Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất

CHƯƠNG 9: KHOẢNG CÁCH CỰC GẦN LAN TRÀN SỰ MỜ ÁM


5 tháng

trướctiếp

 

Dụ Niệm Niệm vừa dứt lời, rất nhiều người trong lớp đều nhìn sang, Hoàng Lão Tà sửng sốt một lát, sau khi viết xong đáp án, ông ấy bước xuống bục giảng, cầm lấy bài thi: “Chỗ nào bị chấm sai?”

Dụ Niệm Niệm chỉ vào câu đó, Hoàng Lão Tà tháo chiếc kính lão xuống, nhìn tên người làm bài thi: “Tang Lê… Thầy nhớ ra rồi, em ấy là người mới chuyển đến lớp này phải không, xem ra lần này làm bài cũng rất tốt.”

Sau đó Hoàng Lão Tà cẩn thận kiểm tra đối chiếu bài thi, mắt híp lại: “Đúng là thầy đã chấm sai rồi, phải thêm năm điểm nữa mới đúng…”

Nghe được lời chứng thực từ chính miệng Hoàng Lão Tà, những bạn học khác thầm giật mình.

Bạn học sinh mới chuyển trường này thành tích tốt đến vậy luôn?

Nếu điểm của cô là 143, chẳng phải vậy có nghĩa là Tô Bạch Tình bị cô đè bẹp sao?!

Ở tổ bên cạnh, Tô Bạch Tình lúc này cũng nhận ra điều đó, song vẫn cố giữ nụ cười trên mặt, các nữ sinh ở xung quanh còn đang chúc mừng cô ta thì xấu hổ nhìn nhau.

Nói chuyện này trong lớp lại chẳng hay ho gì, Hoàng Lão Tà cũng không lên tiếng, mà chỉ trả lại bài thi cho Tang Lê trước: “Tan học em đến gặp thầy một chút.”

“Vâng ạ.”

Hoàng Lão Tà trở lại bục giảng: “Bây giờ chúng ta sẽ sửa bài thi trước, vẫn như trước đây, thầy mời một bạn học lên giải thích cách làm.”

Mọi người phía dưới lập tức cúi đầu.

Tiêu rồi tiêu rồi, sợ nhất chính là câu hỏi của Hoàng Lão Tà, mỗi lần trả lời không đúng chắc chắn sẽ bị phê bình, còn bị phạt đứng nữa…

Quả nhiên, sau vài câu hỏi, trong lớp lại có thêm vài con bù nhìn, không khí tĩnh lặng như tờ.

Mọi người đều đang thầm cầu nguyện trong lòng, mong không bị gọi.

Đương nhiên chỉ trừ Quảng Dã.

Anh không sợ tất cả giáo viên, chỉ cần nói một câu “Không biết làm” là xong.

Đến câu trắc nghiệm cuối cùng, số thứ tự của Tang Lê cũng vừa lúc bị gọi đến.

Cô đứng dậy, cúi đầu nhìn bài thi không lên tiếng. Ngay lúc mọi người cho rằng cô không trả lời được, chuẩn bị thương hại cô thì: “Đầu tiên, trên đề bài nói bán kính mặt cầu là…”

Câu hỏi này cực kỳ khó, nhưng Tang Lê lại trình bày một cách logic và rõ ràng, khiến một vài bạn học ban đầu còn hơi nghi ngờ về việc cô đột ngột lên hạng hai đã cảm thấy tin phục.

Tô Bạch Tình nhìn cô, gợn sóng trong mắt khẽ thay đổi.

Trương Bác Dương nghe, nhỏ giọng kinh ngạc: “Thì… Thì ra Tang Lê lợi hại như vậy sao?”

Quảng Dã ngước mắt, tầm mắt dừng trên bóng dáng phía trước.

Nữ sinh mặc chiếc váy màu xanh nhạt như hoa phù dung trên nước, mái tóc đen mềm mại, khuôn mặt không thể nhìn thấy, chỉ có thể nghe được giọng nói êm ái nhẹ nhàng.

Cuối cùng khi cô đã hoàn thành câu hỏi, trên khuôn mặt Hoàng Lão Tà như thể từ âm u chuyển sang sáng rực, hiếm khi thốt ra lời khen ngợi: "Lời của Tang Lê chính là phương án tối ưu trong ba cách giải của bài này, tốt lắm! Rất tốt!"

Tang Lê ngồi xuống, Dụ Niệm Niệm lén giơ ngón tay cái lên, nói: "Lê Lê, cậu quá là trâu bò luôn!"

Khuôn mặt Tang Lê đỏ bừng, thật ra cô đã hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay ướt mồ hôi.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn rất sợ bị đặt câu hỏi…

Hoàng Lão Tà: “Được rồi, thầy sẽ giảng lại cách làm của Tang Lê cho mọi người, các em chú ý lắng nghe…”

Suốt hai tiết giảng bài, mọi người vượt qua trong tâm trạng lo sợ và hồi hộp.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Hoàng Lão Tà giao bài tập về nhà, đám học sinh đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy cuối cùng họ đã sống lại.

Giữa các tiết có nghi thức kéo cờ, Tang Lê cầm bài thi đi tìm Hoàng Lão Tà trước.

Hoàng Lão Tà nhớ tới chuyện này, do dự một chút, sau đó gọi xuống lớp: "Bạch Tình, em cũng mang bài kiểm tra lên đây đi."

Sắc mặt Tô Bạch Tình khẽ biến, cô ta đứng dậy đi qua đó.

Nhiều bạn học vẫn chưa xuống sân thể dục, lúc này tất cả đều lén lút quan sát cảnh này.

Hoàng Lão Tà xem xét bài thi của Tô Bạch Tình, xác nhận điểm số của cô ta không còn chỗ nào có thể tăng thêm, điều này đồng nghĩa với việc Tang Lê có điểm số cao hơn. Ông ấy đặt chén trà xuống, khó xử nói: "Vì mỗi lớp chỉ có hai suất cho lớp Hỏa Tiễn, hiện tại xem ra Tang Lê có điểm số cao hơn, dựa theo tính công bằng, điều này có nghĩa là Bạch Tình, lần này em..."

Hoàng Lão Tà an ủi cô ta: "Nhưng em đừng nản lòng, có thể sau đợt kiểm tra giữa kỳ chúng ta sẽ có thêm một lần tuyển chọn nữa, em vẫn còn cơ hội."

Tô Bạch Tình nhếch môi cười: "Không sao đâu thưa thầy, em sẽ tiếp tục cố gắng."

“Được rồi, các em đi xuống đi.”

Tô Bạch Tình xị mặt bước xuống bục giảng, còn Tang Lê cũng cầm bài thi trở về. 

Dụ Niệm Niệm vội vàng hỏi: "Thế nào, suất vào lớp Hỏa Tiễn đã thuộc về cậu chưa?"

“Rồi…”

Tang Lê cũng không hiểu rõ lớp Hỏa Tiễn thực sự tốt đến mức nào, nhưng có thể tham gia học tập, cô vẫn rất vui mừng.

Dụ Niệm Niệm hứng khởi thay cho cô: "Vậy là quá tốt rồi!"

Cô gái ngồi bàn trước quay đầu lại: "Tang Lê, tớ có thể hỏi cậu một câu được không?"

Nữ sinh tên là Kim Diệu Phù, gương mặt bầu bĩnh, trông rất đáng yêu.

Tang Lê gật đầu, giúp cô ấy giải đáp câu hỏi. Sau khi vấn đề được giải quyết, Kim Diệu Phù cảm kích nói lời cảm ơn rồi quay về sửa lại bài.

Lúc này, Lư Hạ Dương bước tới: "Tang Lê, trường đang đặt đồng phục, cậu kiểm tra kích cỡ cậu cần, ghi lại và báo cáo trực tiếp cho chủ nhiệm trước thứ tư nhé."

“Được.”

Lư Hạ Dương mỉm cười với cô: "Không ngờ cậu học toán giỏi đến vậy? Sau này tớ phải thường xuyên hỏi cậu nhiều hơn mới được."

Tang Lê vội lắc đầu: “Nào có, cậu còn giỏi hơn tớ nhiều.”

"Chưa chắc đâu." Một chút ý cười bừng lên trong đôi mắt của nam sinh: "Khi nào cậu vào lớp Hỏa Tiễn, chúng ta lại học hỏi lẫn nhau."

Tiếng cười của Lư Hạ Dương truyền tới tai mấy nữ sinh ở tổ bên cạnh, một số người nhỏ giọng nói thầm: "Chẳng phải chỉ là vào lớp Hỏa Tiễn thôi sao, làm gì mà làm ầm lên như thế."

Tô Bạch Tình không nói gì, cô ta đứng dậy ra khỏi lớp, mấy cô bạn cũng vội vã bám theo.

Tô Bạch Tình đi xuống cầu thang, phía trước có hai nữ sinh cùng lớp đang đi, tiếng nói chuyện của họ vọng lại phía sau: "Ban đầu tớ nghĩ Tô Bạch Tình chắc chắn sẽ vào lớp Hỏa Tiễn, không ngờ cậu ấy lại bị bạn học sinh mới đạp xuống."

"Bình thường thôi, người ta thường nói nhân ngoại hữu nhân, với lại Tang Lê thật sự rất giỏi."

Nữ sinh nói chuyện chính là Kim Diệu Phù: "Vừa rồi tớ có hỏi Tang Lê một câu, cậu ấy giải thích rất rõ ràng lại còn kiên nhẫn nữa. Trước đây tớ cứ nghĩ Tang Lê lạnh lùng, không thèm quan tâm đến người khác, đâu có ngờ cậu ấy lại dễ thương thế này."

"Với cả cậu ấy còn xinh đẹp nữa, tớ nghĩ là trong lớp chúng ta, cậu ấy là người đẹp nhất, đẹp hơn cả Tô Bạch Tình..."

Nữ sinh còn chưa kịp dứt lời, Kim Diệu Phù quay đầu thì nhìn thấy nhóm của Tô Bạch Tình ở phía sau, cô ấy sợ hãi nhanh chóng kéo tay áo của người bên cạnh.

Hai người vội vàng ngậm mồm, vì quá xấu hổ nên nhanh chóng rời đi.

Sắc mặt Tô Bạch Tình sa sầm, bước đi không buồn dừng lại, bạn bè vội vàng đuổi theo, cẩn thận hỏi: "Bạch Tình, cậu ổn chứ, đừng giận nữa..."

Tô Bạch Tình chớp mắt: "Tớ có gì phải giận chứ?"

"Đúng vậy, đâu phải chỉ có mỗi lớp Hỏa Tiễn toán đâu, chúng ta thèm vào quan tâm đến nó."

Tô Bạch Tình nhàn nhạt cười: "Sau này vẫn có thể vào lớp Hỏa Tiễn mà, với lại dù sao tớ cũng thấp điểm hơn người ta, đây thực sự là công bằng rồi."

"Không sao đâu Bạch Tình, nếu đổi đề thi có khi cậu đã vượt mặt cậu ta rồi."

Một nữ sinh tên là Kha Phỉ khó chịu lẩm bẩm: "Con nhỏ mới tới kia là ai mà lại thu hút mọi người như vậy, thậm chí Hoàng Lão Tà cũng thích cậu ta."

Hình ảnh của Tang Lê hiện lên trong đầu Tô Bạch Tình, còn người bạn thân Trạm Thiến Tuyết đứng bên cạnh lại nhếch môi cười một cách coi thường: "Có thể là do nhỏ Tang Lê may mắn thôi, chỉ là một bài kiểm tra đầu năm, đâu phải thi đại học, tính là cái gì?"

Trạm Thiến Tuyết nắm lấy tay của Tô Bạch Tình: "Cậu không cần vào lớp Hỏa Tiễn cũng vẫn giỏi giang hơn bất cứ ai, đừng buồn nhé."

“Ừm…”

Tô Bạch Tình cười cười.

-

Sau khi kết quả toán được công bố, thời gian khai giảng của lớp Hỏa Tiễn cũng nhanh chóng được xác định.

Vì các môn học khác cũng có buổi học thêm, nên môn Toán chỉ có hai tiết mỗi tuần, dự kiến vào trưa thứ Ba và tối thứ Hai. Nếu có thay đổi, có thể điều chỉnh linh hoạt. Địa điểm sẽ là phòng học độc lập tại tầng một của tòa nhà đa phương tiện.

Bây giờ đã là năm cuối cấp, mọi người đều muốn chia một ngày thành bốn mươi tám giờ để sử dụng, tận dụng mọi khoảnh khắc để ôn tập sau giờ học, hận không thể học thêm mỗi ngày, giống như một câu nói hài hước nọ: "Miễn là không chết vì học, thì tôi học tới chết."

Sau thứ Hai, vào thứ Ba, lớp Hỏa Tiễn sẽ chính thức mở lớp.

Vào buổi trưa thứ Ba, Tang Lê không đi ăn cùng Dụ Niệm Niệm, thay vào đó, cô chỉ ăn một ổ bánh mì ở trong lớp rồi chuẩn bị đi học.

Lư Hạ Dương cũng ở trong lớp, gần tới giờ học, cậu ấy gọi cô: "Tang Lê, chúng ta cùng đi được không."

Tang Lê chợt ngơ ngác một chút, ngại không dám từ chối: "Được."

Hai người cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà dạy học, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, xuyên qua tán lá tựa như bàn tay của cây ngô đồng, để lại từng bóng râm nhỏ lên con đường xanh mát dưới chân.

Khi đến lớp học, bên trong chỉ có một vài người đã đến. Tang Lê chọn ngẫu nhiên một chỗ ngồi gần cửa sổ cạnh hành lang, Lư Hạ Dương ngồi phía sau cô.

Một nam sinh nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Lư Hạ Dương, hai người tán gẫu với nhau. Nhân lúc chưa bắt đầu giảng dạy, Tang Lê đi đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang.

Trong lúc cô đang đi, mấy nữ sinh vội vã chạy qua cô: "Các cậu có thể nhanh lên được không? Trận đấu sắp bắt đầu tới nơi rồi, hôm nay nghe nói Quảng Dã cũng đến nữa."

"Hả, Quảng Dã cũng đến á?! Chết tiệt tự nhiên tớ lại không muốn xem nữa, khối 11 chúng ta chắc chắn là thua rồi. Đây chẳng phải là trận giao hữu sao? Anh ta có còn muốn trận đấu có chút kịch tính nào không vậy?"

“Ha ha, cậu có thể dũng cảm hơn một chút được không…”

Một cái tên với sự tồn tại mạnh mẽ lướt qua bên tai.

Trái tim Tang Lê khẽ rung động, cô nhìn lên và thấy có một sân bóng rổ ngoài trời bên cạnh tòa nhà hành chính, quanh đó thật sự có nhiều người, trên sân đang có trận đấu diễn ra.

Trưa nắng còn đứng dưới mặt trời xem trận đấu, mấy người này thật là…

Tang Lê rút lại ánh nhìn, sau khi đi vệ sinh xong cô quay trở lại lớp, trong lớp đã có nhiều người. Một nhóm học sinh đang tụ tập lại để thảo luận mấy đề khó, dù chưa bắt đầu học, nhưng bầu không khí học thuật đã rất đậm đặc.

Tang Lê không quen biết với họ, nên ngồi yên ở chỗ của mình.

“A Dã đỉnh quá!!!”

Đột nhiên, từ hướng sân bóng rổ truyền đến những tiếng hoan hô hứng khởi.

Cô không thể kiềm chế được mà quay đầu lại, cách một vườn hoa, trên sân bóng có một người đặc biệt nổi bật —— ( truyện trên app T𝕪T )

Nam sinh mặc một bộ đồ chơi bóng rổ màu trắng không có tay, vóc dáng cao lớn, quần áo bị ướt sũng bởi mồ hôi, dính sát vào cơ thể, làm nổi bật đống cơ bắp săn chắc và mượt mà, tràn đầy sức trẻ.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Sau khi ghi bàn, anh đập tay với bạn bè, xung quanh có rất nhiều người hô hoán vui mừng cho anh.

Quả nhiên dù ở bất kỳ nơi nào, anh đều là trung tâm của sự chú ý.

Vài giây sau, Tang Lê hạ mắt xuống, không còn quan tâm đến bên ngoài nữa.

Không lâu sau, giáo viên đến và bắt đầu bài giảng.

Đầu tiên, mọi người sẽ làm bài tập trên quyển đề được phát, Tang Lê phát hiện ra các câu hỏi trong quyển đề khó hơn nhiều so với bài tập hàng ngày của họ, thật sự là đúng với tiêu chuẩn của lớp Hỏa Tiễn.

Mọi người đang làm bài tập, thỉnh thoảng lại có tiếng hò reo vang lên từ bên ngoài. Ngay khi nam sinh bên cạnh Lư Hạ Dương nhìn ra, Quảng Dã vừa lúc đưa bóng vào rổ từ xa được ba điểm, làm cho cả sân đều nổ tung.

Nam sinh nhỏ giọng hô một câu bóng hay: "Hôm nay đội nam của trường đã hẹn nhau thi đấu. Ban đầu tôi vốn có thể tham gia, nhưng tiếc rằng bây giờ tôi chỉ có thể ở đây làm bài tập đau cả đầu thôi."

Lư Hạ Dương kéo rèm cửa lên, tiếp tục viết công thức lên tờ giấy nháp, cười nhẹ nói đùa: "Cậu có thể ngồi đây khổ sở làm bài tập, trong khi bọn họ còn chẳng đủ tư cách, đừng lãng phí thời gian của mình."

Nghe vậy, Tang Lê chợt dừng cây bút trong tay một chút, rồi lại cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Sau khi hết thời gian, giáo viên bắt đầu sửa bài, trong lớp học, tất cả học sinh đều hết sức tập trung, mắt sáng như đuốc.

Hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Một tiếng sau, lớp học kết thúc.

Giáo viên lại phát thêm một tờ bài tập để làm bài tập cuối tuần. Tang Lê cất sách vào cặp rồi đứng dậy. Lư Hạ Dương đi cùng với cô ra khỏi lớp: "Tang Lê, tiếp theo cậu định đi đâu? Có muốn đến thư viện để làm bài tập không?"

"Không được rồi, sách của tớ vẫn còn ở trong lớp, tớ phải quay lại lớp để làm bài."

Hai người bước ra khỏi tòa nhà, lúc này trận đấu trên sân cũng đã kết thúc, đám đông tan rã.

Bên lề sân, Nhiếp Văn uống xong nước rồi đi tìm Quảng Dã, thở hồng hộc mắng anh: "Không phải chỉ đặt cược ai sẽ đạt được hai mươi điểm trước thôi sao? Hôm nay trạng thái của cậu có cần phải tốt đến thế không, sắp làm tôi gục luôn rồi đây này."

Quảng Dã bật lên tiếng cười từ trong cổ họng: "Mẹ cậu không nói với cậu rằng cá cược liều thì sẽ chết rất thảm sao?"

Nhiếp Văn nghe vậy thì trợn trắng mắt: "Tôi không phục, mai chúng ta đấu tay đôi đi."

“Văn Tử, cậu không sợ bị A Dã đập à…”

Mấy nam sinh cười trêu chọc, sau đó Quảng Dã đã từ chối tất cả mấy nữ sinh mang nước tới, rồi cà lơ phất phơ dùng một tay cầm túi và chai nước ở dưới đất lên: “Đi thôi.”

Mấy người họ rời đi, cùng lúc ấy, cách đó không xa có vài nữ sinh đang đứng nhìn Quảng Dã rời đi, thúc giục người đang đứng giữa bọn họ: “Bạch Tình, cậu mau chạy tới đưa nước đi!”

Hôm nay Tô Bạch Tình cũng đến xem trận đấu, cô ta nhẹ nhàng vuốt ve chai nước trong tay, khuôn mặt ửng đỏ, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: "Cậu không thấy vừa rồi cậu ấy chẳng lấy nước của ai cả hay sao, bỏ đi thôi."

Kha Phỉ cười: "Cậu là ai cơ chứ, nếu là cậu đưa thì cậu ấy chắc chắn sẽ nhận thôi."

Xung quanh toàn là người, cô ta bị bạn bè trêu chọc đến đỏ cả mặt, tâm tư trong lòng cũng lay động theo: "Vậy được rồi, tớ sẽ đi thử xem..."

Tô Bạch Tình đuổi theo, chuẩn bị mở miệng chào hỏi, bất ngờ một nhóm nam sinh do Nhiếp Văn dẫn đầu hướng về phía trước cười gọi: "Ô, học sinh mới!"

Người mà Nhiếp Văn vừa nhìn thấy là Tang Lê và Lư Hạ Dương đi ra từ tòa nhà.

Tang Lê nghe tiếng gọi thì quay đầu lại, nhìn thấy bọn họ.

Dẫn đầu ở phía trước là Quảng Dã, một thân đồng phục làm nổi bật bờ vai rộng cùng cặp chân dài, trên khuôn mặt còn vương vệt mồ hôi, gò má có vẻ như đã bị thương khi chơi bóng, có chút máu nổi lên, thể hiện sự mạnh mẽ.

Tang Lê không ngờ sẽ được gặp bọn họ vừa chơi bóng xong, cô hơi sửng sốt.

Trước giờ Nhiếp Văn vốn là người thân thiện, cậu ta hồ hởi chào hỏi: "Bạn học mới, thật là trùng hợp, cậu cũng ở đây à? Có phải đến xem chúng tôi chơi bóng không?"

… Cậu nghĩ nhiều rồi.

“Không, tôi vừa tan lớp Hỏa Tiễn.”

Nghe thấy Tang Lê lạnh nhạt phủ nhận, mấy nam sinh bên cạnh không nhịn được phì cười: “Văn Tử, cậu có thể thôi tự luyến được không? Người ta đến để học bài, có cái rắm mà xem cậu haha..."

Quảng Dã làm như mắt điếc tai ngơ với đối thoại của bọn họ, chỉ lạnh nhạt mở miệng: “Đi thôi.”

Nam sinh sải bước chân dài, lướt qua bên cạnh Tang Lê.

Hương bạc hà mát lạnh kết hợp với mùi mồ hôi nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.

Nhiếp Văn đuổi theo anh, còn nhướng mày với Tang Lê: “Bạn học mới, lần sau có rảnh thì tới xem trận bóng nhé.”

Tang Lê không có hứng thú với mấy thứ đó, chỉ lịch sự đồng ý.

Các nam sinh dần đi mất, cách đó không xa, đám người Tô Bạch Tình nhìn Tang Lê thu hút sự chú ý của các nam sinh, trong lòng khiếp sợ.

Mấy nữ sinh thấy vậy thì yếu ớt nhìn về phía Bạch Tình: "Bạch Tình, cậu còn muốn đưa nước không..."

Tô Bạch Tình kiềm chế sắc mặt, khẽ lắc đầu: “Không cần nữa, về lớp đi.”

Ở một đầu khác, đám nam sinh đi xa.

Ốc Thiệu Huy quay đầu nhìn Tang Lê, cô đứng dưới tán cây xanh mướt, một thân áo lụa trắng được gió nhẹ thổi bay phất phơ, làn da trắng như tuyết, đôi chân bọc trong quần jean thon dài và thẳng tắp.

“Nhiếp Văn này, bạn học mới lớp các cậu đẹp gái ghê.”

“Này, Thiệu Tử, cậu chấm người ta rồi à?”

“Không được sao?”

Người khác cười: “Cậu không thấy dáng vẻ lạnh nhạt vừa rồi của người ta à? Rõ ràng chẳng muốn nói với chúng ta một câu.”

Nhiếp Văn vỗ bả vai Ốc Thiệu Huy, cười xấu xa: “Thiệu Tử, tôi khuyên cậu nên hết hy vọng đi, người vừa xinh đẹp lại còn học giỏi, không nói đến mấy cái khác, chỉ riêng giá trị nhan sắc của cậu đã đủ để về nhà tắm rửa đắp chăn đi ngủ rồi. A Dã ra tay còn được, A Dã cậu nói xem có đúng không?”

Quảng Dã liếc cậu ta: “Cút.”

Mọi người đều bật cười: “Văn Tử cậu đừng nói bừa nữa, A Dã còn lâu mới thèm…”

Ở nơi gặp nhau vừa rồi.

Tang Lê không biết mình bị người ta bàn tán nhiều như vậy, cô cũng chẳng để ý mấy, nhìn về phía Lư Hạ Dương: “Tớ về lớp trước đây.”

Lư Hạ Dương thu lại ánh mắt nhìn đám Quảng Dã: “Ừ.”

Tang Lê dùng ô che nắng đi về.

Bước vào khu dạy học, cô tình cờ gặp được giáo viên chủ nhiệm Lôi Đan đang trên đường đi họp.

Tang Lê chào bà ấy, Lôi Đan nhớ ra cô ngồi phía trước Quảng Dã, nên dặn dò: "Buổi chiều khi Quảng Dã đến lớp, em bảo bạn ấy đến văn phòng tìm cô, cô có chuyện cần nói với bạn ấy."

Tang Lê ngẩn người: “Vâng ạ.”

Sao lại cảm thấy cả thế giới hôm nay toàn là Quảng Dã thế này…

Cô đi lên tầng đến lớp mình, từ trong phòng học truyền ra tiếng cười nói ồn ào.

Nhìn vào bên trong, thế mà lại thấy đám Quảng Dã đã ở đó rồi.

Thật là trùng hợp…

Tang Lê kìm lại cảm giác phiền chán trong lòng, bước vào và ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Mọi người nhìn thấy cô thì ngạc nhiên, nhưng thấy cô làm lơ bọn họ, cũng chẳng nói năng gì, có nam sinh tiếp tục nói với Quảng Dã: "Dù sao tối nay cũng chẳng có gì làm, tụi mình đi chơi ở bãi đỗ xe khu Bắc đi được không? Bên đó mới làm lại đường, tình trạng đường khá tốt, có thể đến đó đua một hai vòng."

Quảng Dã vắt chân uống nước: “Tùy theo tình hình thôi.”

“Vậy thì tụi tôi sang bên cạnh đánh bài trước đây, lát nữa cậu nhớ sang đấy.”

Mấy người đó rời khỏi lớp, Nhiếp Văn cũng đi theo, tai Tang Lễ cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Vì muốn ngủ trưa một lát, cô đứng dậy đi kéo rèm xuống, sau khi trở về thì thấy Quảng Dã ngồi một mình ở bàn sau nghịch điện thoại, mồ hôi lăn xuống xuôi theo cần cổ.

Trong lớp chỉ còn mỗi bọn họ.

Cô nhớ lại lời chủ nhiệm lớp nói vừa rồi, sau khi do dự, cô đi tới gọi anh: “Quảng Dã.”

Cô đứng bên cạnh bàn anh.

Vài giây sau nam sinh mới ngước mắt nhìn cô, giọng nói lạnh nhạt: “Có việc gì?”

“Chủ nhiệm lớp bảo cậu đến văn phòng gặp cô ấy, cô ấy có việc tìm cậu đấy.”

Quảng Dã không trả lời, uống xong chai nước, anh tiện tay ném vào thùng rác luôn, sau đó lười biếng đứng dậy, cũng không biết có phải là đi tìm chủ nhiệm lớp hay không.

Tang Lê nghĩ đến chuyện vừa rồi mình nghe được, cô do dự gọi anh: “Bạn học Quảng Dã…”

Mấy ngày ở biệt thự cô không động chạm tới anh, ở trường học cũng không giao lưu với anh.

Tang Lê chỉ biết anh thường xuyên trốn học không làm bài.

Thỉnh thoảng Tống Thịnh Lan thường sẽ hỏi về tình hình của anh từ cô. Tang Lê chỉ bịa chuyện, nói rằng anh rất ngoan, nhưng sau một thời gian, cô cũng cảm thấy chột dạ. Cô luôn có cảm giác như mình đang cố ý lừa dối Tống Thịnh Lan, nhưng cô không muốn tạo thêm rắc rối cho bản thân và cũng không có cách nào khác.

Nhưng cô biết, Tống Thịnh Lan cực kỳ quan tâm Quảng Dã.

Quảng Dã nghe thấy âm thanh của cô, bước chân hơi dừng lại, liếc mắt nhìn cô. 

Cô mím môi, nhẹ giọng nhắc nhở: “Dì Tống đã nói cậu không được phép đua xe, nếu để dì ấy phát hiện, hậu quả chắc là cậu tự rõ, tôi chỉ đơn thuần nhắc nhở cậu một chút thôi…”

Chuyện này là chuyện mà Tống Thịnh Lan đã dặn dò hàng vạn lần trước kia.

Tang Lê còn chưa nói hết, đã nghe được tiếng cười lười biếng của anh, anh đang đến gần cô.

Tang Lê muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng cổ tay cô đã bị nắm chặt, cô bị kéo lùi về sau một bước, lưng va chạm trực tiếp với tường.

Một bầu không khí mạnh mẽ và lạnh lẽo dần áp sát.

Cảm giác áp bức cực đại ập vào trước mặt, cùng với đó là nhiệt độ xung quanh dần tăng.

Phía sau lưng Tang Lê đột nhiên tê rần, tựa như bị anh bao vây, trái tim đập rất mạnh.

Quảng Dã rũ mắt xuống, con ngươi đen láy nhìn cô chằm chằm, anh cười lạnh: “Bé ngoan, cậu thật sự cho rằng mình giỏi lắm à?”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp