Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Chết, Thế Thân Muốn Bẻ Cong Vận Mệnh

CHƯƠNG 10: BIẾN THÁI


2 tháng

trướctiếp

Cửa sổ mở lớn, gió lùa vào.

Có lẽ là nghĩ tới tài xế còn phải lái xe, lúc sau Ngu Húy gọi điện tới cho Lâm Tân Độ hỏi: "Kết nối thành công chưa?"

Lâm Tân Độ trả lời lại anh bằng tiếng chim: “Chíp chíp!”

Ngu Húy bình tĩnh nói: "Tiếng gáy rất ổn. Xem ra cậu không lo lắng nữa rồi."

Gáy con khỉ nhà anh ấy mà gáy! Chỉ có gà mới gáy thôi!

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Tân Độ thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Sau trải nghiệm lần này, cảm giác lo lắng suýt bị ô tô tông trúng đã vơi bớt rồi. Sau đó sự xuất hiện của Hệ thống đã hoàn toàn làm chuyển hướng sự chú ý của cậu.

【Đã có nhiệm vụ thứ hai. 】

【Nhiệm vụ 2: Đồng hành.】

Mười lăm ngày sau, nam chính sẽ tham dự một bữa tiệc tư nhân, là thế thân, cậu làm sao có thể chịu đựng được chứ? Hãy chắc chắn phải giành được cơ hội đi cùng và thể hiện thật tốt trong bữa tiệc.

Phần thưởng nhiệm vụ: 10 vạn tệ

Hình phạt nếu thất bại: Xóa sổ.

Mười lăm ngày ư? Vậy là còn khoảng hai tuần nữa.

Lâm Tân Độ nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là câu nói đó, “Xảo phụ nan vi vô mễ chi xuy”*, cho nên cậu phải gặp được nam chính trước đã.

*Một câu thành ngữ, ý chỉ cho dù là người phụ nữ giỏi giang đến mấy, không có gạo cũng chẳng thể nấu cơm được. Ví dụ khi làm việc mà lại khuyết thiếu mất điều kiện quan trọng, thì rất khó thành công.

Xe đã rời xa trung tâm thành phố náo nhiệt, càng đi càng xa, hai bên đường cây xanh tươi tốt, nếu không phải ám hiệu gọi đúng rồi, thì Lâm Tân Độ có cảm giác như mình đang bị bán đi vậy. Một tòa kiến trúc hùng vĩ lờ mờ hiện ra trước mặt họ, bảo vệ của tiểu khu cẩn thận kiểm tra danh tính rồi mới cho họ đi vào.

“Chúng ta tới rồi.” Tài xế mở cửa xe.

Lâm Tân Độ kinh ngạc, mặc dù vẫn là khu biệt thự cao cấp, nhưng lại xa hơn chỗ của Ngu Tập Chi một chút và còn nằm ở phía bên kia của thành phố nữa.

“Có camera và lưới điện…” Lâm Tân Độ nhìn quanh và biết là mình đã đến đúng chỗ rồi, “Môi trường sinh sống ở đây tuyệt thật.”

Tài xế liếc cậu một cái: “Có thêm cậu càng tốt nữa, chim hót hoa thơm.”

Chuỗi sinh thái đã trở nên hoàn chỉnh.

Nói xong anh ta liền phóng xe đi.

"..."

Lâm Tân Độ một mình bước tới và nhấn chuông cửa. Ngay sau đó cánh cửa tự động mở ra, cậu bước vào mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.

Nội thất của căn biệt thự khá hoành tráng.

Chỗ của Ngu Tập Chi trang trí xa hoa bao nhiêu, thì ở bên Ngu Húy lại càng hoành tráng hơn, mọi thứ trong nhà đều trông như đồ cổ. Vì bình thường không ở trong nước mấy nên anh ta không thuê giúp việc.

Thứ thu hút Lâm Tân Độ nhất chính là một chiếc tủ trong phòng khách, nó được làm theo phong cách cổ điển bằng tay nghề tinh xảo, ngay cả những đường chạm khắc ở chân tủ cũng rất khéo léo.

Nhưng điều cậu quan tâm không phải là tay nghề mà là vị trí. Tại sao lại đặt một chiếc tủ to đùng ở đây nhỉ?

"Đó là món đồ đấu giá mới được chuyển về, tôi vẫn chưa tìm được chỗ để thích hợp."

Lâm Tân Độ nhìn về nơi phát ra tiếng động, Ngu Húy từ bên kia đi tới, anh đã thay một bộ quần áo thường ngày, cả người trông nhu hòa hơn rất nhiều.

“Cảm ơn anh đã thu nhận.” Lâm Tân Độ chắp hai tay lại: “Người tốt một đời bình an.”

Ngu Húy ngồi xuống ghế sofa, đợi câu tiếp theo.

Bất cứ ai bị đe dọa đến tính mạng đều sẽ tìm cách loại bỏ những nguy hiểm tiềm ẩn, anh biết rằng Lâm Tân Độ tiếp theo sẽ nhắc lại vụ tai nạn xe hơi và nhờ anh giúp đỡ để tìm ra chân tướng.

Lâm Tân Độ thực sự không hề dè dặt trong vấn đề này.

Lần gọi điện trước cậu chỉ mô tả chung chung, bây giờ mới bắt đầu mô tả chi tiết. Sau khi nêu rõ mọi chi tiết, cuối cùng còn không quên cường điệu thêm: “Những thứ không thể hạ gục được tôi thì đều sẽ khiến cho tôi trở nên mạnh mẽ hơn”.

Ngu Húy im lặng lắng nghe xong, anh hỏi: "Cậu có nghi ngờ ai không?"

Lâm Tân Độ không biết xấu hổ hỏi: "Tôi không biết, không phải anh mới điều tra tôi sao, anh có cao kiến gì không?"

Ngu Húy liếc cậu một cái.

Không phải không biết, mà là nhiều quá không biết lựa ai thì có.

Lâm Tân Độ cũng khá bất lực.

Cậu không chắc liệu mình có gây thù chuốc oán trên thực tế hay không, nhưng khi Ngu Tập Chi bảo cậu xóa hết mấy cái trạng thái trên mạng xã hội đi, Lâm Tân Độ nhìn thấy rất nhiều bình luận được chuyển tiếp, tất cả đều là nguyên chủ đang nói xấu người khác.

Cái gì mà nhỏ này mặt như cái dùi, nhỏ kia cắt mí vẫn chưa hồi phục, hết thảy đều là rác rưởi so với khuôn mặt trời ban của mình.

Bình luận không thôi thì không nói, cậu ta thậm chí còn lấy ảnh selfie làm hình đại diện.

Giống như là đang khiêu khích: Các người, có ngon thì tới chém tôi nè.

Ngay lúc Lâm Tân Độ đang muốn cố gắng cứu vớt tôn nghiêm của mình thì bên ngoài bất chợt có tiếng động vang lên. Qua cửa sổ kính, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước vào.

"Là Ngu Tập Chi ư?" Cậu kinh ngạc.

Nam chính không phải đang ở bệnh viện ư, sao giờ lại tới đây chứ?

Dù lý do là gì đi nữa, thì Lâm Tân Độ cũng phản ứng rất nhanh, nhặt đôi giày ở lối vào lên, sau đó liếc nhìn xung quanh rồi đi thẳng vào trong cái tủ gần nhất trước khi Ngu Húy kịp mở miệng. Cuối cùng, cậu cẩn thận lộ ra một khe hở nhỏ, lặng lẽ quan sát tình hình ở bên ngoài.

Toàn bộ hành động được thực hiện chỉ trong một lần, thành công khiến Ngu Húy không nói nên lời.

Gần như ngay khi Lâm Tân Độ vừa trốn đi, thì Ngu Tập Chi đi vào.

"Anh, tại sao lại không đóng cổng vậy?" Ngu Tập Chi đi vào và hỏi.

Thư ký Trần nói rằng Ngu Húy đã về nước rồi, về tình về lý thì hắn cũng nên ghé thăm một chuyến.

Ngu Húy rời mắt khỏi tủ, bình tĩnh nói: “Người ta vừa chuyển chút đồ tới."

Anh dừng lại, nhìn Ngu Tập Chi, nhắc đến chuyện khác: "Không tham dự tiệc chụp ảnh lễ ký kết cuối cùng, cậu cũng khá đấy."

Ngu Tập Chi rất hiểu biểu cảm này, biết là Ngu Húy đang không hài lòng: "Anh, em sợ..."

“Sợ người khác nói mình cướp công à?” Giọng điệu của Ngu Húy trở nên lạnh lùng, “Ngay cả năng lực chịu đựng cũng không có, cậu muốn hội đồng quản trị nghĩ sao đây?”

Ngu Tập Chi cứng ngắc đứng tại chỗ.

Lâm Tân Độ trong tủ chặc lưỡi hai lần, khó trách Ngu Tập Chi lại sợ hãi vị đại ca này đến thế.

Anh ta ngay cả trong cách nói chuyện hàng ngày cũng có thái độ công tư phân minh, khiến người khác khó có thể chịu đựng được.

Ngu Tập Chi cuối cùng đã nhận ra rằng mình đã phạm phải một sai lầm chết người.

Nếu anh em họ đấu đá nhau,  và Ngu Húy có ý nắm giữ toàn cục diện, thì việc anh ta lùi một bước và chọn quay lại là đúng. Nhưng lần này đối phương đặc biệt bảo hắn phụ trách việc thu mua, điều này là thể hiện ý định bồi dưỡng.

Nhưng mà, bản thân lại quay về vào thời điểm quan trọng nhất là lộ mặt, thì chắc chắn sẽ khiến người khác không hài lòng và cho rằng công sức của Ngu Húy là vô ích.

Nhắc cái là tới liền, điện thoại reo lên.

Người gọi đến là một vị nguyên lão trong hội đồng quản trị, trách hỏi anh đã ở đâu, hại mọi người phải loạn xạ hết cả lên.

Vị nguyên lão này nổi tiếng là tính khí nóng nảy: "Ta cũng coi như là chứng kiến cậu lớn lên, nhưng không ngờ cậu lại không đáng tin cậy như vậy..."

Ngu Tập Chi vốn đã đau đầu, nhưng hắn không thể đắc tội với vị nguyên lão này được.

Đối phương còn đang lảm nhảm: “Nếu có việc gì bắt buộc phải rời đi vào lúc này, e là trời sập xuống thì…”

“Bắt gian.” Ngu Tập Chi nhịn không được nữa, thốt ra hai chữ.

Bên kia choáng váng.

Ngu Tập Chi không tính bỏ quá nhiều công sức để che đậy việc bị cắm sừng.

Chuyện tốt người không thấy, chuyện xấu cả nước hay. Hắn là một người giàu có nhận được nhiều sự chú ý, trên mạng xã hội đã có vài bài đăng thảo luận về việc này.

Cái gì mà bạn tôi là tài xế lái xe cứu thương nói rằng Ngu Tập Chi đã bị cắm sừng, v.v. Ở lại bệnh viện sẽ chỉ buồn bực thêm thôi, vì vậy Ngu Tập Chi đã sớm làm thủ tục xuất viện.

“Quản gia muốn dẫn tình nhân của tôi lấy tiền rồi bỏ trốn.” Quản gia là người hiểu rõ những thứ tư mật nhất, hơn nữa ở trong biệt thự lại có rất nhiều đồ vật có giá trị, cho nên việc quay về nước là điều hiển nhiên.

Lâm Tân Độ ở trong tủ rướn cổ, suýt chút nữa là chửi tục rồi.

Nguyên lão ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, chỉ nói ra được ba chữ: “Xin chia buồn.”

Hóa ra không phải trời sụp mà là thảo nguyên sụp.

Ngu Tập Chi vẻ mặt vô cảm cúp điện thoại.

Vu khống, tuyệt đối là vu khống.

Hai má Lâm Tân Độ phồng lên như hamster, trong miệng nhai toàn là những lời chửi bới. Cậu vừa nhai vừa nuốt, đang chửi sướng miệng thì điện thoại đột nhiên rung lên một tiếng.

Brừ!

Tiếng rung phát ra từ phía sau.

Ngu Tập Chi quay lại.

Ối mẹ ơi! Lâm Tân Độ hít một hơi.

Vội trốn quá nên quên tắt tiếng điện thoại. Cậu nhanh chóng kéo chặt cửa lại, nhưng dù có làm nhẹ nhàng đến đâu, thì cửa tủ chắc chắn sẽ kêu cót két khi đóng lại.

Vị trí của Ngu Tập Chi lại cách tủ không xa nên vô thức bước tới.

Lâm Tân Độ chỉ nghe thấy tiếng bước chân, cũng không kịp đợi Ngu Húy ngăn cản.

Hệ thống 40: 【Anh ta đang kiểm tra khả năng tùy cơ ứng biến của cậu à? 】

【Hay là thích thú đợi đến gần cuối rồi mới ngăn cản?】

Hoặc là chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Lâm Tân Độ: Kệ, dù lý do là gì thì ta cũng sẽ để cho Ngu Húy ra tay.

Lâm Tân Độ nhanh chóng gõ gõ vào màn hình điện thoại và gửi tin nhắn cho Ngu Húy.

[Lâm Tân Độ]: Tôi có ý ​​hay này.

[Lâm Tân Độ]: Tôi tính trùm đầu lại rồi chạy ra ngoài.

[Lâm Tân Độ]: Cho tôi mười lăm giây, tôi cởi quần áo trước đã.

Cậu nghĩ chu đáo quá, sáng sớm mới gặp Ngu Tập Chi ở bệnh viện xong, hắn nhìn quần áo một cái là biết được luôn rồi.

Trong tủ vang lên tiếng sột sột, vẻ mặt Ngu Húy ngồi trên ghế sofa có chút thích thú. Ước chừng là sau mười lăm giây nữa, Ngu Tập Chi sẽ lôi một tên con trai khỏa thân từ trong tủ ra.

Vậy thì cậu ta e là sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ vì sợ hãi mất.

"Là mèo."

Ngu Húy vừa mở miệng, Ngu Tập Chi vô thức dừng lại, quay lại nhìn anh: "Mèo ư?"

Trong ký ức của hắn, Ngu Húy không thích nuôi những con vật nhỏ, từ lúc còn bé, dù thú cưng có đáng yêu đến đâu thì anh ấy cũng sẽ tránh xa nó.

“Con mèo hoang nhặt được trên đường rất hung dữ, nó thích trốn trong tủ.” Ngu Húy nói nhỏ: “Đừng có trêu nó, nó sẽ cào người khi thấy ánh sáng đấy.”

Ngu Tập Chi lúc này sắp đi tới cửa tủ rồi, vừa nghe được vậy liền thu tay lại.

"Mèo hoang là loài vô tâm nhất," anh cong môi, "Chúng sẽ chạy theo bất cứ ai có đồ ăn. Và chúng cũng sẽ bỏ chạy khi ăn no."

Hiển nhiên là đang nhớ lại trải nghiệm nhặt mèo về nuôi hồi nhỏ.

Kết hợp với trải nghiệm của mình, Lâm Tân Độ đã bật cười trước nhận xét này.

...Có sữa là mẹ, có tiền là cha, có ý kiến ​​gì thì nói.

Nếu không chạy theo người có phúc lợi cao, thì chẳng lẽ lại vào bệnh viện đào rau dại ư? Tất nhiên là cậu chỉ dám nói thầm những lời này thôi.

Sau khi nói chuyện một lúc, thấy Ngu Tập Chi chuẩn bị rời đi, Ngu Húy cũng không giữ hắn ở lại lâu.

Phòng khách rơi vào im lặng.

Trong tủ không thoáng khí, một lúc lâu vẫn chưa nghe thấy tiếng động cơ xe chạy, Lâm Tân Độ lo lắng sẽ bị nhìn thấy qua kính khi ra ngoài nên hỏi: “Tôi ra khỏi tủ được chưa?"

Ngu Húy trầm giọng nói: "Mặc quần áo vào trước đi."

Lâm Tân Độ đáp lại: “Không sao đâu, anh đừng lo.”

Nghe thấy tiếng cửa tủ mở, Ngu Húy vô thức dừng lại và quay người đi.

Lâm Tân Độ bước bước lớn ra ngoài: “Yên tâm đi, tôi mặc rồi.”

Ngu Húy lúc này mới quay lại, đúng lúc Lâm Tân Độ đột nhiên bước ra, đầu của họ suýt nữa là đụng vào nhau.

Một cái đầu bù xù xuất hiện trước mặt anh.

Đương nhiên, trước đó Lâm Tân Độ cũng không có thật sự cởi quần áo, mà là quấn quần áo quanh đầu, trong quá trình này không cẩn thận đụng phải tủ.

Ngu Húy mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, khi nhìn thấy mái tóc rối bù, anh vô thức đưa tay ra giúp vuốt thẳng lại.

Lâm Tân Độ sửng sốt một lát.

Ngu Húy kịp thời dừng tay lại, ho nhẹ và nói: "Để ý vẻ ngoài kìa."

Lâm Tân Độ nhìn bộ quần áo nhăn nhúm, thậm chí có thể nói là nhếch nhác, liền biết được hình ảnh hiện tại của mình không ổn.

"Đừng lo lắng, tôi đảm bảo là không có đam mê khỏa thân đâu."

Cậu rất ý thức được việc ăn nhờ ở đậu nhà người khác nên ngay lập tức đặt mua một bộ quần áo mặc ở nhà kín đáo, đang đợi anh shipper giao tới.

Chớp mắt đã đến tối rồi.

Ngu Húy ăn tối đơn giản, ăn xong liền trực tiếp đến phòng làm việc.

Lâm Tân Độ không bao giờ để bản thân mình chịu ủy khuất, gọi một bữa ăn thịnh soạn ở bên ngoài về. Ăn xong rồi cậu trở về phòng dành cho khách, đang muốn cùng chiếc giường thân mật tiếp xúc, thì Ngu Tập Chi liền gửi tin nhắn tới.

[Ngu Tập Chi]: Lăn về đi.

Ba chữ ngắn gọn, rõ ràng.

Ban ngày, hắn chủ động đi gặp Ngu Húy để chắc chắn rằng trong thời gian sắp tới đối phương sẽ không đến tìm hắn nữa.

Lâm Tân Độ vẫn muốn ăn thêm một bữa sáng thịnh soạn nữa nên quyết định hoãn lại.

[Lâm Tân Độ]: Tôi về nhà thuê cũ, hơi xa, ngày mai sẽ về.

Tưởng rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc nhưng ngay sau đó điện thoại lại rung lên.

[Ngu Tập Chi]: Chụp ảnh đi.

Lâm Tân Độ tùy tiện tìm một meme trên mạng có dòng chữ “Sumimasen” rồi gửi nó đi.

[Ngu Tập Chi]: ...ảnh cân nặng.

Lâm Tân Độ bắt đầu photoshop ảnh.

[Ngu Tập Chi]: (nghỉ.jpg) Chụp trong tư thế này.

Người đàng hoàng ai lại đứng nghỉ ở trên cân chứ?!

Đã nói rõ là không được photoshop rồi mà.

Lâm Tân Độ quyết tâm im lặng, dường như bên kia đã biết kế hoạch photoshop của cậu thất bại rồi, và lại có một tin nhắn khác được gửi đến.

[Ngu Tập Chi]: Theo thỏa thuận, cứ tăng 100 gram thì phạt 1000 tệ. Nếu nặng hơn 2 kilogram thì đừng trở về nữa.

[Lâm Tân Độ]: Trong nhà thuê không có cân~

[Ngu Tập Chi]: Vậy thì ra ngoài tìm hiệu thuốc có cân đi.

Trong biệt thự của Ngu Húy thực ra có một cái cân lượng mỡ cơ thể, Lâm Tân Độ đã nhìn thấy nó vào buổi chiều, ở ngay cạnh máy đi bộ trong phòng khách.

Cậu đi xuống lầu, đứng lên cân rồi nhảy phắt xuống như bị bỏng chân vậy.

Thừa ba cân hai lạng! Sao lại thế này chứ?

Hệ thống:【Buổi tối vốn nên chú trọng, cậu lại mới vừa ăn xong bữa đêm, tôm hùm đất, gà rán, còn nốc thêm một bình nước...】

"Đừng nói nữa."

Để hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Tân Độ không thể bất hòa với Ngu Tập Chi được.

"Có thể photoshop số cân nặng này được không?"

【Các kỹ năng hack có giới hạn trong tháng này đã được sử dụng hết rồi.】

"..." Chỉnh ảnh mà còn cần kỹ năng hack ư?! ( truyện trên app T Y T )

"Thật là phiền toái." Lâm Tân Độ cau mày.

Tất nhiên là cậu không béo, nhưng số liệu của Bạch Nguyệt Quang cho thấy cậu ta quá gầy.

"Không sao đâu, chỉ dư ba cân hai thôi mà." Chỉ cần bỏ đi một cân hai thôi, đủ điểm qua cửa là được.

Lâm Tân Độ bắt đầu cởi cái áo cộc ra, giảm được 100 gram.

Sau đó cởi thêm cái quần bên ngoài, vải của quần ở nhà khá nhẹ, nên chỉ có 230 gram.

Cuối cùng là cởi tất ra, giảm được 20 gram nữa.

250 gram còn lại thì làm sao giờ?

Lâm Tân Độ không thể tin được nhìn lại lần nữa, nhíu chặt mày.

Cậu tức đến nực cười nói: “Ta muốn tự thiến, khoái lạc tề thiên.”*

*Câu gốc là “我欲成仙!快乐齐天” trong nhạc phim Hậu Tây Du Ký

[……]

Lâm Tân Độ: "Muốn thành công, ắt phải tự thiến!"

[……]

Đương nhiên là Lâm Tân Độ chỉ đang nói đùa, nhưng Hệ thống vẫn là máy móc tính toán cho cậu:【Theo phương pháp thiến mà nói, thì vẫn có thể còn dư cân nặng, ký chủ có...】

Lâm Tân Độ trực tiếp cắt ngang lời của Hệ thống, tuyệt đối không thể tự thiến được.

Cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào chiếc cân, như thể đang cố gắng dùng mắt để ép cho cân nặng giảm xuống. Con người không thể nhẹ đi trong chốc lát được, nhưng nếu cân bị hỏng thì sao?

Bên ngoài trời tối rồi, trong phòng khách cũng chưa bật đèn, nhưng đêm nay trăng lại rất sáng. Lâm Tân Độ cứ như một con hamster, bắt đầu nhảy lên nhảy xuống trên chiếc cân đo.

Ký chủ.

Lâm Tân Độ khó chịu: “Cái gì?”

Hệ thống:...Hình như có người ở phía sau cậu.

Lâm Tân Độ ngơ ngác.

Cái gì, ngươi nói sao cơ?!

Hai giây sau, cậu miễn cưỡng quay đầu lại. Ở phía sau, là Ngu Húy vừa mới kết thúc cuộc họp video xong và xuống lầu lấy nước, đang im lặng đứng nhìn.

Yết hầu của Lâm Tân Độ động đậy, không biết là nên giải thích việc mình bán khỏa thân trước hay phải giải thích việc tự thiến để giảm cân nữa.

Một lúc lâu sau, cậu mới khó nhọc mở miệng: “Trước hết, tôi không phải là biến thái…”

"...Thứ hai, tôi không phải là kẻ biến thái..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp