Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Chết, Thế Thân Muốn Bẻ Cong Vận Mệnh

Chương 11.2: Hạng Mục (II)


2 tháng

trướctiếp

Ngu Tập Chi cười khẽ.

Hắn nhìn chằm chằm vào cậu vài giây, cuối cùng kết thúc bằng cái quay đi bước vào nhà. Xét về ngoại hình, Lâm Tân Độ thật ra không phải là người giống nhất trong tất cả những người mà hắn từng tìm về làm thế thân, nhưng khí chất và tính cách là những thứ không phải ai cũng bắt chước hay rèn luyện ngắn ngày mà làm được.

Khí chất của Lâm Tân Độ rất tốt, chỉ cần cậu ta không nói thì gần như có thể tái hiện hoàn hảo khí chất của người trong lòng hắn.

Lần đầu tiên gặp nhau dưới ánh mặt trời, cả hai bên đều đánh giá nhau rất cao, tất nhiên, với điều kiện khi đó cả hai đều “chưa mở miệng nói gì hết”.

"Hai ngày qua cậu đã làm quá nhiều chuyện ngu xuẩn."

Trước khi Ngu Tập Chi Chi bước vào biệt thự, hắn ta đã để lại một câu: "Nếu cậu không làm được giống người đó, cậu có thể thu dọn phòng ốc dần và cút ra ngoài." "

Lâm Tân Độ chỉ có thể đi theo hắn lên lầu mà không nói một lời nào nữa.

Hệ thống 40: [Tên đàn ông ngu xuẩn,bíp, bíp... hắn ta lại thông minh quá, bị một kẻ thế thân làm cho ngất xỉu.】

Tiếng bíp đó là một âm thanh hệ thống tắt tiếng, tất cả những ngôn từ hỏi thăm cha mẹ của Ngu Tập Chi đều đã được tắt âm.

Sau khi bước vào nhà, Ngu Tập Chi không ngừng bước đi.

Hầu hết các phòng ngủ đều ở tầng hai, thậm chí cả phòng sách cũng ở cuối hành lang tầng này. Lâm Tân Độ nhìn hắn ta vẫn đang đi lên, hơi tò mò trên tầng ba có gì.

Lâm Tân Độ liên tục nhìn về phía đó, Ngu Tập Chi đột nhiên quay lại, ánh mắt của họ va chạm với nhau.

"Đừng đi theo," Ngu Tập Chi nói một cách khó nghe, giọng điệu kết hợp với một chút châm chọc lạnh lẽo, "Từ hôm nay, đừng ăn tối nữa, buổi sáng và trưa quản gia sẽ sắp xếp thức ăn thay thế."

Lâm Tân Độ cố gắng nhấn mạnh: "Cuộc sống của tôi là hai chữ ăn và uống."

Làm sao hắn ta có thể nhẫn tâm cướp đi nửa niềm vui của cậu?

Ngu Tập Chi: "Thiếu ăn một bữa cũng không chết đâu."

Sau đó, Lâm Tân Độ quyết định quay trở lại giường của mình để giảm thiểu sự tiêu hao năng lượng. Trong lúc đó, câụ sẽ suy nghĩ làm sao để lẻn lên tầng ba xem có thể tìm ra điều gì đó hay không.

Đi được nửa đường, Lâm Tân Độ đi lại ra ngoài xem thử thấy hôm nay đầu bếp đang nấu một bữa tiệc hải sản.

Thật tội lỗi khi ăn quá nhiều vào buổi trưa.

"Đói bụng không?" Khi đầu bếp nhìn thấy anh ta, ông ta nói một cách tử tế, "Tôi có thể chuẩn bị trước bữa trưa cho cậu." "

"Như thế không hay lắm đâu."

Đầu bếp nói: "Chỉ cần đun sôi một ít nước sôi, làm bột thay thế bữa ăn và nấu hai lá rau xanh, có gì không ổn?" "

Người trẻ tuổi bây giờ thích làm khách ghê.

"......" Lâm Tân Độ lịch sự từ chối “ý tốt” của ông ta.

Trở lại phòng, hắn cáo trạng tất cả sự tàn độc của bá chủ .

[Lâm Tân Độ]: Chú ý, người đàn ông này tên là Tiểu Mộc, anh có biết một cái cây của cậu ta đi đâu mất không?

Tin nhắn này được gửi đến Ngu Húy, biệt danh ban đầu của Lâm Tân Độ là Nhị Mộc, cậu vừa mới đổi thành Nhất Mộc.

Ngu Húy trả lời, gửi một dấu chấm hỏi.

[Lâm Tân Độ]: Còn một cây đang co rút vì đói(vẽ một cái dao.jpg)

Ở đầu bên kia điện thoại, Ngu Húy đang gọi video với người phụ trách công ty ở nước ngoài, trên mặt hiện lên một nụ cười.

Sau khi người phụ trách nhìn thấy thì sững sờ, thường ngày bất kể là nhìn thấy ai, Ngu Húy luôn có vẻ mặt không cảm xúc, lạnh nhạt, tại sao lại đột nhiên mỉm cười?

Sau khi suy nghĩ sâu xa, anh ta chợt hiểu ra.

Đây hẳn là một nụ cười kèm theo do găm, hẳn là con dao ấy chuẩn bị chĩa về phía anh. Người phụ trách ngay lập tức nghĩ về những gì mình làm gần đây xem có chỗ nào làm không tốt. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Ngu Húy phẩy phẩy ngón tay, tiếp tục nói về những chuyện quan trọng.

Trong phòng, Lâm Tân Độ nhận được một cái "Ồ" lơ đãng, lạnh nhạt, mặt cậu liền ngắn lại, “Ồ” cái gì, người là sắt, cơm là thép.

Khoảng hai mươi phút sau, Ngu Húy cuối cùng cũng gửi một tin nhắn, đại khái là muốn cậu khi nào đi ăn trưa hãy báo cho anh ta.

Lâm Tân Độ làm theo, đến lúc ăn trưa, cậu sử dụng tính năng [gõ nhẹ] mà gõ vào hình đại diện của Ngu Húy, sau đó đi xuống ăn bữa ăn trưa bằng bột của cậu.

Khi bước vào nhà ăn, cậu nhìn thấy Ngu Tập Chi đã ngồi sẵn tại bàn ăn đắt tiền trong phòng.

Thời gian ăn tại biệt thự là cố định, người quản gia và nhân viên thường ăn muộn hơn bốn mươi phút, lúc này Ngu Tập Chi đang ngồi một mình ở đó, từ từ chia nhỏ con tôm hùm siêu to trên bàn.

Lâm Tân Độ nhìn thấy ghen tị,ăn đi, ăn cho nhiều, ăn tôm rồi bệnh gút chết anh đi, làm cho anh chết vì đau!

Hành động của Ngu Tập Chi hôm nay đặc biệt chậm rãi, cầm miếng thịt tôm hùm, nhét vào miệng một cách lịch sự.

Có vẻ như anh ta thấy việc nhìn Lâm Tân Độ tức giận là một điều thú vị.

Chỉ còn một chút nữa thôi là miếng thịt tôm hùm ngon lành sẽ vào miệng, điện thoại bỗng dưng vang lên.

Cái dĩa suýt chút nữa đâm vào miệng. Ngu Tập Chi lẩm bẩm rằng ai không biết xem giờ mà gọi điện thoại lúc này, nhìn vào cuộc gọi hiển thị 'anh trai', không tự chủ được mà ngồi thẳng lưng.

Lâm Tân Độ đang đứng bên cạnh, cầm tô bột ăn dỏng tai nghe. Cậu không hiểu nhiều về mấy thứ ngôn ngữ kinh doanh này lắm, chỉ cảm thấy nó rất nhàm chán, nhưng cũng nghe được loáng thoáng dự án, hạng mục gì đó.

Khuôn mặt Ngu Tập Chi dần dần hiện ra một chút ý cười nhẹ nhàng, đôi khi sẽ nói vài câu, sau đó tiếp tục cuộc gọi và đi thẳng vào phòng sách.

Lúc anh ta ăn cơm không cần ai phục vụ, người quản gia và người giúp việc hiện đang ở nơi khác.

Trong khoảnh khắc đó, chỉ còn lại Lâm Tân Độ và hải sản trong phòng ăn.

Lâm Tân Độ có cảm giác rằng cuộc gọi điện thoại kia liên quan đến Ngu Húy.

Không có gì ngạc nhiên, mở điện thoại lên và thấy Ngu Húy vừa gửi hai chữ: [Ăn đi.].

Ăn hải sản một cách vừa phải sẽ không làm tăng cân, cậu không còn do dự nữa, thay Ngu Tập Chi ăn bữa hải sản lớn.

Ngu Tập Chi đã ở trong phòng sách suốt hai tiếng đồng hồ, sau khi họp xong về dự án kia, trên khuôn mặt anh ta hiện ra chút mệt mỏi.

Bụng không ngừng kêu rống, anh chuẩn bị đi xuống tầng dưới bổ sung năng lượng.

Cùng lúc đó, Lâm Tân Độ đang tập luyện tại phòng khách. Ngu Tập Chi nhìn thấy cậu có nhiều năng lượng như vậy, có một chút ngạc nhiên.

"Tôi sẽ cố gắng luyện tập để có cơ bụng tám múi” Lâm Tân Độ tỏ vẻ quyết tâm.

Để ăn nhiều món ăn ngon hơn mà không bị phát hiện, việc quản lý cơ thể cũng phải được thực hiện.

"Không cho phép.” Ngu Tập Chi lạnh lùng phủ quyết.

Cậu ta đang đùa cái gì vậy, anh chỉ có sáu múi, tình nhân của anh lại có tám múi, anh không cần mặt mũi hay sao?

Khi Ngu Tập Chi chuẩn bị dặn dò ai đó hâm nóng bữa cơm, điện thoại lại reo lên.

Không lâu sau, hắn vội vàng trở lại phòng làm việc của mình.

Ngu Tập Chi ra khỏi phòng đã là bốn giờ sau..

Trông có vẻ rất mệt mỏi, anh ta nói với quản gia, "Hãy để cơm ......."

Nhưng trước khi kịp nói xong, điện thoại lại reo lên.

Ngu Tập Chi đi tới phòng làm việc: "Được rồi, tôi sẽ đi qua ...... ngay bây giờ"

Lần này, đến lượt Lâm Tân Độ chậm rãi gửi dấu chấm hỏi cho Ngu Húy.

Vài phút sau, Ngu Húy trả lời tin nhắn.

[Ngu Húy]: Tôi đã giao cho cậu ta một vài dự án.

Ngu Húy biết Ngu Tập Chi mất bao lâu mới có được dự án này, nên sắp xếp cong việc từ xa cho hắn.

[Ngu Húy]: Từ 12 giờ đến 2 giờ, tôi sẽ giao cậu ta thực hiện dự án đầu tiên, đó là giờ nghỉ trưa dành cho cậu, tiếp theo sẽ là từ 2 giờ đến 4 giờ, cậu có thể di chuyển tự do trong lúc này, và 4 giờ đến 6 giờ sẽ là một dự án khác, cậu lại tiếp tục tự do.

Cùng lúc này, Ngu Tập Chi thay quần áo, vội vàng đi xuống lầu, nói với quản gia: "Tôi ra ngoài, dự kiến sáu bảy giờ sẽ trở về." "

Trước khi lời dặn dò dứt, người đàn ông đã biến mất ngoài cửa. ( truyện trên app T Y T )

Lâm Tân Độ chết lặng.

Hệ thống: [Ném ít nhất hàng trăm triệu mỗi dự án, chỉ để nuôi cậu. Tôi xin tuyên bố rằng hoa tulip nhập khẩu từ nước H hay hoa hồng ua từ nước F thì đều là đồ tầm thường!

[Ngu Húy]: Nếu cậu còn cần một bữa ăn nhẹ vào đêm khuya, hãy cho tôi biết trước, tôi sẽ cho cậu ta một dự án nhỏ khác.

"......"

Với nhiều dự án như vậy, liệu Ngu Tập Chi có kiệt sức đến chết không?

Đó mới chỉ là khởi đầu thôi vì một dự án không thể xong trong một sớm một chiều.

Có thể đoán trước rằng từ hôm nay trở đi, Ngu Tập Chi sẽ vô cùng bận rộn. Đặc biệt là người có mong muốn chứng tỏ bản thân mãnh liệt như tên nam chính này, anh ta sẽ không nghỉ ngơi.

Liệu anh ta có trở thành động vật xã hội hiện đại không nhỉ, thức dậy sớm và tham lam công việc đến đêm muộn?

Khóe miệng Lâm Tân Độ chậm rãi hiện ra, Ngu Húy nói, muốn cải thiện môi trường làm việc thì thật sự sẽ cải thiện!

Chỉ với vài giây cậu đã nhanh chóng đổi biệt danh thành Sâm Sâm.

[Lâm Tân Độ]: Xin lưu ý rằng người đàn ông này tên là tiểu Sâm, cậu ấy rất hài lòng với bữa ăn hôm nay!

Từ "mộc" bị bỏ đói không chỉ quay trở lại mà còn mọc thêm một cái nữa. (Từ ”林”(Lâm) gồm hai chữ “木“ (Mộc: cái cây), từ “森“ (Sâm) gồm 3 chữ Mộc))

[Lâm Tân Độ]: Bây giờ tôi là một người đàn ông ba chân (mạnh mẽ .jpg).

"......"

Ngu Húy chỉ liếc nhìn biệt danh mới và không trả lời.

Sau khi gửi tin nhắn, Lâm Tân Độ cất điện thoại di động đi.

Ngu Húy đã nói rõ một điều: cậu có thể nắm bắt hai giờ tiếp theo để làm điều gì đó có ích.

Nhìn về hướng lầu ba, nam chính đã ở đó rất lâu vào buổi sáng.

"Đã đến lúc thắp sáng bản đồ mới. "

Hệ thống 40: [Cậu định lẻn vào à?]

Lâm Tân Độ xấu hổ: "Biệt thự này, ngoại trừ tủ lạnh và phòng bếp, ta còn nơi nào không thể đi?"

Nói xong, cậu nhìn nhanh xung quanh và xác định mọi người đang ở đâu khác. Sau đó, cậu ta thập eo và đi chậm dần lên lầu

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp