Bệnh Cưng Chiều

Chương 12: Cô ấy


3 tháng

trướctiếp

Nhà cũ nhà họ Dung.

Trong điện thoại, giọng nói kinh ngạc của Tần Duyệt Nịnh truyền khắp cả căn phòng hoa.

“Cậu nói cậu muốn kiếm tiền?”

Ngu Thanh Vãn khẽ đáp, một tay khác xách nước ấm tưới nước làm mát cho hoa.

Chỉ thấy làn sương mờ mịt trong không khí, thấm vào trong đất.

Hoa hải đường trong phòng ngủ được cô chuyển vào phòng hoa, dường như một lần nữa phơi phới lấy lại chút sức sống.

Tần Duyệt Nịnh ở đầu bên kia điện thoại lo lắng mở miệng: “Cậu cần tiền gấp sao? Có muốn tớ cho cậu mượn một ít trước không?”

Ngu Thanh Vãn ɬཞả Ɩờı: “Không gấp, tớ chỉ là muốn chuẩn bị trước.”

Vì vào ngày nào đó rời khỏi nhà họ Dung mà chuẩn bị.

Rất lâu trước đây, Ngu Thanh Vãn đã nghiêm túc nghĩ đến.

Bây giờ cô không có bằng cấp, muốn tìm một công việc phù hợp căn bản không có khả năng.

Cô chỉ biết vẽ tranh.

Nếu đã như vậy, cô chỉ có thể dựa vào bán hoa để sống.

Bỗng dưng, trong đầu cô lại xuất hiện giọng nói ấm áp tối qua của người đàn ông.

Anh nói, cô không chạy thoát được.

Nhưng Ngu Thanh Vãn vẫn là nghĩ cố gắng một lần, có lẽ, cô có thể dùng thời gian cực kì ngắn để giải quyết Tất cả chuyện quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới.

Đã như vậy, cô cũng muốn chuẩn bị kế hoạch trước, ít nhất phải đảm bảo mình có thể kiếm đủ tiền sinh hoạt.

Nghe rõ suy nghĩ của cô, Tần Duyệt Nịnh không chút do dự đồng ý một tiếng: “Được, tớ giúp cậu nghĩ cách. Gần đây công ty tớ vừa vặn có hợp tác với một phòng trưng bày nghệ thuật đương đại, tớ xem có thể liên lạc hay không. Gần đây tớ còn nghe đồng nghiệp nói có một đoàn phim đang tìm giáo viên mỹ thuật, tối nay tớ sẽ ɬཞả Ɩờı chắc chắn với cậu.”

Cúp điện thoại, Ngu Thanh Vãn nghe tiếng động truyền đến từ phòng khách, thế là thả ấm nước trên tay xuống, đến phòng khách kiểm tra.

Chỉ thấy mấy người công nhân đang khuân đồ từ trong ra ngoài, trong phòng khách vốn đặt bình hoa cổ, mấy bức tranh nổi tiếng, Tất cả đều dời đi còn khoảng trống, biệt thự lớn như vậy lại càng thêm trống trải quạnh quẽ.

Cô nhìn về quản gia đang đứng một bên, khẽ hỏi: “Chú Lưu, đây là sao vậy?”

Quản gia Lưu thở dài, cau mày ɬཞả Ɩờı: “Tiểu thư, nghe trợ lý Lâm nói hình như là công ty bên kia đang giải quyết cho vay, tranh cùng đồ cổ bên nhà cũ, đều bị ngân hàng cầm đi thế chấp.”

Ngu Thanh vãn khẽ nhắm mắt, không nói nhiều lời gì, khẽ vuốt cằm biểu thị biết rồi.

Không lâu sau, công nhân chuyển đồ rời đi, thuốc đông y phải uống sau bữa trưa đã nấu xong.

Cô đi đến bên cạnh bàn cơm ngồi xuống, chỉ thấy trong chén sứ trắng đựng đầy nước thuốc đen ngòm, mùi thuốc gây mũi trong nháy mắt tràn ngập khoang mũi.

Bàn dài lớn như vậy, chỉ có bóng dáng cô gái gầy yếu, cô đơn lại trống vắng.

Giống như ngày thường, Ngu Thanh Vãn nhíu mày, yên lặng nuốt từng ngụm thuốc Đông y.

Trong phòng bếp, hai người hầu đang điều chỉnh lò bếp, vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm, lại không để ý tới cửa phòng bếp không đóng kĩ, tiếng nói chuyện mơ hồ truyện ra.

“Dung thị có phải thật sự giống như trên tivi nói, sắp phá sản? Vừa rồi ngân hàng đã dọn đi hết Tất cả đồ đáng giá trong nhà rồi.”

“Chắc là đúng rồi, nghe nói Dung gia đắc tội với người nào đó, mới bị buộc tới mức này.”

Ngu Thanh Vãn nắm chặt đầu ngón tay, im lặnɕ nắm chặt thìa.

“Vậy tiểu thư phải làm sao? Cơ thể cô ấy yếu như vậy, những năm này đều được nuôi dưỡng ở trong nhà cũ, rời khỏi Dung gia thì phải sống như thế nào...”

“Được rồi được rồi, trước mắt chúng ta phải lo cho bản thân mình đã.”

Những lời này bị dì Lý ở phòng khách nghe được, ánh mắt lo âu nhìn về phía Ngu Thanh Vãn, sợ cô cảɷ thấy khó chịu, vội vàng lên tiếng: “Tiểu thư, cô đừng nghe bọn họ nói bậy...”

Ngu Thanh Vãn mỉm cười với bà ấy: “Không sao, dì Lý. Thật ra con rất vui.”

Nhớ lại cuộc sống của Ngu Thanh Vãn sau khi đến Dung gia, hốc mắt của dì Lý không nhịn được ẩm ướt.

ཞõ ཞàŋɠ là tuổi trẻ, cơ thể lại mang bệnh nặng, không chỉ không thể giống như những người bạn cùng tuổi đi học, còn bị đau ốm bệnh tật tra tấn, cả ngày bị giam trong tòa nhà lớn lạnh như băng này.

Nhưng cho dù như thế, cô cũng không oán trách không buồn, đối xử với người hầu ở nhà cũ đặc biệt ∂ịυ ∂àиɢ và lễ phép, càng như vậy, càng làm cho người khác đau lòng. #𝖙y𝖙novel.com

Âm thanh của dì Lý không nhịn được mà nghẹn ngào: “Tiểu thư, những năm này cô chịu khổ. Dung Dập thiếu gia nói rồi, sau giai đoạn này sẽ đưa cô đi, còn có ngài Chung. Sau này cũng đừng quay lại Lâm thành nữa...”

Cô mỉm cười, ánh mắt hơi ảm đạm, trong nụ cười không hiểu trộn lẫn mấy phần đắng chát.

“Tôi chỉ sợ, tạm thời không thể đi được.”

Bởi vì, cô thiếu đồ một người, còn chưa trả hết nợ.

-

Sáng ngày hôm sau, Tần Duyệt Nịnh đã hẹn thời gian với người phụ trách phòng trưng bày nghệ thuật đương đại kia.

Ngu Thanh Vãn đem tác phẩm tranh của mình sắp xếp một lần nữa, đưa cho người phụ trách phòng trưng bày nghệ thuật đương đại kia. Vốn dĩ cô muốn chuẩn bị một bộ sơ yếu lí lịch, nhưng phát hiện bản thân vốn dĩ không có kinh nghiệm làm việc hoặc sơ yếu lý lịch gì có thể nói, nên đành thôi.

Ngày hôm sau, hai người đúng giờ gặp mặt ở cửa ra vào phòng trưng bày nghệ thuật đương đại.

Ngu Thanh Vãn đến cổng, vừa mới bước xuống xe, đã thấy Tần Duyệt Nịnh đứng ở đó vẫy tay với cô.

Hôm nay Tần Duyệt Nịnh mặc một áo vest ngắn tay màu trắng với quần jean cạp cao, trang điểm thanh thuần lại giỏi giang, tóc ngắn sóng vai, ꁅươngꁅ mặt ӝɨɲɦ đẹϼ mạnh mẽ, hoàn toàn không giống vẻ mệt mỏi vừa mới đi công tác xong.

“Thanh Vãn! Ở đây!”

Ngu Thanh Vãn vừa mới bước tới, Tần Duyệt Nịnh kéo tay của cô, hai người sóng bước đi vào trong.

Có bạn bè ở đây, khóe môi Ngu Thanh Vãn không nhịn được nhếch lên, quan tâm hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày nay Gia Tứ thế nào rồi?”

Tâm trạng Tần Duyệt Ninh không tệ đáp: “Nó hả, lại nhảy nhót tưng bừng, hôm qua mới đi bệnh viện kiểm tra lại, bã sĩ nói tình hình tốt hơn nhiều rồi, tần suất truyền máu có thể giảm lại. Lần trước may mà có cậu, không thì tớ thật không biết tìm ai chăm sóc thằng nhóc kia.”

Cô ấy dừng lại một chút, nhớ tới cái gì đó rồi hỏi: “Bên ông lão Dung đó, còn hôn mê chưa tỉnh sao?”

Ngu Thanh Vãn khẽ vuốt cằm, cũng không nhiều lời: “Ừm.”

Nghe vậy, Tần Duyệt Nịnh thở phào một cái: “Không tỉnh thì tốt. Khó trách lần này cậu có thể ra ngoài một mình.”

Trước kia khi cô ấy và Ngu Thanh Vãn gặp mặt, đa số đều gặp ở bệnh viện, mà mỗi lần gặp đều là trợ lý riêng của Dung Khâm Hoa tự mình đưa Ngu Thanh Vãn đến, sau khi truyền máu xong lại đưa người đi.

Mỗi lần đi là xe sang trọng đưa đón, mấy vệ sĩ áo đen canh giữ bên cạnh.

Nói dễ nghe là vệ sĩ, kì thực chỉ là ở mọi chỗ cầm tù và giám sát.

Không có chút tự do nào, đủ để khiến một người bình thường nổi điên.

Người ngoài thấy chỉ cho rằng Dung gia đối xử rất tốt với Ngu Thanh Vãn, nhưng Tần Duyệt Nịnh lại biết rằng, Dung Khâm Hoa là tên điên tâm lý vặn vẹo, ham muốn khống chế gần như biến thái, nếu không làm sao lại cầm tù con gái nuôi nhiều năm.

Nhưng về phần vì sao Dung Khâm Hoa năm đó lựa chọn nhận nuôi Ngu Thanh Vãn, người ngoài không thể biết được.

Hai người nói chuyện đi vào phòng trưng bày nghệ thuật đương đại, đi đến sân khấu, Tần Duyệt Nịnh đi đến thông báo: “Xin chào, chúng tôi đến gặp người phụ trách phòng trưng bày nghệ thuật đương đại, xin hỏi ông ấy đến chưa?”

“Xin hỏi cô tên là gì, tôi giúp cô xem lịch hẹn trước.”

“Tần Duyệt Nịnh.”

Ánh mắt nhân viên lễ tân quan sát trang phục các cô, mới cúi đầu nhìn máy tính, không mặn không nhạt nói: “Xin lỗi tiểu thư, người phụ trách bây giờ đang có một số việc phải xử lí, phiền hai vị ngồi chờ ở phòng khách một lát.”

Ngu Thanh Vãn đành phải ngồi chờ trong phòng khách với Tần Duyệt Nịnh.

Nhân viên lễ tân dường như thấy các cô không giống với dáng vẻ của thiên kim danh viện, thế là dứt khoát bỏ rơi hai người ở bên trong phòng, ngay cả ly nước cũng không đem vào.

Kim đồng hồ trên tường quay một vòng lại một vòng, nhưng người đang đợi vẫn chưa tới.

Giữa chừng Tần Duyệt Nịnh có hỏi hai lần, thái độ của cô gái tiếp đón vẫn là qua loa, còn lộ ra chút không kiên nhẫn.

“Hai vị trước tiên từ từ chờ đợi, vừa rồi mới có vị khách vô cùng quan trọng, người phụ trách đang tiếp đãi.”

Cứ như vậy chờ bốn mươi phút, lại bị đối xử qua loa một lần nữa, Tần Duyệt Nịnh không thể nhịn được nữa, muốn đi tới tranh luận, lại bị Ngu Thanh Vãn ngăn lại.

Cô ∂ịυ ∂àиɢ trấn an: “Đừng nóng giận, chúng ta chờ một chút. Cuối cùng đợi thêm mười phút, nếu như người còn chưa tới, thì chúng ta đi về.”

Thấy ꁅươngꁅ mặt Ngu Thanh Vãn ôn hòa như lúc đầu, Tần Duyệt Nịnh vừa mới tức giận cũng không nhịn được lắng lại chút.

Cô ấy đành phải bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy thì được, chúng ta chờ thêm lát nữa.”

Ngồi một lúc lâu, hai người dự định ra bên ngoài đi dạo một chút.

Phòng khách liền mở cửa, nghe thấy trong phòng trà cách không xa sân khấu, hai nhân viên vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.

Tiếng nói chuyện không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền đến tai Ngu Thanh Vãn và Tần Duyệt Nịnh.

Một người trong đó giọng quái gở không chút che giấu: “Người ở trong đó, hôm qua tôi nghe quản lý nói, không có lý lịch cũng không có tên tuổi, sơ yếu lí lịch trống rỗng, cứ như vậy còn muốn ném tranh đến chỗ chúng ta, gặp cô ta mới kì lạ.”

Một người khác hừ nhẹ một tiếng, phụ họa theo: “Dáng dấp rất ӝɨɲɦ đẹϼ, đoán chừng là đi theo con đường khác. Sơ yếu lý lịch không có, một bình hoa, nói chính xác là người không có học thức được người khác nuôi dưỡng, dư thời gian thì học vẽ tranh.”

Luôn có người không biết Tất cả, lại tùy tiện lôi cuộc sống của người khác ra đánh giá.

Tần Duyệt Nịnh nghe vậy thì nổi trận lôi đình, đôi ɷắt đẹp trợn lên, nổi giận mắng: “Bọn họ biết cái quái gì, quả thật là khinh người quá đáng!”

Không phải là thấy các cô không có chống lưng gì, nên mới để các cô đợi ở đây lâu như vậy, trắng trợn ở sau lưng nói này nói kia.

Đây chính là hiện thực, không có quyền thế không có chống lưng, bị khi dễ cũng phải tự mình lặng lẽ nuốt xuống.

Ngu Thanh Vãn cúi mắt, giọng nói bình tĩnh hòa hoãn: “Các cô ấy nói không sai.”

Chính xác là cô không có trình độ, mấy năm trước cuộc sống là một khoảng trống trơn, bị người ngoài hiểu lầm cũng không phải là điều kì lạ.

Những năm gần đây mặc dù cô bị mắc kẹt ở nhà họ Dung, không tiếp xúc với bên ngoài nhiều, nhưng cũng hiểu được hiện thực tàn khốc, còn lặng lẽ đến từ xung quanh.

Loại trào phúng này, đối với cô mà nói, kì thật căn bản không tính là gì, thậm chí còn không bằng một phần mười nghìn sự nhục nhã mà người nhà họ Dung mang lại.

Ngu Thanh Vãn càng bình tĩnh ∂ịυ ∂àиɢ,  trong lòng Tần Duyệt Nịnh lại càng khó chịu.

Giọng nói của cô ấy lo lắng: “Cậu tuyệt đối đừng để trong lòng lời của mấy người đó, cái gì bọn họ cũng không biết...”

Nụ cười của Ngu Thanh Vãn vẫn như cũ, ngược lại nhẹ giọng an ủi cô ấy: “Yên tâm đi, tớ sẽ không để ý những điều này.”

Tần Duyệt Nịnh nhịn không được thở dài, thấy nụ cười ∂ịυ ∂àиɢ nhã nhặn trên mặt cô, chợt nhớ tới: “Hôm qua cậu nói với tớ,  cậu muốn tiết kiệm tiền, muốn đi đâu sao?”

Ngu Thanh Vãn nhìn không chớp mắt bức tranh trước mặt, trong đôi ɷắt trong trẻo phản chiếu màu sắc sặc sỡ trong bức tranh.

Đây là bức tranh họa sĩ nước ngoài miêu tả phong cảnh Bắc Âu.

Là phong cảnh mà cô chưa từng nhìn thấy.

Trên thế giới này, còn có rất nhiều phong cảnh mà cô chưa từng nhìn thấy.

Cô cũng không biết, cơ thể mình có thể chống cự bao lâu.

Cô cũng không biết, cả đời cô, luôn ngắn hơn so với cuộc đời người khác.

Cô muốn chết trong tự do và tình yêu, mà không phải là phòng bệnh lạnh như băng.

Ngu Thanh Vãn nhớ tới mấy lời mấy ngày trước Giản Giảo nói trong điện thoại.

Ý nghĩ kia trong lòng lúc này tốc độ không thể ngăn được mà bộc phát, cấp tốc nảy mầm.

Cô vô thức thốt ra: “Tớ muốn ra nước ngoài, đi học.”

Nghe vậy, Tần Duyệt Nịnh sững sờ không thể tin được nhìn về phía Ngu Thanh Vãn.

“Một mình cậu sao?”

“Ừm.”

-

Cùng lúc đó, tầng hai phòng trưng bày nghệ thuật đương đại. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cửa thang máy từ từ mở ra, một đoàn người nối đuôi nhau đi ra.

Đi đầu là một người đàn ông dáng cao thẳng, quần tây khoan khoái ôm lấy đôi chân thon dài, đường nét lạnh lùng bức người, cả người tỏa ra khí chất kiêu ngạo cao quý.

Mỹ nhân ở phía sau lưng hiển nhiên là trang điểm công phu, áo choàng màu nâu tóc xoăn, mặc bộ vest trắng trang nhã, rất giỏi giang, lại không thiếu sự ∂ịυ ∂àиɢ nữ tính.

Mạnh Y Linh đưa tay sửa lại mấy sợi tóc trên vai, đảm bảo cả người bản thân kỹ lưỡng, ánh mắt tán thưởng lưu luyến không tự giác đặt lên bóng lưng người đàn ông.

Hạ gia chủ yếu kinh doanh ở nước ngoài, tổ tiên sớm đã chuyển từ chính trị sang kinh doanh, công ty gia đình rắc rối, địa vị và tài sản mấy đời người tính lại, phạm vi kinh doanh rải khắp toàn thế giới, mấy năm gần đây còn tiến quân vào lĩnh vực bất động sản và tài chính, nói là phú khả địch quốc cũng không ngoa.

Mà người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này, lại có thể ngồi lên vị trí cầm quyền Hạ gia, đủ để thấy thủ đoạn không tầm thường.

Vào ngày trước, Mạnh Y Linh thậm chí không có khả năng nhìn thấy Hạ Thịnh, địa vị chênh lệch khá lớn, thậm chí trước đó thư mời du thuyền, cô ta cũng chưa từng có cơ hội.

Trong truyền  thuyết, người cầm quyền nhà họ Hạ này có thể nói là không biết lịch sự, tính tình cáu kình, Mạnh Y Linh cũng chưa từng nghĩ đến, bản thân thế mà có thể dựa vào phòng trưng bày nghệ thuật đương đại làm ăn với nhà họ Hạ.

Chẳng qua cơ hội đã đến rồi, cô ta đương nhiên muốn nắm chắc.

Mặc dù từ lúc gặp đến bây giờ, người đàn ông này ngay cả một con mắt cũng chưa từng nhìn cô ta.

Nhưng một người đàn ông càng có thái độ xa cách càng hấp dẫn người khác, khiến cho người ta không nhịn được muốn nhìn dáng vẻ anh ấy cúi đầu.

Nhìn qua ꁅươngꁅ mặt người đàn ông đẹp trai kiêu căng, Mạnh Y Linh nở một nụ cười ӝɨɲɦ đẹϼ, tự nhiên hào phóng mở chuyện: “Không biết vì sao ông chủ Hạ đột nhiên có hứng thú đầu tư phòng trưng bày nghệ thuật đương đại, bình thường thích phong cách tranh gì?”

Ánh mắt Hạ Thịnh thậm chí còn không nhìn cô ta, giọng nói vẫn như cũ lãnh đạm: “Không hứng thú, đến chơi.”

“...”

Không nghĩ tới thế mà anh không hiểu phong tình, nụ cười Mạnh Y Linh cứng đờ, chẳng qua rất nhanh lại cười như không có chuyện gì tiếp tục nói: “Vậy không bằng để tôi giới thiệu với ngài một chút, tác giả bức tranh trước mặt đây là họa sĩ người Mỹ Florine Stettheimer...”

Cô ta dùng giọng nói ngọt ngào nói liên tục về bối cảnh sáng tác, người đàn ông phía sau không biết nhìn thấy cái gì, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

đôi ɷắt hẹp dài nhếch lên, ánh mắt Hạ Thịnh không bị khống chế nhìn vào góc nào đó ở tầng một.

Anh híp mắt lại, chỉ thấy dưới hành lang phòng trưng bày nghệ thuật đương đại hai bên treo đầy bức tranh sặc sỡ màu sắc, một bóng người mảnh khảnh yểu điệu đứng trước một bức tranh.

Lưng người phụ nữ thẳng tắp, hôm nay cô mặc một bộ sườn xám Trung Quốc kiểu mới màu đen, làm nổi bật lên làn da trắng hơn tuyết của cô, một nửa tóc được búi gọn, vòng eo mảnh khảnh dường như bóp một cái sẽ gãy.

Tranh vẽ sặc sỡ, màu sắc hài hòa, làm nổi bật vẻ đẹp khuôn mặ੮ của cô như một bức tranh thủy mặc.

Giống như người bước ra từ bức tranh cũ của thời Dân quốc.

Ngu Thanh Vãn hơi ngẩng đầu, đang thưởng thức tranh trên tường.

ꁅươngꁅ mặt cô mềm mại, trong ánh mắt ấy chứa nụ cười nhạt, cười nói với người bên cạnh, đôi môi đỏ ửng cũng nở một nụ cười.

Đại khái là nói về chuyện mình thích, cả người cô dường như được dát một vầng ánh sáng vàng, chỉ là đứng ở đó, đã có thể làm cho người ta khó mà rời mắt.

Yết hầu cổ anh bỗng dưng lăn.

Trước mắt bỗng nhiên hiện ra cảnh ở trong phòng nghỉ đêm đó.

Cô ngủ trên giường của anh, cái chăn tơ lụa màu đen, mái tóc đen suôn dài như thái nước rối tung, cổ tuyết mảnh khảnh và vòng eo giống như bóp một cái sẽ gãy.

Càng yếu ớt càng dễ vỡ, sẽ càng khiến cho người ta nảy ra suy nghĩ phá hủy.

Anh nhớ ngày đó khi cô đến, trên cổ tay còn mang vòng tay.

Chỉ là dây xích kia quá nhỏ, cái gì cũng không buộc được.

Đổi thành vòng chân có lẽ thích hợp hơn, chỗ dùng càng nhiều hơn.

Đêm hôm ấy, Hạ Thịnh đã nằm mơ.

Ánh trăng trắng bạc chiếu sáng trên giường, kim loại lạnh lẽo va vào đầu giường, phát ra âm thanh chói tai, lần này, môi và răng của anh không còn chỉ hài lòng với từng tấc da trên cổ cô nữa, những chiếc cúc lung lay trên cổ áo sườn xám cũng được mở ra, quay lưng về phía anh, làm thế nào không thể chạy trốn được.

Đầu cành thu hải đường  rơi xuống bùn, những cánh hoa trắng như tuyết không tỳ vết cũng bị bụi bám đầy, đầy dấu vết.

Khi tỉnh lại thở hổn hển, trên giường trống trơn, chỉ còn một vũng nước nhỏ màu tối.

Còn có những suy nghĩ bỉ ổi mà anh không muốn người khác biết, ngo ngoe muốn động đậy.

sắc ɷặt Hạ Thịnh càng u ám, đốt ngón tay trong túi bỗng nhiên không bị khống chế lăn lên lăn xuống.

Mạnh Y Linh chú ý thấy bước chân Hạ Thịnh dừng lại, mỉm cười hỏi: “Ông chủ Hạ, ngài coi trọng bức tranh nào, tôi có thể giới thiệu cho ngài...”

im lặnɕ một lúc, cảm xúc trong ánh mắt Hạ Thịnh nổi lên rồi biến mất không dấu vết, ánh mắt tĩnh mịch ảm đạm không sai một chút nhìn xuống bóng dáng dưới lần.

Anh khàn giọng mở miệng: “Cô ấy.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp