Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất

CHƯƠNG 8: KHÍ CHẤT PHẢN NGHỊCH KHÓ ÁP CHẾ ĐƯỢC


5 tháng

trướctiếp

 

Đi ra khỏi sân thể dục, Quảng Dã đã biến mất khỏi tầm nhìn, Tang Lê ngây người.

Tại sao người này lại đưa ghế cho cô…

Chắc hẳn đơn giản là do anh không định ở lại, cho nên mới tùy tiện đá ghế cho cô rồi…

Tang Lê mơ màng thu tầm mắt, đành phải ngồi xuống ghế trước, cảm giác choáng vàng dần dần giảm bớt.

Cơ thể thoải mái hơn một chút, Lư Hạ Dương trên sân khấu cũng vừa diễn thuyết xong. Sau khi xuống sân khấu, cậu ấy cầm một chiếc ghế tới, nhưng lại phát hiện Tang Lê đã có ghế ngồi rồi: “Có ghế rồi à?”

Tang Lê còn chưa trả lời, cậu ấy đã chú ý tới sắc mặt của cô, mày nhăn lại: “Tang Lê, mặt cậu bị sao mà đỏ vậy? Khó chịu ở đâu à?”

“Không có gì đâu, có thể là do bị cảm nắng một chút thôi…”

Lư Hạ Dương vội vàng hỏi thăm tình trạng của cô, Tang Lê tỏ vẻ không có gì nghiêm trọng, sau khi nghỉ ngơi đã đỡ hơn nhiều rồi.

“Nếu khó chịu thì để tớ đưa cậu đến phòng y tế, đừng ráng nhịn.”

Tang Lê khẽ đáp lại, Lư Hạ Dương quét mắt nhìn xung quanh: “Quảng Dã đâu?”

Tang Lê còn chưa mở miệng nói gì, Lư Hạ Dương đã đoán được, bất đắc dĩ: “Chắc là lại đi mất rồi, hay thật.”

Nam sinh không nói thêm gì nữa mà rời đi, Tang Lê nhìn lối ra sân thể dục trống không, cuối cùng đành đè nén tâm tư, quay lại nhìn lên sân khấu.

-

Sau bài phát biểu của các lãnh đạo, đại hội động viên kéo dài bốn mươi phút đã hạ màn hoàn hảo.

Tan cuộc trở lại lớp, Dụ Niệm Niệm vốn ghét bỏ cái kiểu bơm máu gà này, nay lại phấn chấn vạch ra kế hoạch học tập cuối tuần, vả mặt vèo vèo.

Tang Lê ngồi vào chỗ của mình, sau khi uống xong một cốc nước lớn, cơ thể cô cơ bản đã ổn rồi.

Đến tiết thứ tư của lớp, hàng ghế phía sau cô vẫn trống không.

Có lẽ không định trở lại rồi.

Chạng vạng lúc tan học, Tang Lê ngồi xe về nhà, quản gia nói bữa tối vẫn cần một chút thời gian nữa, Tang Lê không vội vàng đi làm bài tập luôn, mà ra vườn hoa sau nhà đi dạo.

Bên ngoài gió thổi nhè nhẹ, ánh nắng nơi chân trời thiêu đốt từng góc nhỏ, nhuộm đỏ tầm nhìn.

Tang Lê đi ra ngoài, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên giàu có với mái tóc xoăn màu nâu đang dắt con chó samoyed, đi ra từ cửa sau của biệt thự.

Con samoyed béo tròn như loài heo trắng, lúc nhìn thấy Tang Lê thì thè lưỡi về phía cô, tựa như đang mỉm cười, Tang Lê chưa từng thấy con chó nào đáng yêu như vậy, mặt mày không nhịn được mà cong lên. 

Người phụ nữ trung niên nở nụ cười xinh đẹp với Tang Lê: “Nháo Nháo rất thích cháu, trông đuôi nó lắc vui vẻ chưa kìa.”

Tang Lê ngẩn người nhìn bà ấy, người phụ nữ cười giải thích: “Cô bé, chắc là cháu vẫn chưa biết dì đúng không? Dì cũng sống ở tiểu khu này.”

Trước đây, Tống Thịnh Lan từng tình cờ nhắc đến bà Lâm hiền hậu, thích nuôi chó sống ở bên cạnh, bà ấy cũng là bạn bè thân thiết với nhà bọn họ: “Dì Tống đã từng kể với cháu rồi, dì là dì Lâm ạ?”

“Đúng vậy, mấy hôm trước dì đi ngang qua từng thấy cháu một lần, trông rất xinh xắn đáng yêu, dì vẫn còn ấn tượng sâu sắc.”

Tang Lê thẹn thùng: “Cháu chào dì ạ, cháu tên là Tang Lê, cháu… hiện tại cháu đang ở tạm chỗ này.”

Người phụ nữ mỉm cười gật đầu, thấy Tang Lê rất thích chó, bèn nhiệt tình mời: “Cháu muốn ra chơi với Nháo một lát không? Nó không sợ người lạ đâu.”

Tang Lê thích chó vô cùng nên đã đồng ý đi ra ngoài, con chó ngồi ngoan ngoãn cho cô vuốt ve, khiến trái tim cô tan chảy vì sự dễ thương này: “Nó ngoan quá ạ.”

Tang Lê nhớ lại ở nhà bà ngoại cũng có một con chó con, trước đây mỗi khi tối ngủ cô sợ hãi, chó con luôn nằm cạnh chân cô ngủ cùng cô.

Người phụ nữ cười: “Bình thường nhóc này ồn ào lắm, nay thấy được chị gái xinh đẹp thì lại giả bộ ngoan đây này.”

Đột nhiên con samoyed như thấy được thứ gì đó, nó sủa vài tiếng về phía biệt thự, cái đuôi bắt đầu kích động lắc lư, Tang Lê quay đầu, phát hiện Quảng Dã đi lên từ dưới gara.

Anh đã về rồi?

Tang Lê vốn tưởng người này bản tính ham chơi, với cả bây giờ còn đang cuối tuần, hôm nay cô sẽ không gặp được anh.

Người phụ nữ trung niên nhìn thấy anh, cười vẫy tay với anh: “Tiểu Dã.”

Quảng Dã nhìn thấy hai bác cháu thì đi tới, anh chào một tiếng dì Lâm, người phụ nữ nhìn Nháo Nháo kích động, cười: “Lâu lắm rồi không gặp cháu, xem nó vui chưa kìa.”

Quảng Dã cong khóe môi, ngồi xổm xuống sờ nó: “Nháo Nháo, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhỉ.”

Samoyed cọ vào ngực Quảng Dã, vui vẻ thè lưỡi.

Quảng Dã: “Mấy hôm trước cháu có mua đồ ăn vặt và đồ chơi cho Nháo Nháo, giờ đang để ở trên lầu, tầm tối cháu sẽ nhờ người đưa sang.”

“Ôi trời, lần sau không cần phải lãng phí tiền như vậy, đồ chơi cháu mua cho nó, nó không chơi được mấy đâu…”

Tang Lê đứng ở một bên, nhìn nam sinh chơi đùa với chó, đuôi lông mày cũng nhuốm ý cười, trong lòng cô kinh ngạc, không ngờ anh lại thích chó đến vậy.

Quảng Dã đứng dậy, hỏi bà ấy có muốn đi dạo quanh hay không, đối phương gật đầu: “Vừa rồi dì tình cờ gặp được cô bé nhà cháu, dì có gọi con bé ra chơi, con bé cũng thích chơi đùa với Nháo Nháo lắm.”

Quảng Dã đảo mắt nhìn về phía Tang Lê, nhớ tới vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ cô vuốt ve Nháo Nháo, cười rất tươi.

Chưa nói đến chơi đùa cùng Nháo Nháo, cô gầy như vậy, Nháo Nháo có thể hạ gục cô ngay lập tức.

Quảng Dã không nói gì, dì Lâm nói mình sẽ đi dạo trước, bà ấy cười với Tang Lê: “Cô bé, cuối tuần tới nếu rảnh thì tới chơi với Nháo Nháo nhé.”

Tang Lê cười nói: “Vâng ạ dì Lâm.”

Sau khi rời đi, Quảng Dã xoay người trở về biệt thự.

Tang Lê đi theo sau anh, bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên, là Tống Thịnh Lan gọi.

Cô vội vàng nghe máy, Tống Thịnh Lan ở đầu bên kia đang đi xã giao, tình cờ rảnh rỗi nên muốn hỏi xem tuần này của Tang Lê như thế nào.

“Tầm này nên ăn cơm tối đi, có phải mấy ngày nay Tiểu Dã không về nhà ăn tối đúng không, mai cuối tuần rồi có khi thằng nhóc này lại chạy tới chỗ nào chơi, gọi mà chẳng nghe máy gì cả.”

Tang Lê ngây người nhìn về phía người đang đi vào nhà ở phía trước: “Cậu ấy đang ở nhà mà dì?”

Sau khi nghe Tang Lê giải thích, Tống Thịnh Lan biết anh cố tình không nghe điện thoại, tức giận bảo Tang Lê lập tức đưa điện thoại cho anh, Tang Lê đành phải đuổi theo.

“Này… Dì Tống tìm cậu.”

Tang Lê đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, nhất thời cứng họng, vội vàng giải thích: “Là do dì ấy không gọi được cho cậu, nên mới gọi cho tôi.”

Không liên quan đến cô đâu…

Quảng Dã nhận lấy điện thoại nói alo, Tống Thịnh Lan mắng anh: “Chuyện này là sao, sao mẹ gọi tám trăm cuộc mà không nghe máy.”

Anh cười nói: “Con không cầm điện thoại có năm phút, mẹ đã gọi được tám trăm cuộc rồi cơ à?”

“Bớt ba hoa đi.” Sau khi nói vài câu thông thường, Tống Thịnh Lan nghiêm mặt nói: “Hôm nay ba con gọi cho mẹ, nói đáng lẽ tuần sau ông ấy về nhà rồi, nhưng công ty chi nhánh lại đang có vấn đề, có lẽ phải thêm một thời gian nữa.”

Quảng Dã giễu cợt: “Rất tốt, như vậy con sẽ được yên tĩnh.”

“Cái thằng nhóc này…” Tống Thịnh Lan bất đắc dĩ thay đổi đề tài: “Ngày thường hãy dành nhiều thời gian học hành hơn đi, rồi… tuần này, cuối tuần…”

Đầu bên kia dần bị đơ, âm thanh thì nhiễu, Quảng Dã nhíu mày nhìn điện thoại, Tang Lê ở bên cạnh thấy vậy thì vội vàng giải thích: “Có lẽ là do điện thoại tôi hỏng rồi, thi thoảng gọi điện sẽ hơi bị đơ một chút.”

Quảng Dã: “…”

Anh nói với Tống Thịnh Lan: “Đợi lát nữa con gọi lại cho mẹ sau.”

Cúp điện thoại, Quảng Dã cúi đầu liếc nhìn thứ đồ kiểu dáng cũ xưa, màn hình thì vỡ, khóe môi nhếch lên: “Cậu nhặt được cái điện thoại ở đâu vậy?”

Tang Lê lập tức cướp về, cổ họng khô khốc: “Liên quan gì tới cậu.”

Chiếc điện thoại này là do trước kia mẹ cô mua cho cô. Trước đó, mỗi lần cần gọi điện cô chỉ có thể dùng máy bàn nhà cậu mợ để gọi, mợ còn thường xuyên không cho, mắng cô lãng phí tiền điện thoại.

Sau đó Tang Tĩnh mua cho cô một chiếc điện thoại, mỗi tháng còn nạp tiền điện thoại giúp cô. Điện thoại của cô không cẩn thận để cho bạn cùng lớp nhìn thấy, bọn họ lập tức cướp nó đi rồi ném qua ném lại, cố ý trêu đùa cô, Tang Lê sốt ruột đến mức đuổi theo bọn họ, nhưng không ai chịu trả lại cho cô, ai cũng cười tựa như ác quỷ.

Hôm đó trời mưa làm người cô ướt hết, đến cuối cùng điện thoại bị người ta ném vào ven đường, mấy người họ hi hi ha ha rời đi, cô chạy tới nhặt, phát hiện màn hình đã bị ném vỡ mất rồi.

Mấy năm nay cô vẫn dùng chiếc điện thoại này, cô không có tiền, cũng không nỡ đổi, cảm thấy có thể gọi điện là đủ rồi.

Hồi ức trong đầu dâng lên, Tang Lê cúi đầu nhìn về phía điện thoại, lẩm bẩm tự nói: “Với tôi có điện thoại để dùng đã là rất tốt rồi.”

Quảng Dã ngẩng đầu nhìn về phía cô, gợn sóng nơi đáy mắt chợt thay đổi.

Tang Lê không để ý đến anh, xoay người đi lên lầu.

-

Ngày cuối tuần tiếp theo, Tang Lê không còn gặp được Quảng Dã ở biệt thự.

Tựa như lần chạm mặt chiều hôm thứ sáu chỉ là một sự trùng hợp, bọn họ vẫn lạnh nhạt với nhau như cũ. Nhưng như vậy sẽ không quấy rầy lẫn nhau, đúng là miêu tả hoàn hảo cho trạng thái “Nước sông không phạm nước giếng”.

Tang Lê vẫn chưa để ý nhiều, hầu hết thời gian cô đều dành cho học tập, đồng thời cũng không quên luyện múa.

Một tuần mới lại đến.

Buổi sáng thứ hai, như thường lệ, Tang Lê đi học từ sớm, sau khi đến lớp thì bắt đầu viết ra những quyển sách bổ trợ Vật lý mình mua.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Cô đang viết thì bỗng bên tai xuất hiện một giọng nữ quen thuộc: “Bạn học, cho tôi quét chỗ cậu được không…”

Tang Lê quay đầu, nhìn thấy lại là cô gái mập mạp quét lớp tuần trước.

Tang Lê không ngờ hôm nay lại đến lượt cô ấy trực nhật, đối phương vẫn cúi đầu như trước, giọng nói nhỏ nhẹ cẩn thận.

Tang Lê đứng dậy tránh ra, đối phương quét xong thì đi, nhưng đồ trong túi lại rớt ra. Tang Lê nhìn thấy bèn nhặt lên, phát hiện là móc chìa khóa hình Trương Thiều Hàm, cô đuổi theo gọi: “Cậu ơi, đồ của cậu bị rơi này.”

Giọng nói của Tang Lê mềm mại ấm áp, cô gái mập đối diện với đôi mắt hạnh trong veo của cô, giật mình vội nhận lấy: “Cảm ơn…”

“Không có gì.”

Tang Lê tiếp tục làm bài, một lát sau thì Dụ Niệm Niệm tới, nói phải đi rót nước, Tang Lê đi cùng với cô ấy.

Đến phòng có nước nóng, Tang Lê lấy một gói trà hoa lài bỏ vào ly, Dụ Niệm Niệm đã để ý tới chuyện này từ tuần trước: “Lê Lê, tớ phát hiện cậu rất thích uống trà hoa lài nha.”

Tang Lê mím môi gật đầu: “Bởi vì mẹ tớ rất thích uống.”

“Vậy à, trà hoa lài thơm thật…”

Hai người đi về lớp, Lư Hạ Dương tới tìm Tang Lê, nói thầy Lâm Kiện bảo cô bây giờ đến phòng giáo vụ, có tài liệu cần phải hoàn thành.

Tang Lê đồng ý.

Lúc đi đến phòng giáo vụ, cô nghe được thầy Lâm Kiện đang nói chuyện với các giáo viên khác ở bên trong, nước miếng bay tứ tung: “Mấy đứa cuối cấp ba phải cực kỳ chú ý, nhất là mấy đứa nghịch ngợm. Tuần trước có đại hội động viên rồi, tuần này phải tiêm vào đầu chúng nó nhiều hơn nữa, làm cho chúng nó biết coi trọng…”

Tang Lê tiến lên, đợi sau khi thầy ấy nói xong mới hỏi: “Chủ nhiệm, thầy gọi em tới đây điền tài liệu ạ?”

“Đúng rồi.” Lâm Kiện phản ứng lại, đưa tờ giấy cho cô: “Tuần trước quên không nói với em, em bổ sung hoàn chỉnh hồ sơ đi, để thầy ghi vào.”

Tang Lê nhận tập giấy đi sang bên cạnh điền, ngay sau đó của phòng giáo vụ lại mở ra…

Một nam sinh chầm chậm bước đến.

Người kia mặc quần áo đồng phục lỏng lẻo, thân hình cao gầy, sau khi tiến vào thì ngồi xuống ghế sô pha, chân tùy ý gác lên bàn, rồi sau đó đầu ngửa ra sau, hai mắt nhắm lại.

… Như thể ông tướng.

Không biết còn tưởng là hiệu trưởng.

Nhìn thấy anh vẫn bất động, Lâm Kiện đang cầm chén trà, môi còn dính lá trà, ngây người tại chỗ.

Vài giây sau mới hoàn hồn, tức giận gầm lên…

“Quảng Dã, em tới phòng giáo vụ ngủ bù đúng không!”

Nam sinh trên sô pha bị đánh thức, thong thả mở mắt: “Không phải thầy kêu em tới đây sao? Ở chỗ thầy mà em cũng không được ngủ yên nữa.”

Lâm Kiện: “…”

Sao trông em có thể kiên định như vậy?

Lâm Kiện tức giận đi đến bên cạnh sô pha: “Đừng có mà làm loạn, đợi thầy xong việc xem có đi tìm em nói chuyện hay không!”

Tang Lê hơi ghé mắt nhìn qua đây, không ngờ người kia dám kiêu ngạo như thế ngay cả trước mặt lãnh đạo trường…

Chỉ thấy Quảng Dã cuối cùng cũng chịu thả chân xuống, ngồi hơi thẳng lên chút, áp xuống khí thế thanh niên phản nghịch.

Ánh nắng ngoài cửa sổ tiến vào, chiếu lên khuôn mặt anh tạo thành nửa sáng nửa tối, sống mũi cao thẳng, làn da phần cằm mỏng, dán lên phần xương cốt mạnh mẽ, nom vừa lạnh lùng vừa kiên định, không thể không thừa nhận là một túi da hoàn hảo bẩm sinh.

Ở một đầu khác, Lâm Kiện kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Quảng Dã, thầy ấy đã quen với bộ dáng của người này từ lâu, thả chậm giọng điệu nói: “Được rồi, em cũng đừng giận thầy, hôm nay vừa vào lớp đã tìm em là vì muốn nói chuyện với em, bạn học Quảng, em có biết năm nay là năm cuối rồi không?”

“Em biết.”

Lâm Kiện nở nụ cười mưa thuận gió hòa với anh: “Vậy thì có phải mình nên nỗ lực nâng cao điểm số đúng không?”

“Nâng cao điểm số lên để làm gì?”

Để làm gì…

Lâm Kiện hít vào một hơi: “Sang năm là thi đại học rồi, em phải mau chóng nâng cao thành tích, cố gắng vào được một trường đại học tốt chứ? Đây là kỳ vọng của trường chúng ta, cũng là kỳ vọng của phụ huynh.”

Nam sinh bình tĩnh hỏi lại: “Vâng, sau đó thì sao?”

“Ha, rốt cuộc là thầy hỏi em hay em hỏi thầy?! Em có thể làm thầy bớt lo lắng hơn được không, thầy bị em làm cho tức giận thưa mất bao nhiêu tóc đấy!”

Lâm Kiện kéo mái tóc thưa thớt, cố gắng đè xuống cơn giận, tận tình khuyên răn: “Thi đại học được coi là đường ranh giới, đỗ được vào một đại học tốt thì tương lai sẽ rất sáng lạn, sau khi tốt nghiệp có thể tìm được một công việc tốt, kiếm tiền nuôi gia đình, em sẽ thực hiện được giá trị nhân sinh của em, nghe thật là tốt đúng không!”

Lâm Kiện dùng lý lẽ để lay động trái tim, Quảng Dã nghe xong, chỉ nhàn nhạt nói: “Nhưng em đâu cần kiếm tiền.”

Lâm Kiện: “…”

Bỏ đi, ông mệt mỏi rồi.

Ở một bên, Tang Lê yên lặng điền xong hồ sơ, cô chào Lâm Kiện, đi ra khỏi phòng giáo vụ.

Lời Quảng Dã vừa nói hiện lên bên tai.

Quả nhiên, đúng là nhà giàu nhiều con hư.

Tang Lê trở lại lớp, một lúc sau chuông đọc sách buổi sáng vang lên, Quảng Dã cũng về tới lớp, Trương Bác Dương hỏi: “A Dã, nghe nói Lâm… Lâm Giáo Đầu tìm cậu?”

Nam sinh lười biếng dựa vào ghế ngồi: “Ừ, làm công tác tư tưởng.”

“Thầy ấy làm… làm công tác tư tưởng cho cậu kiểu gì được?”

“Là tôi làm cho thầy ấy.”

“...” Cậu giỏi.

Mọi người lấy sách giáo khoa Tiếng Anh ra, Quảng Dã móc vở ra tiếp tục chép bài trên lớp.

Sau khi kết thúc tiết đọc, tiết đầu tiên sẽ là tiết Toán.

Toán là môn khiến người ta sợ hãi nhất.

Quả nhiên, sau khi chuông vừa kêu, thầy dạy toán Hoàng Triển Bình ôm một chồng bài kiểm tra, mặt đen xì bước vào lớp.

… Quả nhiên, bão táp tới rồi.

Quả nhiên, Hoàng Triển Bình ném thật mạnh đống bài thi xuống bục giảng, sau đó chính là một tràng chửi mắng đổ ập xuống…

“Mới khai giảng chưa đến một tuần mà tôi đã bị huyết áp cao, các cô các cậu đúng là khiến tôi tức quá! Sau khi điểm số bài kiểm tra đầu năm của tuần trước được tung ra, điểm trung bình lớp chúng ta tụt xuống tận hạng ba trên năm, các cô cậu tự xem chúng ta đạt được gì trong kỳ thi này! Có tận mười người không đạt nổi trung bình!” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Đối với bọn họ, Hoàng Lão Tà này trước giờ đều đặt ra tiêu chuẩn cao và yêu cầu khắt khe, một đám ở phía dưới nghe vậy, đều cúi đầu xuống giống như đà điểu, trong lớp vô cùng yên lặng.

Tang Lê nắm chặt cây viết, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Không biết bài thi của mình như thế nào.

Hoàng Lão Tà mắng năm phút, thoáng bình tĩnh được lửa giận, cắm USB vào máy tính, nói: “Thống kê xếp hạng thành tích đã có, các cô cậu tự xem đi, sau đó như tôi đã nói từ trước, top hai có thể vào lớp Hỏa Tiễn.”

Hoàng Lão Tà nhấn mở bảng biểu, mọi người nhìn qua.

Hạng nhất, Lư Hạ Dương, 144.

Hạng hai, Tô Bạch Tình, 142.

Quả nhiên đã sớm đoán được.

Tang Lê nhìn xuống, sửng sốt…

Hạng ba thế mà lại là cô, 138 điểm.

Dụ Niệm Niệm cũng để ý tới: “Wow Lê Lê, cậu học toán giỏi dữ vậy.”

Tang Lê cũng không ngờ đến, cô cho rằng mình thi rất tệ, kết quả lại tốt hơn cả tưởng tượng?

Hoàng Triển Bình: “Lần này bài kiểm tra điểm cao không nhiều, có thể lên đến một trăm bốn chỉ có hai bài, chúng ta hãy chúc mừng Hạ Dương và Bạch Tình, năm nay vẫn là hai bạn học này được vào lớp Hỏa tiễn, nhất là Bạch Tình, ai nói nữ sinh không học khoa tự nhiên được, Bạch Tình cực kỳ thông minh, mọi người phải học tập theo em ấy!”

Trong lớp vang lên tiếng vỗ tay, mấy nữ sinh ngồi hàng giữa tổ ba kích động nhìn về phía Tô Bạch Tình: “Tình Tình cậu tuyệt vời quá!”

Tô Bạch Tình cảm nhận được ánh mắt hâm mộ từ xung quanh, nhàn nhạt mỉm cười: “Không có gì đâu, do tớ may mắn thôi.”

Khen ngợi top hai xong, Hoàng Lão Tà cho người phát bài thi.

Tang Lê nhận được bài thi, Dụ Niệm Niệm nói muốn xem, cô đưa bài thi qua.

“Tớ… Tớ cũng muốn xem, 138, cao ghê.”

Trương Bác Dương ở hàng sau đứng lên ngó xem, suýt chút nữa xô đổ cái bàn, được Quảng Dã bên cạnh đỡ lấy.

Quảng Dã ném điện thoại vào ngăn bàn, quay đầu nhìn cậu ấy: “Hay là cậu chuyển ghế ngồi lên bàn trước luôn đi?”

Trương Bác Dương: “…”

Cậu ấy thành thật trở lại.

Quảng Dã cuộn lại tờ giấy trắng trên bàn, sau đó lại nhìn lên bảng.

Hoàng Lão Tà viết đáp án đề lựa chọn lên bảng đen: “Chúng ta sẽ giải đề trắc nghiệm trước.”

Tang Lê lấy bút đỏ ra chuẩn bị sửa lỗi sai, Dụ Niệm Niệm đột nhiên kinh ngạc một tiếng: “Lê Lê, câu thứ năm đề trắc nghiệm của cậu đúng mà, sao Hoàng Lão Tà lại đánh sai??”

Tang Lê lấy lại bài thi, so với đáp án đúng trên bảng đen, quả nhiên là bị chấm sai rồi, Dụ Niệm Niệm thì thầm: “Tang Lê, cậu mà thêm được năm điểm nữa chẳng phải sẽ vào được lớp Hỏa tiễn sao?!”

Tang Lê còn đang ngây người chưa kịp mở miệng, Dụ Niệm Niệm vội vàng giơ tay: “Thầy ơi, bài của Tang Lê bị chấm sai rồi ạ! Bài cậu ấy sửa lại là 143 điểm ạ!”
Lời nói của Dụ Niệm Niệm vừa rơi xuống, cả lớp ngẩn ra, Tô Bạch Tình đang nói chuyện phiếm với tổ bên cạnh, nụ cười trên mặt cũng dừng lại.

Mọi người cùng nhất trí động tác quay đầu.

Ánh mắt quét về phía Tang Lê.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp