[ Làm Giàu ] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi

Chương 2 : Chuyện Gì Cũng Đã Đến , Cứ Bình Tĩnh Mà Đương Đầu Với Nó


3 tháng


Chiếc xe bò đi chậm rãi, ở thời cổ đại giao thông bất tiện này thì đây được xem như phương tiện khá ổn rồi. Nó két két đi ngang qua một ngôi làng, dừng lại trước một căn nhà với cái sân trống rỗng. Xe ngựa vừa dừng lại, hàng rào trong sân cọt kẹt một tiếng được mở ra từ bên trong. Một bà cụ gầy guộc bưng chậu nước ló đầu ra khỏi cửa: “Sao lâu vậy mới về?”

Vừa dứt lời, bà ấy liếc nhìn thấy còn có một người nữa ngồi sau xe bò, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Đây là cô nương nhà nào vậy?”

“Thấy tội nghiệp nên tiện tay mua luôn.”

Ông lão thở dài, tháo dây cương ra tập tễnh leo xuống xe ngựa: “Năm nay Ngọc Ca nhi của chúng ta cũng hai mươi hai rồi.”

Bà cụ nghe vậy bèn ngẩn người ra, quay đầu nhìn An Lâm Lang thật kỹ.

Thành thật mà nói, dáng dấp lúc này của An Lâm Lang không mấy ưa nhìn. Đầu tóc đen bẩn nhếch nhác cả đầu. Gương mặt bẩn như thể mấy tháng chưa rửa, da nứt nẻ, vừa đỏ vừa sưng. Lại thêm việc kẻ buôn người không cho nàng ăn thứ gì đó no bụng nên người nàng gầy gò như cọng rơm vậy. Cái cổ gầy nhom, môi nứt nẻ chảy máu. Trên dưới miệng như thế, An Lâm Lang cũng cảm nhận được da nứt tróc ra. Cơ thể gầy yếu đến nỗi gió cũng thổi bay đi được. Nói tóm lại, trông nàng rất bẩn thỉu bần hàn.

"Dáng dấp này..." Sợ là Ngọc Ca nhi không ưng đâu. Lời nói chưa kịp thốt ra thì An Lâm Lang và ông lão đã hiểu rồi.

"Nam nhân bình thường mười lăm mười sáu tuổi đã lập gia đình rồi. Ngọc Ca ở ngoài một mình mấy năm nay đã để lỡ chuyện hôn sự của mình. Hắn hơi lớn tuổi đôi chút, sức khỏe cũng không đủ tốt để thuê người khác. Ông lão rút tẩu thuốc ra từ thắt lưng đập xuống, gõ đá lửa và châm lửa: “Nghĩ mà xem, năm ngoái bà đi xin cưới nhà người ta, ai bằng lòng chứ? Hai mươi ba tới nơi rồi, chi bằng mua một người tính khí tốt chút để sống qua ngày.”

 

 

Chuyện hôn nhân của nhi tử sắp trở thành tâm bệnh của hai vợ chồng già rồi. Con của mấy gia đình bên cạnh kết hôn từ năm mười lăm mười sáu tuổi, đến năm mười bảy mười tám tuổi con cái đã đầy nhà rồi. Ngọc Ca của bà đã hai mươi hai tuổi đến một người để nói chuyện cũng không có.

Bà lão cảm thấy thật tồi tệ. Dù gì Phương gia cũng là gia đình tử tế, nhà tử tế ai lại đi mua con dâu chứ?

"Ngọc Ca của chúng ta tướng mạo đẹp đẽ, nếu không vì sức khỏe hơi yếu ớt một chút thì, dù sao nó cũng là đứa con ngoan…”

Ông lão lắc đầu: “Việc cưới xin không thể trì hoãn được.”

Đầu óc An Lâm Lang quay cuồng, suốt quãng đường từ thị trấn trở về thôn Phương Gia, ý thức của nàng lịm đi. Mãi cho đến khi xe ngựa vào sân, tiếng của bà lão mới xa dần. Đầu óc nàng như chìm sâu vào bóng tối.

Khi tỉnh dậy, nàng đã ở nhà ông lão.

Gió Bắc rít bên ngoài cửa, làm thủng một lỗ trên lưới cửa sổ kêu lạch cạch. An Lâm Lang đang ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn leo lét trên bàn với vẻ sững sờ. Bị sốt cao mấy ngày mấy đêm, An Lâm Lang đã nhận ra sự thật rằng mình đã xuyên không. Đại lão họ An nổi tiếng ở đời sau đã bị chôn vùi trong tai nạn xe cộ. Giờ đây nàng là một vai phụ trong tiểu thuyết có kết cục thê thảm.

Gia đình nàng đang sống cùng là Phương gia, một gia đình ba người ở trấn Vũ Nguyên.

An Lâm Lang không đọc nguyên tác tiểu thuyết, cho nên nàng không biết trong sách gia đình này sống ra sao. Nhưng với ký ức của nguyên chủ thì ít nhất trong đó không có gia đình này.

Việc An Lâm Lang xuất hiện đã thay đổi vận mệnh của nguyên chủ. Vốn dĩ mấy ngày trước đáng lẽ nàng đã bị lầu hoa mua, rồi mang đến Liễu Hương rồi. Bây giờ nàng lại ở đây, An Lâm Lang không chắc liệu đây có phải là một sự thay đổi tốt hay không. Nhưng mấy ngày nay, bà lão Phương gia vẫn chăm sóc cho nàng. Sốt cao mấy ngày cũng không chết, chí ít chứng tỏ hai vợ chồng già cũng không tệ.

 

Bên ngoài cửa sổ trời đã muộn, nhưng vẫn còn có tiếng nói.

Nghe giọng nói thì chắc đó là bà Phương.

An Lâm Lang liếc nhìn ra cửa sổ, thấy bà Phương đang khom người đứng trước cửa, hai nữ nhân thấp bé quê mùa đứng bên ngoài. Ai cũng mặc mấy bộ quần áo cũ đầy bụi bặm, vừa chỉ tay vừa nói chuyện.

“Thím hai Đại Tráng đều là người một nhà, sao lại làm việc như vậy? Huynh đệ tỷ muội Phương gia lão tổ dù có thịt nát xương tan vẫn có người nối dõi tông đường. Bà có chuyện tốt như vậy, thà tìm hàng xóm còn hơn tìm người nhà. Đâu phải bà không biết con dâu của Đại Tráng có tay nghề cao! Đến trưởng thôn còn nói đồ ăn nàng ta nấu ngon mà!” Một người có khuôn mặt vuông vừa đẩy vừa nói: “Bà có cái lợi đó mà không chia cho gia đình là bà không đúng rồi!”

“Đúng vậy, Nhị nương, trong thôn mọi người đều biết ta tay chân nhanh nhẹn, bà không tin tưởng người khác, lẽ nào không tin tưởng người nhà của mình?”

Một giọng nói cũng từ bên cạnh mặt vuông truyền đến: “Bà có thời gian tìm người giúp bà nấu ăn, không bằng kêu ta đi, ta làm việc rất nhanh, lúc bà làm không nổi ta còn có thể giúp nữa. Hơn nữa, bà giao cho ta việc tốt này , trong lòng ta không lẽ không ghi nhớ?”

 

 

Khuôn mặt của bà Phương không vui vẻ gì, nhưng Nại Hà là một người không khéo miệng.

“Hơn nữa, dì yêu thích tiểu bối không phải là lẽ tự nhiên sao? Tay nghề của ta khi còn ở nhà mẫu thân đã được khen ngợi, đừng nói đến phụ bếp, ta còn có thể làm được một bàn ăn thịnh soạn nữa kìa...”

Sau đó An Lâm Lang không còn nghe được họ nói gì nữa, nàng chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa, cặp mẹ chồng nàng dâu đó tươi cười rời đi.

Bà Phương thở dài đóng cửa lại.

Gia đình họ Phương ở cách xa làng, cả nhà chỉ gồm cặp vợ chồng già và một đứa con trai ốm yếu. Không phải Phương gia không có người nhà, nhà của ông Phương có thể xem là một đại gia tộc thịnh vượng ở thôn Phương Gia. Có bảy anh chị em, ông Phương là con thứ hai. Từ xa xưa đến nay, tính khí của tầng lớp trung lưu đã có phần trung thực. Ông Phương cũng như vậy, khi còn trẻ kính nể ca ca, nâng đỡ tiểu đệ, ở nhà làm việc cần cù như một con trâu già.

Hơn hai mươi năm trước, triều đình chiêu binh, Phương gia phải cử người đi. Người anh đang học hành để thi danh lợi không đi được, người em còn nhỏ không chịu được gian khổ nên cũng không đi được. Ông nghiến răng đồng ý với cha mẹ ra chiến trường với hai bộ y phục xốc xếch.

 

Sau hơn mười năm chinh chiến bên ngoài, ông bị gãy một chân, được triều đình ban thưởng ít tiền xuất ngũ và đưa người vợ làm đầu bếp trong doanh trại về làng.

Khi trở về đến nhà, cha mẹ đã ra đi từ lâu, anh chị em đã sớm chia xong nhà cửa đất đai rồi.

Khi ông Phương bất ngờ quay trở lại, thứ mà ông phải đối mặt chỉ là hai ngôi mộ người đã chết mười năm trước, người anh trai học ba mươi năm mà không thi đỗ bậc thấp nhất và một căn phòng đầy mùi nghèo nàn.

Nhà ông Phương cũng không phải nhà giàu gì, thật ra cũng chỉ là buôn bán nhỏ lẻ, nếu không bọn họ cũng sẽ không nỡ cấp tiền nuôi con trai cả ăn học. Chỉ là từ khi đôi vợ chồng già đó qua đời, mọi thứ bị chia rẽ cả. Thậm chí ông Phương còn không có nhà để ở chứ đừng nói đến đất đai. Huynh đệ tỷ muội không những không quan tâm đến việc đệ đệ của mình bị gãy chân, vợ chồng huynh trưởng đi xa vạn dặm mới trở về, mà còn trách đệ đệ vì đã bất hiếu với cha mẹ sau nhiều năm xa cách thậm chí còn muốn lấy tiền từ ông.

Tượng đất còn có ba phần thổ tính, lão Phương cũng là người đôn hậu, những năm qua vì chém giết trên chiến trường nên cũng hơi nóng tính đôi chút, nhất thời lại bị huynh đệ tỷ muội vòi tiền nên càng thêm lạnh lòng. Trong cơn tức giận ông ấy đã đoạn tuyệt quan hệ thân tộc trong thôn, đưa vợ đến chân núi dựng cái sân nhà.

 

Ông Phương có tay nghề thợ mộc, bình thường làm chút đồ nội thất cho người ta để kiếm ít tiền. Bà Phương là đầu bếp trong quân doanh, nấu cơm rất ngon. Thỉnh thoảng bà ấy nhận thêm việc, nấu tiệc cho người ta kiếm thêm tiền. Mặc dù không có ruộng đồng nhưng cuộc sống cũng được coi như tốt đẹp.

Mười mấy năm nay ở cuối thôn, mặc dù xa cách nhưng tóm lại cũng ở cùng một thôn. Thôn Phương gia lớn như vậy, cho dù huynh đệ tỷ muội Phương gia cả đời không qua lại với nhau thì cuối cùng vẫn phải ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp mặt.

Bà Phương tức tối đến mức thở dốc, An Lâm Lang nhìn bà ấy một bước dài một bước ngắn đi về phía sân sau, xoay người lại quay vào bếp.

Ánh mắt của nàng nhìn vào trong sân xuyên qua cái cửa sổ rách, bên ngoài tuyết phủ trắng xóa. Cạnh hàng rào phía đông có một cây đa lớn, mùa đông cành lá tươi tốt, che nửa đầu tường. Dưới cây đa là một cái giếng, bên miệng giếng có một cái thùng gỗ buộc dây thừng, bên cạnh đã phủ một tầng tuyết.

Trong khoảng sân trống không, nàng lại nhìn căn phòng này, cả nhà chỉ có bốn vách tường.

Đất đai ở Bắc Châu cằn cỗi, người dân làm ruộng kiếm ăn cũng nghèo. Hai vợ chồng già đều là nghệ nhân, ăn uống đều tiết kiệm. Nếu không phải nuôi đứa con bị bệnh thì đã dư dả sống qua ngày rồi.

Lên trên trấn, thuốc cho con trai đã uống hết. Ông Phương lên trấn lấy thuốc, thuận tiện mua chút lương thực cho mùa đông, ma xui quỷ khiến thế nào lại vào Ngõa thị.

Vừa vào đã thấy kẻ buôn người, ánh mắt quyết tuyệt của An Lâm Lang cách lồng sắt đã khiến ông lão hoảng sợ.

Cứ như ông ấy không ra tay thì nữ nhân kia sẽ đi tìm cái chết vậy.

Trong lòng ông ấy nảy sinh sự đồng cảm nên mới cắn răng móc hết gia sản trong túi mua nàng về. Đúng vậy, mười lượng bạc, đó tất cả gia sản của Phương gia. Lúc này vì mua thuốc cho con trai, ông Phương đã mang hết tiền ăn của cả nhà theo. Do nhất thời mềm lòng nên ông ấy đã tiêu hết lên người An Lâm Lang.

Về đến nhà không còn một đồng, tuyết rơi đầy trời mà bà Phương vẫn đi tìm người hỏi nhà nào muốn làm tiệc.

Vất vả lắm mới hỏi được, nhà Vương Viên Ngoại có tiền trên trấn muốn tổ chức tiệc. Mặc dù tính cách của Vương Viên Ngoại không tốt, xét nét bắt bẻ, nhưng nổi tiếng hào phóng về việc cho tiền thưởng. Làm tốt thì giúp việc bếp cũng có thể được năm mươi văn tiền, chứ đừng nói là làm mâm tiệc. Nhưng mà bà Phương vừa mới nhận được việc, đại bá Phương gia nghe được tiếng gió đã đưa vợ ông ta đến chiếm chỗ tốt.

 

An Lâm Lang thở dài, trời chập tối, bà Phương vén rèm đi vào. Thấy nàng đã tỉnh lại, bà ấy bảo nàng ra ngoài ăn cơm.

Mấy ngày nay được bà ấy chăm sóc, sức khỏe của An Lâm Lang đã khôi phục không ít. Mấy ngày ở chung với nhau, hai người cũng coi như thân thiết.

Bà ấy tìm cho nàng một bộ quần áo cũ để mặc, mặc kệ có rách hay không, ít nhất chúng cũng sạch sẽ và chống rét được. An Lâm Lang cẩn thận tắm rửa, nàng mặc áo rách màu nâu đất đi ra, nhìn qua cứ như biến thành người khác.

Mái tóc chải kỹ, ẩm ướt vén ra sau lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, làn da trắng muốt không kém gì tuyết ở bên ngoài. Mặt trái xoan, lông mày lá liễu, tóc đen như gỗ mun. Nhưng sau nhiều ngày tháng khổ cực, từ nam ra bắc, gương mặt nàng đã gầy gò đi. Hai má tê cóng, vừa đỏ vừa sưng, đôi mắt to đen nhánh làm nổi bật vài phần kinh người trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay.

Bà Phương liếc nhìn khuôn mặt của nàng, không nói gì mà vén rèm lên đi ra ngoài.

Một lát sau, bà ấy bưng một bát cháo loãng đến cho nàng.

Con bé này đến Phương gia nhiều ngày rồi nhưng vẫn ở trong phòng bệnh. Vất vả lắm mới chăm sóc tốt được, bà Phương cũng không trông cậy nàng làm được việc. Nhìn nàng bưng chén uống từng ngụm nhỏ, bà ấy mở lời hỏi tên nàng, từ đâu đến.

An Lâm Lang do dự giữa nói thật và nói dối một lúc rồi lắc đầu.

Đó cũng không phải nói dối gì, mà là do nàng có nói những chuyện này với bà Phương cũng vô ích mà thôi. Sau khi xảy ra chuyện, đầu óc nguyên chủ cứ như phát điên vậy. Trí nhớ hỗn loạn, đừng nói Lâm gia ở đâu, ngay cả trong nhà có ai cũng mơ hồ không biết gì.

"Không nhớ được cũng không sao, lưu lạc đến nơi này thì có lẽ do trong nhà gặp đại nạn. Con có thể chạy thoát khỏi chỗ chết thì sau này tất có phúc lớn." Bà Phương gầy trơ xương ốm yếu, da mặt ngăm đen lại nói: “Sức khỏe của con bác hơi yếu ớt một chút, gả cho con cũng không tệ.”

An Lâm Lang không nói gì.

Bà Phương cũng không khuyên gì, thấy nàng uống hết thì cầm bát rỗng đi ra ngoài.

Cơm chiều chỉ có ba người, ông Phương, bà Phương cùng với An Lâm Lang. Người gọi là chồng của nàng không xuất hiện, nghe nói do sức khỏe không tốt, lại đang phát bệnh nữa, sợ ăn cơm với người trong nhà sẽ truyền bệnh cho mọi người nên ở một mình tại nhà đông.

Bà Phương sợ trong lòng An Lâm Lang có khúc mắc, vội vàng giải thích một câu: “Lúc còn nhỏ Ngọc Ca nhi đi lạc. Ba năm trước ta mới tìm được nó. May mắn mệnh của nó tốt nên gặp được một lão tiên sinh. Lão tiên sinh đọc sách biết chữ, đã dạy nó được mấy năm. Ngọc Ca nhi hiểu nhiều, như thế cũng là vì nghĩ đến sức khỏe của người trong nhà, không phải bệnh nặng đâu, con yên tâm.”

An Lâm Lang gật đầu, ba người trầm mặc ăn cơm xong.

Ăn cơm tối xong, bà Phương cũng không bắt nàng thu dọn rửa chén. Ông Phương cũng không nói gì, chỉ bảo nàng trở về phòng, tự mình bưng chén chảo đi đến sau bếp. An Lâm Lang đứng ở cửa nhìn bóng lưng gầy gò của ông ấy đi xa, cứ như nhìn thấy ông nội đã qua đời, trong lòng nảy sinh những cảm xúc khó nói thành lời. Nàng quay lại phòng, mò mẫm trong bóng tối rồi nằm lên giường.

Lạnh lẽo giống như nàng dự đoán, nhưng như vậy là thứ tốt nhất mà trước mắt nàng có được rồi. An Lâm Lang ra sức cuộn mình lại, ép buộc bản thân ngủ đi.

 

Lần xuyên sách này, mặc dù đã biết rõ thân phận của mình nhưng An Lâm Lang lại không có ý định tìm người thân.

Thứ nhất, chuyện tìm người thân quá khó khăn, nàng không thể gánh vác nổi, một mình lên đường, nàng không có sức lực bảo đảm an toàn cho bản thân. Thứ hai, có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, nàng không chắc liệu mình có thể đối mặt với một tình huống còn khó khăn hơn không. Dù sao nguyên chủ là đích nữ của một quan gia bị lừa bán, chết ở nơi tha hương xứ người, An Lâm Lang không tin trong này không có chút chiêu trò gì.

Nhưng rõ ràng chạy trốn khỏi Phương gia cũng không phải lựa chọn tốt, nguyên chủ trốn nhiều lần như vậy, lần nào cũng bị bán về kỹ viện, hơn nữa tình hình thì ngày một tồi tệ hơn. An Lâm Lang không cảm thấy mình sẽ may mắn hơn nguyên chủ. Được ông Phương mua về đã coi như một lần may mắn ngoài dự đoán của nàng rồi. Khả năng may mắn này xảy ra lần thứ hai là rất thấp. Trong lòng nàng không khỏi thầm mắng một tiếng, không ngờ rằng mình cũng có hôm nay.

Thôi quên đi, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, không chết được, Nàng An Lâm Lang vẫn là An Lâm Lang kia thôi.

 

Nghĩ đến đây, nàng nhắm mắt lại rồi mê man thiếp đi.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play