Thiếu Nữ Đến Từ Mười Năm Trước

Chương 8: Bước 1: Giảm Cân - Dụ Tôi Chạy Bộ Một Vòng, Bản Thân Cô Ở Chỗ Này Ăn Uống Thả Cửa, Tiêu Tiền Của Tôi, Có Nhân Tính Hay Không


5 tháng

trướctiếp

 

Đinh Vân không nói gì để đối phó, dưới cảm thấy sợ hãi sâu sắc cuối cùng hoàn toàn đầu hàng, quyết định phối hợp với Tiểu Vân thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, sau đó cô liền cầm ipad lên yên lặng mở Happy match ra.

Tiểu Vân giật lấy: “Chị nuốt lời mà béo lên phải không?”

Đinh Vân yếu ớt giải thích: "Không phải, không phải cô nói bảo tôi nghĩ thật kỹ phương hướng sau này sao? Tôi vừa chơi vừa nghĩ mà!”

Tiểu Vân cười lạnh một tiếng: "Chị lừa quỷ à! Đứng lên, bây giờ là 9 giờ, thời gian còn chưa muộn, tôi cùng chị xuống lầu chạy bộ một tiếng, chị vừa vận động vừa nghĩ.”

“Bây giờ? chạy bộ? Cô đù à?” Giọng Đinh Vân cao vút: "Cô xem dự báo thời tiết đi, nhiệt độ hiện tại là 29 độ, đi xuống chạy bộ sẽ bị cảm nóng!"

“Cảm nóng gì chứ? Vừa rồi tôi ngồi ở dưới lâu như vậy cũng không cảm thấy quá nóng, chị cảm thấy nóng không chịu nổi, là do béo đúng không?" Tiểu Vân nhìn bụng Đinh Vân có thêm một vòng thịt thừa lắc đầu: "Bây giờ chị phải mặc quần áo size L rồi phải không? Hay là XL? Là một người béo, cảm giác khi mua quần áo thế nào?”

Phụt phụt phụt, ba mũi tên trúng hồng tâm, Đinh Vân yếu ớt giơ tay lên: "Được được được, tôi chạy, tôi chạy.”

Thật ra Đinh Vân cũng từng hạ quyết tâm giảm béo, cho nên trong tủ quần áo của cô còn chuẩn bị trang phục thể thao, quần đùi, áo ba lỗ, giày chạy đều đầy đủ, sau khi thay quần áo xong, Tiểu Vân còn chu đáo giúp cô đeo ba lô, bỏ nước và khăn mặt vào trong đó

Đinh Vân mang đầy cảm xúc "Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn"* xuống lầu, cùng Tiểu Vân bắt đầu chạy vòng quanh tiểu khu.

*Trích trong Dịch Thủy ca của Kinh Kha:

Phong tiêu tiêu hề Dịch thuỷ hàn

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.

(Gió thổi hiu hiu sông Dịch lạnh

Tráng sĩ ra đi không trở về)

Đặc điểm của tiểu khu cũ chính là sẽ tương đối náo nhiệt, dưới lầu vài sạp thịt nướng đều chính là lúc uống đến cao trào, mùi thịt nướng thơm nồng theo gió bay tới, Đinh Vân chỉ chạy một vòng, đã cảm thấy đói bụng.

Khiến người ta cảm thấy đau khổ nhất chính là, bếp lò của quán thịt nướng đều đặt ở ven đường, Đinh Vân mỗi lần chạy tới, đều có thể nhìn thấy thịt đang sôi sùng sục bị lửa than thiêu đốt cùng với sò biển, hàu sống, ngao, còn có tôm đang biến sắc, bào ngư dần dần co rút lại thành nước, móng mực cuộn tròn thành một cụm, còn có hạt dưa biển đang nổ tung trong chảo lớn......

Đinh Vân dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, chạy đi với tốc độ chưa từng có.

Chạy mãi, cô bỗng nhiên phát hiện bên cạnh mình thiếu mất một người, thiếu nữ giúp mình cầm nước và khăn lông kia đi đâu rồi? Đinh Vân kỳ quái quay đầu lại nhìn cũng không thấy, cho rằng Tiểu Vân mệt nên ở dưới lầu chờ cô, liền từ từ chạy về, kết quả dưới lầu không tìm được người, lại tìm được thiếu nữ đang tuốt xiên ở một quán thịt nướng.

“Cô còn nhân tính không?” Nếu không phải là cái bàn nhỏ quá thấp, Đinh Vân nhất định phải đập bàn một cái: "Dụ tôi đi chạy vòng, cô lại ở đây ăn uống thả cửa, tiêu tiền của tôi, còn để nước và khăn mặt của tôi lại!"

Tiểu Vân lập tức lấy bình nước ra đưa cho cô, trấn an nói: "Chị có thể nghỉ ngơi năm phút, ừm, ăn chút đậu nành, sau đó tiếp tục.”

“Dựa vào cái gì cô ăn thịt, chỉ cho tôi ăn đậu nành?”

“Bởi vì tôi gầy." Tiểu Vân tỏ vẻ đương nhiên: “Tôi đã bắt đầu tính giờ rồi, có muốn nghỉ ngơi hay không tùy chị”

Đinh Vân ôm hận ngồi xuống, phẫn nộ bóc chút đậu nành ăn, lại càng ăn càng đói, mắt thấy Tiểu Vân ăn ngấu nghiến, thật sự nhịn không được, dứt khoát đứng lên tiếp tục chạy, còn buông lời tàn nhẫn nói: "Ăn đi, ăn xong cô liền bị tiêu chảy.”

“Dạ dày tôi rất tốt. Chị chạy đi, tôi ở đây nhìn chị tính giờ, đừng tưởng rằng tôi không nhìn chằm chằm chị là chị có thể lười biếng.”

Đây quả thật là Hoàng Thế Nhân*! Đinh Vân cắn răng chạy xa, trên đường có lần muốn từ bỏ, tự mình về nhà trước, nhưng nghĩ đến trình độ độc mồm độc miệng của mình, cô vẫn khẽ cắn môi kiên trì, chỉ là tránh không được chạy chạy liền thở hổn hển như chó - - không phải cố ý để chó dính đạn, Đinh Vân đã thật sự muốn thè lưỡi ra.

*Đinh Thế Nhân: Nhân vật phản diện chuyên bắt nạt người khác trong “Bạch Mao nữ”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Kết quả của việc lâu không rèn luyện, cho dù Đinh Vân chỉ chạy nửa giờ liền đánh chết cũng không chạy nổi nữa, Tiểu Vân nghĩ ngày đầu tiên, cũng đừng ép cô, liền đỡ cô lên lầu về nhà.

Đinh Vân trở về dội nước lạnh liền hoàn toàn nằm bất động, chưa tới 10 giờ rưỡi đã ngủ thiếp đi, sau đó ngoại lệ một lần tỉnh ngủ trước 8 giờ sáng chủ nhật.

"Cảm giác thế nào?" Cô gái đã rửa mặt xong, định xuống lầu mua bữa sáng hưng phấn hỏi.

Đinh Vân không có chút sức: "Chân đau.”

“Yếu quá. Chị muốn ăn sáng cái gì?”

Thật ra cô có thể không cần xuống dưới mua, điểm tâm cũng có người giao đến.

Tiểu Vân liếc mắt: "Lười đến mức nào vậy? Đi mua bữa sáng chị có thể nghe người khác nói chuyện, lại muốn gọi đồ ăn bên ngoài giao tới”.

Bị đau đớn nhiều lần, loại mức độ này Đinh Vân đã miễn dịch, cô phất phất tay, nói: "Tùy cô đi, tôi muốn bánh khoai tây, một cái trứng trà, à, tôi còn muốn ăn trứng chiên, lại thêm trứng chiên đi, có cháo đậu xanh thì cháo đậu xanh, giải nhiệt.”

Tiểu Vân quay đầu đi xuống mua bữa sáng, lúc mua xong trở về, lại thấy Đinh Vân còn nằm trên giường nghịch điện thoại di động, cô ấy liền thúc giục: "Sao còn nằm? Dậy ăn cơm.”

Đinh Vân rầm rì: "Chân đau." Cô đứng dậy đứng lên đánh răng ăn cơm, cũng rất nhanh liền ăn hết một cái bánh khoai tây chiên vàng óng ánh, một quả trứng trà, một quả trứng chiên, còn ăn cháo đậu xanh hơn nửa bát, sau đó nhìn bánh quẩy bên Tiểu Vân ngẩn người.

“Đừng nghĩ nữa! Chị đang giảm cân, còn nhớ không?" Tiểu Vân không chút khách khí ăn sạch bánh quẩy, sau đó sai Đinh Vân dọn rác, lại ghét bỏ trong phòng cô bừa bộn: "Trên ghế treo bao nhiêu quần áo? Giỏ đựng quần áo bẩn của chị đâu? Đống đồ lót đó có phải đã để được một tuần rồi không?”

Đinh Vân vội vàng ôm lấy tất cả quần áo mặc qua đều chất đống trên rổ quần áo bẩn, sau đó cùng nhau cầm đến nhà vệ sinh, đặt nội y riêng trong chậu dùng nước nóng ngâm, những thứ khác đều ném vào máy giặt quần áo giặt.

Lúc trở về Tiểu Vân đã trải ga trải giường xong, đang ngồi nghịch ipad, chỉ huy cô nói: "Trên mặt đất đều là tóc, dọn sạch đi, còn có trên bàn sách của chị đều là bụi, túi rác cũng nên vứt đi..."

Đinh Vân vừa dọn dẹp vừa bực tức: "Bây giờ cô giống như mẹ nhập vào rồi có biết không?”

“Mẹ cũng ghét bỏ chị như vậy? Nhưng hình như bây giờ chị rất oán giận mẹ, hai người còn chưa làm hòa sao?"

“Hai mẹ con có cái gì hòa hay không." Chỉ là không thể thân mật như thời niên thiếu mà thôi.

Tiểu Vân không nghe ra ý tứ bên ngoài của cô, trực tiếp chuyển đề tài sang một hướng khác: "Thật ra tối hôm qua trước khi ngủ tôi có suy nghĩ, nếu như tôi trở về có thể nhớ được chuyện chị đã nói với tôi, tôi sẽ không nói cho mẹ biết chuyện đi Anh quốc, lén nhờ thầy Lưu hỗ trợ làm xong tất cả thủ tục, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, bà ấy nhất định sẽ để cho chúng ta đi!"

“Cô mơ đi! Chuyện này chính là thầy Lưu lúc tới nhà thăm bệnh nói thẳng, căn bản không có đường để lén lút, hơn nữa phụ huynh phải ký giấy đồng ý, cô có rảnh nghĩ những này, không bằng lên mạng tìm kiếm đề thi tốt nghiệp năm 08 học thuộc đi"

Tiểu Vân nghĩ thế nào cũng cảm thấy không cam lòng: "Cái khác thì thôi, Triệu Hiểu Nhụy lại từng đến phim trường Harry Potter! Chị không hâm mộ ghen tị sao?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Tôi hận, có tác dụng sao?"

“Cho nên đến bây giờ chị vẫn chưa từng đến Anh quốc?”

Đinh Vân giả vờ không nghe thấy, dùng túi nilon lấy hết tóc trên chổi đi, Tiểu Vân lại cảm thấy hứng thú với phương hướng đề tài mới mà cô ấy tìm được, đuổi theo Đinh Vân hỏi: "Chị đã đi du lịch ở đâu? Có vui không?”

“Đi qua rất nhiều nơi. Năm kết thúc kỳ thi đại học, mẹ vì dỗ tôi học lại, vốn nói muốn đi Hồng Kông Ma Cao, nhưng tôi không muốn học lại, bà phân cao thấp với tôi, điểm đến liền biến thành Bồng Lai.”

Tiểu Vân: "......”

“Về phần có vui hay không, ừm, cha cũng rất vui, ngày nào cũng đi câu cá bên bờ biển.”

“Sau đó thì sao?”

"Sau đó nghỉ đông năm nhất đại học, dưới sự hòa giải của cha, hai bên chúng tôi mỗi bên lùi một bước, quan hệ của mọi người hòa hoãn rất nhiều, cha đề nghị đi Đông Bắc trượt tuyết ngắm đèn băng, lần đó tất cả mọi người đều chơi rất vui vẻ."

Đinh Vân cứ như vậy vừa dọn dẹp phòng ốc, vừa cùng Tiểu Vân đại khái nói dấu chân mấy năm nay của mình, coi như là đại giang nam bắc đều đi qua, ngay cả chuyện công ty tổ chức đi du lịch Hàn, Nhật.

Hai người đang trò chuyện vui vẻ, điện thoại di động Đinh Vân bỗng nhiên vang lên, cô cầm lên nhìn, là Lý Thu Thực. Lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua còn nói hôm nay sẽ cùng Tiểu Vân đi chơi, có trách chỉ trách tối hôm qua sau khi nói chuyện với Tiểu Vân, trong lòng cô đã chia tay với Lý Thu Thực, hoàn toàn quên chuyện này ra sau đầu.

"Này, ừ, rời giường rồi, nhưng Tiểu Vân bị tiêu chảy, hôm nay không thể ra ngoài chơi, không có, không trách anh, cô ấy trở về lại không nhịn được cám dỗ, tự mình đi xuống mua xiên nướng ăn, được, lần sau đi."

Thiếu nữ chờ Đinh Vân cúp điện thoại liền nói: "Chị mới bị tiêu chảy, sao lại nguyền rủa tôi?”

Đinh Vân hừ một tiếng: "Nếu không thì sao? Anh ta mượn xe của đồng nghiệp rồi.”

“Nói thẳng chia tay đi!”

“...... Bất lịch sự.”

“Dây dưa dài dòng!”

Hai người chế nhạo lẫn nhau xong, đều tự quay mặt đi, vừa vặn lúc này máy giặt cũng phát ra âm thanh nhắc nhở, Đinh Vân đi qua lấy quần áo ra phơi, lại đi giặt sạch quần lót, vừa muốn nghỉ ngơi một lát, Tiểu Vân lại gần.

“Gần nhà chị có một phòng tập thể thao có bể bơi.”

“Tôi biết, rất đắt.”

“Thẻ hàng năm cũng được, thẻ hai năm mới hơn 2000!”

Đinh Vân lắc đầu: "Ngây thơ. Đồng nghiệp của tôi làm thẻ năm mới, tốn 1288, tổng cộng đi bốn lần.”

“Sao chị lại so với họ? Dù sao thì chị muốn giảm béo, lại ngại bên ngoài nóng, trong nhà cũng không có thiết bị, vậy thì đi phòng tập thể thao đi!"

“Tôi không có tiền." Đinh Vân chơi xấu.

Tiểu Vân nhíu mày, suy nghĩ một chút, lui bước nói: "Vậy chúng ta mua một tấm thẻ trải nghiệm trước đi thử xem, tôi lên mạng tìm, một tấm thẻ trải nghiệm chỉ 19.9."

Cô ấy năn nỉ ỉ ôi, Đinh Vân rơi vào đường cùng, lên mạng mua hai tấm thẻ trải nghiệm, dẫn theo Tiểu Vân đến câu lạc bộ thể hình nổi tiếng gần chỗ ở.

Người cầm thẻ trải nghiệm đi, tất nhiên là khách hàng tiềm năng của câu lạc bộ, nhân viên bán hàng tươi cười dễ mến cùng các cô, giới thiệu các loại thiết bị cho các cô, còn khoe nhan sắc của huấn luyện viên tư nhân trong câu lạc bộ, lại ân cần rót nước, để các cô điền tư liệu.

Đinh Vân nói qua loa vài câu liền nói muốn chạy bộ, lôi kéo Tiểu Vân đi, hai người lên máy chạy bộ chạy thêm nửa giờ, lúc thở hồng hộc xuống, vừa lúc tiết thể dục thể thao sắp bắt đầu, lại đi theo một giờ.

Tiểu Vân thì không sao, Đinh Vân vốn hai chân đã đau nhức, tiết học chưa tới một nửa cũng đã sắp tê liệt ngã xuống, sau đó thật sự giống như một con cương thi chịu đựng đến tan học. Sau giờ học, Tiểu Vân cùng Đinh Vân nghỉ ngơi một lát, lại thúc giục cô đi tắm nước lạnh, muốn đi tìm bể bơi.

“Sao cô lại có hứng thú với bể bơi như vậy? Chúng ta không biết bơi, cô quên rồi sao? Năm 14 tuổi, sau khi bị sặc nước, chúng ta không dám xuống nước nữa.”

Thiếu nữ cũng không quay đầu lại: "Không quên, nhưng là bây giờ là muốn chị xuống nước, tôi thì không cần!"

Đinh Vân: "..." Từng thấy người lừa cha dối con, chưa từng thấy lừa mình còn vui vẻ như vậy! (╯‵□′)╯︵┻━┻

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp