiêu không đến trường, cô cũng không muốn cạnh tranh với những "học sinh tiểu học" đó, thật nhàm chán.

"Bọn họ muốn nói cái gì  thì cứ để cho bọn họ nói, dù sao thì người tức giận không phải là chị mà là Bạch Lộ." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tăng Tú Quần bật cười lớn, không khỏi nói một câu hơi sai sai: "Em vẫn không hiểu rằng Bạch Lộ là chị kế hay là em gái cùng cha khác mẹ của chị?"

“Đều không phải.”

“Hả, vậy là cái gì?”

“Cho dù là trên mặt pháp lí hay là huyết thống thì chị và nó chả có mối quan hệ gì.”

“Vậy sao họ lại nói là chị không để cho cô ta vào hộ khẩu còn nói đến mức giống như thật vậy, nói chị lấy cái chết để đe dọa.”

“Chị lấy cái chết ra đe dọa ư? Chị đây cần sao?” Diệp Chiêu không nói nên lời, sinh mạng của cô rất là quý trọng, ai lại nỡ đem cái chết ra để đe dọa.

Hai người đang đi bộ về nhà, trên đường có xe tuần tra để đi kiểm tra chứng minh thư và thẻ tạm trú, có người bị bắt quả tang không có giấy tờ tùy thân đang lẫn chốn và đã bị áp giải ra xe. Ở thời đại này, những người thuộc nhóm người "Ba không" sẽ bị trục xuất một cách vô tình.

Vào ngày diễn ra trận chung kết đầu tiên của cuộc thi âm nhạc Vùng Vịnh khung cảnh rất chuyên nghiệp và sang trọng, được tổ chức tại một nhà hát vừa mới được xây dựng xong.

Có tổng cộng 20 đội lọt vào vòng chung kết, ngoài các đội cổ vũ, các công ty, trường học của 20 đội này đại diện cũng mời lãnh đạo của mình đến đây để hỗ trợ khích lệ.

Cho nên khung cảnh trở nên sôi động, chủ nhiệm Lương của trường trung học Dục Tân đi cùng với hiệu trưởng Giả, Diệp Định Quốc của nhà máy đồ chơi Ngải Lâm cũng đến đi cùng với ông ấy là Bạch Vân Liên người có tâm trạng không tốt sau khi vừa từ đồn cảnh sát về.

Điều làm Diệp Chiêu ngạc nhiên nhất khi cô đến khi đến hiện trường thì mới biết đó là nhà tài trợ cho lần này là một công ty doanh nghiệp ở Cảng Thành - bánh ngọt Tống Vinh Kí, nói cách khác, tiền thưởng lần này đều do Tống Vinh Kí chi trả.

Bà Tống, người đứng đầu Tống Vinh Kí cũng đích thân đến trao giải, cơ hội hiếm có đến mức Diệp Chiêu nghĩ rằng mình phải làm mọi cách để có thể đến gần bà ấy hơn.

Thi đấu sắp bắt đầu, A Văn còn chưa tới, phòng chờ đã chật kín người, Tiểu Thiên trong phòng nghỉ bất an đi tới đi lui, vừa đi vừa thở dài: "A Văn sẽ không để cho chúng ta leo cây chứ?"

Tằng Tường ngồi trên ghế cao, nhắm mắt định thần, không nói gì cả.

Theo kết quả bốc thăm trước trận đấu, ban nhạc của Văn Thiên Tường sẽ biểu diễn ở phía sau và phải mất ít nhất một giờ nữa mới đến lượt họ lên sân khấu.

Cũng may lần này bọn họ đã chuẩn bị sẵn nhạc đệm, cho dù cậu ta không đến thì cũng có thể xử lý được.

Bên cạnh cô có một cô bé đang duỗi chân, còn có một ông già đang thử đàn nhị, Diệp Chiêu cũng đang thử đàn ghi ta bass, mọi thứ đều ổn, cô đưa đàn bass cho Tiểu Thiên: “Nhìn xem giúp tôi, tôi đi ra ngoài một chuyến."

Sau khi ra khỏi phòng nghỉ, cô gặp Cao Nguyệt Nguyệt, hai người nói chuyện một lúc, Diệp Chiêu chậm rãi đi đến khu vệ sinh dành cho khách, cô nán lại gần đó chờ.

Đợi khoảng nửa tiếng, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy mục tiêu xuất hiện, bà Tống mặc vest và váy màu trắng sữa, nếu như ở Cảng Thành thì nhất định bà ấy sẽ mặc váy dạ hội để tham gia những sự kiện như vậy, nhưng ở đại lục thì khác. Ở đây theo đuổi thời trang sự đơn giản.

Thư ký đi theo bà Tống đang đứng bên ngoài trên tay cầm điện thoại di động, Diệp Chiêu giả vờ đi theo bà Tống vào nhà vệ sinh một cách thản nhiên.

Khi bà Tống ra khỏi phòng vệ sinh để rửa tay, Diệp Chiêu chu đáo đưa cho bà một chiếc khăn giấy khô mà cô đã chuẩn bị trước đó.

"Cảm ơn em, cô bé."

"Không có gì. Tống phu nhân, tôi tên Diệp Chiêu..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp