Thiếu Nữ Đến Từ Mười Năm Trước

Chương 2: Miệng Lưỡi Sắc Bén - Đây Căn Bản Là Một Cuộc Chiến~


5 tháng

trướctiếp

Đinh Vân hàm hồ nói: "Cũng tạm được, xem như ngũ quan đoan chính.”

Tiểu Đinh Vân vừa nghe liền vẻ mặt không vui, lần nữa yêu cầu xem ảnh chụp, Đinh Vân thoái thác nói không có ảnh chụp, Tiểu Đinh Vân nhất quyết không bỏ qua, đang dây dưa, chuông cửa vang lên. Đinh Vân thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy tới mở cửa lấy đồ ăn bên ngoài.

“Ăn cơm ăn cơm, đói chết rồi." Đinh Vân nhét một cái hamburger vào tay Tiểu Đinh Vân trước, muốn bịt miệng cô ấy lại, chuyển sang đề tài khác

Nhưng thiếu nữ tràn đầy lòng hiếu kỳ nào có dễ dàng bỏ qua như vậy? Cô ấy nhận lấy hamburger gặm hai miếng, đột nhiên hỏi: "Hai người quen nhau như thế nào?”

“Ai?" Đinh Vân giả ngu.

"Chị và bạn trai chị!"

“À, bạn bè giới thiệu.”

“Anh ta làm gì? Bao nhiêu tuổi? Người ở đâu? Đúng rồi, đây là nơi nào? Chị làm việc ở thành phố nào?”

Đinh Vân không kiên nhẫn: "Cô kiểm tra hộ khẩu à! Ăn nhanh lên, ăn xong thì đi nhanh lên!”

Cô gái càng không vui: "Chị đuổi tôi đi? Bảo tôi đi đâu? Lưu lạc đầu đường sao? Ý đến xem mười năm sau mình sống thế nào, là chị và tôi cùng nghĩ, bây giờ tôi đến, chị không phối hợp.”

Đinh Vân vẻ mặt ngơ ngác: "Bây giờ tôi còn muốn uống một viên thuốc hối hận đây, ai biết chuyện không đáng tin như vậy cũng có thể trở thành sự thật?"

"Tôi thấy chị chính là sống không như ý, cho nên mới giấu đầu lộ đuôi không chịu nói, tôi còn không hiểu chị sao, nếu chị sống tốt, đã sớm khoe khoang với tôi rồi!"

Lần này vừa chuẩn vừa ác làm Đinh Vân đau đớn, cô đặt lon coca trong tay lên bàn: "Tôi sống có tốt không, không cần báo cáo và chứng minh với người khác!"

Cô nổi giận như vậy, đổi lại là người khác chắc chắn sẽ thu liễm nhượng bộ, chỉ tiếc......"Cuộc sống của chị là không cần chứng minh với người khác, nhưng tôi không phải người khác, tôi là chị khi còn trẻ." Thiếu nữ lạnh lùng nhìn thoáng qua vài giọt coca bắn ra trên bàn: “Ngay cả đối mặt chính mình ngày trước mà chị cũng không dám, còn có thể chứng minh cái gì? Nhưng sao tôi có thể sống như chị được chứ?”

Thiếu nữ vẻ mặt ghét bỏ lắc đầu, ăn xong một miếng Hamburger cuối cùng, đưa tay giật lấy cánh gà Đinh Vân đang định lấy: "Chị béo như vậy, ăn Hamburger được rồi, coca cũng uống ít chút đi!"

Đinh Vân giật giật hai má, run rẩy đưa tay che ngực, rên rỉ: "Tôi đây là tạo nghiệt gì rồi..." Cô bé này mồm miệng lanh lợi, lý lẽ sắc bén, thật không hổ là cô lúc còn trẻ: "Cô như vậy sẽ không có bạn bè đó có biết không?"

"Tôi cho chị cơ hội thở dốc cuối cùng, chị nói, cơm nước xong phải cho tôi xem sơ yếu lý lịch." Thiếu nữ đã không hề nhìn Đinh Vân thảm xanh mặt, một tay cầm cánh gà, một tay cầm ipad chọc chọc chơi game.

Xem ra là tránh không thoát, Đinh Vân thở dài một tiếng, mang theo vẻ mặt thấy chết không sờn đứng lên trở về phòng, thật sự mở máy tính, tìm ra một bản sơ yếu lý lịch của mình sửa lại.

10 phút sau, cô gái Tiểu Đinh Vân ăn uống no nê ôm ipad đi tới: "Làm xong sơ yếu lý lịch chưa?"

Đinh Vân xoay laptop, màn hình hướng về phía Tiểu Đinh Vân: "Cô tự xem đi.”

“Nơi cư trú là Hải Thành? Vậy mà chị cho tôi ăn KFC, cũng không mời tôi ăn một bữa hải sản?”

Đinh Vân cuối cùng cũng cảm thấy hòa nhau một ván, cười nói: "Cô tự chọn mà! Không thể trách tôi được.”

Tiểu Đinh Vân bất mãn tiếp tục nhìn xuống: "Mức lương hiện tại, tiền lương một năm ba đến bốn vạn nhân dân tệ..., chị nghiêm túc đó à? Chị còn nhớ bây giờ tôi học thêm một tháng bao nhiêu tiền không?” - Trái Dâu Nhỏ t/y/t

Đinh Vân không nói gì, ngẩng đầu nhìn trời.

“Chuyên ngành Marketing Đại học hải Thành…Chị là người giả mạo phải không? Chị chắc chắn không phải Đinh Vân!” Cô gái chỉ vào tổ hợp từ ngữ trên sơ yếu lý lịch, cảm giác mình có thể là đang xem sơ yếu lý lịch của bất kỳ người xa lạ nào, nhưng tuyệt đối không thể là của mình.

Đinh Vân không giải thích chút nào, gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, tôi giả mạo, cô cũng ăn no rồi, nếu không cô về đi.”

Tiểu Đinh Vân quay đầu nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, bỗng nhiên dịu giọng, "Được rồi, có thể là tôi quá nóng vội, chị dẫn tôi ra ngoài đi dạo đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

“Ra ngoài đi dạo? Bây giờ? Cô đùa à? Bên ngoài nóng muốn chết, tôi không đi!”

“Đã tối rồi thì có thể nóng gì chứ? Ăn no rồi thì ở nhà bất động, chẳng trách chị lại béo.”

“Cô còn nói cái này nữa, tôi sẽ đánh người đó.”

“Xì, chị đánh tôi, tôi sẽ nói cho ba mẹ. Đúng rồi, ba mẹ hiện tại thế nào? "Tiểu Đinh Vân vừa nói vừa cầm lấy chìa khóa kéo Đinh Vân đi.

Đinh Vân không tình nguyện bị lôi ra, hừ hừ nói: "Rất tốt, mẹ về hưu, hiện tại dẫn dắt đoàn múa quảng trường xưng bá tiểu khu, Trần Minh Lãng cô biết không? Mẹ anh ta trước kia không phải luôn coi thường người khác sao? Kết quả đoàn mà bà ta dẫn theo bị mẹ ngược, bây giờ đã hoàn toàn thần phục dưới chân mẹ.”

“Trần Minh Lãng? Anh chàng đẹp trai học lớp 12 ở tòa nhà số 2? Anh ta thế nào rồi? Kết hôn chưa?" Tiểu Đinh Vân bỏ qua phần mình nghe không hiểu, trực tiếp nhảy vào phần bát quái quan tâm nhất.

“Kết hôn rồi, anh ta rất tốt, làm việc trong cơ quan, chỉ là, hắc hắc" Đinh Vân nói xong vẽ một vòng tròn trước người: "Bụng đã lớn như vậy, mặt cũng giống như bánh bao mới hấp ra, anh đẹp trai mập mạp, chậc chậc, bi kịch nhân gian.”

Tiểu Đinh Vân bị đả kích lớn: "Tôi không tin! Chuyện này không thể nào!”

“Cái này có gì mà không tin? Tôi có wechat của anh ta, tìm ảnh cho cô xem." Đinh Vân lấy điện thoại di động ra mở khóa, vào nhóm bạn bè của Trần Minh Lãng, tìm một tấm ảnh gia đình: "Nhìn xem, đây là vợ và con anh ta, con gái lớn của anh ta đã đi nhà trẻ. Đầu năm nay vợ anh ta sinh đứa thứ hai, cũng là con gái, mẹ anh ta hình như không vui lắm, nói vài câu chua ngoa, kết quả, ha ha, bị con dâu đuổi ra khỏi nhà.”

Tiểu Đinh Vân trợn mắt há hốc mồm: "Nhưng tôi nhớ mẹ anh ta rất lợi hại mà!”

“Đúng là lợi hại, nhưng con dâu còn lợi hại hơn. Vợ Trần Minh Lãng trong nhà có tiền có thế hơn Trần gia nhiều, hiện tại nhà của vợ chồng bọn họ ở là nhà gái mua, chính là vì không ở cùng cha mẹ chồng. Trần Minh Lãng ở trong cơ quan có thể phát triển tốt như vậy, cũng không thể không có sự ủng hộ của ba vợ, hơn nữa mẹ anh ta vốn không có lý, cho nên chưa nói được câu nào mẹ anh ta đã bị đuổi về.”

Người đàn ông trên màn hình trắng trẻo mập mạp, mơ hồ có thể nhìn ra khuôn mặt anh tuấn thời niên thiếu, nhưng Tiểu Đinh Vân vẫn cảm thấy khó chấp nhận, cô ấy ghét bỏ đẩy điện thoại ra, nói: "Trời ạ, thật đáng sợ!"

Đinh Vân cười hì hì cầm điện thoại di động lại lục lọi trong danh bạ, tìm được một nick name trong vòng bạn bè: "Cô đoán xem đây là ai?"

Đó là một tấm ảnh chụp chung, hai người đàn ông ngồi kề vai, trên mặt đều hồng hồng, giống như uống rượu. Tiểu Đinh Vân cẩn thận phân biệt trong chốc lát, lắc đầu nói: "Không biết, ông chú này ở đâu ra?”

Đinh Vân cười ha ha nói: "Từ Hoành Vũ đó! Tôi nhớ hồi lớp 10 hẳn là lúc thích cậu ta nhất nhỉ?”

Khuôn mặt cô gái cứng đờ, ánh mắt thẳng tắp, gằn từng chữ nói: "Chị lừa tôi! Không thể nào! Cậu ta trắng như vậy, da tốt như vậy, người này chỉ nhìn ảnh chụp mặt cũng giống như mặt trăng vậy, sao có thể là nam thần của lớp Từ Hoành Vũ?"

“Chính là cậu ta đó. Cậu ta thi vào học viện dầu mỏ, sau khi tốt nghiệp liền đến Kalamay* làm việc, ha ha ha, đi làm mấy năm, nam thần trong lớp bị tàn phá thành cỏ đuôi chó.**”

*Thành phố cấp tỉnh Kèlāmǎyī ở Tân Cương

**Nam thần của lớp: 班草 (bān cǎo), Cỏ đuôi chó: 狗尾巴草 (Gǒu wěibā cǎo)

Tiểu Đinh Vân tiếc nuối bóp cổ tay một hồi lâu, phục hồi tinh thần lại thì phát hiện họ vẫn còn đứng trong phòng khách không đi ra ngoài, liền đưa tay đẩy người ra ngoài: "Không cẩn thận đã bị chị dời đi lực chú ý, mau dẫn tôi ra ngoài đi dạo!"

Đinh Vân chỉ có thể kéo hai chân nặng nề đi tới cửa chính thay giày, mang theo bản thân 17 tuổi ra ngoài tản bộ.

Tiểu khu cô ở là một tiểu khu cũ, không có tường bao quanh, dưới lầu có dụng cụ tập thể hình cộng đồng, rất nhiều người già dẫn theo trẻ em hóng mát chơi đùa ở đó.

“Cô xem đi, có thay đổi gì tốt đẹp đâu? Thật ra mỗi thành phố đều tương tự nhau, phía trước có một công viên, có nghe thấy tiếng nhạc không, bây giờ đang nhảy đấy!"Đinh Vân vừa đi ra ngoài, cảm giác được sóng nhiệt, hắn uể oải nói.

Tiểu Đinh Vân lại không thèm để ý chút nào, cô ấy tràn đầy tò mò kéo Đinh Vân đi về phía trước, đi thẳng đến quảng trường xem một hồi, còn rất khinh thường nói: "Thì ra đây là múa quảng trường! Lúc ấy chúng ta cũng có đó, chỉ là không đặt cái tên đơn giản trắng trợn này mà thôi. Mẹ vậy mà lại đi nhảy cái này?”

"Tại sao không nhảy? Nó cũng là một cách xã giao cho người già, tốt hơn là ngồi chơi bài và chơi mạt chược mỗi ngày."

“Vậy cha thì sao?”

“Cha vẫn chưa về hưu, đang tiếp tục phát huy hết sức mình vì sự nghiệp xã hội chủ nghĩa! Mấy năm nay ông ấy yêu trồng hoa, trồng cỏ, nuôi cá, thời gian rảnh rỗi cũng rất phong phú.”

Hai người nói chuyện liền đi tới trước một trạm xe buýt, Tiểu Đinh Vân giữ chặt Đinh Vân còn muốn tiếp tục đi về phía trước: "Có xe đi bờ biển hay không?”

“Để làm gì?”

"Đi ngắm biển!"

“Lúc này? Cô đừng đùa nữa.”

“Lúc này thì sao? Trước khi nghỉ hè, sau giờ tự học buổi tối đã 8 giờ rưỡi, tôi còn cùng Phương Phương đạp xe ra bờ sông dạo một vòng!”

Đinh Vân nghiên cứu trạm dừng một chút, ngữ khí bình thường nói: "Cô ta không được tốt lắm, sau khi trở về đừng chơi với cô ta nữa.”

“Có ý gì?”

“Cô ta kéo cô ra bờ sông, là nói xấu Tào San Na phải không? Nói Tào San Na biết rõ cô ta thích Vu Minh lại tỏ tình trước.”

Thiếu nữ cảm thấy rất ngạc nhiên: "Vậy mà đến giờ chị vẫn còn nhớ rõ.”

Đinh Vân thò đầu nhìn một chiếc xe buýt phía trước, nói: "Ha ha, bị cô ta hãm hại thảm rồi, có thể không nhớ sao? Chính là chiếc xe này, lên xe.”

Cô kéo tay thiếu nữ mảnh khảnh lên xe, đến chỗ trống phía sau ngồi xuống, tiếp tục nói: "Thật ra sự việc vừa hay ngược lại, cô ta biết rõ Tào San Na và Vu Minh thân thiết, còn chạy tới tỏ tình với Vu Minh, sau đó lại sau lưng tôi......" Nói đến đây cô quay đầu nhìn thoáng qua bản thân thanh xuân tốt đẹp: "Sau lưng chúng ta nói với Tào San Na tôi có ý với Vu Minh.”

Tiểu Đinh Vân lại một lần nữa bị tổn thương sâu sắc, cũng tỏ vẻ không thể tin được: "Cái này sao có thể chứ? Chúng tôi thân thiết như vậy, từ cấp hai đã là bạn học, cùng nhau đi học tan học, cùng nhau ăn cơm đi toilet, trời ạ!”

"Bởi vì ghen tị. Ghen tị cô vóc người tốt hơn cô ta, dáng vẻ xinh đẹp, khiến thầy cô và bạn học đều thích; ghen tị gia đình cô hạnh phúc hơn cô ta, có thể đến các loại lớp ngoại khóa, không cần chăm chỉ khắc khổ cũng có thể thi tốt hơn cô ta."

“Bệnh thần kinh!" Tiểu Đinh Vân tức giận gần như nhảy dựng lên: "Bây giờ cô ta ở đâu? Tôi phải tìm cô ta tính sổ.”

"Thôi đi, cô ta hiện tại hẳn là ở quê trông con rồi, cô ta cũng sinh hai đứa rồi, nghe nói mỗi ngày ở trong nhóm bạn bè khoe con, chồng cô ta xấu, còn già, nhưng có tiền."

Tiểu Đinh Vân vẫn cảm thấy tức giận, bị một người tự nhận là bạn tốt hai mặt lừa gạt như vậy, cảm giác cũng không dễ chịu, hơn nữa cô ấy còn là một thiếu nữ không biết khống chế cảm xúc như thế nào, vì vậy cô ấy nhịn không được truy vấn: "Lúc ấy chị xử lý việc này thế nào?"

Đinh Vân lộ ra vẻ mặt không vui lắm: "Cô quên rồi sao? Chúng ta bị xe đụng, ở viện đã lâu, trong lúc Tào San Na biết chân tướng, cãi nhau với cô ta, còn cố ý gọi điện thoại tới nói cho tôi biết. Sau khi tôi từ khai giảng trở về, liền không để ý đến cô ta nữa, là người xa lạ với cô ta”

“Chỉ như vậy?" Thiếu nữ khó có thể tin: "Cũng quá dễ dàng cho cô ta rồi?”

"Cô còn quá nhỏ, một ngày nào đó cô sẽ hiểu được, trong đời người có rất nhiều chuyện quan trọng hơn nhiều, cho nên cô căn bản không rảnh để ý tới một tiện nhân như vậy. Đi thôi, xuống xe!"

Đinh Vân kéo cô gái 17 tuổi xuống xe, men theo đường cái đi về phía bờ biển.

Cô gái cảm thấy câu nói vừa rồi của Đinh Vân dường như có chút hàm nghĩa nặng nề khác, cô ấy muốn hỏi rõ ràng, lại không hiểu sao không muốn đụng vào, dứt khoát chuyển đề tài: "Vậy cho tôi xem ảnh bạn trai chị đi.”

Đinh Vân: ( ̄▽ ̄)"

“Tôi vẫn là nên đưa địa chỉ của Phương Phương cho cô…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp