Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Chết, Thế Thân Muốn Bẻ Cong Vận Mệnh

CHƯƠNG 7: CHĂM SÓC NGƯỜI BỆNH


3 tháng

trướctiếp

Lời nói của Hệ thống khiến cho Lâm Tân Độ rơi vào trầm mặc.

Cũng có lý. Bị cắm sừng chỉ có thể chứng minh là do vị tổng tài bá đạo này không đủ sức quyến rũ thôi, nhưng bị thế thân dọa đến ngất xỉu thì chắc chắn là một tên ngốc rồi.

Trong lúc hỗn loạn, Ngu Tập Chi được đưa lên xe cấp cứu, Lâm Tân Độ cũng đi theo sau.

Quản gia vốn cũng muốn đi theo, nhưng những người giúp việc xung quanh đều nói: "Ông đừng đi thì hơn."

Bà Vương chỉ ra ưu nhược điểm: “Khi ông chủ tỉnh dậy, mà nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ, thì sẽ không có lợi cho việc hồi phục của ngài ấy đâu.”

Quản gia: "……"

Bà đang nói cái quái gì vậy?

Xe cấp cứu không đợi nữa, quản gia đang bị giữ chặt tay vội vàng đưa cho Lâm Tân Độ thông tin liên lạc trước khi cửa xe đóng lại.

Lâm Tân Độ vẻ mặt thờ ơ. Cho thông tin liên lạc thì có ích gì, thà đưa tiền đi.

Ông có bao giờ nhìn thấy tình nhân nào mà trả tiền chữa trị cho kim chủ chưa?

Giây tiếp theo, cánh cửa đóng sầm lại, xe cứu thương phóng đi với tiếng còi inh ỏi.

Lâm Tân Độ vừa cằn nhằn về việc phải trả tiền, vừa nhập số điện thoại của quản gia và thêm bạn bè.

Ngã tư, đèn đỏ.

Xe cấp cứu lao vút đi, các phương tiện bên cạnh vẫn xếp thành hàng như cũ. Trên một chiếc xe công vụ, thư ký đang gọi điện cho Ngu Tập Chi.

Cách đây không lâu, trợ lý của Ngu Húy gọi điện tới, hỏi vì sao không liên lạc được với họ.

Sau khi thư ký nói bọn họ đã về nước rồi, thì trợ lý rõ ràng hơi sửng sốt: “Thế lễ ký kết ngày kia thì sao đây?”

Kế hoạch ban đầu là để Ngu Tập Chi tham dự.

Thư ký không biết trả lời thế nào. Có khá nhiều lời chỉ trích trong ngành về việc thu mua này, cuối cùng vẫn là do Ngu Húy giải quyết. Nếu như lúc này Ngu Tập Chi đi chụp ảnh với tư cách đại diện thì khó tránh được bị nghi là cướp công.

Nên anh ấy đã chọn quay trở lại Trung Quốc và rất có thể sẽ không tham gia nữa.

Nhưng thư ký không ngờ rằng Ngu Tập Chi đã về nước trước mà thậm chí còn không chào hỏi Ngu Húy.

Reng reng.

Điện thoại reo hồi lâu mà không có người bắt máy, tiếng xe cấp cứu chói tai đi ngang qua, thư ký liền cau mày, gọi lại lần nữa.

Lần này có người nhấc máy rồi.

"Alo."

Thư ký sửng sốt, giọng nói trả lời điện thoại rất đặc biệt, trong trẻo và du dương, hiển nhiên không phải là Ngu Tập Chi: "Anh là..."

Chưa kịp nói xong, người bên kia đã có chuẩn bị trước một bước, chủ động hỏi: "Thư ký Trần à?"

"……Đúng là tôi."

“Ông chủ của cô bị ngất xỉu và đang được đưa đến bệnh viện số ba để cấp cứu.”

Thư ký sững sờ, nghĩ đến chiếc xe cấp cứu vừa chạy qua lúc nãy.

Cô say xe, dừng lại giữa chừng gặp chị huệ một trận, nghỉ ngơi xong rồi mới quay lại xe.

Tính toán thời gian và đường đi từ biệt thự đến bệnh viện gần nhất, thì chiếc xe đó có lẽ là đang chở ông chủ của mình rồi.

“Tới bệnh viện số ba trước đi.” Thư ký khó khăn nói với tài xế.

Lâm Tân Độ lúc này vẫn chưa cúp điện thoại, mà còn thúc giục: "Cô nhất định phải nhanh lên, nếu không là không kịp nữa đâu."

Thư ký nghe vậy hoảng hốt: "Sếp, anh ấy sẽ không..."

Có phải là không ổn rồi không?

Lúc này thư ký đã suy nghĩ rất nhiều. Ông chủ tội nghiệp của cô vẫn còn trẻ thế mà, vẫn chưa hưởng thụ cuộc sống được bao nhiêu hết.

Vậy thì có nhiều tiền để làm gì? Đối mặt với sinh tử thì ai cũng như ai thôi. Bắt đầu từ ngày mai, mình sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới để giải khuây.

"Nếu không thì không có ai thanh toán tiền viện phí hết."

Thư ký: "?"

Mùi thuốc khử trùng luôn là mùi đặc trưng ở các bệnh viện.

Lâm Tân Độ sống trong trạng thái thực vật mấy năm nên khá nhạy cảm với mùi này, cảm giác mát lạnh thấm vào tận xương tủy khiến cậu nhất thời sững lại một lúc khi chạy vào.

Ngu Tập Chi trước tiên được đưa đi chụp chiếu, sau đó là lấy máu, lăn lộn một hồi rồi cuối cùng cũng được truyền nước.

Thư ký tới rất nhanh.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tân Độ được gặp thư ký của Ngu Tập Chi, đeo một cặp kính gọng đen, mặc bộ đồ công sở màu đen, cả người toát lên phong thái gọn gàng và sạch sẽ.

Việc thanh toán cũng rất dứt khoát.

Lâm Tân Độ nhìn thấy cô cẩn thận sắp xếp các loại giấy tờ, ước tính tổng số tiền, hiển nhiên sau này dùng để đưa cho Ngu Tập Chi trả lại tiền.

Thư ký nhìn thấy Lâm Tân Độ, chỉ trao đổi mấy câu.

Sau khi biết Ngu Tập Chi không có ngoại thương, là tự anh ta ngất đi, thì cô liền trực tiếp xuống lầu lấy thuốc. Cùng Ngu Tập Chi làm việc lâu năm rồi, cô biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.

Tuy nhiên, khi quay lại giao thuốc, thì thư ký lại có vẻ mặt kỳ lạ.

Cô đã nghe thấy tài xế xe cứu thương và đồng nghiệp của anh ta nói chuyện ở tầng dưới trước đó.

Đồng nghiệp: "Cậu thanh niên này thể trạng rất tốt, hình như không giống bị hạ đường huyết."

Người lái xe cứu thương nhớ lại thuyết ngoại tình của người giúp việc, nói đầy ẩn ý: “Thể chất tốt không có nghĩa là tâm lý cũng tốt đâu”.

Thư ký là người biết tác phong sinh hoạt của Ngu Tập Chi nên sẽ hiểu ngay. Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe thấy tài xế nói ra từ “bắt gian”.

Lâm Tân Độ: “Ở đây có tôi trông nom là được rồi.”

Thư ký lập tức trở nên cực kỳ cảnh giác: "Không được!"

Lâm Tân Độ không hiểu tại sao cô lại có phản ứng mạnh như vậy.

Thư ký nhìn chằm chằm vào cậu: “Cậu sẽ bắt anh ấy uống thuốc mất.”

Cái kiểu uống thuốc của Đại Lang ý.*

*”Đại Lang, đến giờ uống thuốc rồi” là câu nói kinh điển của Phan Kim Liên trong cảnh đút thuốc cho chồng là Võ Đại Lang trong tác phẩm “Thủy Hử, thuốc này là thuốc độc.”

"?"

Câu đá xéo quá rõ ràng, Lâm Tân Độ dù có muốn cũng không thể làm ngơ được.

“Là tôi gọi xe cứu thương đấy.” Nếu như tôi có ý nghĩ điên rồ nào đó, thì Ngu Tập Chi đã chết đuối trong đài phun nước từ lâu rồi.

Thư ký nghĩ đi nghĩ lại, hình như đúng là vậy.

Bị say xe rồi còn gặp chị huệ một trận nữa, chân cô sắp không nhấc lên nổi nữa rồi, nếu còn kiên trì chăm bệnh thêm đêm nữa thì e là cô với ông chủ phải nằm chung một bệnh viện rồi.

“Vậy tôi đi trước, cậu…” Thư ký ngập ngừng: “Đừng làm điều gì ngu ngốc đó.”

Lâm Tân Độ nhanh chóng vẫy tay: “Dạ chị.”

"..."

Thư ký đột nhiên lại cảm thấy bất an.

Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn rời đi.

Chỉ còn Lâm Tân Độ và Ngu Tập Chi trong phòng bệnh. Nhiệm vụ dành cho tân thủ bắt đầu, cần có sáu tiếng đồng hành nên mỗi phút đều vô cùng quý giá.

Hệ thống số 40: 【Kẻ ngáng đường đi rồi. 】

Nếu nam chính tỉnh lại giữa chừng, Lâm Tân Độ nhất định sẽ phải cút khỏi đây, vậy thì mọi chuyện coi như công cốc rồi.

Lâm Tân Độ cau mày: “Đây quả thực là một vấn đề.”

Lúc này, Ngu Tập Chi đột nhiên có dấu hiệu tỉnh lại.

Đầu tiên là những ngón tay thon dài của anh ta cử động, chỗ phía sau đầu bị va vào có chút đau, anh ta khó chịu nghiêng người sang một bên, cố gắng mở mí mắt—

Khi mới tỉnh dậy, tầm nhìn của anh ta vẫn còn mờ mờ, nhưng chiếc áo tay dài màu trắng lại đập thẳng vào tầm mắt.

Khuôn mặt tái nhợt trước khi anh ta hôn mê lại hiện lên trong đầu, mí mắt Ngu Tập Chi run rẩy, cánh tay lại yếu ớt buông xuống.

Lâm Tân Độ: "...Ngươi xem, anh ta đang cung cấp cho chúng ta ý tưởng để giải quyết vấn đề đấy."

Lâm Tân Độ chạy đến chỗ y tá, hỏi mượn cây chì kẻ lông mày, sau đó nhẹ nhàng chấm một nốt ruồi ở khóe mắt.

Khi hiệu ứng giả thực vẫn còn, cậu đã mượn hình ảnh phản chiếu của đài phun nước để nhìn vào khuôn mặt của bạch nguyệt quang do Hệ thống tạo ra, nốt ruồi lệ hiện lên rất rõ ràng.

Nói xong, Lâm Tân Độ đi đến bên cửa sổ đang có gió thổi lạnh để khiến cho mặt mình tái nhợt. Trái ngược lại là đôi môi màu đỏ tươi khiến cậu trông giống như quỷ giết người vậy.

Thời gian từng phút trôi qua, ước chừng khoảng nửa tiếng rồi.

Ngu Tập Chi dường như muốn mở mắt ra, đôi mắt từ từ hé ra.

Một khuôn mặt phóng to đột nhiên xuất hiện.

Nốt ruồi lệ từng khiến Ngu Tập Chi thần hồn điên đảo giờ đây lại giống như bùa đòi mạng vậy, đồng tử của anh ta co lại.

"!"

Người con trai trông như oan hồn đòi mạng lặng lẽ thở vào tai hắn: "Em nhớ anh."

Lâm Tân Độ không dám lớn tiếng vì sợ lộ giọng. Cũng bởi thanh âm quá nhỏ và đứt quãng nên chỉ có thể nghe được đại khái, nhưng như thế lại càng tăng thêm sự trống rỗng dọa người.

Ngu Tập Chi lại ngất đi lần nữa.

Lâm Tân Độ hỏi Hệ thống: “Ngươi gọi đây là tình yêu không lay chuyển hả?”

Hệ thống số 40: 【Quả nhiên trong truyện cổ tích đều là lừa gạt cả. 】

Lâm Tân Độ vẫn ngồi ở tư thế ban đầu, không hề xê dịch chút nào, giữ nguyên góc độ mà Ngu Tập Chi có thể nhìn thấy khi mở mắt ra.

Ban đêm, cứ mỗi khi giường chuyển động, là Lâm Tân Độ lại đưa mặt sát gần bệnh nhân.

Việc sinh hoạt của Ngu Tập Chi đã thành quy luật rồi, rất nhanh liền ghi ba bàn thắng.

Hệ thống nhìn nam chính ngất xỉu ba lần: 【Cậu giống như đang lên dây cót cho anh ta vậy. 】

Người ta sắp bị cậu dọa cho hỏng rồi. 

Lâm Tân Độ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ mê mệt của Ngu Tập Chi: “Anh ta là cá vàng chuyển thế à?”

Mỗi lần đều lặp lại y chang như trước.

Một người bình thường sẽ nhận ra điều gì đó không ổn khi trải qua hai lần. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Vài giây sau, Lâm Tân Độ nghĩ tới điều gì đó liền vươn tay dò xét, quả nhiên là sốt rồi.

Cậu nhanh chóng đi tìm bác sĩ trực ban.

Sau khi bác sĩ kê đơn thuốc và y tá đến gắn lại ống truyền nước, Lâm Tân Độ khoanh tay đứng sang một bên với vẻ mặt khó hiểu.

Tag nam chính trong Hệ thống là: [Cố chấp], [yêu ghét cực đoan], [Bản thân bá đạo].

Nói thẳng ra là ngoại trừ điều cuối cùng ra, thì thực sự là không nhìn ra anh ta cố chấp với cực đoan ở chỗ nào luôn.

Hệ thống im lặng một lúc rồi nói: 【Bây giờ mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu thôi. 】

Lâm Tân Độ bị đưa đến biệt thự để làm thế thân, chính là phần mở đầu của cuốn tiểu thuyết, từ đó dẫn đến hồi ức của nam chính về bạch nguyệt quang.

"Đó là mở đầu của một cuốn tiểu thuyết, chứ không phải là sự bắt đầu của cuộc đời. Tính cách của một người thường được hình thành cơ bản trước lúc mười hai tuổi rồi. Chẳng lẽ anh ta ở tuổi hai mươi bốn còn có thể sinh ra sự thay đổi về chất sao?"

Hệ thống lại im lặng lần nữa.

Lâm Tân Độ đột nhiên nghĩ tới một câu, Hệ thống này còn gọi là Hệ thống thay đổi số phận, trừ phi Ngu Tập Chi cuối cùng thực sự sẽ trở thành một người mà ngay đến cả bố mẹ còn không nhận ra ư? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cậu lại đi tìm bác sĩ trực ban.

"Cho hỏi có phát hiện ra điều bất thường nào trong quá trình chụp CT não lúc nãy không ạ?"

Bác sĩ trực hỏi: "Cậu đang nói đến phương diện nào?"

Lâm Tân Độ nói tiếp: "Kiểu như trí não chậm phát triển ấy? So với người bình thường thì chắc là chậm hơn gấp đôi."

Bác sĩ mặt không biểu cảm: “Cậu là đang nói về bệnh thiểu năng trí tuệ.”

"Còn bệnh biến thì sao? Kiểu thay đổi đến mức mà ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra ấy."

"Cái đó gọi là biến dị."

Lâm Tân Độ nghiêm túc hỏi: “Vậy thì loại biến thái di truyền này cũng có thể có khả năng xảy ra đúng không?”

Bác sĩ nhàn nhạt nhìn cậu: “Tôi đề nghị cậu cũng nên chụp CT đi.”

"..."

Lâm Tân Độ tuyệt vọng quay trở lại phòng bệnh.

Nửa đêm còn lại không có chuyện gì xảy ra nữa, khi phía chân trời mơ hồ nhìn thấy sao mai, Hệ thống đã đánh thức Lâm Tân Độ đang buồn ngủ dậy.

Sáu tiếng xong rồi! 

Lâm Tân Độ bỗng nhiên tỉnh lại.

Cậu không muốn ngửi mùi thuốc khử trùng dù chỉ là một giây nữa, thấy Ngu Tập Chi không có dấu hiệu tỉnh lại, Lâm Tân Độ nhanh chóng bước ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị hít thở không khí trong lành.

Hệ thống tạm thời ẩn đi một lúc, nói là đi kết toán nhiệm vụ tân thủ.

Sau khi nhiệm vụ tân thủ hoàn thành, thì nhiệm vụ tiếp theo sẽ mở, điều Lâm Tân Độ lo lắng bây giờ không phải là lúc Ngu Tập Chi tỉnh dậy sẽ có chuyện gì xảy ra, mà là phiền não với anh trai của nam chính hơn.

Tuy rằng anh ta đã hạ thấp cảnh giác, nhưng dựa theo thân phận của người đó, việc bí mật điều tra tin tức của mình cũng không phải là chuyện khó.

Một khi việc nguyên chủ không hề có kỹ năng hack bị lộ ra, phiền phức sẽ lại kéo tới.

Lâm Tân Độ nhìn lên bầu trời còn chưa hửng sáng: "Không biết Ngu Húy bây giờ đang làm gì nhỉ."

Ngu Húy đang trên đường đến đây.

Không lâu trước anh ta đã trở về nước bằng máy bay tư nhân.

Bây giờ công việc kinh doanh ở nước ngoài đã đi vào ổn định, Ngu Húy đã lâu không về nước, lần này vừa hay lịch trình trống, muốn nghỉ ngơi một chút.

Bởi vì không cần đổi máy bay giữa chừng, nên tuy là Ngu Húy khởi hành muộn hơn Ngu Tập Chi nửa ngày, nhưng thời gian đến thực tế lại chỉ cách nhau mấy tiếng đồng hồ.

Trợ lý lái xe nói: “Thư ký Trần đã trả lời, nói là Phó tổng đã được đưa tới bệnh viện số ba để cấp cứu.”

Vẻ mặt của Ngu Húy cuối cùng cũng có chút thay đổi, nói: "Đến bệnh viện đi."

Trên đường, chiếc xe lao nhanh như gió.

Trợ lý liếc nhìn vị tổng tài ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu: "Người mà ngài nhờ tôi điều tra cũng đã tra ra rồi."

Sự lo lắng của Lâm Tân Độ là chính xác, Ngu Húy đã nhờ trợ lý của mình điều tra ngay sau ngày anh ta bị hack.

Trong thời đại thông tin này thì không có bí mật nào cả, Lâm Tân Độ trước đây đã đăng rất nhiều thứ lên mạng xã hội, thời gian mà trợ lý điều tra lại là trước khi cậu ta xóa hết trạng thái.

"Theo thông tin tôi tìm được, Lâm Tân Độ không phải là người tốt lành gì, cha mẹ mất sớm, khi trưởng thành, cậu ta không ăn bám phú bà, thì cũng là chuyên câu dẫn một vài người đàn ông giàu có, trong một bữa tiệc chiêu đãi đã đeo bám được Phó tổng."

Ngu Húy im lặng lắng nghe, một lúc sau anh đột nhiên hỏi: "Cậu ta và Tập Chi biết nhau bao lâu rồi?"

Trợ lý nói thật: “Tiệc chiêu đãi được tổ chức cách đây không lâu, hôm đó Phó tổng liền vội vã ra nước ngoài, hai người bọn họ chắc cũng không quen thuộc lắm.”

Ngu Húy nheo mắt, một tia sắc bén hiện ra. Rất khó có khả năng một người luôn tham lam những lợi ích nhỏ nhặt lại đột nhiên thay đổi tính cách trong một thời gian ngắn và làm việc miệt mài chỉ để kiếm 2 vạn tệ.

Anh dùng ngón tay thon dài gõ gõ lên chiếc ghế da mềm mại rồi lại nhìn danh mục bạn bè của Lâm Tân Độ.

Tính xác thực của câu nói không đủ ăn vẫn còn chút nghi vấn.

Xe nhanh chóng tới bệnh viện số ba.

Trợ lý đỗ xe xong, chân bước nhanh hơn, vừa đi vừa nói: “Người này có quá nhiều lai lịch đen tối, tán tỉnh, móc nối, thậm chí còn có ý định đánh thuốc một ai đó, kết quả là bởi vì quá ngớ ngẩn mà đã bỏ lỡ cơ hội… Phó tổng hiện giờ rất yếu ớt, không biết đã tỉnh lại chưa, nhưng nếu chẳng may bị tên kia cưỡng gian thì làm sao? Không, tôi nghi ngờ là cậu ta đã ra tay rồi..."

Lời nói đột ngột dừng lại.

Sắc trời dần hửng sáng, phía trước có một cậu thanh niên làn da trắng bóc đang cúi người lau mồ hôi.

Phía sau bệnh viện là khu ký túc xá, ở giữa có một khoảng đất trống rộng rãi, gần bãi đậu xe.

"Bà ơi, cái này thật sự ăn được sao?" Cậu thanh niên hỏi.

Bà lão nói chuyện với giọng khàn đặc, tuy không dễ nghe nhưng đại khái thì vẫn hiểu được.

Cậu thanh niên này chính là Lâm Tân Độ.

Khi cậu ra ngoài đi dạo, nhìn thấy một bà lão đang ngồi xổm bên đường, cậu tưởng bà cần giúp đỡ, khi bước tới hỏi thì mới biết là bà đang đào rau dại.

Lâm Tân Độ lúc này nhìn thấy đồ ăn liền không muốn đi nữa, sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong, cậu vốn định gọi đồ ăn mang về, nhưng lại lo rằng Ngu Tập Chi sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào, nên đành từ bỏ việc thêm dầu vào lửa.

Dù sao thì hôm nay cậu cũng mặc quần áo màu trắng.

Theo kinh nghiệm trước đây, càng cẩn thận thì quần áo càng dễ bị dính dầu, lộ ra dấu vết ăn vụng.

Thế là Lâm Tân Độ và bà lão cùng nhau đào.

Khi Ngu Tập Chi tỉnh dậy, nói không chừng còn phải dựa vào việc ăn rau mà bán thảm. Vì phải chăm sóc cho hắn, còn phải dựa theo tham số của bạch nguyệt quang, nên cậu kiên quyết không ra tiệm ăn nữa.

Thật là một câu chuyện cổ vũ ý chí, lay động lòng người mà!

"Bà ơi, ở đây cũng có nè."

"Bà ơi, bà nhìn xem, cháu đào được nhiều chưa này!"

Lâm Tân Độ mỉm cười rạng rỡ, khoe thành tích của mình.

Ở phía sau, Ngu Húy đứng trước một cái cây to, lặng lẽ quan sát Lâm Tân Độ làm việc.

“…” Trợ lý thì lại há hốc mồm: “Người lần trước có thể đào giỏi như thế này, tôi nhớ là họ Vương.”

Cuối cùng là phải ở trong tù suốt mười tám năm.

Ngu Húy trước khi đến bệnh viện đã nghĩ: Cậu ta có lẽ còn có mưu đồ và bí mật mà không muốn người khác biết.

Sau khi đến bệnh viện thì:

Lâm Tân Độ: Đào đất mưu sinh, mình quả nhiên là thiên tài đào đất mà!

[Nội tâm: Ờ thì, đào hố sao không thể tính là một kiểu đào chứ?]

Ngu Húy: ...Cậu ta thực sự phải sống khá khó khăn.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp