Thiếu Nữ Đến Từ Mười Năm Trước

Chương 11: Biết Xấu Hổ Rồi Dũng Cảm Tiến Lên- Đinh Vân Bỗng Nhiên Năng Động Chưa Từng Có Ở Công Ty, Cấp Trên Của Cô Dường Như Cho Rằng Cô Xuyên Không


4 tháng

trướctiếp

 

Đinh Vân bỗng nhiên năng động trước nay chưa từng có ở công ty, giám đốc bộ phận thị trường Trần Phương cấp trên của cô gần như cho rằng cô đã xuyên không.

“Thế này mới ra dáng một chút, cô nhìn xem lúc trước cô viết cái gì? Nếu tôi có tính tình kia như là Tổng giám đốc Giang, đã sớm chỉ thẳng vào mũi mắng cô rồi”. Trần Phương sớm đã đặc biệt chỉnh sửa bản thảo Đinh Vân tối hôm qua gửi cho cô ấy đặt lên máy chiếu, đưa cho Đinh Vân cùng một copywriter khác của công ty là Lý Bội Bội cùng xem: “Mấy chỗ này thay đổi cách dùng từ một chút rồi gửi đi. Trở về lập tức chuẩn bị chuyên đề đưa tin, mỗi người phụ trách ba khu thi đấu, mỗi thứ tư thứ sáu gửi wechat, Bội Bội dùng wechat giới thiệu số công chúng một chút”

Lý Bội Bội có hơi không vui: "Chị Trần, thứ sáu này APP trò chơi mới chính thức phát hành, bên em còn có hai phần mềm muốn viết đánh giá.”

Cô chủ yếu phụ trách hoạt động của weibo, mà trọng điểm tuyên truyền gần đây của weibo là trò chơi thẻ bài sắp online của công ty. Nhưng nghiêm túc mà nói, những công việc khác, Lý Bội Bội và Đinh Vân cũng không phân công tỉ mỉ, cũng không chỉ rõ ai phụ trách hạng mục mới ai phụ trách hoạt động vốn có, đều là công việc được phân đến người đó, người đó liền làm, hiện tại Lý Bội Bội nói như vậy, rất rõ ràng là không vui Đinh Vân không có việc gì lại đi tìm việc, tự mình "làm" ra một chuyên đề đưa tin.

Đinh Vân có thể hiểu được suy nghĩ của cô ta, bởi vì bản thân cô vốn dĩ cũng là như vậy, luôn cảm thấy nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, cấp trên bảo làm gì, sắp đến hạn làm xong là được, cần gì tự chuốc lấy cực khổ?

Nhưng hiện tại cô không nghĩ như vậy. Kỳ thật công tác tuyên truyền thị trường, vốn nên là ít một chuyện không bằng nhiều một chuyện, hơn nữa ở thời đại mỗi người đều sẽ đẩy mạnh tiêu thụ bản thân như vậy, các cô là nhân viên chuyên môn phụ trách kinh doanh hình tượng thị trường trong công ty, nâng cao danh tiếng của công ty, lại nghĩ không cần không có việc gì thì tìm việc, cũng khó trách công tác thị trường của công ty luôn không có hiệu quả.

“Bội Bội rất bận, vậy để em cùng làm đi, vừa lúc hôm qua lúc viết bản thảo báo chí, em đã sắp xếp lại tình hình từng khu thi đấu, trong lòng đã hiểu đại khái. Em đi tìm mấy quán quân nói chuyện trước, tuần này ra hai chuyên đề hẳn là không thành vấn đề.”

Đinh Vân lần đầu tiên dũng cảm đứng ra như vậy, ôm đồm nhiều việc như vậy, Trần Phương và Lý Bội Bội đều vô cùng kinh ngạc, nhưng kết quả này tất cả mọi người đều vui mừng, cho nên cũng không có bất kỳ ý kiến nào mà thông qua.

Sau khi tan họp, Trần Phương gọi Đinh Vân qua dặn dò: "Nếu cô xung phong nhận việc, cũng không được qua loa cho xong, viết cho tốt, Tổng giám đốc Giang đối với hoạt động lần này đặc biệt coi trọng, nếu như lần này làm tốt công tác tuyên truyền, nửa năm sau bộ phận thị trường của chúng ta cũng tốt hơn.”

"Chị Trần, thật ra em còn có chút ý tưởng, trước đây mỗi một cuộc thi kinh điển của chúng ta không phải đều có quay chụp video sao? Chúng ta hoàn toàn có thể cắt nối biên tập một chút đăng lên weibo, rất nhiều người lúc ấy không thể xem trận đấu, không chừng đang muốn xem đó! Cũng có thể gửi cái này vào nhóm trong app để tăng lượng người theo dõi weibo”

Trần Phương càng kinh ngạc: "Thật hiếm khi cô chịu động não suy nghĩ những thứ này, được, chuyện này tôi bảo Tiểu Long đi làm." Cô ấy nói xong ngừng một chút, giống như đang suy nghĩ cái gì, Đinh Vân vừa muốn rời đi, cô ấy lại mở miệng: "Công ty đang suy nghĩ muốn làm hoạt động xã hội, cô có ý kiến gì không?”

"Hoạt động cộng đồng?"

"Đúng, nói trắng ra chính là một diễn đàn công cộng trên wechat, diễn đàn cộng đồng hiện tại của chúng ta trên cơ bản là một đầm nước đọng, đại bộ phận trong nhóm là mắng công ty mắng kỹ thuật, độ trung thành của người dùng rất thấp, tốc độ rời nhóm vượt xa mới người dùng tốc độ gia nhập, cho nên công ty muốn dùng lương cao mời người đến làm hoạt động cộng đồng, giữ lại cả người dùng mới và cũ, kích hoạt người dùng ngủ đông. Đây là một khái niệm tương đối mới, hiện nay các công ty ở thành phố hạng A đã bắt đầu thực hiện, nhưng ở Hải Thành muốn tìm một người như vậy lại rất khó.”

Đinh Vân nghe xong suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua bên ngoài, hạ giọng nói: "Chị Trần, không phải em nói, vấn đề APP của chúng ta đã được cập nhật bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa giải quyết được sao? Điều này có thể trách người chơi mắng công ty mắng kỹ thuật sao? Còn nữa, APP của chúng ta vẫn luôn quảng cáo cũng rất phiền, nói trắng ra là trải nghiệm người dùng không tốt, chị tìm một người giỏi hơn nữa để làm hoạt động người dùng, không có sản phẩm tốt chẳng phải cũng uổng phí sao?"

Con người Trần Phương luôn luôn tốt tính, bằng không cũng sẽ không dung được cấp dưới kén cá chọn canh như Đinh Vân và Lý Bội Bội, cho nên cô ấy nghe xong lời của Đinh Vân chỉ thở dài, nói: "Tôi cũng đã phản ánh với tổng giám đốc Giang, công ty vẫn một mực muốn tuyển dụng chuyên gia hàng đầu..." - Trái Dâu Nhỏ t.y.t

“Đáng tiếc trả ít tiền, người ta không muốn đến." Đinh Vân nói tiếp: "Em không có ý kiến gì với cái này, em cũng không dám đi chọc vào những người dùng kia. Em trở về làm việc đây, chị Trần.”

Trần Phương bất đắc dĩ, gật đầu thả Đinh Vân đi.

Đinh Vân không có kim cương, đương nhiên không muốn ôm công việc đồ sứ kia*, cô trở về đăng nhập, vào nhóm tuyển thủ được đề cử, lén tìm mấy quán quân hàn huyên một buổi sáng, đại khái tìm được phương hướng.

*Nghề sửa chữa và gia công đồ sứ cần có mũi khoan bằng kim cương để khoan, ghép nối đồ sứ, vì vậy nếu không có kim cương thì không thể làm. Ý chính là nếu không có năng lực thì lực làm. —Nguồn: Baidu

Bữa trưa Đinh Vân không muốn đi nên gọi đồ ăn bên ngoài, lúc ăn cơm cô nhớ tới thiếu nữ vẫn chưa trở về mười năm trước kia, có lòng muốn hỏi cô ấy buổi sáng làm cái gì, có đang ăn trưa không, lại phát hiện Tiểu Vân không có điện thoại, mình không có cách nào liên lạc với cô ấy.

Đinh Vân lại có chút lo lắng, cô bé kia không quen cuộc sống nơi đây, lại không thể ngồi yên, lỡ như chạy ra ngoài lạc đường thì phải làm sao? Trên người cô ấy cũng không có giấy tờ tùy thân, suy đi nghĩ lại, cuối cùng Đinh Vân nghĩ ra một biện pháp.

Trong nhà còn có ipad mà! iPad của cô và điện thoại di động đăng nhập không phải cùng một số, cho nên cô có thể dùng điện thoại di động gửi tin nhắn lên iPad!

Vì thế Đinh Vân lập tức cầm di động gửi tin nhắn về: [Có nhà không?]

Đợi rồi lại đợi, mãi cho đến khi Đinh Vân ăn cơm xong, uống cà phê xong, cuối cùng mới nhận được câu trả lời: [Bạn là ai?]

Ui! Quên báo họ tên, số hiện tại Đinh Vân dùng là cô đăng ký sau này, Tiểu Vân cũng không biết, cho nên cô vội vàng trả lời: [Tôi là acc của cô, không đúng, cô là acc của tôi!]

Một lát sau, bên kia trả lời: [Bệnh thần kinh... Chuyện gì?]

[Buổi sáng cô làm gì vậy? Ăn cơm chưa?]

[Đi dạo bờ biển, ăn xong rồi.]

[Lại có thể tự mình đi ra ngoài dạo, không lạc đường?]

[Không phải chị nói cho tôi biết có thể từ bản đồ tra lộ tuyến sao?]

A, đúng, buổi sáng trước khi ra cửa cô chỉ vội vàng vàng nói một câu, thiếu nữ lại có thể tự mình tìm tòi ra phải dùng như thế nào! Cô quả nhiên từ nhỏ đã thông minh lanh lợi.

Đinh Vân có chút tự đắc, tiếp tục gửi tin nhắn: [Đừng tiêu tiền lung tung, đó là tôi vất vả lắm mới kiếm được. Trời nóng như vậy, buổi chiều không có việc gì thì ở nhà ngủ đi.] ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thiếu nữ rất không nể tình trả lời: [Chị bớt quản tôi đi, quản tốt chính mình được. Khi nào thì ngả bài với Lý Thu Thực?]

Chết tiệt! Còn có việc này chưa làm! Đinh Vân yên lặng để điện thoại di động xuống, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào mới có thể không tổn thương hòa khí lại không xấu hổ chia tay với Lý Thu Thực, dùng wechat nói, dường như có chút không tốt, nhưng gặp mặt? Ừm, nếu không dứt khoát cùng Lý Thu Thực chơi một trò chơi "Ai tìm người kia trước người đó thua"?

Mặc kệ, đến giờ làm việc rồi nói sau. Đinh Vân vứt việc này sang một bên, chuyên tâm làm việc.

Đinh Vân đánh máu gà, hiệu suất làm việc cực kỳ cao, hơn nữa chính cô cũng ngạc nhiên, một khi đặt tinh thần chuyên chú vào công việc, không bắt cá lướt weibo đọc zhihu truy cập douban xem Thiên Nhai*, cô lại có rất nhiều ý tưởng kỳ diệu. Viết ra vài thứ, tự cô cũng thấy rất tốt, từ đầu tới đuôi xem mấy lần, lại không quá tin tưởng đây là mình viết ra!

*Weibo, zhihu, Douban, còn Thiên Nhai chắc là Teiba: Các mạng xã hội, diễn đàn của Trung Quốc

Cô không kiềm chế được tâm trạng kích động, tan tầm về đến nhà, câu đầu tiên khi  nhìn thấy Tiểu Vân chính là: "Nói ra cô có thể không tin, một buổi chiều tối đã viết xong bài báo chuyên đề cần dùng trong tuần này! Tiếp theo chỉ cần đẩy vài bài viết, nơi bình thường hay gửi thì gửi lên là Ok rồi!”

Tiểu Vân có nghe không có hiểu, nhưng lĩnh hội tinh thần chủ yếu của Đinh Vân hôm nay vất vả làm việc hơn nữa đạt được thành quả không tồi, cũng rất bà cụ non đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, nói: "Người trẻ tuổi làm tốt lắm! Biết xấu hổ mà tiến lên, tôi xem trong chị đó!”

Đinh Vân: "......”

Cô không nói gì đẩy tay Tiểu Vân ra, mở ngăn kéo tìm một chiếc điện thoại cũ, nói: "Hôm nay tôi mới nhớ ra cô không có điện thoại di động, liên lạc không tiện, này, đây là điện thoại cũ của tôi, còn dùng được, chỉ là bộ nhớ nhỏ, hơi chậm, nhưng tôi đã khôi phục lại cài đặt gốc, bây giờ hẳn là vẫn có thể được."

Đinh Vân nói xong lấy từ trong túi ra một cái sim điện thoại mới làm trên đường về, bỏ vào trong điện thoại di động, sau đó khởi động máy, bấm số điện thoại của mình, hai bên đều lưu số, liền đưa điện thoại di động cho Tiểu Vân, "Như vậy sẽ tiện hơn nhiều.”

“À, chị nói chuyện với Lý Thu Thực chưa?|

“..." Đinh Vân giả vờ không nghe thấy, cầm lấy điện thoại di động của mình hỏi: "Cơm tối muốn ăn gì?”

“Khi nào thì làm thẻ phòng tập thể hình?”

“... "Đinh Vân tiếp tục bỏ qua câu hỏi: "Ăn pizza được không?”

Tiểu Vân lắc đầu: "Chị tự xem mà đặt đi, ăn bao nhiêu, sẽ quyết định buổi tối chị chạy bao nhiêu vòng.”

Đinh Vân: "..." Yên lặng xong đặt cơm, cô lại giải thích: “Thật ra ngoại trừ hai chuyện này, những chuyện khác tôi đã có kế hoạch rồi”

Cô gái liếc cô một cái, dáng vẻ không mấy tin tưởng, Đinh Vân liền thẳng lưng, cố gắng kiên định nói: "Tôi đã nghĩ rồi, thật sự thì công việc hiện tại của tôi rất có tính khiêu chiến cũng rất có thể mang đến cho tôi cảm giác thành tựu, chỉ có điều trước đây thái độ của tôi không đoan chính, làm việc lại lề mề, mới có thể tràn ngập cảm giác chán ghét. Nhưng làm việc như hôm nay, thật ra vẫn rất có nhiệt huyết."

“Sau đó thì sao? Kế hoạch của chị là gì?”

“Bây giờ tôi còn kiêm cả hoạt động wechat của công ty, bây giờ mảng truyền thông mới này thật ra rất thiếu người, trên đường trở về tôi dùng điện thoại di động xem trang web tuyển dụng, tiền lương ở thành phố hạng A cũng không tệ, tôi lại ôn lại tiếng Anh và tiếng Nhật, cộng thêm kinh nghiệm làm kế hoạch thị trường và viết quảng cáo, tìm một công việc vừa thú vị vừa có tính khiêu chiến hẳn là không khó.”

Tiểu Vân lập tức đưa ra một vấn đề mấu chốt: "Kỳ hạn thì sao? Không có kế hoạch thời hạn, đều là nói suông.”

“Kỳ hạn là đến hết tết âm lịch sang năm, tháng hai, tháng ba tôi bắt đầu tìm cơ hội đổi việc”

Về phương diện công việc, Tiểu Vân không có ý kiến gì, cô ấy chỉ có thể lắng nghe, nhưng đối với phương diện tiếng Anh và tiếng Nhật, cô ấy rất có chút vấn đề muốn hỏi: "Tài liệu học tập trước kia còn không? Hay là sách ở nhà bị chị bán rồi? Tiếng Anh thì thôi không nói, tiếng Nhật đã bỏ lâu vậy rồi, bây giờ trình độ của chị ở mức nào biết không? Tiếng Anh có qua cấp 6 chưa, tiếng Nhất có từng thi chưa?”

Đinh Vân xoay người lôi từ dưới gầm giường ra một cái rương lớn, lại tìm khăn lau bụi hơi dày, sau đó trịnh trọng mở ra, nói: "Này, đều ở đây.”

Từng quyển sách quen thuộc, nhưng lại phiếm vàng nhạt chỉnh tề đặt trong rương, Tiểu Vân ngồi xổm xuống sờ qua từng quyển một, giống như sờ qua thời gian mười năm cô ấy chưa từng trải qua.

Đinh Vân nhìn động tác của cô ấy càng là sinh lòng cảm khái, một khắc kia cô cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, lại nắm tay nói: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ báo danh JLPT tháng 12 năm nay, hơn nữa muốn thi một lần là qua N2*!"

*JLPT, N2: kỳ thi năng lực và chứng chỉ tiếng Nhật

"Đây là tự chị nói, có dám vỗ tay làm thề với tôi không?" Thiếu nữ đứng lên, hai mắt lóe sáng hỏi.

Đinh Vân vươn tay, ở trước mặt một rương sách chứa đựng ước mơ ban đầu, cùng bản thân 17 tuổi, dùng sức vỗ tay một cái.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp