Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Chết, Thế Thân Muốn Bẻ Cong Vận Mệnh

CHƯƠNG 2: KHẤU HAO


3 tháng

trướctiếp

Lâm Tân Độ thay đổi thái độ cũng không có gì lạ.

Trước khi xảy ra tai nạn ô tô, cậu vốn chỉ là một nô lệ tư bản nhỏ bé bình thường đến vô hình trong xã hội lớn lao kia, lương mỗi tháng được 4.000 tệ, trả tiền thuê nhà, điện nước một tháng, chỉ còn lại rất ít. Sau đó, do hành động anh dũng cứu người, cậu rơi vào tình trạng sống thực vật, theo truyền thông đưa tin, mọi chi phí điều trị đều do xã hội quyên góp và trợ cấp từ chính phủ.

Nếu không, với mức lương ít ỏi của mình, cậu thậm chí sẽ không thể ở lại bệnh viện trong vòng hai ngày.

Hệ thống vừa tự ý đưa ra quyết định, ít nhất đã chứng minh rằng các quy tắc không phải lúc nào cũng cứng nhắc.

Chỉ cần làm đúng theo chỉ đạo, không cần phải làm gì quá cao siêu. Đối với thời gian làm việc dài mỗi ngày, tính tự do trong công việc cũng rất cao.

Bây giờ cái giá đó xứng đáng với sự phấn đấu của cậu!

Hệ thống số 40 chỉ trích:【Ký chủ bị một chút lợi ích nhỏ bé này làm cho dao động, cậu thật là thiếu quyết đoán. 】

Lâm Tân Độ không chút cảm xúc trả lời: “Nguyên tắc của ta là nếu  ngươi tăng lương gấp đôi thì ta thậm chí còn có thể gọi ngươi là ba.”

Hệ thống số 40 khựng lại và nín họng.

Lâm Tân Độ đang chuẩn bị gọi một tiếng “Ba” để lấy thêm tiền thì tiếc nuối thở dài.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng, xua tan đi phần nào sự lạnh giá.

Một lúc sau, Lâm Tân Độ xuống giường, đi đến bên cửa sổ.

Bóng tối trên mặt đất trải dài ra một chút, tiếng của Hệ thống số 40 như một cái bóng theo sau:

【Hãy cố gắng làm việc chăm chỉ để trở thành thế thân】

Chỉ cần hoàn thành bảy nhiệm vụ, ký chủ có thể thoát khỏi số phận làm thế thân và lấy lại tự do. 

Lâm Tân Độ sửng sốt: “Vậy ta chỉ có bảy cơ hội kiếm tiền thôi ư?”

……]

Vào lúc này, sự im lặng của Hệ thống số 40 trở nên thật chói tai.

Hiện trường có chút lúng túng, Lâm Tân Độ ho nhẹ một tiếng: “Được.”

Một từ đơn giản chỉ ra rằng cậu sẽ cố gắng hết sức để làm tốt điều này. Về việc áp dụng sức mạnh ở đâu, thì còn phải xem xét sau.

Hệ thống bổ sung:【Cuối cùng, nếu cuộc sống của cậu thay đổi thành công, dưới hình thức lương hưu tôi cũng sẽ trả cho cậu một số tiền đáng kể. 】

Lâm Tân Độ quyết định bắt đầu làm việc chăm chỉ ngay bây giờ.

Không thể từ chối, công việc này đãi ngộ thực sự quá cao.

“Đại bàng cất cánh~” Lâm Tân Độ duỗi eo, đá chân, khởi động trước khi chơi trò chơi điện tử.

Sau khi hoàn thành một hiệp thể dục trên đài, cậu nói: "Chúng ta bắt đầu nhé?"

【...Bắt đầu cái gì đây? 】

Lâm Tân Độ: “ Không phải nam chính muốn tìm người khác để đồng hành sao?”

【Đúng vậy, nhất định phải thay thế, nhưng việc thay thế chỉ có thể do chính kí chủ thực hiện. 】

【Tôi gặp trục trặc với việc phục hồi năng lượng để có thể hoàn thành các chi tiết trong cuốn sách. 】

【Mỗi tháng chỉ ngoi lên được một lần. 】

"..." Vậy cần ngươi làm gì?

Chẳng trách sau lỗi hack đầu tiên, hệ thống nói sẽ tìm cách cùng ngủ với người ở phòng bên cạnh thay vì trực tiếp tự mình chủ trương.

【Ngoài ra, tất cả năng lực của tôi chỉ có thể được sử dụng mỗi tháng một lần. 】

Lâm Tân Độ thừa dịp nói: "Ba, ba có bao nhiêu bất ngờ mà con không biết thế?"

Rút cuộc là ngươi có năng lực gì nói cụ thể ra có được không?

Hệ thống không phản hồi.

Lâm Tân Độ lặng lẽ thở dài.

Cậu đi quanh phòng trước, kiểm tra điện thoại di động, trên đó không có số điện thoại của nam chính.

Thì ra là khuôn mặt cậu bị Ngu Tập Chi nhìn trúng, mặc dù hệ thống không nói rõ cảnh tượng hai người gặp nhau cụ thể là như thế nào , nhưng mà đến cái điện thoại cũng không có, tám phần là nam chính chẳng nói chẳng rằng mà rời đi ngay tức khắc, cậu ta ở trong lòng hắn không có đến nửa phân trọng lượng, đến số điện thoại cũng không để lại.

Nếu muốn hoàn thành việc làm bạn đồng hành trực tuyến, trước tiên ít nhất phải có được thông tin liên lạc của nam chính đã.

Tự thân vận động thì mới ấm thân no cật được, Lâm Tân Độ quyết định sẽ đi gặp quản gia trước. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Dù biết là ngôi nhà của nam chính thì không hề đơn giản nhưng Lâm Tân Độ vừa mở cửa ra thì vẫn bị sự xa hoa của nó làm cho choáng váng.

Liếc nhìn qua, tầm nhìn của cậu đã bị chặn lại bởi một số bức tranh nổi tiếng, tầm nhìn gần như là vô tận bởi cậu không thể nhìn thấy điểm tận cuối. 

Chiếc đèn chùm treo trên trần nhà ngay cả vào ban ngày cũng phát sáng chói loá, trên đó treo rất nhiều mặt pha lê, chỉ riêng mỗi chiếc có lẽ đã đáng giá rất nhiều tiền.

“Cái đèn này được đặt thiết kế riêng, tám triệu tệ.”

Một giọng nói phát ra từ phía sau.

Quản gia vừa lúc cách đó không xa, tựa hồ nói như tùy ý, nhưng mỗi chữ lại như mỉa mai gì đó: “Đèn chùm sẽ có người tận tâm lau chùi thường xuyên, bộ phận nào bị mất đi cũng sẽ nhanh chóng bị phát hiện thôi.”

Lâm Tân Độ nhún vai, tỏ ý mình không có ý đó.

Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cậu chớp đôi mắt to để truyền tải thiện chí.

Quản gia : "Trong mắt cậu có đèn xanh."

Đôi mắt đói khát như sói đó dường như muốn kéo chiếc đèn từ trên trần xuống.

Lâm Tân Độ đổi chủ đề, nhìn những bức tranh nổi tiếng trong hành lang: “Còn những bức tranh kia thì sao? Là tranh thật hay đồ nhái cao cấp thế?”

"Biệt thự này không có hàng nhái."

"Vớ vẩn, có tôi nè."

Cậu ta là người thay thế cho Bạch Nguyệt Quang. Ông già này đúng là không để ai vào mắt!

"..."

Khóe miệng của quản gia giật giật khi nhận được ánh nhìn buộc tội.

Lâm Tân Độ không kịp phòng bị: “Có thể cho tôi số điện thoại của Ngu tiên sinh được không?”

Người quản gia nghe vậy cười khẩy: "Lần trước cậu muốn hối lộ tôi để lấy thông tin về Ngu tiên sinh, tôi đã cảnh cáo cậu đừng có làm chuyện ngu ngốc nữa."

Mới có mấy ngày mà cậu ta lại quay lại con đường cũ. Nhưng lần này cũng thông minh hơn một chút và biết bắt đầu từ số điện thoại.

Lâm Tân Độ sửng sốt một chút, hóa ra lại làm ra chuyện như vậy ư?

Quản gia không muốn nói với cậu thêm một lời nào nữa, ông ta quay lưng đi xuống lầu làm việc khác.

Lâm Tân Độ đã bị tư bản lừa khi mới bắt đầu đi làm, khi đang tìm việc làm, cậu đã làm bảo vệ trong một trường mẫu giáo, đứng gác 8 tiếng mỗi ngày, cậu ta chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn.

Thấy trực tiếp không được, cậu ta chuẩn bị đi đường vòng để đạt được mục tiêu.

Lang thang xuống tầng dưới,  cậu đi qua đi lại khắp biệt thự như một con chim tự do bay bổng.

Người trong biệt thự tuy ngoài miệng không nói ra nhưng đều khinh thường người tình vô liêm sỉ này từ tận đáy lòng. Tất cả họ đều thực hiện nhiệm vụ của mình và coi cậu ta chẳng ra gì.

Lâm Tân Độ vui mừng đi một vòng, cuối cùng cũng tìm được tủ lạnh, mở ra liền phát hiện đủ loại đồ ăn tinh xảo được đóng gói quá kỹ.

Lâm Tân Độ không thèm nhìn liền xách mấy cái túi chạy lên lầu.

Cộp…cục…cộp…

Tiếng bước chân cố tình nặng nề đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Những người hầu vốn dĩ  trước đây đối xử với cậu đã chẳng ra gì, họ sửng sốt trong giây lát, khi họ nhìn thấy chàng trai trẻ ôm đầy đồ ăn nhẹ và làm rơi chúng trong khi chạy vì có quá nhiều, họ lập tức vây lấy cậu ta.

"Nhanh lên, ngăn cậu ta lại!"

"Không được để cậu ta ăn!"

Giám sát Lâm Tân Độ và làm tốt công việc quản lý cơ thể của cậu ta cũng là một trong những công việc của họ.

Quản gia nghe thấy tiếng động liền đuổi theo đến tận cửa phòng Lâm Tân Độ. Đáng tiếc vẫn là muộn một bước, Lâm Tân Độ đã khóa cửa lại.

“Cậu đã tăng được hai cân rồi, nếu còn tiếp tục ăn nữa, chẳng mấy chốc sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.”

Phía sau cánh cửa, Lâm Tân Độ đang nhai bánh quy, mơ hồ nói: “Hiện tại có lẽ là ba cân.”

Lúc cậu đang “làm bậy”, hệ thống cũng không nhảy ra nói gì, điều này khiến Lâm Tân Độ hơi kinh ngạc, đồng thời cũng rất hài lòng. Nếu mọi việc cậu làm đều bị hệ thống can thiệp, chắc chắn sẽ rất phiền toái.

Ngoài cửa quản gia càng ngày càng cau mày, xua đuổi những người giúp việc đang sửng sốt xung quanh: “Các ngươi đi làm việc của mình trước đi.”

Không ngờ, lúc này cửa đột nhiên mở ra, Lâm Tân Độ làm mặt nghiêm túc đóng sầm lại.

Quản gia suýt chút nữa bị đập mũi vào khung cửa, xoay người rời đi, sắc mặt tái nhợt gọi Ngu Tập Chi.

Người tình nhỏ mới này có vẻ điên rồi, chỉ có thể báo lại, xem có nên trực tiếp “tiễn" cậu ta đi hay không.

Vừa định bấm nút gọi, một cơn gió mạnh lướt qua da cổ, quản gia dường như cảm nhận được điều gì đó, quay mặt lại thì thấy cửa lại mở ra từ lúc nào đó.

Chàng trai cầm chiếc kính thiên văn vừa lấy ra khỏi tủ bằng một tay, hất cằm lên và vươn cổ nhìn số điện thoại trên màn hình.

Giống như một con ma đang dòm ngó.

Đột nhiên nhìn thấy một cái đầu còn sống, quản gia gần như mất đi một phần linh hồn.

Lâm Tân Độ đã viết gọn gàng số điện thoại lại, mở công cụ liên lạc và bắt đầu tìm kiếm bạn bè.

Sau khi quản gia bình tĩnh lại, hắn tức giận cười nói: "Cậu đã vượt quá giới hạn rồi."

Vượt quá giới hạn là cách nói văn minh của cụm từ “vô liêm sỉ”. 

Lâm Tân Độ không ngẩng đầu lên nói: “Tôi có một khuôn mặt, vừa hay tiên sinh nhà các ông thích khuôn mặt ấy.”

Quản gia trầm giọng nhắc nhở: "Tiên sinh ta đưa cậu trở về là bởi vì thích dung mạo của cậu, nhưng..."

"Tiên sinh nhà ông thích kiểu nào hơn à?"

“Tính tình tao nhã, không biết mặc quần áo đỏ xanh.” Quản gia bị cắt ngang có chút không vui: “Tiên sinh đưa cậu trở về vì thích khuôn mặt của cậu, nhưng…”

“Màu đỏ tươi và màu xanh lá cây trông có đẹp không?”

"Thô tục." Quản gia: "Thưa cậu, đó là bởi vì..."

"Thế cái gì thì không thô tục?"

"Thưa cậu, đó là bởi vì..."

Lâm Tân Độ khoe áo đỏ: "Đỏ với xanh, rất tao nhã!"

Quản gia liên tiếp hít sâu vài hơi, mỉa mai nói: “Thưa cậu, thứ tiên sinh thích là loại sơ mi cổ điển trang nghiêm, có vạt áo nhẹ nhàng, không khoa trương, hoa hoét, không phải loại buộc ngang eo quét dài trên mặt đất như một cái đuôi…

”…”

Thì ra Bạch Nguyệt Quang là kiểu này.

Đã rõ.

Ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời, cổ áo hơi hạ xuống, Lâm Tân Độ ánh mắt trong suốt như suối trong núi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhẹ nhàng và không ồn ào.

Chụp một tấm ảnh, không cười không khóc, một mỹ nhân an tĩnh vạn người mê.

Một bức ảnh selfie hoàn hảo đã ra đời.

Lâm Tân Độ đặt bức ảnh này làm ảnh đại diện, sau đó tìm kiếm tài khoản của Ngu Tập Chi để thêm bạn bè.

Quản gia nhân cơ hội một hơi nói xong câu: "Tiên sinh đưa cậu về là vì thích khuôn mặt của cậu, nhưng..."

“Đã xong.” Lâm Tân Độ lật điện thoại lại.

Những chuyện vừa rồi chỉ xảy ra trong vài giây.

Những lời tiếp theo của người quản gia đều bị cậu làm cho mắc kẹt trong cổ họng.

Lời nhắc trên màn hình “... đã thêm bạn vào danh sách bạn bè và bạn có thể bắt đầu trò chuyện ngay bây giờ” đặc biệt bắt mắt.

"..." Tiên sinh điên rồi, ngài có thể để ta nói hết được không!

Lâm Tân Độ thở dài: “Thời đại bây giờ là thời đại của xã hội nhìn mặt.”

Quản gia: Thế giới chết tiệt này toàn dựa trên vẻ bề ngoài!

Không có gì ngạc nhiên khi Ngu Tập Chi đồng ý lời mời kết bạn với Lâm Tân Độ, Bạch Nguyệt Quang giống như mật khẩu dẫn đến sự thành công, chỉ cần mỗi bước đi đều dựa vào nó, nam chính đều sẽ cắn câu.

Quản gia cũng hơi cả kinh khi nhìn thấy ảnh đại diện của Lâm Tân Độ trên màn hình.

Bức ảnh không lớn hơn bàn tay nhưng bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ phải kinh ngạc trước những đường nét trên khuôn mặt. Nếu gạt bỏ ấn tượng xấu từ đầu rằng người này thật ngu ngốc, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt này, nó thực sự rất đẹp.

Thậm chí còn đẹp hơn cả người mà Ngu tiên sinh vẫn luôn quan tâm...

Quản gia ngay lập tức đè nén ý nghĩ này, thầm thở dài, choáng váng vì những ý nghĩ của bản thân

Lâm Tân Độ quan sát vẻ mặt của ông ta biến hóa, bình tĩnh mỉm cười nói: “Mấy ngày trước tôi mới tới đây, còn không khỏi sợ hãi, liền nghĩ đến dùng tiền mua thông tin của Ngu tiên sinh, để có được thứ mà bản thân mong muốn, tôi thật là ngu ngốc, thô lỗ."

Cậu vẫn muốn ở đây sống một thời gian, đương nhiên không muốn cùng quản gia gặp quá nhiều phiền toái. Đặc biệt là sau này lúc nào cũng nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc tột cùng, Lâm Tân Độ trước tiên phải khôi phục lại hình ảnh của mình.

“Không phải là thô lỗ, mà là xúc phạm” Quản gia bình tĩnh nói, “Tiền lương hàng tháng của tôi là 20 vạn, nhưng mà ngày đó cậu lại muốn hối lộ tôi một vạn”.

Bao nhiêu cơ?

Ông ta vừa nói bao nhiêu! Thu nhập 20 vạn mỗi tháng ư?

Sau khi muốn gọi hệ thống là ba, Lâm Tân Độ lại muốn tìm cho mình một người cha nuôi mới.

Hệ thống: 【 Cậu có liêm sỉ một chút được không? 】

Quản gia: “Sau khi hối lộ tôi không thành, cậu đã cố gắng hối lộ người giúp việc với giá rẻ hơn hai nghìn tệ.”

"..." Chẳng trách mọi người đều coi cậu ta như kẻ ngốc.

“Xin hỏi,” Lâm Tân Độ nói, “Ông có biết một tháng tôi kiếm được bao nhiêu không?”

“Coi như là công việc bình thường, bao gồm ăn ở, tiên sinh sẽ trả thêm cho cậu 2 vạn nhân dân tệ mỗi tháng.”

Tiên sinh cơ bản chỉ  là muốn “Nhìn hình nhớ người”, ngoài ngắm nghía khuôn mặt của cậu ra, gần như chả có đòi hỏi nào khác.

"..."

Mẹ nó, ba nó, bà nó,.... Tiền bây giờ mất giá vậy sao? Sao lại mất giá đến cả chỗ cậu luôn rồi?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp