Sau Khi Tiếng Lòng Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Gia Đình Kẻ Phản Diện Đoàn Sủng

Chương 38: Bạn trai tôi (2)


3 tháng

trướctiếp

*tay lướt mạng 5G (5G冲浪选手): từ ngữ mạng, chỉ những người am hiểu ngôn ngữ mạng, giỏi khuấy động không khí.

Cậu cố gắng nhịn cười, bày ra vẻ mặt vừa ngờ vực vừa khó hiểu, điềm tĩnh nói: “Vấn đề này, lẽ ra tôi là người hỏi mới đúng chứ?”

​​[Ahhhhh — giọng điệu của mình cứ như ông chủ ngang ngược lạnh lùng tàn nhẫn lại còn rất kiêu ngạo trong tiểu thuyết ấy!]

[Không được, không được, trợ lý Phùng còn ở đây, mình không thể làm lố quá!]

Thế là một lúc sau, Diệp Lạc Dao gạt đi nghi ngờ, quan sát dáng vẻ chợt bừng tỉnh ra của Phùng Tử Kỳ, rảo bước đến trước mặt Phùng Tử Kỳ, cố tình nói lớn tiếng để người hâm mộ cùng cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp có thể nghe rõ từng chữ: “À — Tôi có biết anh, anh là Phùng Tử Kỳ đúng không?!”

Ba Hoắc: …

Làm hơi quá rồi!

Lần sau nói “À”, có thể nào nhỏ tiếng một chút không!

Lúc này Phùng Tử Kỳ quả thật hơi ngơ ngác.

Trợ lý Phùng là trợ lý đặc biệt của Hoắc Cảnh, nắm rõ lịch trình của Hoắc Cảnh nhất.

​​Sở dĩ hôm nay Phùng Tử Kỳ dám xách vali qua, còn liên lạc trước với tổ chương trình đến quay phim là vì anh ta biết mấy ngày này Hoắc Cảnh bận xử lý công việc ở nước ngoài nên sẽ không về nước, anh ta chắc chắn rằng Hoắc Cảnh sẽ không xuất hiện ở đây ngày hôm nay.

Nhưng điều mà Phùng Tử Kỳ không bao giờ ngờ tới là có một chàng trai lạ mặt đến đây, mà người này còn nhận ra mình.

Rất ít người biết địa chỉ căn biệt thự ven sông của Hoắc Cảnh, Phùng Tử Kỳ cũng chỉ biết được từ chỗ trợ lý Phùng, hôm nay tổ sản xuất đến quay phim, nên anh ta đã nhờ quản lý gửi trước địa chỉ cho tổ sản xuất.

Chẳng lẽ tổ sản xuất đã bất cẩn tiết lộ địa chỉ, nên tên bám đuôi mới tìm đến tận đây?

Phùng Tử Kỳ thấy hơi lo lắng trong lòng, nói với vẻ rất không vui: “Đừng giả vờ nữa, tôi chưa bao giờ có thiện cảm với mấy tên bám đuôi​​. Cút khỏi nhà tôi ngay!”

Diệp Lạc Dao khẽ trợn mắt, thấy hơi khó tin:

[Mình mà là bám đuôi? ]

[Nên nói là Phùng Tử Kỳ nhập tâm quá rồi, hay là biểu cảm của anh ta rất tốt?]

[Đã vậy anh ta cứ giữ khư khư hình tượng của bản thân, lẽ nào đây là…sự uy tín của diễn viên sao?] ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Mẹ Hoắc gật đầu, ánh mắt hướng về phía bình luận bên cạnh.

Lúc này phòng phát sóng trực tiếp đã nổ tung.

“Bám đuôi?”

“Đậu má! Sao một tên bám đuôi lại chạy đến ngôi nhà quý giá này chứ, ahhhhh —”

“Nhanh, nhanh, nhanh lên! Mau báo cảnh sát đi!”

Còn xuất hiện lác đác những bình luận giải thích:

“Không đúng, phòng phát sóng trực tiếp này chẳng phải là phòng phát sóng trực tiếp của khách mời mới Diệp Lạc Dao sao?? Người này chính là Diệp Lạc Dao đó! Tên bám đuôi ở đâu ra?”

Đáng tiếc là, Diệp Lạc Dao cũng chỉ là người mới, cộng đồng người hâm mộ không sánh được với Phùng Tử Kỳ, những dòng bình luận này xuất hiện chưa đầy một giây thì đã bị vô số bình luận khác lấn át.

Mẹ Hoắc thấy thế thì cau mày.

Trợ lý Phùng thì càng kinh hồn bạt vía.

Thằng em của anh ấy rốt cuộc đang làm gì vậy?

Còn nói đây là nhà của mình…

Trợ lý Phùng cảm thấy hơi thở có phần nặng nề.

Diệp Lạc Dao lắc đầu phủ nhận, đồng thời đi thẳng vào vấn đề, hai mắt long lanh: “Tôi không phải bám đuôi​​, hơn nữa, anh vừa nói đây là nhà của anh?”

[Được lắm, chắc chắn toàn bộ đều đã được ghi lại từ góc độ này!]

“Đây không phải nhà của tôi không lẽ là…” Phùng Tử Kỳ nhíu chặt mày lại, thấy mình chẳng việc gì phải giải thích với một tên bám đuôi, “Cho dù đây không phải là nhà của tôi, tên bám đuôi như cậu cũng không thể tùy tiện xông vào đúng chứ?”

“Lát nữa tôi còn có buổi ghi hình, không muốn đôi co với cậu nữa, cậu mau rời khỏi đây giùm, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Diệp Lạc Dao nói: “Vậy rốt cuộc đây có phải là nhà của anh không?”

Phùng Tử Kỳ thực sự tức đến phát cười.

Trước kia chỉ cần dọa báo cảnh sát, có tên bám đuôi nào mà không sợ?

Nhưng bây giờ người đứng trước mặt anh ta, không những không lo lắng mà còn nhất quyết hỏi cho rõ ngọn ngành đến cùng.

Lẽ nào là fan CP của anh ta và Hoắc Cảnh?

Sắc mặt Phùng Tử Kỳ tối sầm, vậy thì anh ta không thể nào nói dối được, giọng nặng trĩu: “Đây quả thực không phải nhà của tôi, là nhà của bạn trai tôi, cậu có thể đi được rồi chứ?!”

[Được rồi được rồi, thừa nhận rồi, tôi chỉ chờ mỗi câu nói này của anh!]

Diệp Lạc Dao vội đưa tay che khóe miệng không thể ngừng nhếch lên của mình, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Bạn trai anh?”

Sự kiên nhẫn của Phùng Tử Kỳ đã hoàn toàn chạm đáy: “Cậu đã theo dõi tôi đến tận đây, chẳng lẽ lại nói với tôi rằng cậu không biết bạn trai tôi là ai?”

Diệp Lạc Dao tiếp lời: “Là ai vậy?”

“Hoắc Cảnh!” Phùng Tử Kỳ trợn mắt, “Có cần tôi tìm trên Baidu thông tin về Hoắc Cảnh không?”

Cùng lúc đó, trợ lý đạo diễn và ba người quay phim tình cờ đi xuống lầu: “?”

Đây là giọng của Phùng Tử Kỳ?

Tại sao anh ta lại ở đây?

Còn thừa nhận mối quan hệ của mình với Hoắc Cảnh!

Đây là một tiết lộ lớn!

Ánh mắt trợ lý đạo diễn và người quay phim chạm nhau, người quay phim lập tức giơ máy quay lên, chĩa vào phòng khách.

Phùng Tử Kỳ thực sự bị chọc tức phát điên, hoàn toàn không hề để ý đến động tĩnh xung quanh, lên giọng cảnh cáo chàng trai trước mặt: “Tôi thấy cậu còn trẻ tuổi, tôi cũng không muốn so đo với cậu, cậu cút đi ngay, đừng ép tôi liên lạc bảo vệ đến lôi cậu ra ngoài, bọn bám đuôi các cậu đừng vượt quá giới hạn, theo dõi tôi thì cũng thôi đi, đằng này còn theo tôi đến tận nhà bạn trai tôi! Để tôi nói cho cậu biết, cậu đang đột nhập vào nhà riêng, nếu tôi kiện cậu, chắc chắn cậu sẽ…”

“Nhưng,” Diệp Lạc Dao khẽ cau mày, dường như rất không hiểu, cắt ngang Phùng Tử Kỳ đang liến thoắng không ngừng, giọng cậu không lớn, nhưng vừa đủ để phòng phát sóng trực tiếp và người quay phim ngồi xổm ở bậc cầu thang có thể nghe rõ từng chữ: “Sao tôi không nghe anh cả tôi kể rằng anh ấy có bạn trai nhỉ?”

Lời vừa dứt, toàn thân Phùng Tử Kỳ bỗng cứng đờ.

Diệp Lạc Dao cười khùng trong lòng, cố gắng giữ vẻ mặt bối rối, nhưng trong lòng lại vui như mở hội:

[Mồ hôi chảy ròng ròng, đốt cháy cõi lòng anh ~!]

Ba Hoắc và mẹ Hoắc cười điên cuồng.

Trong mắt Hoắc Cảnh cũng nhuốm ý cười.

Trợ lý Phùng đứng bên cạnh tuyệt vọng lấy tay che mặt.

Thôi toi rồi, điều anh ấy lo nhất đã xảy ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp