Tôi Thấy Núi Xanh

Chương 8: Cỏ dại mùa hè (2)


3 tháng

trướctiếp

Đó là một nơi xa xôi, gần như nằm ngoài thành phố Giang Phổ, nửa tiếng sau Lâm Mị mới đến nơi.

Khi bước xuống xe, cô nhìn qua hàng rào sắt, thấy một sân chơi rộng lớn, cỏ mọc um tùm, bụi bay mù mịt, vài chiếc xe máy chạy qua chạy lại, tiếng ồn vang vọng.

Cách đó không xa có một căn nhà nhỏ làm bằng gỗ, trước cửa có hai bậc thềm, trên đó có vài bóng người đang đứng. Lâm Mị liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy được Lục Thanh Nhai.

Cô đẩy cửa sắt chuẩn bị bước vào, đột nhiên có một con chó lớn nhảy ra từ đống cỏ dại dưới bức tường gạch, sủa inh ỏi về phía cô.

Đôi chân Lâm Mị run rẩy, trán toát mồ hôi lạnh, một lúc sau cô mới bình tĩnh đưa tay vào túi xách để lấy điện thoại.

Đang chuẩn bị gọi điện cho Lục Thanh Nhai thì cô nhìn thấy một chiếc xe máy trên đường đang lao nhanh về phía cô, khói bụi mù mịt, gần đến nơi thì thắng gấp rồi dừng lại.

Người lái xe cởi mũ bảo hiểm, lắc đầu, mồ hôi chảy dọc theo rãnh lông mày.

Anh thờ ơ xoa xoa vai, đưa tay về phía con chó lớn: "Edmond, ngoan nào."

Lâm Mị ngơ ngác một lúc: "Lục Thanh Nhai."

Lục Thanh Nhai quay đầu lại, vài sợi tóc ướt mồ hôi dính trên trán, làm nổi bật làn da trắng của anh: "Qua đó ngồi đợi tôi một chút, tôi đi rửa mặt."

Con chó lớn liếm tay anh, anh vỗ nhẹ đầu nó, đặt mũ bảo hiểm lên ghế, từ xe mô tô nhảy xuống.

Lâm Mị đi đến phía trước căn nhà gỗ, có ba, bốn người trẻ tuổi giống Lục Thanh Nhai reo hò khi thấy cô: "Người đẹp này là bạn gái của anh Lục à?"

Bạn gái... cách gọi này khiến Lâm Mị ngượng ngùng.

"...Tôi là gia sư của cậu ấy."

"Ồ ồ!" Một chàng trai cao gầy hét lên: "Gia sư mà anh Lục gọi đến để hỗ trợ phải không?"

Lâm Mị hoàn toàn không biết Lục Thanh Nhai gọi cô đến làm gì, nên cô chỉ trả lời mơ hồ một câu, rồi quay đi tìm Lục Thanh Nhai.

Giữa cổng và ngôi nhà gỗ có một bồn rửa với ống nhựa màu xanh lá cây nối với vòi.

Lục Thanh Nhai cúi người, cầm ống nước rửa mặt, chú chó lớn tên Edmond sủa ầm ĩ bên cạnh, anh lau mặt rồi cầm ống nước chĩa sang nó.

Edmond kêu lên sung sướng, xoay tròn rồi nhảy cẫng lên.

Lục Thanh Nhai cười to, giơ cao ống nước, một người một chó cùng chơi đùa.

Lâm Mị giật mình khi nghe thấy tiếng cười đùa, dưới ánh nắng mặt trời, những giọt nước bắn ra sáng bóng và trong suốt, như đang thanh lọc tâm hồn của Lục Thanh Nhai.

Cô nghe rõ tiếng trái tim mình đập thình thịch khi trông thấy cảnh tượng này. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Lục Thanh Nhai và con chó lớn chơi đùa một lúc, sau đó vặn chặt vòi nước rồi đi về phía căn nhà gỗ, con chó đi sau anh, đôi khi nó liếm nhẹ vào bàn tay đang đung đưa của anh.

Khi đến nơi, Lục Thanh Nhai nhìn vào mắt chàng trai cao gầy: "Tới chưa?"

Chàng trai cao gầy nói: "Đang trên đường, mười phút nữa sẽ tới."

Ở nơi hoang vu này lại có một cái tủ lạnh đặt sát tường. Lục Thanh Nhai đi tới, lấy hai chai nước ngọt cam ra, kê nắp vào mép bàn gỗ bên cạnh để mở, ngửa cổ uống hết nửa chai, sau đó đưa chai còn lại cho Lâm Mị.

Lâm Mị chỉ vào mình: "Cho tôi à?"

Lục Thanh Nhai nhìn cô cười nửa miệng.

Hai người cách nhau ba bốn bước, Lâm Mị đi tới, nhận lấy chai nước ngọt từ trong tay anh, nói lời cảm ơn. Nhiệt độ cao bên ngoài làm trên thân chai lập tức hình thành một lớp sương.

Lục Thanh Nhai ngồi xuống bậc thang, đặt chai nước ngọt bên cạnh. Edmond đến và ngửi suýt làm ngã cái chai, Lục Thanh Nhai vươn tay ra, giữ lại.

Nhiệt độ càng ngày càng tăng cao, cỏ dại phủ đầy màu xanh, trong không khí nồng nặc mùi bụi và thực vật, ve sầu kêu râm ran, càng tăng thêm sự náo nhiệt của mùa hè.

Lục Thanh Nhai vuốt nhẹ đầu của Edmond, Lâm Mị đứng nhìn anh, chai nước ngọt nhanh chóng chỉ còn một chút mát lạnh.

Không bao lâu, một chiếc xe hơi nhỏ với vài người tóc vàng, mũi cao đi vào.

Lúc này, Lâm Mị mới hiểu vì sao Lục Thanh Nhai gọi cô đến đây - nhóm người nước ngoài này là những tay đua xe mô tô nổi tiếng trong tỉnh, đã giành nhiều giải, giàu kinh nghiệm. Lục Thanh Nhai mời cô đến hỗ trợ vì không muốn rào cản ngôn ngữ khiến cơ hội ngàn vàng này bị vụt mất.

Nhóm người chơi cùng Lục Thanh Nhai đều là con cái của những “nhà giàu mới nổi” trong thành phố, không rành về ngoại ngữ.

Lâm Mị tạm thời chấp nhận tham gia, đôi khi cô không hiểu một vài thuật ngữ chuyên môn nên cô chỉ có thể dựa vào sự mô tả để giải thích cho Lục Thanh Nhai, may mắn là anh cũng nhanh chóng hiểu được. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sau hai giờ, buổi thảo luận về kỹ thuật kết thúc, Lục Thanh Nhai và nhóm bạn quyết định địa điểm để mời mọi người đi ăn.

Chàng trai cao gầy tên Đan Đông Đình mời những người nước ngoài đi ăn tối bằng vốn tiếng Anh ít ỏi.

Lục Thanh Nhai tiến lại gần Lâm Mị đang uống nước để làm mềm cổ họng: "Tối nay cô ở lại giúp tôi được không?"

Lâm Mị dừng lại một lát: "Tôi không làm thêm giờ."

"Thường ngày cô cũng đâu có việc gì làm."

Lâm Mị đắn đo một chút, sau đó nói: "Đó là chuyện của cậu, không phải chuyện của tôi."

Lục Thanh Nhai đưa ba ngón tay: "Một giờ này bằng ba giờ dạy học, ok chưa?"

Lâm Mị suy nghĩ một chút: "Tôi không cần tiền của cậu, chỉ cần cậu hứa với tôi một điều."

Lục Thanh Nhai cười nhìn cô: "Nói thử xem."

"Sau này, hãy học hành đàng hoàng. Nhận tiền mà không làm việc, tôi ɕảɷ ŧɦấყ không thoải mái."

Im lặng một lúc, Lục Thanh Nhai đồng ý, cười nhìn cô: “Sống nghiêm túc như vậy không thấy chán sao?"

Tối đó, Lâm Mị tiếp tục làm phiên dịch.

Trên bàn ăn, cô chứng kiến ​​khả năng uống rượu đáng kinh ngạc của Lục Thanh Nhai. Họ mở một chai rượu Mao Đài, những người nước ngoài kia uống không được bao nhiêu đã gục ngã, cuối cùng, hầu như toàn bộ chai rượu đều vào bụng của Lục Thanh Nhai.

Anh không có thói quen xấu nào khi say, chỉ tập trung uống, cũng chẳng bao giờ nói nhiều hay ép người khác uống rượu.

Sau khi ăn xong, Đan Đông Đình hỗ trợ đưa những người nước ngoài lên xe taxi, sau đó cũng tự leo lên một chiếc xe rồi ngả lưng vào ghế, có vẻ như hơi say, vẫy tay về phía Lục Thanh Nhai: "Anh Lục, tôi đi trước!"

Lục Thanh Nhai "ừ" một tiếng, đợi đến khi tất cả mọi người đều rời đi, anh mới bước mấy bước loạng choạng.

Lâm Mị sợ hãi, nhanh chóng đưa tay ra đỡ anh.

Một nửa trọng lượng cơ thể của anh dồn lên vai cô, hơi thở trộn lẫn mùi rượu phả vào tai cô.

Lâm Mị nhẹ nhàng đẩy một chút, Lục Thanh Nhai nắm chặt vai cô để đứng dậy, nhưng khi anh muốn bước đi, đôi chân lại run rẩy.

Lâm Mị hơi lo lắng: "Tôi đưa cậu về nhé?"

Lục Thanh Nhai không nói gì, nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt của anh sâu thẳm, mơ màng sau khi uống rượu.

Lâm Mị bị ánh nhìn này làm cho không thoải mái, "…Có chuyện gì vậy?"

Lục Thanh Nhai cau mày, sau đó quay người, dựa vào cái cây bên đường và nôn mửa.

Lâm Mị: "…"

Lúc nãy thấy anh uống nhiều như vậy, cô còn tưởng anh là một tên bợm nhậu, không ngờ chỉ là giả vờ.

Cô liếc mắt nhìn qua, không hiểu sao cứ thấy mắc cười.

Khi Lâm Mị đưa Lục Thanh Nhai về nhà, anh đã tỉnh táo hơn một chút.

Lục Lương Trù vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, ông ấy tức giận đạp một cái vào người Lục Thanh Nhai khiến anh choáng váng.

Lục Lương Trù nhìn Lâm Mị: "Cô giáo Lâm, hôm nay thằng nhóc này không học hành gì à?"

Trong lòng Lâm Mị ɕảɷ ŧɦấყ xấu hổ: "… Xin lỗi ông Lục, tôi ɕảɷ ŧɦấყ có lẽ tôi không đủ trình độ, tuần này ông không cần trả lương cho tôi nữa, từ ngày mai, tôi sẽ nghỉ…"

Lục Thanh Nhai nhìn cô: "Cô dạy khá tốt mà, tại sao lại nghỉ?"

"Dạy khá tốt…" Lục Lương Trù lại đạp anh một cái: "Cô Lâm đã dạy mày những gì?"

"Dạy rồi, tối nay học tiếng Anh giao tiếp, phải không, cô Lâm?" 

Lâm Mị thực sự không giỏi nói dối, khuôn mặt nóng bừng, ngập ngừng không nói nên lời.

"Không tin à?" Lục Thanh Nhai nhìn Lục Lương Trù: "Nếu không tin, tôi đọc thử mấy đoạn cho ba nghe."

Khả năng tiếng Anh của Lục Lương Trù chỉ đủ để nhớ 26 chữ cái, nếu Lục Thanh Nhai muốn giả vờ lừa ông ấy, ông ấy nghe cũng không hiểu.

Vẻ mặt ông ấy ủ rũ, đẩy đứa con trai cao hơn mình một cái đầu về phía cửa: "Tao để cho mày học cả mùa hè này, nếu không vượt qua được kỳ thi chết tiệt đó thì đừng có mơ ra nước ngoài, ra công trường mà vác gạch!"

Lâm Mị không bị sa thải, và sáng hôm sau, cô lại đến đúng giờ.

Nhưng lúc đó, Lục Thanh Nhai đã ngồi lên chiếc xe mô tô, sẵn sàng xuất phát.

Lâm Mị nhanh chóng chạy đến: "Này! Hôm qua cậu đã hứa gì với tôi?"

"Tôi hứa mà cô cũng tin à?"

Gương mặt Lâm Mị tối sầm lại, cô lạnh lùng nói: “Lừa tôi thấy có vui không?"

Lục Thanh Nhai nhìn cô rồi cười nhếch môi, vỗ vào yên sau xe: “Nếu nửa đường cô không đòi xuống xe thì ngày mai tôi sẽ học hành đàng hoàng."

Lâm Mị nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.

Lục Thanh Nhai bĩu môi: "Không dám à?"

Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun trắng, làm lộ rõ đường gân vai và cổ cùng làn da trắng mịn đến trong suốt. Với đôi mắt sâu thẳm, anh đứng dưới ánh nắng sớm mai rực rỡ như một cảnh phim nghệ thuật.

Lâm Mị giữ bình tĩnh: "…Mũ bảo hiểm ở đâu?"

Lục Thanh Nhai cười: "Trong tủ ở đằng sau cổng."

Lâm Mị đội mũ bảo hiểm rồi leo lên yên sau.

Lục Thanh Nhai vặn ga: "Giữ chặt."

Mô tô gầm lên một tiếng, Lâm Mị chưa kịp ngồi vững, ngã người ra phía sau nhưng may mắn điều chỉnh lại kịp.

Chiếc xe như đang bay sát mặt đất với tốc độ cực nhanh. Gió hòa cùng hơi nước mát lạnh, cọ vào da khiến người ta rùng mình.

Chạy nhanh như vậy không ngờ vẫn có thể tăng tốc thêm, mỗi khi mô tô quẹo thì cơ thể như sắp bị văng ra khỏi xe vậy, Lâm Mị không thể giữ nổi, đưa hai tay ôm chặt eo của Lục Thanh Nhai.

Nhịp tim đập nhanh hơn khiến cô ɕảɷ ŧɦấყ khó thở.

Từ trong ra ngoài, từ trái tim đến da thịt, toàn bộ cơ thể đều muốn bùng cháy.

Nhưng niềm vui không kéo dài được lâu.

Lục Thanh Nhai cố ý trêu chọc cô, lái xe như một kẻ say rượu lang thang giữa đêm, đôi khi tăng tốc, đôi khi chậm lại, quẹo một cách đột ngột.

Dạ dày của Lâm Mị như lộn nhào, tuyệt vọng giữ chặt Lục Thanh Nhai nhưng vẫn ɕảɷ ŧɦấყ sợ hãi.

Mũ bảo hiểm ngột ngạt khiến cô có chút khó chịu, sau một cú rẽ khác, cô đột nhiên cởi mũ bảo hiểm ra. Không khí trong lành ùa vào, cô bịt mũi và miệng bằng tay, gió thổi mạnh đến nỗi cô không thể mở mắt, tóc tung bay nhưng trong lòng lại thấy vui sướng không nhịn được kêu lên: "A!"

Mô tô chợt giảm tốc độ, Lục Thanh Nhai quay đầu lại: "Nói gì vậy?"

Khuôn mặt của Lâm Mị đỏ bừng, cô im lặng.

Nhưng Lục Thanh Nhai lại trầm ngâm một chút, nhìn qua kính chiếu hậu, anh thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của cô, ẩn chứa một nụ cười rạng ngời giống như mặt hồ nước mùa xuân, khuôn mặt cô bỗng trở nên sống động.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp