Tôi Thấy Núi Xanh

Chương 7: Cỏ dại mùa hè (1)


3 tháng

trướctiếp

Lâm Mị ngước mắt lên nhìn anh.

Trên đường tới đây, cô suy nghĩ liên tục, nhiều vấn đề đan xen nhau, mặc dù quyết định ban đầu của cô vẫn không thay đổi, cho nên cô không cần phải nổi giận với anh.

Đối với cô, những ngày khó khăn và đau đớn nhất đã qua lâu đến mức cô không thể phàn nàn thêm.

Lâm Mị nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn xin lỗi anh, lúc đó tôi không cố ý nói như vậy, chỉ là lỡ lời."

Không khí im lặng một lúc.

Lục Thanh Nhai có vẻ rất mệt mỏi: "Cô nghĩ rằng tôi gia nhập quân đội là vì câu nói của cô đúng không?"

Lâm Mị dừng lại, trên khuôn mặt cô dần xuất hiện biểu cảm kinh ngạc và sửng sốt.

Lục Thanh Nhai ngẩng đầu nhìn cô: "Nếu xin lỗi tôi làm cho lương tâm của cô dễ chịu hơn một chút thì được, tôi chấp nhận lời xin lỗi."

Lâm Mị đột ngột đứng dậy.

Cô nhìn anh, đôi môi run rẩy, đường viền mắt đỏ lên, cảm xúc tức giận dâng trào, nghẹn ngào: "Lục Thanh Nhai, anh thật tự tin..."

Sau khi nói những từ cuối cùng, cô mím chặt môi, đeo túi xách rồi quay người bước ra khỏi phòng.

Thẩm Duệ vừa đi gọi điện thoại về, tình cờ đụng phải Lâm Mị đang chạy trên hành lang, chưa kịp gọi tên chỉ thoáng thấy khuôn mặt của cô, anh ta liền sửng sốt.

Lâm Mị đi vòng qua anh ta và chạy về phía lối thoát hiểm.

Thẩm Duệ ngạc nhiên, nhưng cũng không đuổi theo cô. Khi quay trở lại phòng bệnh, anh ta thấy Lục Thanh Nhai đang ngồi cúi đầu, trông không được ổn cho lắm.

"Cậu đã nói gì vậy? Làm cho cô Lâm khóc nức nở kìa." 

Lục Thanh Nhai nhìn lên: "Khóc à?”

“Đúng vậy. Lão Lục, cậu cũng nên thay đổi tính tình một chút chứ? Người ta từ xa đến mà..."

Lục Thanh Nhai đột ngột đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Duệ nhắc nhở sau lưng anh: "Cô ấy đi lối thoát hiểm!"

Bên ngoài bệnh viện có một cái cây cổ thụ, gần cửa sổ, bóng cây đung đưa trong đêm, ngăn cách tòa nhà này với những nơi khác, rất yên tĩnh. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Lâm Mị đứng ở cửa sổ, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn lau nước mắt, cố gắng để bình tĩnh trở lại.

Những năm qua, lý do mà làm cô khóc, dường như chỉ có Lục Thanh Nhai.

Thực sự không cần thiết phải đau lòng như vậy, Lục Thanh Nhai là người như thế nào chẳng phải cô đã biết rõ từ lâu rồi sao?

Từ xa có tiếng bước chân vội vã chạy xuống cầu thang.

Lâm Mị vội vàng cất chiếc khăn tay, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Lục Thanh Nhai đứng ở bậc cầu thang, hai tay vịn vào lan can, nửa người nhoài ra nhìn xuống.

Khoảnh khắc hai người chạm ánh mắt nhau, Lâm Mị thậm chí còn không biết rằng cảm xúc hận thù và tình yêu lại có thể dâng trào cùng một lúc.

Cô không dám chớp mắt vì sợ rằng anh sẽ biến mất.

Từ góc độ của Lục Thanh Nhai, anh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cô.

Anh muốn lao tới ôm cô nhưng lại ghì chặt những ngón tay trên lan can để kìm nén sự thôi thúc của mình.

Tám năm xa cách đã hình thành một vết nứt sâu như vực thẳm giữa hai người, một bên là người đã gia nhập quân đội, một bên là Lâm Mị đã kết hôn và sinh con.

Bàn tay anh từng cầm khẩu súng thép lạnh ngắt chĩa vào đầu kẻ thù, nhưng lúc này anh lại không thể dùng nó ôm ai được.

Cuối cùng, anh thở dài nặng: "Lâm Mị, tôi xin lỗi."

Lời xin lỗi này chứa đựng rất nhiều ý nghĩa.

Lâm Mị trợn tròn mắt.

Lục Thanh Nhai không phải là người biết nhận lỗi, trong ký ức của cô, anh chưa bao giờ xin lỗi.

Khi làm sai, anh luôn cố tránh né bằng cách nói bóng gió, trêu đùa, hoặc nghĩ ra cách khác để làm cho mọi thứ quay lại bình thường, nhưng anh không bao giờ xin lỗi.

Người đàn ông này rất kiêu ngạo, đó chính là điều khiến Lâm Mị vừa yêu vừa ghét.

"Tôi biết những lời lúc đó... cô không cố ý…" Anh từ từ đi xuống: "Cảm ơn cô đã đến thăm tôi." Khi sắp đến gần, anh cúi xuống nhìn cô.

Lâm Mị co vai lại, cơ thể của Lục Thanh Nhai che hết ánh sáng của mặt trăng.

Đúng là trò đùa của số phận.

Cuối cùng, cô đã đợi được đến lúc Lục Thanh Nhai biết nhận lỗi, nhưng lại là vào thời điểm mà mọi thứ đã thay đổi, trải qua những năm tháng khó khăn, cô đã quyết định giữ lại ký ức đầy nhiệt huyết đó mà bước đi tiếp trong đơn độc.

Mọi thứ trước mắt trở nên mờ mịt, cô cố gắng kìm nén, sau đó dụi nhẹ mắt, nắm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhẹ nhàng nói: "Tôi không đến đây để cãi nhau với anh, chúng ta hãy bỏ qua mọi thứ đi."

Giọng nói của Lục Thanh Nhai khàn đặc: "Được."

Theo tính cách trước đây của anh, anh sẽ không sẵn sàng hòa giải. Ai lên tiếng trước thì là người có lỗi.

Hôm nay thì khác, có lẽ những năm tháng bôn ba ở nơi khác đã làm thay đổi con người anh, hoặc có thể anh không chịu đựng được khi nhìn thấy cô khóc trước mặt mình.

Cổ họng Lục Thanh Nhai đau rát, anh đút tay vào túi để lấy điếu thuốc, đặt điếu thuốc vào miệng, rồi lại đi tìm bật lửa, nhưng lần này anh tìm không thấy. Anh ɕảɷ ŧɦấყ bực bội liền chọc điếu thuốc vào bệ cửa sổ, sợi thuốc rơi ra, tỏa mùi trong không khí.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh hiểu được ý nghĩa của việc không cố ý giết một tên trộm nhưng lại không thể cứu được hắn.

Ngoài cửa sổ, gió thổi lá cây xào xạc, họ cùng nhau nghĩ về chín năm trước, thời kỳ mà cuộc sống như một mùa hè rực rỡ, dễ dàng khiến người ta nghĩ đến hai từ “mãi mãi…”

Lần đầu tiên Lâm Mị gặp Lục Thanh Nhai là vào kỳ nghỉ hè chín năm trước. Lúc ấy, cô đã 20 tuổi, mới tốt nghiệp đại học, được tiến cử học cao học, sau khi tốt nghiệp cô đi du lịch rất nhiều nơi, lúc ở nhà không có việc gì làm, cô được một người bạn giới thiệu công việc gia sư dạy kèm tiếng Anh.

Giang Phổ là một thành phố nhỏ ở quận mười tám, vào thời điểm đó các trung tâm đào tạo tiếng Anh trong thành phố chưa được hoàn thiện như bây giờ, chất lượng giáo viên cũng không thể so sánh với những người đã tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Anh như cô.

Lâm Mị đã trải qua một năm học tại Anh, và còn thực tập tại một trung tâm nổi tiếng trên toàn quốc, cho nên cô khá thành thạo về nghe nói đọc viết ngoại ngữ.

Khách hàng của cô là Lục Lương Trù, có một cậu con trai vừa tròn 18 tuổi vào đầu tháng sáu. Vì kết quả thi tuyển sinh đại học không đạt yêu cầu nên ông đã lên kế hoạch cho anh ra nước ngoài. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đến hẹn, Lâm Mị có mặt tại nhà họ Lục.

Cô đã nghiên cứu kỹ trước đó và biết rằng khu biệt thự này không hề rẻ, nhưng khi thực sự bước vào nhà, cô mới nhận ra mình đã đánh giá thấp nó - nội thất trong nhà sang trọng, toát lên mùi tiền ở khắp nơi, nhưng không phải thuộc dạng giàu có thanh lịch mà là trang trí theo kiểu đắt đỏ nhưng quê mùa. 

Lục Lương Trù đón cô vào phòng khách, đặt cốc nước lạnh lên bàn, mời cô ngồi xuống, còn ông ấy lên lầu gọi người.

Lâm Mị cầm chặt cốc nước và nhìn xung quanh, một lúc sau, cô nghe tiếng đóng sầm cửa trên lầu kèm theo tiếng chửi của Lục Lương Trù: "...Thằng hư đốn này suốt ngày lêu lỏng, mày có thể bớt tụ tập đi chơi với đám bạn để tao bớt lo lắng được không..."

Lâm Mị không thể kiềm chế sự tò mò nên nhìn lên, chỉ thấy một chàng trai cao lớn ở tầng trên, tóc tai rối bời, mặc chiếc áo phông màu xám nhếch nhác. Đầu gối của anh bị Lục Lương Trù đá một cú, cơ thể hơi chùng xuống nhưng sau đó lại đứng thẳng ngay. Anh ngáp một cái, có vẻ chưa tỉnh táo lắm, đi dọc theo cầu thang xuống tầng trệt, nằm ngửa trên sofa một cách lười biếng.

Khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai đó đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, anh nghiêng đầu nheo mắt nhìn Lâm Mị.

"Cô là gia sư mới à? Nói vài câu tiếng Anh tôi nghe xem."

Thành thật mà nói, Lâm Mị không vui khi bị tra hỏi thẳng thừng như vậy, tuy nhiên, công việc này lương cao, chỉ cần làm ở đây một tháng, cô có thể tích góp được chi phí đi đến Đôn Hoàng.

Lâm Mị dừng một chút, không nghĩ ngợi gì nhiều, cô đọc một đoạn văn quen thuộc:

"The wheat fields have nothing to say to me. And that is sad. But you have hair that is the color of gold. Think how wonderful that will be when you have tamed me…"

(Những cánh đồng lúa không nói gì với tôi. Và điều đó làm tôi buồn. Nhưng em có mái tóc màu vàng. Hãy nghĩ xem đó sẽ là điều tuyệt vời khi em đã thuần phục được tôi. - trích trong cuốn Hoàng Tử Bé.)

Lâm Mị là một trong những người nói tiếng Anh giỏi nhất lớp. Cô thường xuyên bị mọi người nhận xét là nghiêm túc đến mức nhàm chán. "Tiếng Anh" là một trong những lĩnh vực học tập nghiêm túc nhất của cô. Cô luôn mang theo máy nghe nhạc MP3 trong túi, dành thời gian ăn trưa và tập thể dục để nghe các chương trình tin tức tiếng Anh… Trí nhớ của cô rất tốt, độ nhạy bén đối với ngôn ngữ cao, ngoài tài năng bẩm sinh này cô còn có nhiều tài năng khác, nhưng không phải nỗ lực nào của cô cũng được người khác xem trọng.

Anh dường như không chú ý lắng nghe, cho đến khi Lâm Mị đọc xong, anh mới nhướng mắt lên: "Hết rồi à?"

Lục Lương Trù vừa nghe điện thoại xong đang đi xuống lầu thì bắt gặp thái độ thiếu tôn trọng của thằng con trai mình đối với gia sư mình vừa mời, ông ấy nghiêm mặt nói: “Không phải tao đã nói mày phải ngoan ngoãn học tập sao? Tao đi ra ngoài một lát, mày liệu mà làm. Chừng nào về tao sẽ kiểm tra kết quả."

Ông ấy quay đầu nhìn Lâm Mị: "Cô Lâm, nếu Lục Thanh Nhai không nghe lời, cô cứ trừng phạt thoải mái."

Lục Lương Trù khiến Lâm Mị ɕảɷ ŧɦấყ khó xử, cô nhìn Lục Thanh Nhai một cái, thầm nghĩ cậu bé lớn như vậy, cô không thể trừng phạt được.

Cô lấy sách giáo khoa từ trong túi ra, nhìn Lục Thanh Nhai với vẻ ngượng ngùng: "Ừm... chúng ta học ở đây, hay..."

Lục Thanh Nhai đứng lên, bước ra khỏi cửa.

Lâm Mị tròn xoe mắt, cất sách giáo khoa vào túi rồi vội vàng theo sau. 

Tháng bảy trời trong xanh, ánh nắng chói chang, trong vườn tràn ngập mùi hương cây cỏ. Trên sân đậu một chiếc mô tô hạng nặng, thân đen đỏ, bóng loáng dưới ánh nắng mặt trời, nhìn là biết không hề rẻ.

Lục Thanh Nhai leo lên xe.

"Cậu Lục! Chờ một chút!"

Lục Thanh Nhai đặt hai chân xuống đất, quay đầu lại.

"Cậu không học à?"

Lục Thanh Nhai nhìn cô, nhếch mép: "Cô có biết tại sao những gia sư trước đó bị sa thải không?"

Lâm Mị không nói gì.

Lục Thanh Nhai quay mặt đi, vặn ga, động cơ gầm rú, ống bô phun một luồng khí thải, giọng của anh cũng bị chìm trong đó: "...Đừng lo chuyện bao đồng."

Mặt Lâm Mị đỏ ửng, cô bắt đầu lo lắng, nhìn xe sắp rời đi, cô chạy tới nắm chặt cánh tay của Lục Thanh Nhai: "Tôi đã nhận tiền của ba cậu, tôi phải chịu trách nhiệm với cậu."

"Ba tôi trả cô bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả cô gấp đôi."

"Tiền không phải là vấn đề..."

Lục Thanh Nhai cau mày: "Buông tay."

Lâm Mị sửng sốt một chút rồi buông tay ra.

Chiếc xe mô tô gầm lên một tiếng rồi phóng ra khỏi cổng.

Một tuần sau đó, Lâm Mị vẫn đến nhà họ Lục đúng giờ, vẫn hỏi một câu dù biết thừa thãi: "Cậu không học à?" Lục Thanh Nhai vẫn trả lời bằng tiếng khói mô tô.

Học sinh không đi học, nhưng gia sư không thể rời khỏi vị trí của mình. Khi anh bỏ đi, cô ngồi trên sàn phòng khách, lật từng trang sách để chuẩn bị bài giảng.

Mười giờ sáng hôm đó, điện thoại di động của Lâm Mị kêu lên, cô nhận được một cuộc gọi đến từ số lạ, khi cô nhấc máy, giọng của Lục Thanh Nhai vang lên.

Lục Thanh Nhai không nói nhiều, chỉ đưa địa chỉ và yêu cầu cô đến giúp.

Lâm Mị hơi bực mình, ɕảɷ ŧɦấყ anh quá thô lỗ.

Cô hỏi: "Tại sao lại nhờ tôi giúp?"

Đầu dây bên kia cười một cách thản nhiên và lười biếng trả lời: "Bởi vì cô là giáo viên của tôi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp