[ Làm Giàu ] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi

Chương 4 : Nếm Thử


3 tháng


Kỹ năng nấu nướng của bà Phương nổi tiếng khắp trấn. Nữ tử của bà từ nhỏ đã được tiếp xúc có lẽ cũng không thể nào kém cỏi được.

Bà lão mập hơn chút thấy gia cảnh đáng thương, không đành lòng nên giúp đỡ: "Hay là dẫn nàng ta đi theo xem sao, xem có thể làm được không, cứ để nàng ta làm một món cho quản gia, làm được hay không thì để quản gia quyết định.”

Nữ nhân ấy họ Vương, là con của Vương Viên Ngoại. Lời bà ta nói trước mặt quản gia có tác dụng hơn.

Lần này hai người đưa bà Phương trở về, nhìn gia đình lương thiện bị ức hiếp như thế này. Bọn họ thấy đáng buồn nhưng cũng thật đáng thương.

Vương ma ma thuận miệng hứa hẹn nói: “Đến Vương gia, ta sẽ giúp đỡ giải thích sự tình này với quản gia. Quản gia có dùng ngươi hay không thì phải xem năng lực của nhà ngươi rồi. Làm yến tiệc cũng không phải chuyện nhỏ, chuyện này liên quan đến tương lai của trưởng nữ, tuyệt đối không được phạm sai lầm, nếu không đến ta cũng sẽ chịu thiệt!”

An Lâm Lang vui mừng khôn xiết, lập tức hứa hẹn rằng: "Cứ yên tâm, chuyện mà ta không thể làm thì quyết không dám nhận.”

Trước khi đi, An Lâm Lang quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy có người đứng trong sân nên giật mình. Nàng thấy nam nhân đó mặc một chiếc áo khoác đã sờn một nửa, trên vai dính vài hạt tuyết rơi. Những cây trúc xanh trong tuyết đứng thẳng như thể được chạm khắc từ một cây ngọc bích vậy.

Qua một lớp hàng rào, Châu Công Ngọc thấp giọng hỏi: “Mẫu thân sao rồi?”

An Lâm Lang đứng ở bên ngoài, còn chưa kịp nói, mấy bà đã chen vào: “Trời ạ, đây là nam tử Phương gia sao?”

 

Đôi mắt nhìn Chu Công Ngọc sáng ngời một cách lạ lùng. Mấy người đó chưa bao giờ được nhìn thấy một nam tử tuấn tú ở nơi thôn quê nhỏ bé như thế này: "Ôi chao, người này đẹp như thần tiên vậy. Để ta nói cho ngươi biết, mẫu thân ngươi không bị gì nghiêm trọng đâu, bà ấy chỉ bị ngã thôi. Bà ấy cũng mới tỉnh dậy rồi, từ nay về sau chỉ cần chăm sóc tốt là sẽ ổn thôi, nhất định không có chuyện gì.”

Biết bà Phương đã tỉnh, cuối cùng Chu Công Ngọc cũng cảm thấy yên tâm hơn. Hắn đã đứng bên ngoài ngôi nhà kể từ khi bà Phương được đưa về. Sức khỏe vốn đã yếu ớt, nay sắc mặt lại xanh mét. Sau khi cảm ơn mấy nữ nhân kia, hắn nặng nề ho lên một tiếng rồi quay trở lại căn phòng phía Đông.

Mấy nữ nhân nhìn chằm chằm vào bóng lưng ấy cho đến khi hắn đi khuất, sau đó họ vội vàng gọi An Lâm Lang rời đi.

Thời gian gấp rút. Bà Phương bị thương, ông Phương nhất thời không phát hiện An Lâm Lang đã biến mất. Mấy nữ nhân đưa An Lâm Lang đến đầu thôn, tình cờ được người nhà Trương Vương trong thôn cho đi nhờ xe vào trấn.

 

 

 

Đến phủ của Vương Viên Ngoại, người làm bếp vội vã chạy tới, vội vàng kéo hai bà vào bếp.

“Aido, Vương ma ma, Trương ma ma đã đi đâu vậy! Bếp sau không có người, sắp rối tung hết cả lên rồi! Quản gia ở sau phòng bếp, sắp phát điên lên rồi! Hỏi Phương thẩm đã đi đâu đấy!”

“Sao quản gia lại hoảng hốt như vậy chứ?”

Vương ma ma là ma ma phòng bếp, một người phụ trách mua đồ, một người phụ trách phòng bếp nhỏ. Tuy không được coi là đại quản lý nhưng ít nhiều gì lời nói cũng có sức nặng. Chuyện là bà Phương gặp tai nạn, hai bà tình cờ gặp nên đã giúp bà Phương đi gặp đại phu. Sau đó, lại tình cờ gặp ông lão Phương đến trấn để đòi bạc nên mới có chuyện đến thôn Phương gia.

Quản gia nghe vậy nên rất kinh ngạc, tất nhiên ông ta cũng thấy lo lắng: “Phía sau phòng bếp làm sao vậy? Gọi toàn bộ quản gia tới!”

 

Người nói cũng chỉ là một nữ nhân đang nhóm lửa ở bếp sau, sao có thể biết nhiều như vậy. Ngày nào bà ta cũng làm việc dưới trướng của Vương ma ma nên đương nhiên sẽ nghiêng về phe của Vương ma ma rồi. Bà ta vội vàng túm lấy Vương ma ma ở phía trước: “Lão tỷ, nhanh lên! Quản gia đang tìm người đấy, hỏi người làm gì mà không quản việc!”

Vương ma ma không để ý tới những chuyện khác, vội vàng chạy lên phía trước.

"Buổi trưa khai tiệc nhưng bây giờ đã là mấy giờ rồi?” Bếp sau xảy ra chuyện, quản gia vội vã tới mức liên tục đi vòng trong phòng thúc giục nhanh lên.

Nói xong, một nhóm người băng qua đường đi đến gian bếp nhỏ.

Lúc này căn bếp đã yên tĩnh trở lại. Người giúp việc được mời đến và các đầu bếp ban đầu của Vương gia đứng chen chúc nhau, ai cũng ủ rũ trong im lặng. Sắc mặt của quản còn đen hơn đáy nồi nữa, ánh mắt lão như muốn ăn tươi nuốt sống những người này. Lão vừa rời đi chưa bao lâu mà Phương thẩm người đang nấu yến tiếc đã được đưa đi với khuôn mặt dính đầy máu là sao?

Lão không tin lời giải thích bà Phương tự ngã của mấy người này.

Quản gia cũng ở trong phủ Vương gia mấy chục năm, lão đã nhìn thấy nhiều thủ đoạn trong bóng tối hơn mấy người nhà quê này nhiều. Từ trước đến nay trong phủ rất có quy củ, bọn họ biết mùa đông nếu giếng ẩm ướt thì rất dễ đóng băng. Vì lo sợ có người vô tình dẫm lên nên quản gia đã đặc biệt sắp xếp một nha đầu đến dọn dẹp. Mùa đông năm nay chưa thấy ai ngã, làm sao bà Phương vừa tới lại suýt nữa chết bên miệng giếng được?

Nhìn vẻ tội lỗi của mấy nữ nhân quê mùa, dùng gót chân để suy nghĩ cũng biết là trong tâm có quỷ kế. Đừng nói đến chuyện vì ít tiền mà làm ầm ĩ lên, quan trọng là bà Phương gặp tai nạn thì ai sẽ làm bữa tiệc hôm nay đây. Đã đến giờ này rồi nhưng đồ ăn trên bàn vẫn còn sống, quản gia nghĩ đến việc lát nữa không ra được món, trước mắt như tối đen lại.

"Ta mặc kệ lý do của các ngươi là gì! Nếu hôm nay không nấu được đồ ăn thì đừng ai trong số các ngươi nghĩ tới chuyện lấy được tiền công!”

Quản gia hận tới mức muốn dùng gậy đuổi hết mấy người này ra ngoài nhưng nếu đuổi đi thì không còn ai nấu yến tiệc nữa. Đầu bếp họ Vương khoanh tay đứng sang một bên, làm như không liên quan đến mình. Từ khi biết chủ nhân quyết định thuê đầu bếp bên ngoài nấu bữa tiệc này thì trong lòng lão đã sôi sục lửa giận. Lão cho rằng mình đã làm việc ở Vương gia năm sáu năm rồi, đồ lão nấu cũng không ai có thể nói là không ngon. Sao mà lão không nấu được một bữa tiệc chứ? Bọn họ còn đặc biệt ra ngoài tìm nữ nhân đến nấu nữa, đúng là coi thường nhau mà.

Quản gia ăn từng món từng món, mặn đến mức trong miệng thấy đắng ngắt. Cho đến khi nếm thử đến món của vợ đại phòng Phương gia, sắc mặt ông ta mới dễ nhìn hơn chút ít.

Món ăn bà ta nấu mặc dù không ngon hơn bao nhiêu nhưng hơn ở chỗ màu sắc đẹp mắt. Bưng ra một đĩa như vậy, ít nhất món này có khả năng mang lên bàn tiệc nhất trong số tất cả món ăn ở đây.

Lông mày quản gia nhíu lại, mùi vị thức ăn trong miệng tàm tạm, chỉ ngon hơn vợ ông ta nấu một chút. Quý nhân ai cũng ăn sơn hào hải vị, không biết những món này có thể lọt vào mắt quý nhân không... Thế là ông ta chưa từ bỏ ý định, đưa mắt nhìn sang phía đầu bếp Vương gia. Đầu bếp này hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài. Ông ta vờ như không nghe thấy lời quản gia nói, không cho quản gia cơ hội lên tiếng.

 

Quản gia hết cách rồi, ông ta thở dài một hơi, chỉ đành chọn ra người tốt nhất: “Vậy chi bằng, bàn tiệc sẽ giao cho...”

Ông ta vẫn chưa kịp dứt lời thì bà cụ dẫn theo An Lâm Lang đuổi đến cửa: “Nương tử nhà Phương thẩm gia có thể nấu tiệc.”

... Một câu nói bằng giọng nói lớn của Vương ma ma đã cắt ngang lời quản gia.

Trước tiên không nói câu nói này của Vương ma ma đã cắt đứt chuyện tốt hai lượng bạc của vợ đại phòng Phương gia, sắc mặt của vợ đại phòng khó coi đến bao nhiêu. Bọn họ nhìn chằm chằm Vương ma ma một lúc, không rõ con gái của Phương thẩm gia là Phương thẩm gia nào. Vương ma ma đã bước nhanh đi đến trước mặt quản gia. Trượng phu của bà ta thân với quản gia. Bà ta ngắt lời quản gia thì quản gia cũng không có nổi giận. Quản gia quay đầu nhìn thấy An Lâm Lang đứng phía sau Vương ma ma.

Vương ma ma bước lên đẩy người sang một bên, hai câu ba nói rõ sự tình.

 

 

Quản gia nghe nói An Lâm Lang được Phương thẩm dạy nấu ăn nên bèn quan sát tiểu cô nương gầy gò ở trước mắt này một lúc. Cô nương này chân lèo khèo, thoạt nhìn cũng thấy chắc ngay cả cái nồi lớn nàng cũng không nhấc lên nổi rồi. Nếu bảo nàng nấu được món ngon thì ông ta nhìn như thế nào đi nữa cũng thấy thật khó tin. Nhưng ông ta hiểu rõ con người Vương ma ma này, bà ta sẽ không nói lung tung. Thấy bà ta nói chắc nịch như thế, ông ta không thể không bán tín bán nghi hỏi An Lâm Lang: “... Cô nương từng nấu tiệc chưa?”

"Từng nấu rồi." An Lâm Lang đứng ở một bên, vẻ mặt không sợ hãi rụt rè như những người dưới quê, dáng người cũng thẳng tắp.

 

Quản gia cũng biết phân biệt tốt xấu được mấy phần. Ông ta đánh giá trên dưới An Lâm Lang rồi lại hỏi: “Biết làm những món nào? Món sở trường là những món gì? Bữa tiệc chiêu đãi này mời nhân vật lớn của thị trấn, bữa tiệc cũng phải được chú trọng...”

An Lâm Lang suy nghĩ: “Quản gia có biết quý nhân là nhân sĩ nơi nào không?”

“Nhân sĩ nơi nào?”

"Nhân sĩ khu vực Giang Nam thì có khẩu vị thanh đạm, người kinh thành phía Bắc thì có khẩu vị khá nặng. Mỗi một nơi đều có khẩu vị khác nhau." An Lâm Lang không kiêu không vội, nói chuyện cũng ung dung thong thả như miệng lưỡi nhà quan: “Biết được là người ở đâu thì vừa khéo có thể làm ra được món chuẩn khẩu vị hơn.”

Những lời nói này nghe rất tinh tế, người dưới quê nấu ăn không cầu kỳ vậy đâu. Bọn họ nấu ăn không hấp thì xào, không thì lại hầm. Ai quan tâm đến việc người bên ngoài sẽ có khẩu vị thế nào chứ? Có điều quản gia nghe vậy thì bèn nhướng lông mày lên, Vương ma ma biết chuyện này thành công được một nửa rồi. Bà ta nhìn An Lâm Lang một cái, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh trông không giống như nói khoác. Như thể chỉ cần nàng biết được quý nhân có khẩu vị ra sao thì nàng có thể nấu ra món ăn hợp với khẩu vị đó vậy.

Quản gia không lên tiếng, ông ta vẫn còn do dự. Tiểu cô nương trước mắt quá nhỏ tuổi rồi, làm đầu bếp thì phải có kinh nghiệm vẫn hơn.

 

An Lâm Lang đề nghị: “Chi bằng ta làm một món trước cho các vị nếm thử?”

 

 

Mặc dù trong lòng lão nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói ra, dù sao lão còn phải làm việc ở Vương gia nữa. Nếu cãi nhau chẳng may mất việc thì tìm đâu ra công việc tốt đây, nhưng giờ phút này thấy bữa tiệc này không làm được, đương nhiên lão vui mừng còn không kịp.

Quản gia trút giận, đầu bếp ai nấy đều im lặng. Mấy nữ nhân vẫn cùng nhau huyên thuyên một chỗ lúc này đều thẹn thùng cúi đầu không dám đối mặt quản gia.

Nhìn thấy bộ dạng của đám người này, quản gia nói không nên lời. Nhưng vào lúc này, quản gia không muốn truy hỏi việc ai đã làm mấy chuyện xấu sau lưng đó. Bà Phương không có quan hệ huyết thống với lão nên lão không có thời gian đi đòi công bằng cho bà ấy. Những gì lão ta quan tâm là công việc của mình. Nếu có gì đó không ổn trong yến tiệc ngày hôm nay thì lão ta cũng có thể bị mất việc.

Trong tình huống hiện tại, hoặc là đưa bà Phương quay lại, hoặc là thuê đầu bếp bên ngoài. Nhưng với cái đầu đầy máu của bà Phương có mang về cũng không làm được gì. Ra ngoài tìm người thì nơi hẻo lánh đến một tửu lầu đàng hoàng cũng không có, tìm đâu ra đầu bếp…

Sau nhiều lần cân nhắc, chỉ còn một cách đó là chọn một người trong số những người còn lại.

Quản gia hít thở sâu một hơi, khí huyết dâng trào, hỏi:

“Trong số các ngươi ai đã từng nấu yến tiệc?”

Quả nhiên quản gia vừa hỏi câu này, mấy người giúp việc trong bếp đều mặt mày hớn hở, đặc biệt là cặp mẹ chồng con dâu đại phòng của Phương gia. Hai người ỷ vào dáng người của mình mà chen về phía trước, xô xô đẩy đẩy ập đến trước mặt quản gia nói mình từng tổ chức yến tiệc.

Phương Ngũ Thị với vóc dáng cao lớn vạm vỡ, giọng nói to khỏe, lấy đó làm sức mạnh của mình đẩy những người khác ra phía sau: “Quản gia, tay nghề của con dâu nhà ta không cần phải bàn đâu. Con dâu nhà ta trẻ tuổi vậy thôi nhưng thực ra còn nấu giỏi hơn mấy ông già đã làm nghề mấy chục năm. Mấy năm nay gả vào nhà ta, con dâu ta từng tổ chức hôn lễ, đám tang cho hơn mười mấy hộ trong thôn, bất kể là bữa tiệc lớn hay là mâm cơm nhỏ, cô nương đây đều có thể làm được tất!”

“Tiệc thì ai mà không biết nấu chứ?” Một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi thấy không phục: “Những người đến đây làm việc, ai mà chưa từng nấu tiệc đâu?”

“Đúng đó, một cái thôn Phương gia của bà có là gì, cả thảy chỉ được hơn ba mươi mấy hộ. Nói ra còn có một nửa là có quan hệ họ hàng, làm chút yến tiệc đó có thể xem là bản lĩnh gì chứ? Cái thôn nghèo một con heo cũng ăn không nổi, còn làm tiệc lớn gì? Đừng để đến lúc đó thịt vào trong tay các người đều coi như thịt mỡ mà đem hầm hết đi.” Lại thêm một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi đứng ra: “Quản gia, lão Tào nhà ta từng nấu ăn cho nhà trấn trưởng đó! Quan lão gia thích ăn cái gì, trong lòng ta biết rõ nhất!”

“Năm ngoái trấn trưởng cưới vợ ông biết chứ? Tiệc nhà ông ấy là do ta làm đó!”

“Ngươi dẹp đi được rồi đó, chỉ làm mỗi chỗ đó mà đi rêu rao khắp nơi...”

Một người lên tiếng, mồm năm miệng mười của những người khác đều đáp trả lại.

Quản gia hết cách rồi, những người này đều là những người ở dưới quê được truyền miệng nên tìm đến, rốt cuộc có bản lĩnh gì thì ông ta cũng không rõ. Một đám người tranh nhau xông lên trước, ai cũng nói bản thân mình biết tổ chức yến tiệc. Thật hay giả, cũng toàn do bọn họ tự nói mà thôi?

“Như vậy đi, mỗi người các ngươi nấu một món cho ta.”

Đúng lúc bếp sau của Vương gia cũng rộng rãi, nguyên liệu cũng nhiều. Quản gia quả thực không nghĩ ra được thêm cách nào nữa, chỉ có thể dùng cách này: “Nấu rồi bưng ra cho ta nếm thử mùi vị trước. Nếu nấu ngon thì sẽ giao bàn tiệc lần này cho người đó làm.”

Quản gia vừa thốt ra câu này, nhóm người giúp việc trong bếp đều vui mừng khôn xiết. Có người ban đầu còn lên tiếng đồng tình vì bà Phương bị người ta hại, bây giờ trong lòng còn cảm thấy đẩy hay lắm. Nếu không phải bị đẩy một cái đó thì chuyện tốt này vẫn chưa đến lượt bọn họ đâu.

Trong lòng vui sướng, bọn họ bắt đầu bận bịu nấu thức ăn.

Có điều những người sống ở dưới quê làm gì thấy qua món ăn xa hoa gì đó chứ? Ai cũng nấu kiểu ném thức ăn vào trong cái nồi lớn rồi hầm một nồi. Đương nhiên, những người bị gọi đến giúp việc trong bếp này đều biết làm một món sở trường. Thế là trong phút chốc, ai cũng tỏ vẻ như mình giỏi. Mẹ chồng nàng dâu của đại phòng Phương gia nói khoác rất vang dội nhưng thật ra họ cũng có chút bản lĩnh. Chí ít trong số đám người này, món ăn bà ta xào ra là không tiếc đổ dầu vào nhiều nhất.

Sàng sạc sàng sạc mùi khói dầu bốc lên, mùi vị lẫn lộn lại với nhau, khỏi phải nói là sặc thế nào.

Sắc mặt quản gia hơi khó coi, nhìn tư thế thái rau của những người này trong lòng ông ta không khỏi cảm thấy sốt ruột. Tay của ông ta đặt ở phía sau, thấy nóng ruột như con kiến trên chảo nóng. Khi nhìn thấy mấy người này nấu ăn, vị đầu bếp cũ cười lạnh không ra tay nữa. Trong lòng quản gia hiểu rõ cả rồi, chỉ đành thở dài tuyệt vọng.

 

Thấy từng món ăn được mang ra, ông ta cầm một đôi đũa gắp mỗi món một đũa để nếm thử mùi vị.

Ở nông thôn nghèo khổ bần cùng, cơm nước vốn đã không cầu kỳ. Vì để có thể ăn nhiều cơm hơn nên bọn họ thường nấu ăn rất mặn. 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play