Xuyên Thành Đồ Đệ Ngốc Nghếch Của Hắc Tâm Liên

Chương 07: Nụ cười của sư tôn rất đặc biệt


4 tháng

trướctiếp

Xuyên Thành Đồ Đệ Ngốc Nghếch Của Hắc Tâm Liên. 

Chương 07: Nụ cười của sư tôn rất đặc biệt 

*Không biết của ai nên không cre:

___________________ 

 

Đôi mắt sáng quắc của Ngọc Ly Sinh từ trên cao cứ nhìn chằm chằm xuống sau lưng Hứa Mộ Ngôn.

Thiếu niên cả người ướt át, giống như chiếc bánh bao trên nồi hấp vậy, nóng đến mức tỏa cả nhiệt độ. Bộ y phục đệ tử màu xanh lam, vừa vặn bao chặt lấy thân thể nhỏ gầy, xương cốt phía sau lưng nhìn rất rõ.

Thì ra tiểu đồ đệ lại nhỏ gầy như vậy, xương cột sống từng chiếc từng chiếc đều được sắp xếp vô cùng ngay ngắn, có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dạng.

Hay cho một bộ xương cánh bướm xinh đẹp!

Đáng tiếc là đang mặc y phục, nếu như để lưng trần, lại có thêm dây thừng đỏ, nhỏ một ít nến, thêm một vài vết thương, thì thật sự là tuyệt cảnh nhân gian mà.

Điều này khiến cho Ngọc Ly Sinh nhớ đến một vài ký ức không được vui vẻ.

Khi hắn còn là một thiếu niên.

Cũng từng bởi vì có một bộ xương cánh bướm đẹp nên lúc đó đã bị ma tôn hạ chỉ, lột sạch tất cả quần áo của y, cưỡng ép trói buộc y lên trên giá, làm ra một tư thế không biết xấu hổ. Hơn nữa, gã còn để lộ phần xương cánh bướm đầy vết thương do roi đánh của hắn ra cho rất nhiều Ma tộc chiêm ngưỡng.

Lúc đó không chỉ có một mình Ma tôn chơi đùa xương cánh bướm của hắn mà gã còn cho phép rất nhiều Ma tộc khác tùy ý chơi đùa xương cánh bướm của hắn. Thậm chí còn dùng những miếng sắt đã được nung đỏ để in lại những dấu vết đầy lăng nhục lên xương cánh bướm của hắn, dùng chiếc roi vảy rắn đen sì sì đánh nát da thịt hắn, đánh vỡ vụn xương cốt của hắn, ép hắn quỳ dưới mặt đất thoi thóp kéo dài hơi tàn…

Thậm chí chúng còn đứng quây xung quanh hắn, làm ra những chuyện không thể nói thành lời.

Đã nhiều năm trôi qua, nhưng những ký ức đó vẫn như cũ mà khắc sâu trong xương cốt của hắn, cho dù thay da đổi thịt thì hắn vẫn không thể nào thoát ra khỏi cơn ác mộng đó.

Ngọc Ly Sinh ghét xương cánh bướm.

Đặc biệt là những bộ xương cánh bướm xinh đẹp.

Ánh mắt của hắn lập tức nổi lên hàn khí, đôi môi mím chặt, thần sắc lạnh lẽo.

Lòng bàn tay không khống chế được mà vận chuyển linh lực, hắn muốn phá hủy bộ xương cánh bướm xinh đẹp này.

Một chưởng đánh nát, như vậy mới tốt.

“Sư tôn... Thật... Thật xin lỗi, đệ tử... Đệ tử không có ý đó.”

Giọng nói của Hứa Mộ Ngôn vừa lo lắng lại xấu hổ, lúng túng quay người lại. Bàn tay đang nâng lên của Ngọc Ly Sinh nhất thời khựng lại, cứng nhắc để ở giữa không trung.

“Thật xin lỗi sư tôn, đệ tử mạo phạm sư tôn, mong sư tôn thứ tội.”

Ở kiếp trước, Hứa Mộ Ngôn thỉnh thoảng rảnh rỗi cũng sẽ tìm đọc những cuốn sách chữa trị tâm hồn, giống như Làm sao để an ủi chú chó con bị ngược đãi, Nhặt được một chú mèo con nhưng nó lại không nghe lời thì làm sao đây – đánh vào mông nó, Vớ vẩn không được đánh vào mông mèo, Những mẹo nuôi động vật nhỏ, Mèo nhỏ không chịu làm sạch cúc hoa thì phải làm sao…

Trên sách đều viết như vậy, giống như đối với những con vật nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, phải chịu nhiều dày vò khổ sở vậy.

Phải dùng tình yêu để bảo vệ cho chúng, từng chút từng chút một dùng tình yêu cùng sự dịu dàng để lay động nó.

Dù sao thì cậu cũng đã tiếp nhận nhiệm vụ này, tóm lại không thể giữa đường tháo chạy.

Hứa Mộ Ngôn hiểu rất rõ, muốn lấy được lòng tín nhiệm của đối phương, ít nhất thì chúng ta phải dành cho đối phương sự tôn trọng cơ bản nhất.

Không cẩn thận mạo phạm sư tôn, đương nhiên là phải xin lỗi rồi!

Không những phải xin lỗi, hơn nữa thái độ phải thật thành khẩn. Vì vậy, cậu dùng gương mặt tràn đầy sự chính nghĩa, một bên nhẹ nhàng đẩy hông đụng vào phần dưới bụng của sư tôn, một bên nói: “Sư tôn tại thượng, đệ tử tuyệt đối không có nửa phần ý nghĩ dám bất kính với sư tôn.”

Ngọc Ly Sinh im lặng không nói gì, hắn cúi đầu xuống liếc bộ y phục màu trắng một cái, có một mảng lớn màu sắc đậm hơn một chút, lại còn hơi lộn xộn.

Hứa Mộ Ngôn vì muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, cậu chỉ đành trái lòng nói: “Sư tôn, người đệ tử kính mến ngưỡng mộ nhất chính là sư tôn.”

Ngọc Ly Sinh hơi ngẩn người, đột nhiên cảm thấy đồ đệ có gì đó không bình thường.

Bình thường đồ đệ không hề tôn kính y như thế này, mà ngược lại đối với sư huynh thì nói gì nghe đó.

Chỉ trong chốc lát đó, Ngọc Ly Sinh liền thanh tỉnh mà hiểu ra rằng, con cổ trùng kia nó chui vào đầu tiểu đồ đệ rồi, vì muốn thân cận với hắn mà lời nói quỷ quái gì cũng có thể nói ra.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ vào sau lưng Hứa Mộ Ngôn.

Nhưng sau đó trước mắt Hứa Mộ Ngôn liền tối đen lại, cả người ngã lăn lông lốc xuống mặt đất.

Bởi vì bộ bạch y đã ướt nhẹp, hình dạng thứ kia hiện lên hung dữ một cách rõ ràng, hình như rất to thì phải.

Vào giây phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Hứa Mộ Ngôn nhìn thấy Ngọc Ly Sinh cười với y, một thân bạch y, lại còn cười với cậu.

Trong đầu Hứa Mộ Ngộn lập tức nhảy ra bốn chữ lớn: Ngậm cười chín suối.

Khắc tiếp theo, cậu đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Có khả năng cậu sẽ phải xuống tắm nước chín suối trước sư tôn rồi.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp