[ Làm Giàu ] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi

Chương 3 : Ta Sẽ Nấu Ăn


3 tháng


Tuyết rơi dày đặc mấy ngày, cuối cùng cũng đến ngày tiết trời tốt lên.

Sáng sớm hôm nay, An Lâm Lang ra khỏi nhà, Phương gia rất yên tĩnh. Sân đã dọn, không thấy có người, nàng lấy một cái chậu bên giếng và đi ra bếp sau. Lửa trên bếp vừa tắt, nồi cháo khoai đã nghi ngút khói, hương vị ngọt ngào tỏa ra từ vung nồi. An Lâm Lang tiến đến nhấc vung nồi lên, bên trong có một đĩa dưa chua cùng bốn năm cái bánh bao. Hai người chưa ăn gì đã vội đi ra ngoài, chắc là có việc gì đó.

Có những chiếc nồi treo được chôn ở hai bên bếp lò cổ. Khi còn bé An Lâm Lang cũng nhìn thấy ông nội thường xuyên đun nước uống ở đó. Phương gia dùng loại bếp lò có hai cái nồi, nồi treo cũng có hai cái. Nàng cầm một cái gáo, lấy một ít nước nóng từ đó để rửa.

Đi được hai bước, nàng thở phào nhẹ nhõm.

An Lâm Lang: “…” Mùi vị kinh khủng đến mức khiến nàng suýt nôn.

Quả nhiên nghèo khó có thể chữa khỏi mọi bệnh tật, căn bệnh sợ bẩn của nàng đã được chữa khỏi mà không cần thuốc khi đến thời cổ đại này. An Lâm Lang cười gượng một cái.

 

Hàm răng của nguyên chủ khá trắng sạch, đương nhiên con cháu An gia phải được nuôi dạy tốt rồi. Nhưng mà mấy tháng rồi nàng không có đánh răng cẩn thận, An Lâm Lang đã đánh răng tới tận ba lần, hít mấy hơi xác định không có mùi hôi mới yên tâm được.

Có tiếng động ngoài cổng vang lên. Hai vợ chồng ông lão trở về, sáng sớm họ đã đến vùng núi gần đó để kiếm củi và chặt củi.

Gia đình đang nuôi dưỡng một nam tử ốm yếu nên không thể chặt củi vào mùa đông. Mỗi sáng sớm, hai vợ chồng già ra sau núi kiếm củi. Nhìn thấy An Lâm Lang đứng ở cửa, ông lão cõng một bó củi thật lớn khập khiễng đi tới.

Bà Phương đi theo phía sau, nhìn thấy An Lâm Lang từ xa, bà ấy bèn nói: “Trời lạnh như vậy sao lại đứng ở bên ngoài?”

Ông Phương đi khập khiễng, bước thấp bước cao, củi phía sau cũng vì vậy mà lên xuống theo. Mặc dù chân tay không tiện nhưng ông ấy đi cũng không chậm lắm: “Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm, vẫn chưa khỏe hẳn thì đừng ra ngoài cho gió thổi, lát nữa mẫu thân của ngươi còn phải đi thị trấn làm yến tiệc ở nhà Vương Viên Ngoại. Nếu không có việc gì thì theo mẫu thân đi sau bếp, hôm nay thuốc của Ngọc Ca giao cho ngươi."

An Lâm Lang biết rằng phu quân nàng, người mà nàng chưa từng gặp, không thể ngừng uống thuốc ba lần một ngày, vì vậy nàng bèn gật đầu.

Thực ra bà Phương thấy không yên tâm lắm, dù sao cũng là sắc thuốc mà. Sắc thuốc phải đặc biệt chú ý đến nhiệt độ, nếu quá lửa có thể ảnh hưởng tới tính chất của dược liệu. An Lâm Lang trông giống như chưa bao giờ nấu nướng vậy. Nhưng bữa tiệc hôm nay ở nhà Vương Viên Ngoại bà ấy không thể không đi được, dù gì cũng tốn rất nhiều công sức mới có được công việc này. Bây giờ tài sản của Phương gia đã bị ông Phương tiêu hết, tuy bà Phương không nói gì nhưng cũng trằn trọc cả đêm không ngủ được.

 

Bà ấy luôn sợ rằng nếu mình không ra ngoài kiếm vài lạng bạc thì khi thức ăn trong hầm ăn hết, cả nhà bốn người chỉ có thể hít gió Tây Bắc mà sống thôi.

“Được rồi, ngươi đi với ta.”

Ông lão Phương đi đốt củi, An Lâm Lang đi theo bà Phương đến bếp sau.

Mặc dù Phương gia không giàu có gì nhưng trên bếp cũng khá đầy đủ. Mẹ chồng của nàng kiếm tiền nhờ kỹ năng nấu ăn nên tất nhiên bà ấy cực kỳ chú ý đến vấn đề bếp núc. Ngoài hai chiếc nồi lớn, còn có hai chiếc chảo nhỏ và vài chiếc nồi đất.

Một nồi đất chuyên để sắc thuốc, còn được trang bị riêng một cái bếp nhỏ.

Bà ấy hướng dẫn An Lâm Lang rửa bình sành và ngâm dược liệu. Thông thường, dược liệu nên được ngâm từ nửa giờ đến một giờ, cho nước vào ngập hết dược liệu rồi phải được nấu chín hai lần. Nhưng cũng không phải là tuyệt đối, còn tùy theo tính chất dược liệu nữa. Nhưng thuốc của Phương gia phải sắc hai lần. Nước thuốc sắc hai lần, lọc bỏ bã, trộn đều rồi chia ra hai lần uống.

 

 

Bà Phương sợ An Lâm Lang không nhớ nên nhắc đi nhắc lại. Một lần là không đủ, còn hỏi lại nàng mấy vấn đề nữa. Thấy An Lâm Lang trả lời được hết, bà ấy mới thấy yên tâm: “Mỗi ngày ba bữa, sau khi ăn nửa giờ thì uống thuốc.”

Dạy An Lâm Lang xong, do sợ bị muộn nên bà Phương chưa kịp ăn gì đã vội vàng rời đi.

 

Ông Phương sắp xếp xong củi cũng đi đến thị trấn. Gia đình không còn tiền, đừng nói bà Phương hoảng sợ, chủ gia đình là ông Phương cũng sốt sắng theo. Chỉ còn chút lương thực đó thì làm gì đủ ăn, trong nhà thêm miệng ăn, lại còn nuôi người bệnh, không có chút bạc thì không ngủ được. May mắn thay, mấy năm trước ông ấy có đóng đồ nội thất cho mấy gia đình vẫn chưa tính tiền. Lúc này, sau khi ăn vội vàng hai miếng, ông ấy đã đến thị trấn để đòi tiền.

An Lâm Lang lấy một cái quạt nhỏ, mang bếp lò đến cửa bếp sau và bắt đầu sắc thuốc.

Miền Bắc thật sự rất lạnh, đặc biệt là vào mùa đông. Cho dù An Lâm Lang đang ngồi bên bếp lò, nhưng ngón chân của nàng vẫn thấy đau nhức vì cơn lạnh. Nàng giậm chân, ở ngón chân bị rách một lỗ. Các ngón chân sưng đỏ, vừa ngứa vừa đau. Không biết tuyết lại bắt đầu rơi từ lúc nào, hạt tuyết rơi lộp bộp trên bồn tắm. Hơi nước trên nắp bếp cuộn lên khiến mắt của An Lâm Lang mờ đi.

 

Đây là lần sắc thuốc thứ nhất, cần lọc bằng vải lọc. Trên mặt nước, nàng thấy trên khuôn mặt mình có một vùng lớn bị tê cóng sưng tấy. Nguyên chủ lần đầu bị tê cóng, dưới hốc mắt có một khối u lớn.

Mặc dù An Lâm Lang không phải là một người quá chú ý đến cái đẹp, nhưng lúc này nàng cũng có chút chạnh lòng.

Thôi bỏ đi, giữ được mạng là may mắn lắm rồi, đòi hỏi quá nhiều lại hóa tham lam.

Nước cứ vậy sôi liu riu, chẳng mấy chốc mà thuốc đã sắc xong.

An Lâm Lang lấy ra một chiếc bát riêng chỉ để thuốc trong tủ ra, nàng lọc lại lần nữa, trộn đều rồi mang bát thuốc đi đến phòng phía Đông.

 

Nói ra thì mặc dù Phương gia nghèo, nhưng sân của bọn họ lại rất lớn. An Lâm Lang mất khá lâu để đi từ bếp phía sau đến phòng phía Đông. Do bệnh tình của người bên trong, đến hôm nay An Lâm Lang vẫn chưa gặp người được gọi là phu quân của mình. Nàng bưng bát thuốc đứng trước cửa đông phòng, cửa còn chưa mở ra mà nàng đã cảm thấy một luồng nhiệt truyền từ trong phòng tới. Lo đứa con trai duy nhất không qua khỏi nên Đông phòng luôn đốt than từ sáng đến tối.

An Lâm Lang giơ tay gõ cửa hai lần.

Trong sân vắng lặng, đáp lại nàng là sự tĩnh mịch.

Đợi một hồi, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Nàng tự hỏi không biết có phải hắn còn đang ngủ hay không? An Lâm Lang vừa định gõ cửa lần hai thì bên trong chậm rãi vang lên giọng nói của một nam nhân: “Mời vào.”

Giọng nói dịu nhẹ dễ nghe, trong veo như suối trên núi, ngọc thạch va chạm khiến cho lỗ tai An Lâm Lang nhất thời tê dại. An Lâm Lang đã phải mất một lúc lâu để kiềm chế lại tai của mình, nàng đẩy cửa vào.

 

Cánh cửa mở ra, nàng thấy một nam nhân mặc y phục màu xanh lá cây và chiếc áo khoác đã sờn một nửa đang ngồi trước bàn làm việc. Những ô cửa sổ mở toang, ánh sáng tràn vào phòng, bao bọc lấy hắn như một ân huệ.

Nam nhân còn rất trẻ, ước chừng hai mươi tuổi, một đôi mắt âm trầm lạnh lùng. Không khí xung quanh hắn giống như tuyết trắng ngoài cửa sổ, thanh cao mà lạnh lẽo. Mái tóc đen của hắn được buộc một nửa bằng một dải băng đã sờn. Hắn cầm một quyển sách trong tay, không biết đó là sách gì, ngón tay thon dài trắng hơn tuyết. Nghe thấy tiếng động ở cửa, hắn ngước mắt nhẹ nhàng quét qua.

Hàng lông mi như lông quạ che nửa mí mắt, lông mi kẻ một đường đen trên sống mũi cao. Màu môi rất nhạt, như mực đỏ son nhòe nước, môi hắn có hình trái tim. Cho dù vách đất đơn sơ, bàn ghế cũ nát, quần áo vá víu cũng không ngăn được khí chất vàng son của người nam nhân này.

Chỉ nhìn vẻ ngoài, An Lâm Lang đã kinh ngạc không thể tả nổi trước cốt cách xuất chúng của hắn ta. An Lâm Lang tê dại cả người.

Mất một lúc lâu sau, nàng mới ngập ngừng gọi:

“Ngọc Ca?”

Nam nhân quay mặt lại, Chính diện thể hiện trọn vẹn câu “thu thủy vì sắc, ngọc vì cốt.”

Hắn lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì?”

“… Thuốc của ngươi.” Đối diện với khuôn mặt này khiến An Lâm Lang có chút hụt hẫng, nàng vốn dĩ nghĩ bản thân xui xẻo hóa ra người xui xẻo lại là người khác. Nghĩ đến dáng vẻ khó coi của mình, An Lâm Lang thấy có chút tủi thân nói không nên lời.

 

 

Nam nhân đó gật đầu: “Để đó đi, đa tạ.”

Hắn lại cúi đầu, lật giở cuốn cách cũ nát trong tay, đầu ngón tay trở nên trong suốt nhờ ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Mặc dù hắn không có thái độ đặc biệt gì nhưng An Lâm Lang nhạy cảm nhận thấy được sự thờ ơ của nam nhân này.

Nàng có chút khó chịu, không rời đi ngay lập tức, ngược lại hỏi: “Ngươi tên là Ngọc Ca sao? Ngọc nào?”

Mi mắt nam nhan lật sách hơi động một chút, nâng lên, An Lâm Lang thấy rõ màu mắt của hắn, trong suốt như hổ phách, nhưng lại có một sự trầm tĩnh khác biệt. Hắn dường như rất kinh ngạc khi An Lâm Lang chủ động nói chuyện, hắn dừng một chút rồi đáp: “Ta tên là Lâm Xuyên, Lâm Xuyên tự Công Ngọc.”

“Ồ.” Đá của núi có thể mài ngọc, lại còn chơi chữ nữa.

Trong phòng lại tiếp tục yên tĩnh.

An Lâm Lang nắm chặt ngón tay, nhíu chặt lông mày.

Hồi lâu, có lẽ thấy An Lâm Lang không rời đi, cuối cùng nam tử cũng đóng quyển sách trên tay lại: “Vẫn còn chuyện gì sao?”

“… Huynh có biết cha mẹ huynh mua ta về làm gì không?”

Nam nhân tên là Công Ngọc sững sờ, mi mắt chậm rãi chớp một hồi. Trong cặp mắt của hắn giống như có tia sáng đang chảy, thái độ rất bình tĩnh, thấy dáng vẻ của An Lâm Lang, hắn buông sách trong tay xuống: “Tất nhiên là biết.”

“Nhưng mà, như ngươi cũng biết, sức khỏe của ta không tốt lắm. Đại phu cũng không dám kết luận ta có thể sống mấy năm.” Ánh mắt của nam nhân bình thản như nước: “Nói thật với nàng thì, đời này ta cũng không định cưới vợ.”

… Được lắm, hiểu rồi, là nàng tự mình đa tình: “… Vậy ta có thể ở lại Phương gia không?”

“Tất nhiên.” Nam nhân lại mở quyển sách trong tay ra: “Cha mẹ từng nói với ta về sức khỏe của nàng rồi. Không có chỗ nào để đi thì cứ ở lại Phương gia cũng được. Không cần phải lo lắng bị thiệt gì, đợi tìm được thời cơ thích hợp, ta sẽ xin nhị lão nhận nàng làm nghĩa nữ.”

“…” Rất thỏa đáng, An Lâm Lang không biết phải nói gì.

Trầm mặc một lát, nàng cũng rất dứt khoát gật đầu: “Vậy được, tiểu muội đa tạ ca ca trước.”

An Lâm Lang lạc quan như vậy khiến Chu Công Ngọc không khỏi nhíu mày. Đôi mắt màu hổ phách của hắn lẳng lặng quan sát An Lâm Lang, mặc dù trông nàng rất khó coi nhưng tính tình lại rất thẳng thắn vô tư, trong lòng hắn thấy hơi kinh ngạc, bèn gật đầu nói: “Đi đi.”

“Huynh uống thuốc trước đi, ta thuận tay mang chén không ra ngoài.”

 

Chu Công Ngọc nhìn sang chén thuốc, ánh mắt hơi lóe lên. Nhưng mà trong nháy mắt An Lâm Lang nhìn qua, hắn đưa tay bưng chén thuốc lên, khó khăn uống hết chén thuốc. An Lâm Lang nghiêm mặt tiến lên nhận lấy cái chén không, trước khi đi, nàng còn thuận tiện xách luôn ấm trà nguội trên bàn của hắn.

Chu Công Ngọc thấy đắng không thôi, định uống chén nước để át hương vị nhưng lại không tìm thấy ấm trà. An Lâm Lang đi ra từ Đông phòng, vừa đúng lúc trông thấy cửa sân cọt kẹt một tiếng bị mở ra từ bên ngoài.

Ông Phương đầu đầy mồ hôi, sau lưng cõng người, ông ấy vừa đi vào trong sân vừa gọi: “Nhanh, trong nhà có người không, ra phụ một tay! Mẹ ngươi ngã bị thương!”

An Lâm Lang vẫn còn chưa kịp cất đồ, nàng vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy bà Phương mặt tái nhợt ngã trên lưng ông Phương.

Trán bà Phương toàn là máu, bà ấy vốn đã gầy gò, lúc co quắp trên lưng ông Phương trông bà ấy lại càng gầy hơn. Gầy trơ xương ngay cả áo khoác dày cũng không che nổi. An Lâm ang nhanh chóng tiến lên, trên đầu gối quần của bà Phương đã rách một mảng lớn, một bên má sưng phù, máu chảy ra ngoài. Ông Phương đi đứng không tốt, cõng người chậm từng bước, lo lắng đến mức rơm rớm nước mắt.

An Lâm Lang còn chưa biết chuyện gì xảy ra.

Mấy người đã ba chân bốn cẳng loạn hết cả lên. Cửa Đông phòng cọt kẹt một tiếng, Chu Công Ngọc nghe thấy động tĩnh cũng đi ra ngoài. Nhưng mà lúc này không có ai chú ý tới hắn, một bà lão lớn giọng đập đùi nói: “Ta thấy là do Phương Ngũ Thị làm đấy! Nếu không thì làm sao Phương thẩm vừa đi ra ngoài mẹ chồng nàng dâu bà ta cũng đi ra ngoài chứ? Vì mấy đồng tiền kia mà hai mẹ chồng nàng dâu nhà này táng tận lương tâm!”

Ông Phương nghe vậy, tay đang đặt trên đầu gối cũng bắt đầu run lên.

 

“Đúng vậy! Phương thẩm tốt bụng đưa bà ta đi kiếm tiền mà bà ta lại bày mưu tính kế! Cho rằng mình cắt xén một chút là không ai biết, đúng là cái đồ dối trá lười biếng!” Bà lão đó cũng không biết tình hình của Phương gia như thế nào, tưởng rằng An Lâm Lang là nữ nhi của Phương gia nên kéo nàng tới căm phẫn nói một hồi.

Vốn dĩ hôm nay bà Phương đến Vương gia nấu tiệc như lúc trước đã nói. Nhưng mấy ngày trước đây bà ấy không từ chối mẹ chồng nàng dâu của đại phòng kia, mà dẫn theo hai người đó phụ việc bếp núc cho Vương gia.

Hai mẹ chồng nàng dâu trên đường đi cũng an phận, bà Phương sợ lát nữa sẽ làm lung tung nên trên đường dặn dò hai mẹ chồng nàng dâu làm việc.

Đến khi mấy người tới Vương gia mới hiểu, trong phủ của Vương Viên Ngoại đã trả rất nhiều tiền cho đầu bếp làm tiệc. Bởi vì mời người có danh vọng trên huyện thành, chủ bạ Lâm người đứng đầu bên cạnh huyện lệnh lão gia. Chủ bạ Lâm này không giỏi uống rượu, chỉ ăn được thôi. Quản gia của Vương gia nói ở ngay trước mặt mọi người rằng chỉ cần làm tiệc tốt thì đầu bếp chính thưởng hai lượng bạc! Giúp việc bếp núc một người thưởng một trăm văn.

Sau khi quản gia nói thưởng hai lượng bạc, cả phòng bếp đều xôn xao, yến tiệc ở phủ Vương Viên Ngoại lần này rất long trọng, nghe nói định thông qua chủ bạ Lâm để đưa đại cô nương của Vương gia tiến cung làm nương nương. Các đầu bếp tuyển chọn đều là những người có tay nghề giỏi từ khắp mọi nơi. Đầu bếp chính hai lượng, phụ bếp chỉ một trăm văn, ai mà không kích động cho được chứ?

 

Nhất là hai mẹ chồng nàng dâu đại phòng, hận không thể chiếm được vị trí đầu bếp chính. Nhưng quản gia của Vương gia quyết định là bà Phương, mặc cho Phương Ngũ Thị nói toạc mồm khen tay nghề của con dâu nhà mình tốt đến thế nào cũng không thể khiến cho quản gia thay đổi ý định.

Làm loạn một hồi, ai nên làm tiệc thì vẫn là người đó làm. Ngay khi bà Phương bưng một chậu rau ra rửa thì xảy ra chuyện. Không biết ai lại dội nước đóng băng ngay bên cạnh miệng giếng. Bà Phương ngã đập đầu ở bên miệng giếng, máu chảy đầy đầu. Mọi người nghe thấy động tĩnh chạy đến, bà Phương hôn mê bên cạnh miệng giếng, còn mẹ chồng nàng dâu của Phương gia luôn miệng nói không liên quan gì đến mình.

An Lâm Lang nhân lúc không có ai chú ý sờ xương cốt của bà Phương một chút, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, không bị thương ảnh hưởng đến xương cốt.

 

Suốt dọc đường bị giày vò, bà Phương cũng đã tỉnh lại.

Vừa đặt xuống thôi bà ấy đã lập tức mở to mắt.

Mấy người lập tức chạy tới, mồm năm miệng mười hỏi thăm, quả nhiên là do mẹ chồng nàng dâu kia đẩy. Ông Phương thì nước mắt tuôn đầy mặt, do ông ấy vô dụng, do ông ấy không bảo vệ được bà ấy mới để người ức hiếp như thế. Bà Phương nằm trên giường sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn trấn an chồng: “Lần sau có công việc gì thì không dẫn theo hai người đó nữa là được. Ông nó đừng tức giận…”

Ngoại trừ khuyên nhủ thì bà ấy còn làm gì được nữa chứ? Hai vợ chồng già ít người nối dõi, chỉ có một đứa con trai ốm yếu. Đại phòng người đông thế mạnh, nếu thật sự làm ầm ĩ thì không biết cái gia đình lòng dạ hiểm ác kia sẽ khiến nhà bọn họ chịu thiệt như thế nào. Nỗi căm hận trong lòng đối với mẹ chồng nàng dâu của đại phòng kia chỉ là phụ, quan trọng là bà ấy tiếc tiền hơn. Các bà chủ của Vương gia từ trước đến nay rất hào phóng, chỉ cần không làm tiệc quá kém thì các nàng có thể thưởng hơn xâu tiền: “Trời đông giá rét như thế này thì sống làm sao…”

Ông Phương đi một chuyến lên trên trấn cũng không đòi lại được tiền.

Lúc này ông ấy ngồi ở bên cạnh mép giường hút tẩu thuốc, nét mặt cũng buồn lo.

Mặc dù mấy bà kia có thể nói vài câu nhưng dù sao đây cũng là chuyện của nhà người ta. Thấy bà Phương đã tỉnh, các nàng cũng nên quay lại làm việc rồi. An Lâm Lang đưa mấy người ra ngoài, đến cổng mới gọi hai người lại.

 

“Không biết mẫu thân của ta xảy ra chuyện thì ai sẽ làm tiệc lần này?”

Hai bà sững sờ, dừng một chút nói: “Chắc là quản gia sẽ chọn trong những người còn lại. Tiểu cô nương, ta biết ngươi ấm ức trong lòng, nhưng bữa tiệc lần này của chủ nhà cực kỳ quan trọng, việc này liên quan đến việc đại tiểu thư có thể vào kinh thành làm quý nhân hay không. Quản gia cũng không dám làm lỡ chuyện.”

An Lâm Lang gật đầu nói: “Vì không để làm lỡ chuyện nên ta muốn tiếp quản công việc này thay mẫu thân mình.”

Vừa mới nói xong, hai người lập tức nhìn qua, ánh mắt hoài nghi đó suýt chút nữa đâm xuyên An Lâm Lang.

Bọn họ quan sát An Lâm Lang từ trên xuống dưới, một tiểu cô nương yếu ớt gầy trơ xương, cánh tay còn gầy hơn so với que củi. Đôi bàn tay đặt trên bụng, trắng nõn đến mức giống như chưa từng đụng qua lần nào. Tay chân lèo khéo như thế này có thể bưng nổi nồi lớn muỗng lớn không? Đừng để đến lúc vừa bật lửa đã bị dọa cho ngã đập đầu xuống lần nữa: “Ta đã nói rồi tiểu nương tử của Phương gia à, chuyện nấu tiệc này không phải chuyện đùa. Ngươi đừng cố thể hiện…”

“Ta biết nấu ăn.” An Lâm Lang nhìn chằm chằm vào mắt của bọn họ nói một cách chắc chắn: “Nấu ngon hơn cả mẫu thân ta nữa.”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play