[ Làm Giàu ] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi

Chương 1 : Xuyên Qua


3 tháng


Mùa đông tháng chín giá rét, nước đóng thành băng. Gió thổi vào mặt đau như bị dao cắt, tuyết có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Gần biên giới phía Bắc có một trấn nhỏ, dưới mái ngói, mấy người bán hàng đao rao bán đồ. Đầy người với cách ăn mặc khác nhau quanh đi quẩn lại, mùi thức ăn và phân động vật hòa lẫn vào nhau tạo thành cái mùi thối kỳ lạ.

Con phố nhộn nhịp, một người đàn ông mập mạp với cánh tay to và cái bụng bự kéo lê một nam tử lảo đảo trên đường đi, vang lên tiếng xiềng xích cạ vào mặt đất. Con ngựa kéo một xe đầy người, từng bước từng bước đi tới bãi đất trống. Mùa đông lạnh mà người đàn ông chỉ mặc một cái áo mỏng cũ nát, tiếng hét vang lên mỗi khi cây roi quất xuống người đang lê lết phía trước.

Ngay lúc này An Lâm Lang tỉnh lại.

Đường phố xa lạ, một đám nam nhân miệng mấp máy không ngừng như đang hái cải trắng để tóc dài, quần áo quái dị, miệng thì lẩm bẩm mấy câu kỳ lạ. Xen lẫn với tiếng địa phương là tiếng huyên náo hoảng hốt. Một cơn gió lạnh thổi qua, cóng đến mức da đầu tê dại.

An Lâm Lang liếc nhìn bên cạnh mấy cái, không nhìn thấy máy quay phim. Cô lại nhìn một vòng, không có đạo diễn.

Cô chậm rãi nhúc nhích cái chân tê cứng của mình rồi ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra có gì đó không đúng lắm. Hai chân ngắn đi, cô nhớ vụ tai nạn xe trước khi hôn mê, trong lòng không khỏi rét run một cái. Cô cúi đầu nhìn, đầu ngón chân lộ ra khỏi chiếc giày vải, chân không bị gãy. Cái chân to lộ ra bên ngoài, cóng đến mức xanh tím lại. Cơn tê tái đau đớn ập đến, cô nâng hai tay lên, mười ngón tay thon dài.

Cô lật một cái, lòng bàn tay không có vết sẹo cũng như không có vết chai. Từ khi còn nhỏ cô khổ luyện nấu nướng, cắt đến nỗi ngón trỏ cái có sẹo. Tay của cô là tay của đầu bếp, đôi tay mềm mại trắng nõn này không phải của cô.

 

Đám người ngoài lồng ồn ào, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía người trong lồng.

An Lâm Lang rùng mình một cái, lúc này cô mới nhận ra trong lồng còn những sáu bảy người khác nữa. Ai ai cũng rụt lại một góc, nhút nhát nhìn ra bên ngoài lồng. Mà cùng lúc đó, một ánh mắt tà dâm bịn rịn nhìn sang chỗ các cô, nhìn vào ngực và mông của các cô gái. Trông dáng vẻ ấy khiến người ta thấy buồn nôn.

Trong đầu An Lâm Lang ong lên một hồi, trong đầu bỗng xuất hiện nhiều ký ức xa lạ.

Cô, An Lâm Lang, người truyền thừa ẩm thực An gia. Ba tuổi đi theo ông nội học nấu ăn, mười bảy tuổi làm nghề, hai mươi ba tuổi giành được vòng nguyệt quế cuộc thi nấu ăn Tứ Xuyên. Hai mươi lăm tuổi là boss có dây chuyền mười tiệm lẩu đã chuyển kiếp.

Xuyên vào trong một cuốn sách.

Nguyên chủ của cơ thể này cũng tên An Lâm Lang, không khác một chữ so với tên của cô. Nguyên chủ là đứa con gái độc nhất của vợ cả An Thị lang, từ nhỏ đã được cụ bà An nuôi nấng. Cả người mềm yếu, là viên ngọc quý được nâng niu trong lòng bàn tay ở An gia. Lúc mười ba mười bốn tuổi khi bà nội mất tích, nàng ấy đến ở tại nhà Lâm gia ở Giang Nam, gặp được trưởng tôn của Lộ đại học sĩ ở Lâm gia. Thiếu niên trai gái vừa gặp đã cảm mến nhau. Sau này do trưởng bối trong nhà kết duyên nên đã thúc đẩy tạo nên mối nhân duyên mỹ mãn. Một mạch từ phu nhân Trạng nguyên đến nhát phẩm cáo mệnh, cả đời vinh hoa phú quý.

Đương nhiên, đây là tiểu thuyết trạch đấu văn tên "Thứ nữ mưu lược".

Nữ chính là An Linh Lung, không phải An Lâm Lang. Chuyện được sống cuộc đời mỹ mãn là kiếp trước. Kiếp này thì nàng ấy bi thảm một đời, sau khi bị nữ chính An Linh Lung đẩy té xuống nước nàng ấy sống lại, trở về lúc còn bé.

Sau khi giả thần giả quỷ, nàng ta đã khiến An lão phu nhân mê tín cũng phải chăm sóc yêu thương cực kỳ.

Từ đó, An Linh Lung từng trải đời bốn mươi lăm năm bắt đầu chèn ép đứa em gái nhỏ hơn một tuổi là An Lâm Lang. Nàng ta càng trải đời nhiều càng trở nên ngoan ngoãn hơn, thông minh hơn, được người ta yêu mến nhiều hơn, thay thế An Lâm Lang ở kiếp trước, trở thành viên ngọc quý được mọi người ở kiếp này nâng niu trong lòng bàn tay. Hơn thế nữa vào năm mười ba mười bốn tuổi, nàng ta đã lợi dụng An Lâm Lang để cùng đến Lâm gia ở, giành làm quen với nam chính trước.

Xét về dung mạo, hai người tương xứng nhau. An Linh Lung xinh đẹp như đào lý, An Lâm Lang đẹp tựa đóa bạch liên. Xét về tính tình, có thể nói An Lâm Lang người bị chèn ép ở kiếp này rất lu mờ ảm đạm. Tuy An Linh Lung là thứ nữ nhưng tính tình ngay thẳng thuần lương, không kiêu không vội, có danh tiếng tốt đẹp. So sánh hai người với nhau, ngay cả người nhà Lâm gia cũng thích An Linh Lung hơn, huống hồ gì là nam chính Lộ Gia Di chứ?

Có thể mường tượng ra kết cục.

An Lâm Lang ghen ghét vì An Linh Lung được Lộ Gia Di để mắt đến nên bỏ thuốc hại người ta. Sau khi biểu ca Lâm gia người được An Linh Lung phát hiện, hắn ta đã đuổi nàng ra khỏi Lâm gia trong cơn giận dữ. Bị đuổi đi ngoài ý muốn ở Giang Nam, rồi bất hạnh bị người què bắt cóc.

Một đường đi về phía Tây, nàng bị bán vào kỹ viện nào đó ở Tây Bắc, trở thành kỹ nữ thấp hèn.

Kịch bản tiểu thuyết sang đến đoạn giữa, An Linh Lung dựa vào phẩm hạnh xuất chúng của mình, cuối cùng cũng được trưởng bối Lộ gia tán thành, tháng tư năm sau sẽ tổ chức đại hôn với Lộ Gia Di. Còn An Lâm Lang thì vất vả đến tận đây.

Bởi vì được nuông chiều từ bé, cộng thêm sức khỏe yếu ớt nên chưa đến ba năm nàng đã bị khách làng chơi gần vùng biên giới chơi đùa giày vò đủ kiểu cho đến chết. Sau khi tin tức lan đến kinh thành, An lão thái thái đau khổ bệnh không dậy nổi, chưa đến nửa năm đã qua đời. Trước linh đường của cụ bà nữ chính còn khóc thút thít với phu quân của mình là nam chính rằng: Người ác ắt gặp quả báo, số phận của An Lâm Lang thật đáng thương.

Vào giờ phút này, có người sột soạt xốc tấm vải chắn gió lên, ánh sáng rọi vào lồng sắt, hắn ta mở ra để bắt đầu mua bán.

 

“Một lượng bạc!”

Người bán thịt họ Trương bên cạnh lồng sắt liếc mắt nhìn trúng An Lâm Lang: “Một lượng bạc, Vương mặt rỗ, ta lấy người này.”

“Hai lượng!” Tiếng nói vang lên, một con lợn rừng đập xuống mặt đất. Không chỉ có một người nhìn trúng An Lâm Lang: “Ông đây cũng nhìn trúng người này! Con lợn rừng đã lột da này bán ít nhất cũng được hai lượng. Ta nghèo chỉ mổ heo nên không có cầm tiền, ông đây muốn mua!”

Có người tranh giành, đương nhiên người nọ lại tăng nhiều tiền hơn: “Hai lượng ba!”

Lại có một người trong đám đông nói.

Hắn ta vừa nói vừa nhìn hai người kia: “Ông đây nhìn thấy người trước!”

“Hai lượng bốn không thể nhiều hơn nữa!”

“Hai lượng năm!”

Ồn ào nhốn nhao, bầu không khí được hâm nóng hừng hực. Vương mặt rỗ cười đến mức mắt nhăn lại. Hắn ta là người địa phương ở trấn Võ Nguyên, làm ăn buôn bán thất đức, vốn không được ưa gì trong cái trấn này. Nhưng từ khi mạo hiểm ra ngoài bắt các nữ tử miền Nam cho mấy nam nhân lưu manh trên trấn, hắn ta dần có uy vọng hơn. Vào những lúc thế này, việc mọi người tranh giành khiến hắn ta cảm thấy cực kỳ sung sướng.

Sắc mặt của Vương mặt rỗ biến hóa khôn lường, hắn ta hạ quyết tâm. Kẻ ngu mới có tiền mà không chịu lấy! Một xe chỉ có hai mươi lượng, chỉ cần không ngốc cũng biết phải chọn cái nào.

Kẻ buôn người quay mặt cười: “Ông cụ à, mười lượng bạc chỉ mua được một người này thôi. Cả xe này không chỉ tốn mỗi mười lượng đâu.”

Tiền đã móc ra cả rồi, ông lão cắn răng nhận: “Ta có một đứa con trai, không cần mua nhiều hơn.”

An Lâm Lang giật mình thót tim.

Không thể tin nổi người ở chốn thâm sơn cùng cốc này lại coi tiền như rác như thế!

Kẻ buôn người kích động đến nỗi mặt đỏ lừ lừ. Hắn ta thầm nghĩ trong lòng rằng tuy hàng trong tay mình là một mỹ nhân, nhưng ở trấn Võ Nguyên này bán được giá ba lượng bạc đã là cao lắm rồi.

Mười lượng bạc, đây là chuyện tốt chưa từng có!

Hắn ta lo lắng nói: “Ta bán người, nói mười là mười, ông đừng gạt ta! Nếu ông không cầm ra được mười lượng thì đừng trách Vương Tam không nói đạo lý…”

Ông lão mở túi tiền ra, đưa bạc trong lòng bàn tay qua.

Không nhiều không ít, đúng mười lượng.

Thấy có tiền là tốt rồi, có tiền thì hắn ta bán ngay!

 

Không nói nhiều lời, kẻ buôn người không ngừng bận rộn mở cửa lồng ra. Bàn tay thô đen vươn vào trong lồng sắt, bắt An Lâm Lang cứ như bắt gà rồi đưa cho người ta.

Bất ngờ bịch một tiếng An Lâm Lang ngã khỏi lồng. Những người khác trong lồng cũng nhao nhao lùi về sau, sợ mình bị vạ lây. Kẻ buôn người cũng không để ý, hàng sắp bán rồi, hắn ta nào có thời gian quan tâm việc nàng có bị thương hay không chứ? Hắn ta đưa tay đóng cửa lồng, kéo An Lâm Lang đến trước mặt ông lão.

Ông lão bình tĩnh, đưa túi tiền cho kẻ buôn người.

Nhận lấy túi tiền, kẻ buôn người cười nhẹ nhàng. Hắn ta sợ ông lão đổi ý, bèn đẩy người về phía trước ngay: “Nhận người đi, tiền hàng hai bên đã thỏa thuận xong, không được đổi ý.”

Bị ông lão nhà quê tranh giành, tâm trạng của ông già thỏ cũng không mấy tốt đẹp. Nhưng nhìn dáng vẻ bẩn thỉu kia của An Lâm Lang, cũng không đáng để ông ta làm ầm ĩ trước mặt mọi người lắm. Kỹ viện vừa mất người nên bây giờ ông ta cực kỳ thiếu người. Ông ta sợ rằng bảy tám cô nương còn lại cũng bị người ta mua mất, ông già thỏ cắn răng, dùng mười bảy lượng còn lại ném cho bảy tám cô nương đó.

Giao tiền xong, ông ta uốn éo cái mông dẫn một nhóm cô nương đi.

Lúc đi ngang qua ông lão ông ta còn đâm chọt một câu: “Quỷ nghèo.”

Ông lão co rúm lại lùi về sau một bước, không nói gì cả. Ông ta chỉ khẽ nói với An Lâm Lang một câu “Đi thôi”, rồi sau đó nhấc chân đi thật nhanh ra khỏi phố.

Tâm trạng An Lâm Lang hơi phức tạp, hoảng hồn ngạc nhiên, rất nhiều ký ức kỳ quái trong đầu lộn xộn cả lên.

Nàng không thể át chế những hồi tưởng thuộc về ký ức của nguyên chủ, tất cả đều là những bi thảm mà nguyên chủ gặp phải sau khi lưu lạc chốn phong trần.

Bởi vì không cam lòng, nguyên chủ không muốn bán mình lưu lạc như trước, lần lượt bị tú bà ép rót rượu, dùng đủ cách đưa lên giường nam nhân. Sau khi chạy trốn mấy lần, nàng bị lừa bán rất nhiều lần.

Mỗi một lần bán nàng lại dính vào hoàn cảnh càng khốn cùng hơn, dường như cuộc đời của nàng đã được định trước sẽ kết thúc ở kỹ viện. Điều khác biệt duy nhất chỉ có kỹ viện bậc cao hay bậc thấp mà thôi.

Trong lòng An Lâm Lang tràn ngập cảm xúc không cam lòng, oán hận, nhưng nàng hiểu rõ đây không phải cảm xúc của nàng. Chỉ là, nàng không ngừng nôn ói, không thoát ra khỏi tâm tình thống khổ được. Nước mắt chảy không ngừng, thút tha thút thít. Nhưng dù hỗn loạn đến đâu đi nữa, trong lòng An Lâm Lang cũng biết tình cảnh hôm nay của mình. Trước mắt mà nói ông lão trước mặt nàng đây là sự lựa chọn tốt nhất.

 

Chân cứ như bông vải, mềm nhũn không còn sức. Mãi đến khi đến đầu ngõ không còn ai, cuối cùng An Lâm Lang mới giành được quyền làm chủ suy nghĩ một chút.

Con ngựa trước mặt ngoe nguẩy đuôi, xe ngựa không lớn, trên xe chất đầy đồ đạc, hình như là y phục mùa đông đồ dùng hàng ngày và lương thực. An Lâm Lang há miệng, giọng nói khô khan cứ như bị tê cứng miệng vậy, nói một câu mà như sắp ho ra máu.

Ông lão tìm trong xe rồi ném một cái ống trúc cho nàng: “Uống đi.”

An Lâm Lang nhận lấy mà không động vào.

“Bà cụ chuẩn bị nước nóng đấy.” Ông lão lớn tiếng nói: “Chắc lúc này nước lạnh rồi. Uống đỡ hai ngụm đi, lúc về thì uống thêm nước nóng.”

Thấy nàng không nhúc nhích, ông lão lại nói: “Không muốn uống thì đưa ta đi.”

Vừa dứt lời, An Lâm Lang đã rút nút lọ ra uống mấy ngụm lớn hết nước. Nước đã nguội lạnh rồi, uống vào lạnh thấu tim.

Ông lão thấy nàng cóng đến mức sầm mặt lại. Thấy y phục của nàng rất đơn bạc, ông ta bèn xoay người tìm kiếm trong hành lý. Một lúc lâu sau mới tìm ra bộ đồ màu nâu xanh rồi đưa sang. Đây là áo mới mà ông lão mua cho bà cụ, rất ấm.

 

 

“Trời lạnh lắm, khoác áo vào đi.”

Uống hết nước, đương nhiên nàng sẽ không từ chối y phục mới, An Lâm Lang nghe lời mặc vào trong vô thức.

Mới vừa khoác thêm áo vào mà cả người đã lập tức ấm lên.

Hai tay An Lâm Lang nắm chặt lại, đầu gục xuống. Ký ức xa lạ cùng tâm tình kích động không ngừng gột rửa đầu óc của nàng, nàng thấy hơi buồn nôn. An Lâm Lang chỉ đành phải không ngừng dặn lòng mình phải bình tĩnh. Tình hình hôm nay, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi.

Ông lão trầm mặc tháo dây ngựa, lạch cạch quăng sang một bên.

An Lâm Lang ôm ống trúc trầm mặc. Ông lão tập tễnh leo lên xe, thấy An Lâm Lang không nhúc nhích, ông ta khàn giọng hỏi một câu: “Không muốn về nhà với ta à?”

An Lâm Lang mím môi, nội tâm giãy dụa.

Lên xe rồi thì có lẽ đây sẽ là con đường một đi không lối về.

“Tuyết rơi rồi, bên ngoài trời lạnh lắm, hằng năm vào mùa đông có tầm mấy chục người chết cóng như vậy. Kẻ lang thang nhiều, ăn xin cũng nhiều.” Lời nói của ông lão có chút tang thương: “Tiểu cô nương như ngươi đi lại trên trấn cũng không tốt…”

Mặc dù trấn không lớn lắm nhưng gần biên giới đầy thương nhân qua lại, trong ngõ hẻm trên phía Đông toàn là lầu hoa.

An Lâm Lang kìm nén cảm giác muốn ngất xỉu của mình, dứt khoát leo lên xe ngựa.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play