Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất

CHƯƠNG 5: NƯỚC SÔNG KHÔNG PHẠM NƯỚC GIẾNG


5 tháng

trướctiếp

Kết thúc báo danh, Tang Lê trở về từ trường học.

Buổi chiều sau khi trở về, cô đều sẽ ở trong phòng học bài, hơn 8 giờ tối Tống Thịnh Lan trở về từ tập đoàn để tìm cô nói chuyện phiếm, lúc hỏi đến việc sáng nay Quảng Dã có mang cô đi báo danh hay không, Tang Lê không muốn có thêm mâu thuẫn dư thừa, chỉ gật đầu, nói tất cả đều thuận lợi.

Tống Thịnh Lan biết được cô bị phân đến lớp A8 thì kinh ngạc: “Thế chẳng phải là cùng lớp với Tiểu Dã sao?”

Thì ra việc này không phải do bà ấy sắp xếp, có lẽ là Lâm Kiện nghĩ Tang Lê và Quảng Dã có quen biết từ trước nên phân họ vào cùng một lớp.

Nhưng mà hiện tại Tang Lê cũng không thèm để ý, dù sao họ cũng sẽ không có bất kỳ giao thoa nào, cô chỉ cần có thể yên ổn học tập ở chỗ này là được.

Tống Thịnh Lan đi rồi, Tang Lê khép sách vở lại, chuẩn bị đi tắm rửa một cái.

Bên ngoài sao trời lanh lảnh, cô đi đến ban công thu quần áo của mình vào, lại vừa lúc nhìn thấy Quảng Dã đi ngang qua dưới lầu.

Nam sinh cao gần gần 1m9, ngũ quan lưu loát trở nên mơ hồ trong bóng đêm, anh đang gọi điện thoại: “Ừ, vừa về đến nhà, ngày mai khai giảng.”

Tang Lê nhìn thấy anh gọi điện thoại, giọng điệu ôn hòa, so với bộ dạng quái đản ở trong lớp vào ban ngày thì cứ như hai người khác nhau vậy.

Đầu bên kia điện thoại là ai...

Quảng Dã không nhìn thấy cô, sau đó liền rời đi.

Không phải chuyện liên quan tới mình, cô suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì.

Tang Lê thu quần áo xong, xoay người trở về phòng tắm rửa.

-

Ngày đầu tiên của tháng chín, lớp 12 chính thức mở màn.

Mặt trời vào sáng sớm treo cao, như một chùm tia sáng đánh sâu vào mặt đất, chiếu sáng cả một thành phố.

Lúc này Vân Lăng còn đang là mùa hè, mới sáng sớm mà bên ngoài đã ôi bức, đầy ánh sáng chiếu rọi.

Tang Lê rửa mặt xong, nhìn thấy trên bàn sách đặt lá trà hoa lài, là Tống Thịnh Lan bảo quản gia đưa tới ngày hôm qua.

Mùi hoa lài thơm ngào ngạt thanh mát, cô cúi đầu vuốt ve hộp trà, nhẹ lẩm bẩm: “Mẹ, học kỳ mới bắt đầu rồi, con sẽ nỗ lực học tập.”

Cầm bao lá trà bỏ vào cặp sách, cô đi xuống tầng, một mình ăn xong bữa sáng rồi ra cửa, bác Trương đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Đối phương nói, bình thường Quảng Dã đều tự mình đến trường học, Tang Lê âm thầm thở phào một hơi, nghĩ đến bầu không khí áp lực trên xe ngày hôm qua, cũng may không cần phải cùng anh đi chung thêm lần nào nữa.

Hai mươi phút sau, Tang Lê tới trường học.

Thời gian còn sớm, sau khi cô vào trường, lấy di động ra trộm chụp mấy tấm ảnh rồi gửi cho Từ Hiểu đang ở trong núi, cô ấy nói vẫn luôn muốn nhìn thử.

Tin nhắn của Từ Hiểu rất nhanh đã gửi tới: [Điềm Điềm, tớ thật hâm mộ cậu, trường học ở thành phố lớn cũng quá đẹp rồi, đẹp hơn trường học ở trong núi của chúng ta rất nhiều, cậu nhất định phải học tập thật tốt, cố lên!]

Tang Lê mỉm cười, cất di động đi.

Đi đến lớp, bên trong đã có bốn năm người, còn rất yên tĩnh, cô nhìn thấy Lư Hạ Dương cũng đã tới, đối phương mặc sơ mi trắng, trong trẻo ôn hòa, đang ở trên chỗ ngồi tập trung tinh thần đọc sách.

Quả nhiên vẫn còn khối người chăm chỉ hơn cả cô.

Tang Lê ngồi xuống, cũng lấy ra sách để đọc, sau một hồi lâu, một giọng nữ rơi xuống: “Bạn học…”

Giọng nói đối phương rất nhỏ, kêu hai tiếng Tang Lê mới nghe được, cô khó hiểu quay đầu liền nhìn thấy bên cạnh bàn có một nữ sinh mập mạp đang đứng, cầm cây chổi, mặt lộ vẻ khiếp đảm nhìn mình: “Chào cậu, cậu có thể đứng lên để tớ quét chỗ này không…”

Tang Lê vội đứng dậy, nữ sinh quét xong, nhỏ giọng nói câu cảm ơn với cô, lại cúi đầu tiếp tục quét chỗ khác.

Tang Lê nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của nữ sinh đó, nhịn không được nhìn kỹ lại mình.

Nhìn cô… Rất khủng bố sao…

Tang Lê không nghĩ ra, tiếp tục đọc sách.

Người trong lớp càng ngày càng nhiều, đúng 7 giờ, Dụ Niệm Niệm tới lớp: “Tang Lê, chào buổi sáng, cậu tới sớm thật đó!”

Dụ Niệm Niệm giống như mặt trời nhỏ tràn đầy sức sống, Tang Lê mỉm cười với cô ấy: “Chào buổi sáng.”

Dụ Niệm Niệm ngồi xuống, mở túi đựng đồ ăn sáng ra: “Tang Lê, giữa trưa cậu ăn ở trường học sao?”

“Ừm.”

Thời gian giữa trưa rất ít, cô cũng không có phương tiện để trở về nhà.

“Cậu nói xem, giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm có được không?”

Tang Lê hơi do dự, sau đó cô gật đầu: “Được.”

Từ trước tới này, cô có thói quen một mình ở trường, bà ngoại hy vọng cô làm quen thật nhiều bạn bè, cô cũng muốn thử để bản thân không còn quái gở như vậy, hơn nữa Dụ Niệm Niệm rất dễ ở chung, làm cô nhớ tới Từ Hiểu, cô ấy cũng thoải mái như vậy.

Dụ Niệm Niệm nghe vậy thì vui vẻ đề cử các loại đồ ăn ngon trong và ngoài trường học, cho đến lúc tiết học buổi sáng bắt đầu, học sinh toàn trường hầu như đều đã tới, Tang Lê thoáng nhìn ra phía sau, lại phát hiện vị trí phía sau cô vẫn còn trống không.

Tiếng đọc sách lanh lảnh vang lên, năm phút sau, cửa sau lớp học bị người đẩy ra…

Quảng Dã đi đến.

Anh không mặc đồng phục, thân dưới mặc quần túi hộp màu đen, khí thế lãnh đạm tùy hứng, kết hợp với mặt mày đen kịt, tuy là đến trễ nhưng vẫn không nhanh không chậm.

Mọi người nhìn thấy người đến là anh, yên lặng thu ánh mắt lại, Tang Lê rũ mắt đọc sách, chỉ cảm thấy đối phương đi đến hàng phía sau, ném cặp sách lên mặt bàn.

Ngồi xuống, bắt đầu ngủ.

Rất nhanh sau đó giáo viên ngữ văn tới, bảo tất cả mọi người viết chính tả thơ cổ.

Người xung quanh cũng không dám kêu Quảng Dã dậy.

Tang Lê viết chính tả xong, ngồi thẳng người, ghế dựa không cẩn thận chuyển động, đụng vào cái bàn phía sau.

Mặt sau truyền đến một tiếng "Chậc" rất không kiên nhẫn.

Khủng bố đến mức làm người khác lạnh cả sống lưng.

Tang Lê xấu hổ nói xin lỗi, vài giây sau, phía sau không còn thanh âm nào khác.

Cô dựng thẳng lưng, kéo ghế dựa lên phía trước, hận không thể cách phía sau càng xa càng tốt.

Tiết học buổi sáng kết thúc, trong lớp khôi phục ầm ĩ, có mấy nữ sinh vui cười đùa giỡn đi đến nhà vệ sinh, lúc này Quảng Dã đứng dậy từ mặt bàn, mấy người khác cho rằng do mình làm ồn đến anh nên vội vàng hạ thấp giọng xuống.

Quảng Dã tự mình tỉnh dậy.

Anh tỉnh lại, ngả người dựa vào lưng ghế, xoa xoa sau cổ, từ ngăn kéo lấy ra bình nước khoáng, mở nắp, ngửa đầu rót xuống.

Uống xong nước, anh ném cái chai về phía thùng rác, nhìn về phía Trương Bác Dương, giọng lười biếng nói: “Đợi chút nữa đưa vở ghi chép cho tôi mượn.”

Việc này từ lớp mười một đã bắt đầu, cũng xem như lệ thường, Trương Bác Dương tỏ vẻ không thành vấn đề.

Quảng Dã móc ra một cái tai nghe trong túi mang lên, lại nằm bò xuống bàn ngủ.

-

Một hai tiết khóa buổi sáng, Quảng Dã đều đang ngủ.

Tang Lê ngồi ở hàng phía trước, thậm chí còn không cảm giác được phía sau có người ngồi.

Cô không nghĩ tới người này lại không để giáo viên vào mắt như vậy, ngủ trắng trợn táo bạo như thế.

Nhưng mà cô không rảnh để bận tâm chuyện khác, tiết tấu học tập trên lớp rất nhanh, cô nghe hết sức chăm chú, xuất thần một chút cũng không được.

Lại thêm hai tiết vật lý nữa, chương trình học nửa ngày cuối cùng cũng kết thúc.

Giữa trưa tan học, mọi người thu dọn cặp sách cuồn cuộn rời khỏi lớp, Dụ Niệm Niệm ôm lấy cánh tay Tang Lê: “Đói quá đi mất, Tang Lê, chúng ta đi ăn thôi!”

Cơ thể Tang Lê cứng đờ, theo bản năng muốn bảo trì khoảng cách, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười xán lạn của đối phương, lại ngượng ngùng đẩy cô ấy ra, sau đó cô giống như búp bê em bé bị cô ấy kéo đi.

Nhà ăn trường học tổng cộng có ba tầng, dạng đồ ăn gì cũng có, Tang Lê nhìn đến hoa mắt chóng mặt, trường học trước kia của cô chỉ có thức ăn nhanh đơn giản, rất nhiều món cô cũng chưa từng ăn qua.

Dụ Niệm Niệm đi đến cửa sổ bán mì thịt bò, giữ chặt Tang Lê: “Mì thịt bò này ăn cực kỳ ngon! Cậu có muốn gọi món này không?”

Tang Lê ngẩng đầu nhìn giá cả, do dự nói: “Hay là cậu mua trước đi, tớ lại đi dạo phía trước một lát…”

“Được thôi.”

Năm phút sau, hai người gọi món xong, Dụ Niệm Niệm nhìn thấy Tang Lê mua thức ăn nhanh một mặn một chay: “Tang Lê, chỉ có như vậy mà cậu cũng có thể ăn no sao?”

Tang Lê khép mi: “Tớ cảm thấy như này hẳn là đủ rồi.”

Cô đi dạo một vòng phát hiện thức ăn nhanh là rẻ nhất, như vậy chỉ cần sáu tệ, hơn nữa từ nhỏ lượng cơm của cô đã không lớn, trước kia ở nhà cậu mợ, rất nhiều đồ ăn chỉ để dành cho em họ cô ăn, vì vậy cô tự nhiên cũng ăn rất ít.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Tang Lê nếm đồ ăn, Dụ Niệm Niệm hỏi cô hương vị như thế nào, cô gật đầu: “Ngon lắm, ăn ngon hơn nhà ăn ở trường học trước kia của tớ nhiều.”

“Đây là bởi vì trước khi học kỳ bắt đầu, cuối cùng nhà ăn cũng đổi nhà nhận thầu, cho nên mới có thể ăn ngon như vậy.” Dụ Niệm Niệm hút mì sợi: “Cậu có biết vì sao đổi không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì Quảng Dã.”

“Hả?”

“Ngày đó cậu ta làm ầm ĩ ở nhà ăn, trực tiếp đối chất với người phụ trách nhà ăn, còn xốc cái bàn nữa.”

Tang Lê kinh ngạc: “Cậu ấy quá đáng như vậy sao?”

“Không phải, thật ra nhà thầu trước đây là họ hàng thân thích của lãnh đạo trường, người ta có hậu trường rất cứng, vì vậy đồ ăn vừa đắt vừa khó ăn, có bạn học phản ánh tìm thấy thứ bẩn trong đồ ăn, nhưng trường học đều không thèm để ý. Ngày đó Quảng Dã đưa bạn học kia tới nhà ăn ăn cơm, phát hiện bên trong đồ ăn có cái băng dán cá nhân, Quảng Dã trực tiếp kêu người phụ trách nhà ăn tới, ầm ĩ một hồi, phía bên nhà trường không tránh né được nên mới thay đổi nhà thầu, đây là Quảng Dã vì dân trừ hại.”

Dụ Niệm Niệm miêu tả sinh động như thật cho cô nghe: “Dù sao Quảng Dã là người mà khiến người khác vừa sợ lại vừa thích, cậu ta thường xuyên gây chuyện ở trường học, đánh nhau trốn học đều là chuyện thường ngày.”

“Cậu ấy như vậy… Trường học không xử lý sao?”

“Bình thường mấy chuyện ầm ĩ mà cậu ta gây ra đều là do mẹ cậu ta tới trường học xử lý, nhưng mà tớ ngồi trước bàn cậu ấy, cảm giác cậu ấy không phải loại người như trong miệng người khác đồn thổi.”

Dụ Niệm Niệm nói nhỏ: “Có rất nhiều nữ sinh trong trường học thích cậu ấy, có thể là do bọn họ cảm thấy trở thành bạn gái của Quảng Dã cực kỳ hãnh diện, có điều tớ chưa thấy có nữ sinh nào có thể đi bên cạnh cậu ấy cả, loại con nhà giàu này chắc chắn chướng mắt người bình thường.” ( truyện trên app T𝕪T )

Tang Lê đáp lại một tiếng, cũng không quá để ý, chuyên tâm ăn cơm.

Dụ Niệm Niệm đổi chủ đề: “Tang Lê, vì sao cậu lại chuyển tới Vân Lăng học thế?”

Tang Lê mím môi: “Trường học trước kia của tớ không tốt lắm, cho nên tới bên này để thi đại học.”

“Hóa ra là như vậy, trường học của chúng ta đúng là cũng không tệ lắm, cũng xem như là một trong những trường cấp ba tốt nhất thành phố.”

Tang Lê gật đầu: “Niệm Niệm, cậu có thể cho tớ mượn vở vật lý không? Tớ muốn bổ sung lại kiến thức trước đó.”

“Được chứ, cậu đến chỗ bàn tớ tùy tiện lấy, có điều vở ghi của tớ cũng không có gì, nếu cậu có vấn đề gì liên quan tới vật lý có thể đi hỏi lớp trưởng của chúng ta, chính là Lư Hạ Dương, cậu ấy rất sẵn lòng giải đáp vấn đề cho người khác đó.”

Trong đầu Tang Lên hiện lên dáng vẻ của Lư Hạ Dương: “Cậu ấy học rất giỏi sao?”

“Còn không phải sao, cậu ấy chính là siêu cấp học bá đó.”

Cơm nước xong, Tang Lê đi cất khay đồ ăn cùng Dụ Niệm Niệm, cất xong, Tang Lê đi ra ngoài, bỗng có một nữ sinh bưng khay đồ ăn đi ngang qua trước mặt cô, cách đó không xa có mấy nữ sinh đang kêu cô ta: “Bạch Tình, bên này nè…”

Nữ sinh đáp lại, tùy ý đảo mắt chú ý tới Tang Lê, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt mềm mại dịu dàng của cô, chỉ dừng lại một chút rồi sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Dụ Niệm Niệm ra tới, chú ý tới ánh mắt Tang Lê, liền giới thiệu: “Hẳn là cậu còn không biết, đó là Tô Bạch Tình lớp chúng ta, chủ nhiệm lớp rất thích cậu ta.”

Hóa ra là cùng lớp, khó trách cảm thấy quen mắt…

Chỉ thấy đối phương có vóc dáng cao gầy, vô cùng xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều giống như một công chúa nhỏ.

Tang Lê đáp lại, Dụ Niệm Niệm thì thầm: “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài đi.”

“Được.”

-

Đi ra khỏi nhà ăn, thân là học sinh nội trú, Dụ Niệm Niệm trở về ký túc xá nghỉ trưa, Tang Lê một mình trở lại lớp học.

Giữa trưa học sinh trong lớp không nhiều lắm, cô ở trong lớp làm một ít bài tập, sau đó mệt mỏi thì trực tiếp nằm sấp trên bàn ngủ.

Đến buổi chiều, lại là ba tiết chính khóa cộng thêm một tiết tự học ngữ văn.

Tang Lê phát hiện tiết tấu dạy học ở đây còn nhanh hơn gấp mấy lần trường học ở huyện thành của mình, cô hết sức chăm chú nhưng vẫn có đôi chỗ không theo kịp, chỉ có thể bổ sung nhiều thêm vào tiết sau.

Một ngày cứ như vậy qua đi.

Mấy ngày trước khai giảng, Tang Lê đều đang cố thích ứng.

Ở dưới cường độ học tập cao như vậy, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, đảo mắt đã đến thứ năm.

Buổi chiều tan học, Tang Lê và Dụ Niệm Niệm tạm biệt ở cổng trường, cô một mình ngồi xe trong nhà đi về.

Đi vào cửa chính, quản gia nhìn cô mỉm cười nói: “Cô Tang Lê, phu nhân nói tôi chuyển lời cho cô, đêm nay cùng nhau ăn cơm.”

Đôi mắt Tang Lê sáng lên: “Dì Tống sẽ trở về sớm hơn sao ạ?”

“Đúng vậy, cho nên phải dọn cơm muộn một chút.”

“Dạ, không sao.” Mấy ngày nay cô rất ít khi nhìn thấy Tống Thịnh Lan, công việc của dì ấy rất bận, rất ít trở về ăn cơm tối.

Tang Lê đi làm bài tập trước, lúc sáu giờ rưỡi, quản gia đi lên báo cho cô biết Tống Thịnh Lan đã trở về.

Tang Lê lập tức đi xuống lầu, khi nhìn thấy Tống Thịnh Lan, bà ất cười nắm lấy tay cô: “Hiếm khi có hôm nào dì bận việc xong về sớm như hôm nay, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Tang Lê gật đầu đi về phía nhà ăn, bữa tối phá lệ phong phú, Tang Lê ngồi xuống trước bàn ăn, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng động…

Cô quay đầu lại nhìn.

Thế nhưng là Quảng Dã đi đến.

Đây là lần đầu tiên Tang Lê nhìn thấy anh ở trong bữa tối, đáy mắt lướt qua sự kinh ngạc, Tống Thịnh Lan gọi anh: “Mau đi rửa tay ăn cơm, hôm nay đều làm món cô thích đó.”

Rửa tay xong, Quảng Dã ngồi xuống đối diện Tang Lê, đáy mắt tùy ý quét nhìn cô.

Tang Lê cúi đầu rất nhanh.

Mấy ngày nay hai người gần như không có chút giao lưu nào ở lớp học.

Người khác nhìn vào thì thấy bọn họ xa lạ đến không thể xa lạ hơn, ai lại có thể nghĩ tới bọn họ sẽ ngồi chung một bàn ăn cơm vào buổi tối chứ.

Tống Thịnh Lan múc chén canh xương sườn đặt tới trước mặt Quảng Dã: “Con nói con xem, khuyên can mãi con mới đồng ý về nhà ăn cơm, sau này tan học có thể về sớm một chút hay không hả, Lê Lê đều phải ăn cơm một mình, con cũng trở về cùng ăn cơm với con bé đi.”

Quảng Dã cầm lấy chiếc đũa, lười biếng hỏi lại: “Để con phục vụ sao?”

“… Con nói chuyện kiểu gì vậy hả.”

Quảng Dã lười biếng động đũa, Tống Thịnh Lan xấu hổ gắp đồ ăn cho Tang Lê: “Lê Lê này, ăn nhiều một chút.”

Tang Lê mím môi: “Cảm ơn dì.”

“Hôm nay đi học cảm giác như thế nào? Có quen không?”

“Khá tốt ạ…”

Tống Thịnh Lan quan tâm hỏi han vài câu, sau đó tuyên bố với hai người bọn họ chuyện này: “Ngày mai mẹ phải đi công tác ở nơi khác, có lẽ phải đi rất nhiều nơi, mười ngày nửa tháng kế tiếp mẹ sẽ không ở nhà.”

Tang Lê choáng váng.

Đi công tác?!

Tống Thịnh Lan: “Tiểu Dã, trong khoảng thời gian này mẹ không ở nhà, con nghe lời chút cho mẹ, tập trung vào việc học, vừa vặn hiện tại Lê Lê học cùng lớp với con, con bé có thể thay mẹ giám sát con.”

Quảng Dã cười nhạt: “Thật sự muốn để người sống theo dõi đúng không?”

“Lớp mười hai mẹ cần phải nghiêm khắc với con một chút, còn có một chuyện quan trọng nhất, lái motor thì có thể, nhưng mà không được đi đua xe, con mà dám đua xe mẹ nhất định không tha cho con. Lê Lê cháu nhớ rõ, giúp dì giám sát nó thật kỹ.”

Tang Lê ngẩn ra: “Dạ…”

Quảng Dã cười lạnh, chưa nói cái gì, lùa cơm hai cái liền buông đũa đi lên lầu.

Tống Thịnh Lan bất đắc dĩ thở dài, nhớ lại một chuyện, lấy ra một tấm thẻ đưa cho Tang Lê: “Đúng rồi, mấy ngày nay dì quên đưa cho cháu, đây là tiền tiêu vặt, không phải giữa trưa cháu ăn ở trường học sao, nạp tiền vào thẻ cơm, ngày thường muốn mua cái gì thì mua cái đó.”

Cô hoảng sợ vội vàng từ chối: “Không cần đâu dì, cháu có tiền.”

“Không có gì, cháu cứ nhận lấy, bên trong không có bao nhiêu tiền cả, cháu cứ yên tâm tiêu đi, cháu mà không lấy, dì đi công tác trong lòng cũng không yên tâm.”

Tống Thịnh Lan khăng khăng muốn cho, Tang Lê từ chối không được, cảm ơn tiếp nhận, nghĩ về sau kiếm tiền trả lại: “Cảm ơn dì.”

Tống Thịnh Lan cười: “Đừng khách sáo như thế…”

Cơm nước xong, Tống Thịnh Lan rời đi, tiếp tục đi đến thư phòng làm việc, Tang Lê ăn có hơi no, cho nên đi ra vườn sau tản bộ, thuận tiện thuộc từ đơn.

Tiêu xong thức ăn, Tang Lê trở lại trong nhà, chậm rì rì đi lên lầu, cô cúi đầu nhìn từ đơn, bỗng nhiên trên lầu truyền xuống giọng nam lười nhác: “Chờ tôi ở cửa DN, bây giờ tôi đi qua.”

Cô bỗng chốc ngẩng đầu, nhìn thấy Quảng Dã đang đi từ trên lầu xuống.

Nam sinh mặc quần jean màu đen.

Cô sửng sốt, liền thấy đối phương cắt đứt điện thoại, nhấc lên mí mắt liếc về phía cô, tay đút túi quần đi xuống.

Khí thế áp lực mạnh mẽ tới gần.

Không biết nên chào hỏi như thế nào, Tang Lê không hé răng, thấy anh đến gần, thân mình yên lặng dịch sang bên cạnh, nhường đường cho anh đi trước.

Quảng Dã bước đến cùng tầng bậc thang với cô, bước chân chậm rì rì dừng lại.

Xoay người, ngừng ở trước mặt Tang Lê.

Khoảng cách không đến một mét.

Giống như muốn chặn cô ở trên cầu thang.

Mùi thuốc lá lạnh lẽo xông lên mũi.

Hơi thở hormone mãnh liệt ập vào trước mặt, vóc dáng cô chỉ tới bả vai anh, thân hình mảnh khảnh bị anh âm u bao lại.

Tang Lê bị ép dựa vào tường, cô nuốt nước miếng, đáy mắt bình tĩnh nhìn anh: “Có việc gì sao?”

“Biết bây giờ bản thân đang ở đâu đi.”

Giọng nói nam sinh mang theo cảm giác lạnh lẽo rơi xuống.

Giọng điệu vẫn luôn không tốt.

Tang Lê nghe ra ý tứ trong lời nói, tay cầm quyển từ đơn, ánh sáng nơi đáy mắt khẽ nhúc nhích.

“Những lời này đó của mẹ tôi nói tới nói lui, cậu cũng nghe đi nghe lại nhiều lần rồi.”

Đầu lưỡi Quảng Dã đỡ hàm trên, mắt đen khép hờ, nếp uốn mắt hai mí ép tới rất sâu, thẳng tắp đối diện ánh mắt cô, ném xuống mấy chữ: “Tôi cảnh cáo cậu.”

“Nước sông không phạm nước giếng.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp