Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Chết, Thế Thân Muốn Bẻ Cong Vận Mệnh

CHƯƠNG 8: HÀO PHÓNG


3 tháng

trướctiếp

Ngu Húy không nói gì.

Trợ lý hỏi: “Ngài có muốn qua đó không?”

Ở bên đó, Lâm Tân Độ đã vẫy tay chào tạm biệt bà lão rồi xách rau dại bước vào khoa cấp cứu.

“Chút nữa anh đi theo xem bà lão ấy nằm ở khoa nào.”

Trợ lý sửng sốt.

Ngu Húy bình tĩnh nói: "Anh đã bao giờ thấy người bình thường nào mà lại đến đào rau dại ở bệnh viện chưa?"

Đào tìm thuốc đông y còn nghe có lý hơn thế này.

Khi vào lại bệnh viện, Lâm Tân Độ đã dần quen với mùi thuốc khử trùng.

Ở trong phòng bệnh, Ngu Tập Chi vẫn đang ngủ, trong lúc ngủ vẫn nhíu mày, đôi môi khô khốc trắng nõn mấp máy, vô thức thốt ra hai chữ:

"Mẹ ơi…"

Nghe thấy tiếng kêu đè nén, Lâm Tân Độ vừa mới đặt đám rau dại xuống bỗng giật mình.

Khi nhìn lại đôi gò má nhợt nhạt ở trên giường, cậu khẽ thở dài.

Hệ thống số 40:【 thu hồi lại cái sự đồng cảm đó đi, nam chính giống như một tấm gương hai mặt vậy, yếu đuối và tàn nhẫn cùng song hành. Ngu Tập Chi đã tra tấn thế thân bằng nhiều cách khác nhau ở giai đoạn sau này, đó chính là lý do khiến thế thân cuối cùng quyết định trả thù bằng việc đánh cắp thông tin. 】

Lâm Tân Độ hỏi một vài câu.

【Hiện tại tôi giống như một con búp bê bị hư vậy, rất nhiều nội dung tình tiết không rõ ràng, cốt truyện của tôi cũng bị gián đoạn sau khi thế thân chết đi. 】

Lâm Tân Độ suy nghĩ một chút: “Sau khi hoàn thành bảy nhiệm vụ, vận mệnh của Ngu Tập Chi thật sự sẽ thay đổi sao?”

【Số phận của nhiều người sẽ thay đổi. 】

“Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến việc bồi ngủ chứ?”

Ngủ một lần, chuyển mệnh một lần. Cái thiết lập damdang gì vậy chứ?

Hệ thống số 40:【 Nhiệm vụ tân thủ là giúp cậu định hình lại thiết lập nhân vật. 】

Ác độc, ngu xuẩn và đào mỏ. Kèm theo một chỗ đứng vững chắc là được.

【Hơn nữa tôi hiện giờ vẫn chưa được ổn lắm. 】

"Hả?"

【Năng lượng không đủ, chỉ có thể sắp xếp nhiệm vụ theo ý chí của thế giới. Mà thôi không sao, sau này chúng ta phản lại nó sau. 】

"?!"

【Cậu kinh ngạc cái gì, đã nói là Hệ thống thay đổi số mệnh rồi, nghịch Thiên thì mới cải mệnh được nha. 】

"..."

Nguyên một từ “Non” to đùng hiện lên trong đầu.

Lâm Tân Độ nghiến răng nghiến lợi bước lên con thuyền này.

Quả nhiên là phải cảnh giác với cái bẫy lao động lương cao ở nước ngoài này! Nghịch Thiên mà một tháng mới được 3 vạn, thỉnh thoảng có một nhiệm vụ tăng lương, chẳng phải là còn keo kiệt hơn cả nam chính sao?

Ngu Tập Chi thì vẫn đang gọi mẹ trên giường, còn Lâm Tân Độ lúc này chỉ muốn chửi cha mắng mẹ thôi.

Cậu hung hăng xoa xoa mày.

"Toi rồi."

Lâm Tân Độ bó tay bởi vì cái Hệ thống chết tiệt này, mọi chuyện lập tức đi vào ngõ cụt.

Thôi thì ít nhất hiện tại nam chính cũng không tàn bạo, chẳng hạn như đối phương không lập tức gọi điện trách mắng cậu về những chiêu trò nhỏ nhặt trong danh mục bạn bè mang hàm ý khiêu khích kia.

【Cũng chính sự cảm thông với đứa trẻ mồ côi mới khiến cậu sinh ra lòng trắc ẩn. Lúc Ngu Tập Chi ngất đi, không biết quần áo bị mắc vào đâu mà rách một lỗ, trên cánh tay còn có mấy vết thương nhỏ, khiến cậu càng nhìn càng cảm thấy đáng thương.

Hắn còn đang gọi mẹ nữa, trong mắt cậu, hắn trông giống như là một đứa nhỏ nghịch ngợm chưa lớn vậy...】 

Lâm Tân Độ cắt đứt sự sáng tạo nhiệt tình của Hệ thống, trong lòng chỉ có một ý niệm: Chẳng lẽ mình sinh ra là đã mắc nợ lũ nhóc quỷ này chăng?

Nghĩ tới khi đó cậu đã bị xe tông trúng trong lúc cố gắng cứu một đứa bé vừa đi qua đường vừa đọc sách.

Rốt cuộc thì não phải chậm phát triển tới mức nào mới đọc sách khi băng qua đường cơ chứ?! Điều tuyệt vọng hơn nữa là nhân viên bảo vệ ở nhà trẻ đã làm việc lâu thế rồi, đáng lẽ ra anh ta nên xông ra cứu người mới phải chứ.

Từ trong túi móc ra một cây kim chỉ, Lâm Tân Độ khâu vết rách trên quần áo của Ngu Tập Chi, coi như đền bù một chút cho việc nam chính nằm viện, để ngày mai xuất viện không quá nhếch nhác.

Hệ thống vô cùng kinh hãi: 【Cậu mang theo đồ may vá khi nào đấy?】

Hệ thống không thể nào ngày nào cũng theo dõi Lâm Tân Độ 24/24 được, phần lớn thời gian thực ra là nó đang nghỉ ngơi.

"Vốn dĩ là ta muốn làm cho ma mị hơn, tới lúc mấu chốt sẽ dùng kim đâm vào ngón tay để tạo ra một vài vết máu dọa người."

Ai mà ngờ rằng Ngu Tập Chi lại sợ hãi đến mức chỉ cần nhìn mặt thôi đã ngất đi rồi.

Ở chỗ khác.

Trợ lý đã giúp y tá tìm thấy bà cụ nhập viện sau khi ăn nấm rồi chạy biến mất, đồng thời cũng tìm ra vị trí của Ngu Tập Chi.

Trên đường đi tới, hai người lần lượt dừng lại bên ngoài cửa. Chỉ thấy trong phòng bệnh trắng xóa là một khung cảnh yên bình.

Lâm Tân Độ dùng kim chỉ vá lại ống tay áo cho Ngu Tập Chi, miệng lẩm bẩm: “Sợi chỉ trong tay mẹ hiền, chiếc áo trên mình kẻ lang thang.”

Khuôn mặt cậu tràn đầy sự dịu dàng, không chút tham vọng. Trong lúc khâu, cậu liếc nhìn Ngu Tập Chi đang nói linh tinh trong cơn ác mộng, miệng thì ngâm nga một bài hát ru. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Cả quá trình, Lâm Tân Độ thậm chí còn hiền từ hơn cả người mẹ hiền bình thường, nói không chừng về sau sẽ còn phải làm hại nam chính thêm vài lần nữa để có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Sửa quần áo xong, sau này anh đừng oán trách tôi nhé.

Hệ thống:……

Người gian ác thường sống thảnh thơi mà.

Trợ lý thất thanh nói: “mama nam."*

*男妈妈 là cách gọi quen thuộc trên mạng xã hội TQ, khi các fan hay xưng “mama” với idol của mình, 男妈妈 để chỉ các fanboy xưng mama với thần tượng. 

Lâm Tân Độ nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu nhìn lên.

Một đêm không ngon giấc, vẻ mặt không có chút thần sắc nào. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, trợ lý có thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Tân Độ tựa như đang nhìn con trai mình trước khi cậu kịp thu hồi lại.

Không đúng, gọi là con trai vẫn còn quá nhẹ. Lâm Tân Độ nhìn Ngu Tập Chi giống như đang nhìn cháu trai của mình thì đúng hơn.

Cháu trai ở đây ám chỉ sự bao dung, quan tâm lại xen lẫn chút mỉa mai.

Lâm Tân Độ căn bản không để ý tới trợ lý, mà ngược lại bị thân ảnh cao lớn bên cạnh dọa cho sợ.

Ngu Húy!

Chiếc kim sắc nhọn mất kiểm soát vung sang một bên, vô tình chọc vào tay cậu, Lâm Tân Độ cảm thấy đau đớn, trong ánh mắt hiện lên vẻ trách móc.

Lúc quan trọng thì một làn da đẹp vẫn có chỗ để dùng.

Trong khoảnh khắc giọt máu nổi lên trên đầu ngón tay, làn da nguyên bản không tì vết đã bị thương, trợ lý có ảo giác rằng mình thực sự đã làm điều gì đó rất xấu xa.

Trên mặt Ngu Húy vẫn không có biểu cảm gì.

Nhưng anh ta cũng không hỏi ngay, mà xoay người ngồi xuống chiếc ghế dài bên ngoài, đợi Lâm Tân Độ đi ra.

Lâm Tân Độ thầm nghĩ không có cách nào trốn tránh được nên lau đi vệt nước mắt trên mặt, cuối cùng vội vàng vá nốt hai mũi kim trước khi rời đi.

Trên giường bệnh, Ngu Tập Chi sốt nặng, toàn bộ ý thức đều mơ hồ.

Anh lờ mờ nghe thấy có gì đó chuyển động, nhưng lần này anh ta không nhìn thấy nốt ruồi, cũng không chú ý đến chiếc áo tay dài mà người đó đang mặc, chỉ mơ hồ nhìn thấy có ai đó đang vá lại quần áo cho mình.

Ngu Tập Chi nhớ lại một câu trong bài văn: Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mẹ đang ngồi bên giường đan một chiếc áo len cho tôi.

"Mẹ ơi…"

Lâm Tân Độ đã nghe thấy những tiếng lẩm bẩm như vậy trước đó rồi, nên không để trong lòng nữa.

Hệ thống chú ý tới.

【Bị thế thân dọa cho ngất xỉu, bị cắm sừng, còn nhận nhầm mẹ, coi như một khắc sau mà anh ta mang thai thì tôi cũng không cảm thấy kinh ngạc gì nữa đâu. 】

"..."

Thế thì có hơi bất ngờ đó.

Lúc Lâm Tân Độ chuẩn bị ra ngoài, điện thoại của cậu rung lên——

Tài khoản của bạn có đuôi *XX30 nhận được 100.000 nhân dân tệ.

Lâm Tân Độ trước tiên đếm xem có mấy số không.

【Đừng vui mừng quá sớm, sau này còn có tiền tôi trừ đi đấy. 】Số tiền vay để sử dụng 2 lần dịch vụ Hệ thống vẫn chưa bị khấu trừ.

"Bây giờ trời đã sáng rồi, tôi đâu có vui mừng quá sớm đâu."*

*Cách chơi chữ trong tiếng trung, từ  trong 早上 (buổi sáng) và 高兴太早 (vui mừng quá sớm)

Số tiền kiếm được nhiều khiến cho Lâm Tân Độ sung sướng ra mặt, khi ra ngoài cậu còn chủ động chào Ngu Húy: “Xin chào.”

Cậu mỉm cười vui vẻ, điều này hoàn toàn khác với cuộc gặp gỡ chột dạ mà Ngu Húy đã nghĩ tới.

Mấy giây sau, anh đứng lên nói: "Ra ngoài nói chuyện."

Bầu trời dần sáng hơn, mặt trời đang mọc lên báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Hệ thống số 40 bắt đầu một loạt thông báo:

【Nhiệm vụ thứ nhất đã hoàn thành. 】

【Phục hồi năng lượng 10%. 】

Bổ sung thêm nội dung cốt truyện...]

Cốt truyện bổ sung như sau: 

1. Trước chuyến công tác, Ngu Tập Chi bị đau đầu.

2. Sau khi trở về Trung Quốc, cơn đau đầu của Ngu Tập Chi bắt đầu trở nên trầm trọng hơn 

3. Một ngày nọ, Ngu Tập Chi nói với quản gia: “Chú Chương, đầu tôi lại đau rồi.”】

Lâm Tân Độ tổng kết lại phần bổ sung này: Thật vô nghĩa.

【Ký chủ, xin hãy chấn chỉnh lại thái độ của mình. Tôi đang nắm giữ thông tin của thế giới, trong đó chắc chắn có chứa một lượng tin tức khổng lồ. 】

Nó hoàn toàn trái ngược với việc càm ràm của Hệ thống.

Trên thực tế, ba người đang đi đều không có ai lên tiếng, trợ lý vẫn đang suy nghĩ về việc Lâm Tân Độ vá quần áo.

Họ đến một nhà hàng gần đó nổi tiếng với bữa trà sáng cao cấp.

Ngu Húy bước vào phòng bao trước, trợ lý không đi theo, trước khi đóng cửa lại thì nhanh chóng cảnh cáo: “Sếp rất quan tâm đến gia đình đấy.”

Anh ta muốn ám chỉ rằng Lâm Tân Độ đừng nên có ý nghĩ xấu xa gì đối với Ngu Tập Chi.

"Yên tâm, tôi đảm bảo rằng tình cảm của tôi với Ngu Tập Chi đã biến chất rồi."

Trợ lý suýt chút nữa đã bắt lấy tay cậu, theo bản năng buột miệng nói: "Tôi không muốn có mama nam!"

Lâm Tân Độ không hiểu chuyện gì, đi vào bàn và ngồi xuống đối diện Ngu Húy.

Ngu Húy và Ngu Tập Chi không có quan hệ huyết thống, bề ngoài đương nhiên không có điểm gì giống nhau. Tư thế của anh ta ngay thẳng, đôi mắt lóe lên một tia sáng nhàn nhạt lúc nhìn người khác.

Một ưu điểm có ở Ngu gia đó là tất cả mọi người đều thích đi thẳng vào vấn đề.

Ngu Húy nhìn chằm chằm vào Lâm Tân Độ và nói: "Tôi đã bảo cấp dưới của mình điều tra thông tin của cậu trên mạng xã hội, quả thực là khiến cho người khác phải bất ngờ đấy."

"...Một vài người trên diễn đàn đã tố cáo cậu lừa tiền thông qua việc trò chuyện trực tuyến. Ngoài ra còn có một số bức ảnh chụp khi cậu còn làm việc tại cơ sở mại dâm nam ở nước ngoài. Nghệ danh của cậu là Tiểu Dạ Oanh, biệt danh là Orioles 300."

Trong mắt Lâm Tân Độ hiện lên một dấu chấm hỏi.

Cái quái gì vậy?

【Nguyên chủ coi bản thân mình là vốn liếng, nhưng lại có tham vọng cao hơn trời, muốn bao cậu ta thì phải trả một lần ít nhất 300 vạn. Cho nên làm việc được ba tháng, không có khách hàng nào dám đặt, cuối cùng cậu ta bị sa thải và trở thành trò cười trong cơ sở mại dâm nam đó. 】

Nụ cười duy nhất của Lâm Tân Độ khó có thể duy trì được.

Khóe miệng cậu cứng ngắc co giật: "Tuổi trẻ chưa hiểu chuyện ấy mà."

Ngu Húy: "Xem trong tư liệu thì cậu dù trưởng thành rồi thì vẫn chẳng hiểu chuyện gì cả."

"..."

Chủ đề đáng xấu hổ không kéo dài được bao lâu, thì Ngu Húy đẩy thực đơn tới, còn gọi nghệ danh của cậu và bảo Lâm Tân Độ chọn món đi.

Lâm Tân Độ hai mắt sáng ngời, nhưng khi nghe thấy Ngu Húy lại gọi mình là Tiểu Dạ Oanh, cậu lập tức ngồi thẳng dậy và nói: “Đừng gọi tôi như vậy.”

Khi ba từ này được nói ra từ miệng của một người nghiêm túc như Ngu Húy, thì sự xấu hổ lại tăng lên gấp bội.

Bản thân mình với người trên mạng kia có khác biệt rất lớn.

Ngu Húy nheo mắt lại, lần trước gọi điện, đối phương không hề đỏ mặt mà nói là mình bán.

“Tình cảnh không giống nhau.” Lâm Tân Độ tựa hồ biết anh ta đang suy nghĩ điều gì: “Nếu bây giờ chúng ta là đang gọi điện, thì tôi còn có thể rên lạc giọng cho anh coi.”

Đều đã tới nhà hàng rồi, nếu không ăn thì sẽ là bất lịch sự.

Lâm Tân Độ gọi món xong liền yêu cầu hai cái tạp dề, một cái quàng ở cổ, để đảm bảo nước súp không bắn vào cổ áo của mình.

Sau khi quấn thành cái bánh tét xong nóng quá không chịu nổi, cậu liền đứng dậy bật điều hòa, mà liếc mắt thấy khuôn mặt tái nhợt của Ngu Húy, động tác ấn bật liền ngừng lại giây lát.

Ngu Húy đang suy nghĩ cẩn thận, thì nhận thấy sự dừng lại của Lâm Tân Độ, đôi mắt ấy hơi dịu đi.

Giây tiếp theo, Lâm Tân Độ yêu cầu người phục vụ lấy thêm hai cái tạp dề nữa.

“Để tôi đeo cho anh.” Lâm Tân Độ mở tạp dề ra, không hề nghĩ đến việc mình đang chịu nóng, nói: “Đeo tạp dề sau lưng có thể cản được khí lạnh của điều hòa.”

"..."

“Tôi lo bị bắt gặp đang lén đi ăn ở bên ngoài.” Lâm Tân Độ chân thành giải thích: “Em trai anh bắt tôi làm thế thân, yêu cầu phải có giá trị thưởng thức, nên kiểm soát cân nặng rất nghiêm khắc.”

Nhân tiện cậu mô tả ngắn gọn mối quan hệ của mình với Ngu Tập Chi: "Mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn đứng im như cũ."

Trước giờ đều không có thay đổi gì.

Mục đích là để thể hiện rằng ngay cả khi anh đuổi tôi đi, thì người anh em không đáng tin cậy của anh vẫn sẽ tìm người khác thay thế thôi, và dù có tôi hay không thì cũng vẫn sẽ như vậy.

Ít nhất anh có thể kiểm soát được tôi.

Ngu Húy cầm tách trà lên, nghĩ nên cho Ngu Tập Chi đi chụp CT não.

Cuối cùng, anh ta chậm rãi mở miệng: “Tập Chi những năm gần đây có hơi quá đáng.”

Do phải bàn bạc công việc nên Ngu Tập Chi phải bay ra nước ngoài khá nhiều, hai bên cũng thường xuyên liên lạc.

Ngu Húy chủ yếu đề cập đến một số điểm, Ngu Tập Chi thường xuyên bị đau đầu không rõ nguyên nhân và rất dễ cáu kỉnh, từ việc không hút thuốc hay uống rượu đến nghiện ngập rõ ràng, bề ngoài phô trương là thế nhưng nội tâm lại ngày càng dễ bị tổn thương.

Lâm Tân Độ gật gật đầu.

Ngoài những điều khác ra, trong cốt truyện được Hệ thống bổ sung, Ngu Tập Chi không phải đang đau đầu, thì cũng là chuẩn bị sẽ đau đầu.

Cái chết của Bạch Nguyệt Quang đáng lẽ không thể gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy được.

"Tôi nghi ngờ là có sự ảnh hưởng xấu nào đó xung quanh em tôi hoặc là lý do khác."

Hai anh em quan hệ cũng không quá thân thiết, nhưng anh trai can thiệp quá nhiều vào một số việc thì cũng không tốt, nếu không Ngu Tập Chi nhìn thì có vẻ mạnh mẽ thế thôi, nhưng thực ra lại rất nhạy cảm, không biết sẽ suy nghĩ tới đâu nữa.

Trong lòng Lâm Tân Độ khẽ rung động, đã hiểu được tại sao Ngu Húy lại đặc biệt gọi mình ra ngoài.

"Anh muốn biến tôi thành thiết bị thăm dò giám sát, lắp đặt trong biệt thự của Ngu Tập Chi để theo dõi điều bất thường chứ gì?"

Nói chuyện với người này dễ dàng đến mức đáng kinh ngạc, sự nhanh nhẹn bẩm sinh khiến cho Ngu Húy có ấn tượng khá tốt về Lâm Tân Độ.

Vốn dĩ anh chỉ muốn kiểm tra thử thông qua quản gia của Ngu Tập Chi, nhưng lại không biết vị quản gia này là ai, thì đúng lúc Lâm Tân Độ vừa vặn xuất hiện.

Thế thân có lý lịch rõ ràng (làm việc tại quán mại dâm nam ở nước ngoài), dễ kiểm soát (không quá tham lam), lại mới quen Ngu Tập Chi không lâu, cho nên đây là ứng cử viên sáng giá nhất.

Anh dùng đầu ngón tay nhợt nhạt chậm rãi viết số "5" lên bàn, giọng nói của Ngu Húy trầm thấp dễ nghe: "Xem như là phần thưởng, tôi có thể cho cậu con số này."

Khi nhắc đến tiền, Lâm Tân Độ không còn buồn ngủ hay đói nữa.

Dù sao vốn dĩ mình muốn ở lại cùng nam chính chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Khóe miệng cậu không khỏi nhếch lên, vui vẻ hỏi: “Năm mươi ngàn ư?”

"..."

Đó không phải là lỗi của Lâm Tân Độ, dù sao thì cậu ấy cũng đã phải chịu đựng cú sốc giá cả từ Ngu Tập Chi mà.

“Vậy ra 2 vạn mà anh chuyển cho tôi trước đây thực ra không phải là để hỏi thăm mà là đặt cọc.”

Ngu Húy im lặng một lúc, đôi mắt phượng xinh đẹp và sắc bén hơi giật giật: "Tôi hào phóng hơn em tôi nhiều."

Lâm Tân Độ liên tục gật đầu: “Đương nhiên rồi, anh trả cho tôi còn nhiều hơn anh ta 3 vạn mà.”

"..."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp