Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất

CHƯƠNG 15: ANH ĐÃ BIẾT HẾT TẤT CẢ VỀ CÔ


5 tháng

trướctiếp

 

Sáng sớm, sương mờ tan đi.

Ánh nắng ở phía đông tỏa ra ánh sáng lờ mờ, ánh đèn neon cũng dần mờ nhạt.

Hơn bảy giờ, trong một căn biệt thự bốn tầng, màn cửa đóng kín.

Không để một tia sáng nào chiếu vào, giống như vẫn còn đêm tối.

Trên sô pha, Quảng Dã cong lưng ngồi đó, khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử trước mặt, thao tác tay trên tay cầm chơi game của anh rất nhanh.

Đôi mắt đen láy, hẹp dài của nam sinh phản chiếu ánh sáng của màn hình, vẫn âm trầm, lạnh lùng như vậy, sóng mũi với đường cong tuyệt đẹp, xuống chút nữa chính là cái cằm rắn rỏi, ngũ quan sắc nét, lạnh lùng.

Kẻ địch trong trò chơi đã bị tiêu diệt toàn bộ.

Trên màn hình hiện lên đặc hiệu thông báo chiến thắng.

Rốt cuộc cũng qua được màn đã kẹt bấy lâu.

Nhưng âm thanh ù ù trong tai vẫn cứ không dứt.

Quảng Dã cau mày, tắt máy trò chơi, ném tay cầm chơi game sang một bên, anh quơ lấy bao thuốc lá trên bàn trà nhưng lại dừng lại.

Anh đã hút vài điếu.

Nhưng sự nóng nảy trong lòng trước sau gì cũng không thể giảm bớt được.

Sau đó Quảng Dã ngã người trên sô pha, khẽ xoa tai của mình, nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện lên nội dung cuộc nói chuyện điện thoại giữa anh với Tống Thịnh Lan tối hôm qua, còn có cả dáng vẻ tranh luận với anh của Tang Lê.

Cho nên rốt cuộc ai mới là người mật báo.

Tìm không ra đáp án, Quảng Dã phiền chán mở hai mắt ra, cuối cùng đứng dậy cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Qua một lúc sau, anh tắm xong bước ra ngoài.

Anh mặc đại một cái áo tay ngắn và quần đùi, đi đến trước sô pha, đưa tay cầm di động lên, phát hiện có một tin nhắn của Tống Thịnh Lan vừa gửi đến không lâu: [Hôm nay con cẩn thận trước khi mẹ trở về, nếu con thật sự chọc giận Lê Lê để con bé đi mất, mẹ chắc chắn sẽ tìm con tính sổ.]

Anh xùy một tiếng, dùng đầu lưỡi đẩy đẩy quai hàm, sau một lúc lâu mới đi ra khỏi phòng.

Giờ phút này căn biệt thự rất yên tĩnh, ánh nắng chiếu thẳng vào trong phòng, nhóm  người giúp việc người thì bận tưới hoa, người lại quét dọn vệ sinh, ai nấy đều tự làm công việc của mình.

Quản gia nhìn thấy anh đi đến, kinh ngạc: “Tiểu Dã, chào buổi sáng…”

Quảng Dã hạ giọng đáp lời, đi tới, quản gia hiếm lắm mới thấy anh dậy sớm như vậy: “Hiện tại tôi sẽ đi chuẩn bị bữa sáng cho cậu nhé?”

Thấy anh không trả lời, khuôn mặt nhăn nhó nhìn về phía hộp thuốc mà bà đang cầm trong tay, quản gia thấy vậy thì giải thích: “Cô Tang Lê bị cảm, tôi tìm ít thuốc cho cô bé.”

Tầm mắt anh chợt khựng lại.

“Cảm?”

“Vâng, tối hôm qua không biết cô bé về nhà như thế nào, trên người vừa bẩn vừa ướt, cô bé nói là bị mắc mưa, tôi mới vừa tới phòng cô bé xem tình hình như thế nào mới phát hiện giọng cô bé hơi khàn, nên mới muốn lấy cho cô bé ít thuốc uống.”

Trong đầu Quảng Dã hiện lên vết thương trên đầu gối của cô mà anh nhìn thấy tối qua.

Bị mắc mưa mà đầu gối có thể thành như vậy sao?

“Không phải ngày nào cậu ta cũng được bác Trương đưa đón sao?” Anh làm bộ như tùy ý hỏi.

“Cô Tang Lê không muốn làm phiền tài xế, mỗi ngày đều tự ngồi xe buýt đi ra ngoài.”

Quảng Dã im lặng vài giây, xoay người, mở miệng, giọng điệu không thể hiện cảm xúc gì: “Gọi bác sĩ gia đình lại đây.”

“Hả?” Quản gia sửng sốt.

Chàng trai liếc mắt nhìn bà ấy: “Không nghe thấy sao?”

“Không, để tôi đi liên hệ ngay.”

Mặt trời mọc ở phía tây à? Vậy mà thiếu gia lại quan tâm đến loại chuyện thế này? Không phải tối hôm qua hai người còn cãi nhau sao…

Quản gia kinh ngạc nói thầm, nghe lời đi gọi điện thoại.

-

Cả một đêm, Tang Lê cũng không ngủ được.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Tống Thịnh Lan xong, cô nằm lên giường, cơ thể cảm thấy mệt mỏi, rã rời không muốn nhúc nhích gì cả, nhưng chuyện cô cãi nhau với Quảng Dã còn có cuộc gặp gỡ tối nay ở cổng trường đã khiến lòng dạ cô vô cùng rối bời.

Nửa tỉnh nửa mê, cô nằm mơ thấy rất nhiều chuyện.

Cô mơ thấy cô trở về sống ở nhà mợ, mợ nói bà ta không muốn nuôi dưỡng đứa gánh nặng là cô, chán ghét đuổi cô đi, cô lại mơ thấy cô trở về cái đêm mẹ mất, cô ở trước giường bệnh cầm tay mẹ, cầu xin mẹ đừng bỏ cô lại…

Tang Lê tỉnh dậy trong nước mắt, gối đầu đã thấm ướt một mảng.

Nằm ở trên giường, cô cuộn người lại, tay cô nắm chặt mặt dây chuyền hình hoa lê trên cổ.

Cô mơ mơ màng màng ngủ đến sáng sớm, sau khi tỉnh dậy cô cảm thấy cổ họng mình rất đau, đoán chừng chén canh gừng kia cũng không ngăn được bệnh cảm kéo tới, vừa lúc quản gia đến phòng cô xem thử, thấy vậy liền nói sẽ lấy thuốc cho cô ngay.

Quản gia đi rồi, Tang Lê chống người ngồi dậy, tựa thân vào thành giường.

Giờ phút này bên ngoài cửa sổ sát đất đã không còn vẻ âm u khi trời mưa của tối hôm qua, sắc trời sáng sủa, mấy đám mây trắng như kẹo bông trôi lững lờ trên bầu trời xanh.

Trời quang mây tạnh, nhưng hình như chỉ có thời tiết là trở nên tốt hơn mà thôi…

Tiếng đập cửa vang lên kéo Tang Lê thoát ra khỏi luồng suy nghĩ của bản thân, quản gia đẩy cửa đi vào: “Cô Tang Lê, bác đã gọi cho bác sĩ gia đình, chờ một chút bác sĩ sẽ đến đây khám bệnh cho cháu.”

Chỉ là bệnh vặt không cần làm phiền đến nhiều người như vậy, Tang Lê vội vàng từ chối, nhưng mà quản gia lại lo lắng cho tình trạng của cô, cố ý làm như thế nên cô cũng không có cách nào từ chối nữa.

Qua một lúc sau, bác sĩ đã đến, tiến hành khám bệnh cho cô: “Cảm nhẹ, uống thuốc là sẽ khỏe lại thôi, phải ăn mặc phù hợp với thời tiết, chú ý đừng để bị cảm lại nữa.”

Tang Lê nhẹ giọng đáp lời.

Bác sĩ kê đơn thuốc, Tang Lê đứng dậy tính đi rửa mặt, quản gia chú ý thấy tư thế đi đứng của cô hơi loạng choạng, mới nhìn thấy trên đầu gối cô có dán một miếng băng gạc rướm máu, kêu ai ôi một tiếng: “Cô bé, đầu gối cháu làm sao vậy?”

“Dạ…” Cô không muốn để mọi người lo lắng, chỉ nhẹ giọng nói dối: “Chỉ là không cẩn thận nên bị ngã thôi ạ.”

“Ôi trời, hèn chi tối hôm qua bác thấy cả người cháu đều dính bẩn cả, sao lại không nói với bác tiếng nào thế?”

Quản gia thấy vậy, lại gọi bác sĩ lại đây giúp cô xử lý miệng vết thương.

Bác sĩ đi rồi, quản gia mang bữa sáng đến cho cô, dịu dàng nói: “Cô bé, nghỉ ngơi cho tốt, cần cái gì cứ nói với dì Triệu.”

Tang Lê nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất cảm động.

Thật ra thói quen sớm nhất mà cô đã hình thành từ khi còn nhỏ chính là kiên cường, bởi vì bên cạnh cô đã không còn ai để cô dựa vào nữa.

Cô nhớ rất rõ khi còn bé cô rất gầy, thể chất lại kém, trước kia khi ở nhà mợ, bởi vì đi khám bệnh ở bệnh viện rất phiền toái hơn nữa lại còn tốn nhiều tiền, cho nên mỗi lần cô bị bệnh, mợ đều tự cho cô uống thuốc, có thể không cần đưa cô đi khám bệnh thì sẽ không đưa cô đi.

Khi học tiểu học, có lần cô bị sốt, lúc ấy cô uống thuốc khá lâu nhưng vẫn mãi không hết bệnh, quả thật là khó chịu không chịu nổi, suýt chút nữa là sốt đến mức ngất xỉu, mợ đành phải đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ phê bình mợ không chú ý, tí nữa là chậm trễ trong việc chữa bệnh rồi, sau đó Tang Lê ở lại bệnh viện truyền dịch cả một ngày, mợ vừa thúc giục Tang Tĩnh đem tiền tới vừa hùng hổ mắng cô phiền toái.

Chuyện như vậy có rất nhiều, cho nên Tang Lê đều thầm nghĩ việc của mình thì chính mình làm, cô không muốn phải nhìn sắc mặt của người khác, hoặc là thiếu nợ nhân tình.

Hiện tại cô vào đây ở, không chỉ Tống Thịnh Lan mà tất cả dì giúp việc dường như đều xem cô là người trong nhà, không hề xem thường cô.

Quản gia rời đi, một mình Tang Lê từ từ ăn bữa sáng và uống thuốc.

Người vẫn như cũ vẫn không vực dậy tinh thần nổi.

Nhưng cô không thể để mình tiếp tục xuống tinh thần như vậy nữa, sẽ ảnh hưởng đến việc học tập.

Kiềm nén mọi suy nghĩ lại, Tang Lê cầm cặp xách qua, mở khóa kéo, lấy bài tập ra.

Cả một buổi sáng, cô cố gắng vực dậy tinh thần, tập trung vào việc học tập.

Giữa trưa ngủ một giấc, cô tỉnh lại đi đến trước bàn học rót một ly nước, phát hiện trong ấm nước trống không.

Cô cầm ấm nước, kéo thân người đi ra ngoài, đi đến phòng khách bên ngoài.

Sau buổi trưa, ánh nắng mang màu da cam, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn lát gạch men trên mặt đất, bóng râm di động.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Cô đứng hứng nước đến ngẩn người, trên cầu thang đột nhiên có tiếng động vang lên.

Cô quay đầu lại, giống như là cảnh chiếu lại trong phim điện ảnh, bóng dáng Quảng Dã lại tiến vào tầm nhìn của cô lần nữa.

Đồng thời Quảng Dã cũng nhìn thấy cô, ánh mắt của hai người chạm vào nhau giữa không trung…

Bốn phía im lặng, chỉ còn lại tiếng hoạt động của đồng hồ trên vách tường.

Tí tách.

Ký ức tối hôm qua tua lại như một cuốn phim.

Không đến một giây, Tang Lê im lặng cụp mắt, cầm lấy ấm nước, xoay người rời đi.

Nghiễm nhiên là bộ dạng thờ ơ, tránh đi.

Con người Quảng Dã dường như càng sâu hơn.

Ở cửa biệt thự, bác Trương đã lái xe tới chờ ở trước, rất nhanh Quảng Dã đã đi ra, bác Trương mở cửa xe ở vị trí phó lái, nam sinh nhấc đôi chân dài bước lên ngồi vào trong.

Bác Trương lên xe, cài dây an toàn: “Hôm qua trời mưa, vừa hay hôm nay đến ngọn núi xem thử có cần tu sửa gì không.”

Chiếc xe được lái ra khỏi khu biệt thự.

Bác Trương đánh tay lái, thoáng nhìn sang vẻ mặt âm trầm lạnh lùng của Quảng Dã.

Không cần đoán bác ấy cũng biết nguyên nhân là gì.

Bác ấy mở miệng an ủi: “Tiểu Dã, đừng tức giận, tổng giám đốc Tống chỉ khóa xe cháu tạm thời thôi, bà ấy sao có thể không để cháu chạm vào mô tô được, cũng chỉ vì lo lắng cho an toàn của cháu thôi. Nếu không thì đợi lát nữa chạy đến chỗ trống trải bác đạp ga tăng tốc, để cho cháu hóng gió giải sầu?”

Quảng Dã nhíu đôi lông mày lại, vài giây sau anh thốt ra vài lời từ trong cổ họng: “Không hoàn toàn là chuyện khóa xe.”

“Hả? Vậy còn chuyện gì thế?”

Quảng Dã hạ cửa kính xe xuống, để mặc cho gió thổi vào người, tầm mắt lại nhìn về phía xa xa.

-

Trong biệt thự, Tang Lê cầm ấm nước, trở lại phòng.

Rót nước vào ly, bộ dạng của Quảng Dã vào tối qua khi cãi nhau với cô lại hiện lên giống như bọt nước nổi lên vậy, quấy nhiễu tâm trạng của cô.

Hiện tại cô thầm nghĩ chỉ muốn cách anh thật xa.

Trong cuộc nói chuyện qua điện thoại tối qua với Tống Thịnh Lan, dì ấy không đồng ý với ý tưởng ở ký túc xá của cô, kêu cô đừng suy nghĩ gì cả, chờ dì ấy đi công tác về lại nói sau.

Cuối cùng, Tang Lê khẽ thở dài, ngồi vào bàn học.

Thôi quên đi, trước mắt vẫn lo học tập thôi.

Hiện giờ đầu gối đã bị thương không khiêu vũ được nữa, lúc này cô chỉ có thể làm bài tập về nhà.

Vì thế buổi chiều Tang Lê tiếp tục ở lì trong phòng ngủ.

Vốn cô nghĩ một ngày sẽ trôi qua như thế, nhưng vào tám giờ tối, cô đột nhiên nhận được thông báo từ quản gia…

Tống Thịnh Lan đã trở về.

Tang Lê vẫn còn sửng sờ chưa phản ứng kịp, Tống Thịnh Lan đã đi vào phòng cô.

Người phụ nữ mặc trên người một bộ váy thời trang cao cấp, vô cùng tao nhã, nhìn thấy Tang Lê, bà ấy lập tức tiến lên ôm lấy cô: “Lê Lê…”

Tang Lê bất ngờ, trong lòng tràn đầy sự vui vẻ và nỗi nhung nhớ: “Dì Tống, dì trở về trước thời hạn thế này sao không nói với cháu…”

Tống Thịnh Lan đau lòng gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt Tang Lê ra: “Cháu đã nói đến chuyện muốn dọn ra ngoài rồi, sao dì không vội trở về được chứ? Tối hôm qua nhận được điện thoại của cháu, sáng nay dì đã để những chuyện còn lại cho phó giám đốc xử lý, vội mua vé máy bay về trước.”

Tang Lê không ngờ bản thân lại ảnh hưởng đến công việc của Tống Thịnh Lan: “Dì à, cháu xin lỗi…”

“Không sao đâu, vốn dĩ hai ngày này dì cũng không còn nhiều việc cần làm nữa, còn lại cứ giao cho họ cũng không thành vấn đề, nếu không dì trả lương cao thuê họ đến để làm gì chứ.”

Tang Lê khẽ cong khóe môi, Tống Thịnh Lan kéo cô ngồi xuống giường, đánh giá cô: “Nhìn cháu kìa, mới nửa tháng không gặp sao lại cảm thấy cháu không béo lên được chút nào vậy, vẫn gầy như vậy, dì nghe dì Triệu nói tối hôm qua cháu mắc mưa nên bị cảm, còn bị ngã khiến đầu gối bị thương nữa, sao bác Trương làm gì mà không đi đón cháu.”

Tống Thịnh Lan xem xét vết thương trên đầu gối cô, Tang Lê vội nói không sao: “Không liên quan đến bác Trương, tối hôm qua trên đường về nhà đột nhiên trời lại đổ mưa, hôm nay cháu đã uống thuốc cảm rồi.”

“Mấy ngày này cháu phải nghỉ ngơi cho khỏe, chăm sóc bản thân cho khỏi hẳn, dì sẽ kêu phòng bếp hầm cho cháu mấy món bổ dưỡng, đừng để khi nghỉ đông cháu trở về, bà ngoại cháu phát hiện cháu còn gầy thế này, dì cũng không biết giải thích thế nào đâu.”

Tang Lê ngoan ngoãn gật đầu, hai người tán gẫu thêm vài câu, Tống Thịnh Lan nghĩ đến một chuyện, dịu dàng hỏi: “Lê Lê, tối hôm qua dì và cháu nói chuyện điện thoại xong, dì đã gọi cho Tiểu Dã, dì biết nó đã hiểu lầm cháu.”

Tang Lê khẽ giật mình.

“Ngày hôm qua dì nghe người ta nói nó muốn đi đua xe nên đã khóa xe của nó lại, nó tưởng là do cháu báo với dì thế nên mới gây phiền toái cho cháu.”

Tống Thịnh Lan cảm thấy rất áy náy: “Thật ngại quá Lê Lê à, tính tình thằng nhóc này khó chịu như vậy đó, chỉ trách dì và chú Quảng của cháu đã làm hư nó từ nhỏ, cứ để nó làm việc theo ý mình, không biết tôn trọng người khác, đợi lát nữa dì nhất định sẽ phê bình nó, cháu đừng để trong lòng nhé.”

Tống Thịnh Lan buông tiếng thở dài: “Khó trách đang êm đẹp cháu lại đột nhiên nói muốn dọn ra ngoài, nhất định là đã chịu oan ức rồi, đều do dì không dạy dỗ nó tốt.”

Tang Lê lắc đầu, khẽ động đôi môi đỏ mọng: “Dì à, không liên quan đến dì, chủ yếu là cháu cảm thấy… Cháu ở nhà này sẽ ảnh hưởng đến Quảng Dã.”

Mặc dù cô rất biết ơn khi có người cung cấp chỗ ăn, ở cho cô, nhưng cô không phải là người không có chí khí đến mức biết rõ người ta đã chán ghét mình mà vẫn còn cố tình ở lại.

Tống Thịnh Lan vội hỏi: “Cháu không cần lo về nó, nếu lần sau nó còn dám nói lung tung thì cháu cứ nói cho dì biết, dì sẽ dạy dỗ lại nó, dù sao dì cũng không đồng ý để cháu đến ký túc xá ở, điều kiện ở trường học kém hơn ở trong nhà rất nhiều, vào đó còn phải đối mặt với mối quan hệ mới nữa, hơn nữa dì cũng đã đồng ý với bà ngoại của cháu là phải chăm sóc cháu thật tốt, nếu như cháu đi thì sao dì có thể yên tâm được?”

Đúng vậy, chỗ ở chỉ là lựa chọn dựa theo cảm tính, hiện tại ở trường học cô gặp phải phiền phức như vậy, nếu dọn vào ký túc xá có lẽ cô sẽ trở nên tứ cố vô thân hơn…

“Ở trong lòng dì, cháu chính là một thành viên trong gia đình, dì đã yêu thương cháu như con gái của mình rồi.” Tống Thịnh Lan khẽ xoa đầu Tang Lê: “Sau này cho dù ai bắt nạt cháu, dì đều sẽ có mặt, cháu cứ ngoan ngoãn nghe lời, yên tâm ở lại đây, biết không?”

Tang Lê nghe thấy vậy, trong lòng mềm nhũn, đầu hàng trước lời nói của bà ấy, đôi mắt cô ửng đỏ, cô không muốn làm Tống Thịnh Lan lo lắng thêm bèn khẽ gật đầu: “Cháu biết rồi thưa dì.”

Tống Thịnh Lan nở nụ cười ôm lấy cô: “Yên tâm đi, dì sẽ làm chỗ dựa cho cháu.”

Tang Lê ôm lại bà ấy: “Dạ…”

Sau khi trò chuyện xong, Tống Thịnh Lan kêu cô buổi tối nên nghỉ ngơi sớm một chút rồi rời đi.

Đi ra khỏi phòng Tang Lê, bà ấy lên tầng ba.

Phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, đốt hương liệu, Tống Thịnh Lan mệt mỏi ngồi xuống sô pha, hỏi quản gia đang đốt hương: “Tiểu Dã đâu?”

“Buổi chiều cậu ấy lên trên ngọn núi, hiện tại đã về rồi.”

Nghĩ đến thằng con của mình, Tống Thịnh Lan lại đau đầu, thở dài một hơi, rũ vai: “Bác đi gọi nó đến đây.”

“Vâng.”

Quản gia đi lên lầu, gõ cửa phòng anh.

Trong phòng, Quảng Dã ngồi trên sô pha, cúi đầu nhìn điện thoại di động.

“Tiểu Dã, bà chủ đã trở về, bà ấy đang tìm cậu.”

Tay Quảng Dã khẽ khựng lại, hai giây sau anh bình tĩnh trả lời: “Tôi biết rồi.”

Năm phút sau, Tống Thịnh Lan đang ngâm trà, nhìn thấy Quảng Dã đẩy cửa bước vào.

Tống Thịnh Lan uống một ngụm trà, sụt sịt nói với anh: “Mẹ khóa xe con lại, con định cắt đứt quan hệ mẹ con với mẹ sao, không thèm đến gặp mẹ.”

Nam sinh đi vào phòng, mở miệng: “Cũng không đến mức đó, dù sao con vẫn muốn lấy lại xe của mình.”

Tống Thịnh Lan tức giận đến mức bật cười: “Mẹ con đi công tác hơn nửa tháng mới về, con lại chỉ nhớ thương chiếc xe của mình? Mẹ thấy con đừng mong nó trở về nữa.”

Quảng Dã đi đến cạnh bà ấy, không thèm quan tâm nói: “Bả vai mẹ vẫn cần chứ.”

Nhiều năm qua Tống Thịnh Lan đều bị viêm quanh khớp vai.

Tống Thịnh Lan khẽ hừ một tiếng, bóp bóp bả vai, Quảng Dã cà lơ phất phơ đứng dậy đi đến ngăn tủ lấy thuốc, rồi quay lại mát xa cho bà ấy.

Tuy rằng tịch thu xe của anh nhưng Tống Thịnh Lan biết trong lòng anh dù vẫn còn thấy khó chịu nhưng vẫn để người mẹ này ở trong lòng.

Mát xa xong, Quảng Dã ngồi vào ghế sô pha bên cạnh: “Đỡ hơn chưa?”

“Con đừng tưởng là mát xa cho mẹ vài cái là mẹ sẽ phê bình con ít đi.” Trong lòng Tống Thịnh Lan cảm thấy thoải mái đôi phần, nhưng vẫn tức giận quở mắng anh: “Trước đó mẹ đã nói với con như thế nào? Bảo con không được bắt nạt Lê Lê, con thì hay rồi, bản thân mình làm sai trước, còn chưa phân rõ xanh đỏ đen trắng đã đi tìm người ta tính sổ!”

Quảng Dã khẽ hừ: “Mẹ để cậu ta giám sát con, người đầu tiên con nghi ngờ tất nhiên là cậu ta rồi?”

“Nếu Lê Lê thật sự muốn mách tội con, đoán chừng xe của con đã bị khóa lại từ sớm rồi.”

“Cho nên ngày hôm qua rốt cuộc là ai đã nói cho mẹ biết?”

Tống Thịnh Lan sao lại không biết trong đầu anh nghĩ gì, trừng mắt nhìn anh: “Mẹ cảnh cáo con, nếu còn muốn đụng đến xe của mình thì biết điều lại cho mẹ, ai nói cho mẹ biết không quan trọng, dù sao chắc chắn không phải Tang Lê là được rồi, lần sau con nhất định không được nghĩ oan cho người ta như vậy.”

Nam sinh im lặng không lên tiếng.

Tầm mắt của anh chuyển sang nhìn làn khói đang bốc lên trên ấm trà, hầu kết hơi nhấp nhô, làm như tùy ý hỏi ra nghi vấn vẫn luôn xoay quanh trong đầu anh: “Mẹ của Tang Lê… có phải là đã mất rồi đúng không?”

Tay cầm chén trà của Tống Thịnh Lan khẽ khựng lại: “Sao con lại biết?”

Quảng Dã không nói gì.

Tống Thịnh Lan rót một chén trà cho mình, lời đã đến bên miệng lại vòng trở lại, bà ấy suy nghĩ một lát thấy chuyện này cũng không cần phải giấu diếm nữa: “Đúng vậy, mẹ của Tang Lê chính là trợ lý trước đó của mẹ, Tang Tĩnh, trước kia con cũng từng gặp cô ấy, cô ấy từng dẫn con đi khu vui chơi, tóc ngắn ngủn, người rất gầy, nói chuyện cũng rất dịu dàng, con có ấn tượng gì không?”

Quảng Dã nhớ lại, anh mang máng nhớ lại người này.

Lúc ấy là khi anh học tiểu học, ban đầu Tống Thịnh Lan đã nói ngày đó sẽ dẫn anh đi khu vui chơi nhưng lại có việc đột xuất, sau đó có một dì xuất hiện chơi với anh cả ngày, còn mua cho anh rất nhiều đồ vặt, anh cảm thấy rất vui.

Sau đó khi lớn lên, anh đã gặp lại Tang Tĩnh khi bà ấy được Tống Thịnh Lan gọi đến nhà ăn cơm, quan hệ của hai người phụ nữ vô cùng hòa hợp, mỗi khi Tang Tĩnh nhìn anh đều cười rất dịu dàng.

Không ngờ bà ấy chính là mẹ của Tang Lê.

Tống Thịnh Lan thở dài: “Nửa năm trước cô ấy đã qua đời, ung thư dạ dày thời kỳ cuối.”

Đồng tử Quảng Dã mở to.

Nửa năm trước, vậy không phải là mới qua đời không bao lâu…

Ý thức được trước đó anh năm lần bảy lượt lấy chuyện của mẹ của cô ra nói, Quảng Dã ý thức được điều gì đó, đôi lông mày cau lại.

“Thật ra Lê Lê là một cô bé rất đáng thương, nhà cũ của con bé ở một vùng núi nghèo khó phía bên kia Đài Thông, gia đình cũng rất nghèo, từ nhỏ bị dì Tang Tĩnh gửi nuôi ở nhà mợ, sau khi dì Tang Tĩnh qua đời, mợ Tang Lê không muốn nuôi con bé nữa, cho nên dẫn con bé quăng trở về vùng núi, thậm chí con bé còn không được đi học, cho nên mẹ mới dẫn con bé về nhà, muốn để con bé đi học ở Vân Lăng rồi còn thi đại học.”

Những điều này Tống Thịnh Lan vốn không định nói cho Quảng Dã biết, nếu chuyện này để nhiều người biết được, Tang Lê sẽ cảm thấy rất khổ sở, nhưng hiện tại bà ấy cảm thấy để Quảng Dã biết được nguyên nhân bà ấy lựa chọn giúp đỡ Tang Lê là điều cần thiết.

“Dì Tang Tĩnh từng có ơn rất lớn với mẹ…” Tống Thịnh Lan dường như nghĩ đến điều gì, buông tiếng thở dài: “Tóm lại cô ấy chỉ có một đứa con gái là Lê Lê, hiện tại cô ấy đã mất rồi, mẹ phải giúp đỡ quan tâm con bé mới được.”

Quảng Dã rũ mắt hỏi: “Mẹ của Tang Lê họ Tang, vậy ba của cậu ta đâu.”

“Ba con bé?” Tống Thịnh Lan xua tay: “Ba của con bé chính là một người đàn ông không chịu trách nhiệm, Tang Lê vừa sinh ra ông ta đã bỏ chạy.”

Quảng Dã ngước mắt nhìn Tống Thịnh Lan.

“Người đàn ông kia là một người trọng nam khinh nữ, trong lòng chỉ muốn có con trai, nhìn thấy Tang Tĩnh sinh một đứa con gái đã vội vàng đòi ly hôn, sống với người phụ nữ khác, cho nên từ nhỏ Lê Lê không có ba, mẹ của con bé cũng không ở bên cạnh, người duy nhất yêu thương con bé chỉ có bà ngoại.”

Tống Thịnh Lan nhìn vào đôi mắt Quảng Dã: “Từ nhỏ Lê Lê đã sớm chịu đau khổ, đó là chuyện người bình thường không thể cảm nhận được.”

Cuối cùng, Quảng Dã lên lầu trở về phòng.

Ngồi xuống sô pha, anh vuốt vuốt di động của mình, con ngươi sâu thẳm của anh được lấp đầy bởi bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ sát đất.

Trong đầu anh không nhịn được nghĩ đến lúc trước.

Khó trách trước đó anh trêu chọc di động cô cũ nát, cô nói có thể có một cái di động đã là không tồi rồi, hơn nữa lần đó ở tiệm trà sữa, người khác kêu cô mời, cô lại lén nhìn ví tiền của mình, khuôn mặt lộ vẻ khó xử.

Thì ra gia đình của cô lại như vậy.

“Mẹ đưa Lê Lê đến học ở Vân Lăng, con bé vô cùng biết ơn, ở nhà lại cẩn thận hết mức, sợ gây thêm phiền phức cho người khác, con nói ngày hôm qua con hiểu lầm con bé như vậy, đương nhiên là con bé muốn dọn ra ngoài rồi, không dám ở lại nhà chúng ta nữa.”

Câu cuối của Tống Thịnh Lan lại quanh quẩn bên tai anh.

Quảng Dã nhìn ra bên ngoài, đôi mắt anh đen kịt không rõ anh đang nghĩ gì, cứ thế im lặng thật lâu.

-

Tang Lê không biết giữa Tống Thịnh Lan và Quảng Dã còn có một cuộc trò chuyện như vậy.

Buổi tối, cô làm bài tập xong, vì thân thể cảm thấy mệt mỏi nên phải đi nghỉ sớm.

Ngày hôm sau, khi ngủ dậy cô cảm thấy bệnh cảm của mình đã đỡ hơn rất nhiều, hầu như không còn triệu chứng gì nữa.

Giữa trưa, Tống Thịnh Lan đưa cô ra ngoài ăn cơm, Tống Thịnh Lan nói lúc trước bận quá cũng chưa có thời gian rảnh để dẫn cô ra ngoài, hai người ăn cơm tại một nhà hàng cao cấp theo phong cách châu Âu, lo lắng đến việc đầu gối Tang Lê đang bị thương, Tống Thịnh Lan bèn đưa cô cùng đi làm đồ gốm thủ công và bánh ngọt.

Buổi vui chơi cùng Tống Thịnh Lan ngày hôm nay cũng chính là thời gian mà Tang Lê cảm thấy thoải mái nhất trong tuần này.

Chạng vạng hai người về đến nhà, Tống Thịnh Lan và cô ăn tối ở nhà, quản gia nói buổi chiều Quảng Dã đã ra ngoài rồi, hiện tại không có ở nhà.

Không có anh cũng rất tốt, Tang Lê cũng đỡ cảm thấy xấu hổ.

Sau khi ăn cơm tối xong, cô trở lại phòng mình, tiếp tục học bài.

Cuối tuần cứ như vậy mà trôi qua.

Hôm sau, lại đón chào một tuần mới.

Vào sáng thứ hai, Tống Thịnh Lan đã dặn dò bác Trương tiếp tục đưa đón cô.

Xe chạy về phía mặt trời mọc, Tang Lê nhìn quãng đường đến trường quen thuộc ngoài cửa sổ, khuôn mặt được ánh nắng chiếu vào, nhưng trong lòng cô vẫn u ám như cũ.

Nghĩ lại đêm đó, nhóm của Trạm Thiến Tuyết chặn cô ở cổng trường, nghĩ đến hôm nay quay trở lại trường học nhìn thấy mấy người đó, tâm trạng của cô trở nên chán nản hơn.

Trong lúc nhất thời, cô lại không muốn đi học.

Cô không muốn đối mặt với những địch ý này, không phải là cô sợ hãi mà bởi vì không biết chống lại như thế nào.

Ngày hôm qua, cô vẫn do dự mãi, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp để nói với Tống Thịnh Lan, cô vẫn không muốn gây thêm phiền toái cho người khác.

Tang Lê cúi đầu nhìn miệng vết thương đã kết vảy trên tay, buông tiếng thở dài, dằn suy nghĩ lại rồi bắt đầu học từ mới.

Nửa tiếng sau, xe đã đến trường.

Tang Lê vừa đi lên tòa nhà giảng dạy, vừa nhìn vào cuốn từ vựng, vài tiếng cười đùa từ cầu thang phía trước truyền đến…

“Chị Tuyết, tối thứ sáu tuần trước cậu và bạn trai của mình ngọt quá đó nha! Anh ta bảo vệ cậu ghê cơ!”

“Chứ lại không à, A Bân kia đã theo đuổi Thiến Tuyết bao lâu nay, anh ta đã nói nếu ở trường học có ai dám bắt nạt Thiến Tuyết, anh ta sẽ kiếm người đó…”

“Cậu không đi, không biết đêm đó vui như thế nào đâu, để tớ xem cái con nhỏ kia còn dám kiêu ngạo không.”

Tang Lê nghe thấy tiếng nói thì ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại là đám người mà cô đang muốn tránh kia.

Mấy nữ sinh đang nói chuyện phiếm ở hành lang, không ngờ lại nhìn thấy Tang Lê...

Trên người nữ sinh mặc áo sơ mi trắng và váy đồng phục, khuôn mặt trái xoan trắng nõn hơi gầy, khẽ kéo cái chân phải đang bị thương của mình, cả người trắng như phát sáng.

“Ái chà, nhân vật chính đến rồi kìa.”

Tiếng cười châm chọc của Kha Phỉ vang lên.

Tang Lê nghe vậy, bước chân hơi khựng lại, sau đó tiếp tục lên lầu, rũ mi cụp mắt không nhìn mấy cô ấy, xoay người đi vào phòng học.

Kha Phỉ kinh ngạc cười: “Tớ còn tưởng cậu ta sẽ lại đây mắng chúng ta mấy câu chứ, vậy mà lại không nói lời nào, lá gan nhỏ thế cơ à?”

“Ha ha ha, đã bị cảnh cáo như vậy sao cậu ta không sợ được?”

Một nữ sinh khác cười nói: “Xem ra thứ sáu tuần trước các cậu đã dạy dỗ cậu ta, giờ thì biết điều hơn rồi.”

“Quả nhiên Thiến Tuyết trâu bò nha, giải quyết nợ nần giúp Bạch Tình và Kha Phỉ, đúng là quá đã mà.”

Trạm Thiến Tuyết nghe vậy, đôi môi đỏ mọng cong lên.

Tuy bề ngoài Tang Lê yếu đuối, yên tĩnh nhưng trên thực tế trong xương cốt của cậu ta vô cùng thanh cao và kiêu ngạo, thứ cô ta ghét nhất chính là thứ này.

Cô ta muốn cho Tang Lê biết, chọc tới cô ta thì sẽ có kết cục như thế nào.

Mấy người tán gẫu xong, cười nói trở về lớp.

Đi ngang qua Tang Lê, các cô vứt cho cô một ánh mắt khinh thường, giống như là kẻ chiến thắng đạp lên doanh địa của người thất bại vậy, vênh váo vô cùng.

Tang Lê nắm chặt bút, kiềm nén tâm trạng của mình.

Mấy người họ đi rồi, bên cạnh có một ánh mắt lâu lâu lại nhìn về phía Tang Lê, giống như là đang lén quan sát cô.

Cô nghi hoặc quay đầu nhìn sang, nhìn thấy bên kia chỉ có Lữ Nguyệt.

Lữ Nguyệt cúi đầu đọc sách, hoàn toàn không chú ý đến cô.

Chắc là ảo giác…

Tang Lê thu hồi tầm mắt, tiếp tục đọc sách.

Qua một lát, Dụ Niệm Niệm đến lớp, tinh thần phấn khởi chào hỏi với Tang Lê, Tang Lê che giấu tâm tình, mỉm cười đáp lại cô ấy.

Vào tiết đọc bài đầu giờ, Tang Lê lấy sách vở ra.

Lúc này, cửa lớp bị đẩy ra.

Tang Lê ngẩng đầu nhìn thấy Quảng Dã.

Nam sinh mặc trên người bộ đồng phục xanh trắng, nút cổ áo lại bị cởi ra, một đầu tóc đen, bộ dạng lạnh lùng.

Đi ngang qua bàn cô, anh rũ mi, con ngươi đen như mực nhìn xuống.

Tang Lê đối diện với ánh mắt của anh.

Cô bình tĩnh dời mắt đi trước.

Anh đi đến phía sau, Tang Lê nghe thấy âm thanh ghế ngồi bị kéo ra ma sát với mặt đất, một mùi hương bạc hà mát lạnh thoang thoảng bên cạnh cô, lấp đầy tất cả cảm quan của cô. 

Tang Lê rũ mắt, xích ghế ngồi lên trước một chút.

Vì Tống Thịnh Lan, cô không quan tâm đến chuyện tối thứ sáu nữa.

Hiện giờ, cô biết anh đang chán ghét cô, cô cũng chỉ muốn cách xa loại công tử ngang ngược, thô bạo như anh, làm như vậy trong lòng anh thì thoải mái mà cô cũng tự tại.

Phía sau, Quảng Dã đã ngồi xuống, sau đó nằm úp sấp ngủ mất, không ai quản anh.

Tiết đọc bài đầu giờ kết thúc, lớp học lại trở nên ồn ào lần nữa.

Sau khi Quảng Dã tỉnh lại, anh và Trương Bác Dương đứng dậy đi ra khỏi lớp học, Nhiếp Văn nghe thấy cũng đi tới, cười cười ôm bả vai anh: “A Dã, sáng nay cậu không đi mô tô thì đến trường như thế nào?”

Quảng Dã liếc mắt nhìn cậu ta: “Sao, cậu muốn cho tôi mượn xe à?”

“Nếu bị dì Tống biết thì xong đời tôi, tôi nghe nói sáng nay cậu đi xe đạp tới, tôi còn tưởng cậu định lái siêu xe đến chứ, vậy thì rất oách nha.”

Nam sinh còn dài giọng hỏi lại: “Sao cậu không nói là đi trực thăng tới càng oách hơn đi?”

“Trực thăng nhà cậu có, nhưng quan trọng là trường học không có sân bay nha ha ha ha.”

Trương Bác Dương ở bên cạnh khó hiểu hỏi: “A Dã, cậu… xe mô tô của cậu đâu?”

“Có người lén nói cậu ấy muốn đi đua xe, mẹ của cậu ấy khóa xe cậu ấy lại rồi.” Nhiếp Văn nhìn về phía Quảng Dã: “Cậu còn chưa bắt được tên mật báo ngu ngốc kia à? Ai lại có lá gan lớn như vậy?”

Khi họ đang nói chuyện, lại bắt gặp Tang Lê từ phòng đun nước sôi đi ra.

Nhiếp Văn thấy cô thì nhướng mày: “Tang Lê, chào buổi sáng.”

Tang Lê hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cậu ta, tuần trước Nhiếp Văn đã giải thích giúp cô ở lớp học, cô vẫn rất cảm kích cậu ta, lễ phép đáp lại: “Chào cậu.”

Cảm nhận được một ánh mắt với cảm giác tồn tại mạnh mẽ đang nhìn mình, cô không ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đó mà là rời đi ngay.

Nhiếp Văn cười nhạo: “Bạn học mới đúng thật là lạnh lùng.”

Đôi mắt đen nhánh của Quảng Dã nhìn thẳng về phía trước, không nói lời nào.

Sau một lúc lâu chuông vang lên, tiết học đầu tiên bắt đầu, Lôi Đan bước vào lớp học, bà ấy thông báo chuyện của lớp trước: “Trong tuần này trường vẫn tiếp tục việc đánh giá văn hóa lớp, mọi người phải tiếp tục chú ý kỷ luật của lớp học, ngày mai trường học sẽ sắp xếp việc tổng vệ sinh, lớp phó lao động sắp xếp thêm vài bạn học để dọn dẹp vào ngày mai.”

Lớp phó lao động đáp lời.

“Sau đó tuần này lớp chúng ta phải làm báo bảng mới, sáng thứ sáu sẽ kiểm tra, Lâm Hân, báo bảng lần này của lớp chúng ta đến lượt ai làm đây?”

Chuyện làm báo bảng của lớp đều do một tổ gồm năm học sinh thay phiên nhau mà làm, ủy viên tuyên truyền Cao Tân Nhã đứng dậy, lật xem sổ điểm danh, nói: “Lần này là bạn học có số từ 41 đến 43 và thêm bạn học số một và hai, chính là Hứa Minh Hạnh, Quảng Dã, Tang Lê, An Triết, Trương Bác Dương.”

Dụ Niệm Niệm kinh ngạc: “Đúng là khéo thật, ba người các cậu đúng lúc bị chia thành một tổ?”

Tang Lê nghe vậy, trái tim khẽ trầm xuống.

Đây là kết quả do chỗ ngồi của cô và Quảng Dã gần nhau tạo nên, làm cái gì cũng đều dễ bị phân vào một nhóm…

Lôi Đan nói: “Chủ đề của báo bảng lần này là văn hóa nơi trường học, Minh Hạnh em làm nhóm trưởng, năm người các em tự phân công nhau, chỉ cần làm đại một cái là được rồi, cấp ba rồi các em không cần tốn nhiều công sức. Được rồi, chúng ta bắt đầu xem xét lại bài kiểm tra…”

Lớp học tiếp tục.

Sau khi tan học, Tang Lê đang ngồi ghi chép bài, Hứa Minh Hạnh đi tới, nói với Tang Lê và người ngồi ở bàn phía sau cô: “Có phải chúng ta nên bàn bạc phân công làm báo bảng không? Thứ năm là phải hoàn thành rồi.”

Tang Lê đồng ý, Trương Bác Dương cũng nói có thể, Hứa Minh Hạnh bèn kêu An Triết lại đây.

“Vậy chúng ta phân một người tra tư liệu, hai người viết bảng, hai người vẽ tranh, thế nào?”

Hứa Minh Hạnh đề nghị, mọi người đều tỏ vẻ đồng ý, An Triết nói cậu ta không biết vẽ tranh, cũng không biết viết bảng, mà chỉ tra tư liệu, Hứa Minh Hạnh viết chữ rất đẹp nên tất nhiên cô ấy sẽ nhận phần viết bảng, Trương Bác Dương cũng nói cậu ta sẽ viết bảng.

Hứa Minh Hạnh: “Tang Lê, vậy cậu có thể phụ trách phần vẽ tranh không?”

Tang Lê: “Được, để tớ thử xem, không quá khó chắc là được.”

“Sẽ không quá khó đâu, vậy…”

Hứa Minh Hạnh do dự nhìn về người cuối cùng.

Quảng Dã tựa lưng vào ghế ngồi, đang chơi trò chơi, không nói chuyện.

Ai dám sai vị này đi làm việc chứ…

Trương Bác Dương thấy vậy đứng ra nói cậu ta cũng có thể hỗ trợ vẽ tranh, cũng tương đương với việc ôm chuyện của Quảng Dã vào người.

“Buổi trưa hôm nay tớ sẽ tìm kiếm vài ví dụ đơn giản, đến lúc đó tôi sẽ gửi cho Tang Lê trước, hôm nay cậu có thể bắt đầu vẽ luôn.” An Triết nói.

Tang Lê gật đầu: “Được.”

-

Sau khi phân công nhiệm vụ làm báo bảng xong, bốn người lập một group nhỏ để tiện cho việc thảo luận.

Hết bốn tiết học buổi sáng, buổi trưa Tang Lê và Dụ Niệm Niệm vẫn ra ngoài ăn cơm, cơm nước xong, Dụ Niệm Niệm đề nghị đi đến quán cà phê học bài, Tang Lê không muốn quay về lớp học một mình nên cũng đi cùng cô ấy.

Thưởng thức đồ uống, Dụ Niệm Niệm và Tang Lê tán gẫu mấy chuyện thú vị vào cuối tuần, Tang Lê chỉ im lặng lắng nghe, ngẫu nhiên cũng cười khẽ phụ họa.

Dụ Niệm Niệm nói xong, cảm thấy cảm xúc của Tang Lê hơi thờ ơ: “Lê Lê, có phải hôm nay tâm trạng của cậu không tốt không? Cảm giác cả buổi sáng cậu cũng không nói chuyện gì cả, không phải là tớ làm sai cái gì chứ, cậu không muốn để ý đến tớ nữa à?”

“Sao như vậy được, có lẽ là do tối qua tớ không ngủ được…”

Cô không muốn để Dụ Niệm Niệm biết chuyện đã xảy ra vào tối thứ sáu, nếu cô ấy biết chắc chắn sẽ tức giận tìm mấy người kia tính sổ, đến lúc đó nếu Dụ Niệm Niệm bị người ở ngoài trước bắt nạt thì làm sao bây giờ, Tang Lê muốn cố hết sức, không để bất cứ ai bị kéo xuống nước.

Người lòng dạ đơn thuần như Dụ Niệm Niệm cũng không nghĩ nhiều, tươi cười rạng rỡ: “Vậy đợi lát nữa cậu tranh thủ ngủ bù đi, như vậy buổi chiều mới có tinh thần được.”

“Ừ.”

Gần hai giờ chiều, hai người trở lại trường học.

Tiết thứ ba là học thể dục.

Hôm nay Dụ Niệm Niệm phụ trách thu dọn dụng cụ, vì Tang Lê bị thương ở đầu gối, Dụ Niệm Niệm không đi chơi cùng người khác mà chỉ ngồi dưới tàng cây nói chuyện với Tang Lê.

Lúc gần tan học, Dụ Niệm Niệm gom bóng xong, kêu Tang Lê ngồi đó, một mình cô ấy đi đến phòng thiết bị.

Giao nộp bóng xong đi ra, cô ấy thấy có một người đang đứng trước cửa…

Lữ Nguyệt.

Lữ Nguyệt nhìn thấy cô ấy, đôi mắt sáng lên.

Dụ Niệm Niệm hơi sửng sốt, trong lòng khẽ hừ một tiếng, giả vờ như không nhìn thấy cô ấy, nhưng Lữ Nguyệt lại vội vàng gọi cô ấy lại: “Niệm Niệm…”

Dụ Niệm Niệm thở hắt ra, không tình nguyện quay đầu lại, giọng điệu thờ ơ: “Chuyện gì?”

Lữ Nguyệt đuổi theo, khẽ hỏi: “Niệm Niệm, tớ chỉ muốn hỏi… Tang Lê có ổn không?”

“Hiện tại cậu lại muốn quan tâm cậu ấy? Không phải trước đó cậu tránh cậu ấy rất xa sao?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Xin lỗi, tớ biết đều là do tớ sai…”

Bỗng nhiên, tất cả áy náy trong lòng Lữ Nguyệt đều bị lời nói của Dụ Niệm Niệm khuấy động: “Tớ thật sự rất lo lắng cho Tang Lê, tối thứ sáu tớ nhìn thấy ở ngoài trường học Tang Lê bị đám người Trạm Thiến Tuyết chặn đường, trong lòng tớ…”

Dụ Niệm Niệm hoảng sợ, cắt ngang lời của cô ấy: “Chặn đường?”

Năm phút sau, tiếng chuông tan học vang lên.

Bên cạnh sân thể dục, Tang Lê đang đợi Dụ Niệm Niệm nhưng mãi mà chưa thấy cô ấy quay lại, trong lòng cảm thấy nghi ngờ.

Sau một lúc lâu, Dụ Niệm Niệm xuất hiện trong tầm nhìn của cô, đối phương đi tới, Tang Lê khó hiểu: “Cậu đi đâu vậy, sao lại lâu thế?”

Tang Lê vừa dứt lời, lại hứng lấy sự chất vấn đầy tức giận của Dụ Niệm Niệm: “Tang Lê, vì sao cậu bị Trạm Thiến Tuyết bắt nạt như vậy mà không nói gì?”

Tang Lê mơ hồ: “Cái gì…”

“Lữ Nguyệt đã nói cho tớ biết rồi, tối thứ sáu cậu bị đám Trạm Thiến Tuyết chặn ngoài cổng trường!”

Thật ra Lữ Nguyệt biết chuyện tối thứ sáu là vì lúc đó cô ấy đang đi theo sau Tang Lê, ngoài ý muốn lại trở thành nhân chứng trông thấy mọi chuyện.

Sáng thứ sáu tuần trước, sau khi Dụ Niệm Niệm mắng Lữ Nguyệt, cô ấy thầm hận bản thân mình vì nhát gan, sợ phiền phức mà làm tổn thương một cô gái lương thiện dũng cảm như Tang Lê, cho nên vào buổi tối, sau khi lớp Hỏa Tiễn của Tang Lê kết thúc, Lữ Nguyệt muốn đi tìm Tang Lê để nói lời xin lỗi, ai ngờ lại đụng trúng việc này.

Lúc ấy, Lữ Nguyệt trốn trong chỗ tối không dám tiến lên giúp đỡ cô, cho đến khi người nhà đến đón cô ấy, cô ấy vẫn không thể giáp mặt nói chuyện với Tang Lê, sáng nay đến lớp, cô ấy cảm thấy rất áy náy, không dám đối mặt với Tang Lê, nhưng nhìn thấy đầu gối Tang Lê bị thương cô ấy lại càng lo lắng hơn, rốt cuộc không nhịn được nữa, cô ấy đã nhờ Dụ Niệm Niệm thay mặt cô ấy xin lỗi Tang Lê.

Dụ Niệm Niệm nói khó trách cô ấy cảm giác tâm trạng hôm nay của Tang Lê không đúng lắm, thì ra là thật sự đã xảy ra chuyện rồi, chỉ là cô không muốn để cô ấy biết, sợ liên lụy đến cô ấy.

Dụ Niệm Niệm biết Tang Lê rất lương thiện, nghĩ đến Trạm Thiến Tuyết, trong lòng cô ấy hừng hực lửa giận: “Tớ cứ nghĩ trải qua chuyện dọn dẹp khu đất hoang bọn họ sẽ không dám làm gì nữa chứ, không ngờ bọn họ lại làm cho mọi việc trầm trọng hơn, không thuận theo thì không buông tha, chúng ta phải đi báo với cô chủ nhiệm, không thể nhịn được nữa, lúc trước việc quét dọn đất hoang đúng là họ có lý, nhưng chuyện này bọn họ trốn không thoát đâu!”

Dụ Niệm Niệm hỏi, bọn họ không giải quyết được Trạm Thiến Tuyết, vậy thì để cô giáo xử lý?

Tang Lê nghe vậy, mấy giây sau mới nói: “Được.”

Có lẽ lúc này đây, giáo viên chủ nhiệm sẽ không giống như trước kia, bà ấy sẽ không đứng về phía các cô ta nữa, cô sẽ nhận được sự bảo vệ…

Rất nhanh, hai nữ sinh đã xuất hiện trong văn phòng trường.

Sau khi biết được mọi việc, vẻ mặt Lôi Đan lộ vẻ ngạc nhiên: “Còn có chuyện này nữa sao?”

Dụ Niệm Niệm vì bảo vệ Lữ Nguyệt nên không nói đến chuyện của cô ấy, nói một cách chắc chắn, Tang Lê cũng kể rõ tình hình hôm đó, không giấu diếm chuyện gì.

Lôi Đan nghe xong, cũng không tỏ thái độ gì: “Để cô kêu mấy bạn ấy tới đây.”

Bà ấy nhờ người gọi Trạm Thiến Tuyết, Kha Phỉ và Juna có mặt trong tối hôm đó tới.

Trong lòng ba người họ thắc mắc đi vào văn phòng, nhìn thấy Tang Lê và Dụ Niệm Niệm đang trừng mắt nhìn họ, nháy mắt họ đoán được lý do, trong lòng hơi kích động.

Lôi Đan hỏi: “Tối thứ sáu tuần trước có phải mấy em và mấy nam sinh ở trường khác chặn Tang Lê ngoài cổng trường, bắt nạt em ấy không?”

Trong mắt mấy người họ nhanh chóng lóe lên gợn sóng, nhưng Trạm Thiến Tuyết đã sớm nói dối thành thói vội vàng phủ nhận: “Tối thứ sáu tuần trước đúng là chúng em có gặp Tang Lê ở ngoài cổng trường, nhưng không có bắt nạt cậu ta, chỉ nói với cậu ta mấy câu thôi.”

Kha Phỉ hùa theo: “Đúng đó cô, chúng em không có…”

“Các cậu còn giả ngu? Rõ ràng còn động thủ xô Tang Lê!” Dụ Niệm Niệm chán nản.

Kha Phỉ: “Cậu nhìn thấy sao?”

Khóe môi Dụ Niệm Niệm giật giật: “Có bạn học khác thấy được, hơn nữa Tang Lê là người trong cuộc, đầu gối cậu ấy bị thương chính là chứng cứ.”

Thấy bộ dạng Dụ Niệm Niệm giấu diếm, Kha Phỉ mỉm cười cắn ngược lại cô ấy: “Bạn học khác là ai vậy? Sao lại không tới tố giác? Nói không chừng là không có người này đâu, cậu và Tang Lê chơi thân với nhau, có thể là hai người thông đồng nói xấu bọn tôi.”

“Vì sao tôi phải nói xấu mấy cậu chứ?”

“Chúng tôi làm sao mà biết được.”

Trạm Thiến Tuyết bình tĩnh nhìn về phía Lôi Đan: “Cô à, chúng em quả thật là có mâu thuẫn với Tang Lê, vì chuyện quét dọn khu đất hoang vào tuần trước Kha Phỉ bị phê bình, trong lòng chúng em có hơi khó chịu, cho nên lúc gặp Tang Lê bèn cãi nhau vài câu với cậu ta, nhưng hoàn toàn không động tay, đêm đó mưa rất to, đầu gối của cậu ta có thể là do cậu ta bất cẩn té bị thương, sao lại đổ tại chúng em chứ?”

Tang Lê thấy bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng của bọn họ, đôi mắt lạnh như băng: “Các cậu dám làm mà không dám nhận?”

“Không phải chúng tôi làm vì sao chúng tôi phải thừa nhận?” Trạm Thiến Tuyết cũng giận tái mặt: “Cô chủ nhiệm, nếu các cậu ấy lại nói xấu em lần nữa, em sẽ gọi điện thoại cho mẹ em ngay để mẹ em đến xử lý.”

Lôi Đan nghe thấy thế, hoảng hốt vội vàng cắt đứt trận tranh cãi: “Được rồi đừng ồn ào nữa, chỉ chút chuyện nhỏ sao lại làm to lên làm gì?”

Lôi Đan suy nghĩ một lát, khẽ thì thầm với Tang Lê và Dụ Niệm Niệm: “Chuyện ở ngoài trường cô không theo dõi được, cũng không quản được, các em cứ khăng khăng nói có bạn học nhìn thấy tận mắt, là người nào, không thì phải có ảnh chụp hoặc video để chứng minh mọi chuyện là sự thật, nếu không cô không thể chỉ nghe lời nói một phía từ các em, cô không thể thiên vị bên nào cả đúng không?”

Chủ nhiệm lớp nhìn ba người Trạm Thiến Tuyết, tức giận trách mắng: “Các em cũng có vấn đề, đang yên đang lành sao lại đi cãi nhau với bạn học làm gì? Còn đi chung với nam sinh trường khác nữa chứ, cho dù có động thủ hay không cũng là không đúng, lần sau không được phép như vậy nữa, phải sống hòa hợp với bạn học chứ.”

Lôi Đan yêu cầu mấy người Trạm Thiến Tuyết xin lỗi Tang Lê, vẻ mặt mấy người họ không lộ cảm xúc gì nghe theo, sau đó Lôi Đan dịu dàng khuyên giải, an ủi: “Bạn học với nhau có mâu thuẫn là chuyện bình thường, nhưng hiện tại đã là cấp ba rồi, học tập là quan trọng nhất. Đặc biệt là em, Tang Lê, em vừa mới chuyển tới nữa.”

Tang Lê rũ mi, đôi mắt ảm đạm: “Em biết rồi ạ.”

Nói với nhau thêm vài câu, Lôi Đan còn phải đi họp: “Các em đi về lớp trước đi.”

Mấy người đi ra khỏi văn phòng, vẻ mặt dịu ngoan của mấy người Trạm Thiến Tuyết nháy mắt trở nên u ám, liếc mắt nhìn về phía Tang Lê.

Dụ Niệm Niệm trừng mắt nhìn lại: “Các cậu muốn làm gì? Lại trả thù à?”

Tang Lê cũng không sợ, đối mắt với bọn họ, vài giây sau Trạm Thiến Tuyết cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Hai nữ sinh khác cũng vội vàng đuổi theo.

Một nhóm nữ sinh hội họp ở đầu cầu thang: “Không có chuyện gì chứ, Lôi Đan tìm mấy cậu làm gì thế?”

Juna nhỏ giọng kể lại chuyện vừa rồi: “Hù chết tớ, suýt chút nữa đã bị cô chủ nhiệm phát hiện.”

“Cô chủ nhiệm có nói gì không?”

“Không, chỉ là phê bình bằng miệng thôi.”

“Ái chà, cô chủ nhiệm dù biết cũng không nói gì đâu.” Có nữ sinh trấn an: “Bà ấy là dì của Kha Phỉ, hơn nữa chị Tuyết cũng có mối quan hệ, chắc chắn cô chủ nhiệm sẽ không quản đâu.”

Kha Phỉ vẫn thấy tim đập nhanh như cũ: “Dì tớ chưa nói gì, nhưng tớ chỉ sợ dì ấy nói cho ba mẹ tớ biết tớ chơi với đám nam sinh trường khác, nếu như bị phát hiện là tớ tiêu đời luôn.”

Cô ta nắm chặt tay Trạm Thiến Tuyết: “Thiến Tuyết, không thì bỏ qua đi, tạm thời chúng ta buông tha cho Tang Lê đi? Không thể lại gây chuyện nữa.”

Kha Phỉ thuộc loại miệng cọp gan thỏ, mấy lần trước cô ta dám táo tợn như thế là vì có quyền trong tay, đối phó với Tang Lê xem như là danh chính ngôn thuận, nhưng việc chặn người ở ngoài trường nói thế nào cũng không đúng được.

Tô Bạch Tình đang yên lặng lắng nghe bên cạnh bỗng bật cười: “Tang Lê chỉ mới báo với giáo viên mà cậu đã sợ như vậy? Vậy không phải là cậu ta đã thành công rồi sao?”

Kha Phỉ chột dạ phản bác: “Ai sợ chứ, chờ sau này tớ sẽ xử lý cậu ta.”

Tô Bạch Tình chậm rãi giẫm giẫm lên bậc thang, giọng điệu êm dịu: “Thật ra cậu ta không có chứng cứ, sợ gì chứ?”

Trạm Thiến Tuyết không nói gì, Tô Bạch Tình mỉm cười tự lẩm bẩm một mình: “Còn nói lá gan Tang Lê nhỏ, xem ra cậu ta không sợ hãi chút nào, quay đi đã báo với giáo viên rồi, còn khó đối phó hơn Lữ Nguyệt nữa, chiêu này của mấy cậu vô dụng rồi.”

Trạm Thiến Tuyết nghe vậy, bàn tay dần dần nắm chặt lại.

Mấy người họ đi lên lầu.

Một bên khác, tâm trạng Dụ Niệm Niệm rầu rĩ, sợ quay về lớp nhìn thấy mấy người kia lại nhịn không được mà cãi nhau với họ, bèn kéo Tang Lê xuống lầu đi dạo siêu thị.

“Cứ nghĩ có thể dạy cho bọn họ một bài học thích đáng, chỉ là sao cô chủ nhiệm chỉ phê bình mấy câu cho xong chuyện vậy? Sao lại thiên vị bọn họ như thế chứ?”

Mua một chai nước lạnh xong, Dụ Niệm Niệm tu ùng ục, muốn dập tắt ngọn lửa đang cháy trong lòng.

Rời khỏi siêu thị, cơn giận của Dụ Niệm Niệm vẫn chưa nguôi, thấy Tang Lê không nói tiếng nào, hỏi cô vì sao lại bình tĩnh như vậy.

Bên tai Tang Lê là tiếng ve sầu kêu râm ran, sau một lúc lâu cô mới nhìn về Dụ Niệm Niệm đang hừng hực lửa giận, xót xa cong môi: “Tớ là người đầu tiên báo với cô chủ nhiệm sao?”

Dụ Niệm Niệm nghẹn lời.

Nếu báo với giáo viên có tác dụng, vậy vì sao Lữ Nguyệt không chọn phương án này? Sao mấy người Trạm Thiến Tuyết có thể ngang ngược đến hôm nay?

Tang Lê chỉ biết, cô không phải là người đầu tiên, đoán chừng cũng không phải là người cuối cùng.

Hơn nữa, gia đình Trạm Thiến Tuyết cũng có danh tiếng ở đây, trước đó có thể Lôi Đan đã từng xử lý chuyện như thế này, biết trước kết quả nên chỉ có thể lựa chọn dàn xếp mọi chuyện mà thôi.

Mặt khác, Lữ Nguyệt không muốn ra làm chứng, là vì tự bảo vệ mình, cô có thể hiểu được, không phải người bị hại nào cũng đều phải dũng cảm.

Ngoài ra, gần đây trường đang bình chọn lớp văn hóa, nếu trong lớp xảy ra chuyện gì, trường học truy cứu xuống dưới, Lôi Đan thân là chủ nhiệm phải chịu trách nhiệm cho việc đó, đến lúc đó không được vẻ vang mà đoán chừng bà ấy còn bị phạt nữa, loại chuyện như thế nếu có thể dàn xếp được thì liền giải quyết ngầm với nhau.

Nghe Tang Lê nói xong ba điểm này, Dụ Niệm Niệm á khẩu không trả lời được, tầm mắt của Tang Lê nhìn về con cò trắng đang đứng trên mặt hồ, nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, loại chuyện thế này không phải là tớ chưa từng trải qua.”

“Ý cậu là gì…”

Tang Lê thổ lộ với Dụ Niệm Niệm từ khi còn học cấp hai cô đã bị bạo lực học đường, lúc ấy thành tích của cô rất tốt, vẻ ngoài xinh đẹp lại còn biết khiêu vũ, đã khiến một nhóm nữ sinh ghen tị, có một nam sinh thích cô, sau khi bị cô từ chối đã thẹn quá hóa giận, nhóm của họ bắt đầu lấy thân thế nghèo khó của cô để sỉ nhục cô.

Cô cũng từng báo chuyện này cho giáo viên, giáo viên gọi ba mẹ lên nhưng mợ cô nhận được chút bồi thường của gia đình đối phương, đã thay cô lựa chọn hòa giải và tha thứ, còn nói chuyện thay đối phương kêu Tang Lê đừng gây chuyện nữa.

Nhưng thật ra hoàn toàn không có cái gọi là hòa giải, cho đến khi tốt nghiệp cấp hai, cô vẫn bị nhóm người kia khi dễ và cô lập với nhiều cách thức khác nhau.

Sao cô lại không muốn dũng cảm phản kháng lại chứ, giống như là nữ chính đầy khí chất trong phim truyền hình vậy, nhưng cô chỉ là người bình thường, không cha không mẹ, lại bị gửi nuôi đến một thành phố xa lạ, bất đắc dĩ cô phải nhẫn nhịn, chịu đựng, đó là lựa chọn không thể khác được.

Dụ Niệm Niệm biết chuyện thời cấp hai của Tang Lê, trong lòng vừa xót xa vừa tức giận, lời an ủi cũng bỗng trở nên yếu ớt hơn: “Lê Lê, khi đó không có tớ ở đó, nếu tớ có mặt, tớ chắc chắn sẽ bảo vệ cậu.”

Tang Lê thấy mũi mình cay cay, cô cố cong môi: “Không sao, không phải hiện tại tớ đã gặp được cậu rồi sao?”

Thời điểm đó cô bơ vơ một mình không nơi nương tựa, mà hiện giờ, ít nhất là cô có một người bạn kiên trì đứng về phía mình, cô cảm thấy bản thân thực sự hạnh phúc.

“Nếu đám Trạm Thiến Tuyết còn bắt nạt cậu, chúng ta cứ báo cho cô chủ nhiệm tiếp, cậu thử để dì cậu ra mặt xem sao?” Dụ Niệm Niệm thì thầm.

Tang Lê gật đầu, nếu mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, cô sẽ tìm Tống Thịnh Lan.

Đi siêu thị xong, hai người trở lại lớp học.

Nhìn thấy bộ dạng bình an vô sự của đám Trạm Thiến Tuyết, Dụ Niệm Niệm vẫn còn tức giận, buồn bực nằm úp sấp lên bàn, không có tâm trạng nghe bài giảng.

Chạng vạng tan học, Tang Lê nhận được ví dụ về báo bảng do An Triết gửi, cô nói với Dụ Niệm Niệm: “Cậu đi về trước đi, tớ phải ở lại lớp vẽ báo bảng rồi sẽ về nhà ngay, tối nay lớp Hỏa Tiễn không học.”

“Không cần tớ ở lại cùng cậu sao?”

“Không sao đâu, không phải cậu phải về ký túc xá tắm rửa gội đầu sao? Hôm nay có nhiều bài tập lắm đấy.”

“Được rồi.”

“Tang Lê, cậu… cậu cần tớ giúp không?” Trương Bác Dương hỏi.

Sau khi hai người bàn bạc, Tang Lê quyết định sẽ vẽ hầu hết các phần của bức tranh, còn lại một vài chi tiết để lại cho Trương Bác Dương vẽ vào ngày mai.

“Vậy chúng tớ đi.. đi trước đây.”

“Được.”

Trương Bác Dương đứng dậy, Quảng Dã ở bên cạnh cũng cầm túi đứng dậy theo.

Tang Lê đứng ở lối cửa nhỏ, anh đi lướt ngang qua cô.

Mùi bạc hà và mùi thơm của cam quýt hoa lê đan vào nhau trong không trung.

Tang Lê cụp mắt, không nhìn anh.

Nhiếp Văn đi đến, ba người rời khỏi phòng học.

Đi xuống cầu thang, Trương Bác Dương nhìn Dụ Niệm Niệm ở đi một mình ở đằng trước, buồn bực không vui.

Khuôn mặt Trương Bác Dương lộ vẻ do dự, một lúc lâu sau, Quảng Dã mở miệng, giọng điệu kéo dài: “Quan tâm thì tiến lên đi.”

Nhiếp Văn đi ở chính giữa nghe thấy vậy thì cười cười ôm bả vai Trương Bác Dương: “Cậu cứ trực tiếp gọi người đến rồi đi cùng nhau thôi.”

Bị chọc trúng tâm tư, mặt Trương Bác Dương đỏ rần lên, gọi Dụ Niệm Niệm, đối phương quay đầu lại nhìn bọn họ, thả chậm bước chân, cúi đầu nghiêm mặt hỏi cậu ta có chuyện gì, Trương Bác Dương lo lắng: “Dụ Niệm Niệm, cậu làm sao vậy, tâm trạng không… không tốt à? Tớ thấy cả tiết học cậu đều nằm úp sấp trên bàn, có phải gặp… gặp chuyện không vui không?”

“Không phải tớ không vui, mà tớ đang tức giận.”

Dụ Niệm Niệm xé một viên kẹo chocolate bỏ vào trong miệng, cắn thật mạnh: “Bọn người Trạm Thiến Tuyết đúng là quá ghê tởm, ghê tởm đến cùng cực.”

Trương Bác Dương: “Bọn họ bắt nạt cậu?”

“Không phải tớ, là Tang Lê, tối thứ sáu tuần trước mấy cậu ta chặn cậu ấy ở ngoài trường học!”

Trương Bác Dương: “Hả?”

Giọng điệu tức giận của Dụ Niệm Niệm truyền vào trong tai Quảng Dã.

Con ngươi đen như mực của nam sinh chợt dao động.

Nhiếp Văn nghe thấy vậy cau mày hỏi lại: “Là sao?”

“Chiều thứ sáu tuần vừa rồi chúng ta nói chuyện thay cho Lê Lê, trong lòng bọn họ lại ghi hận cậu ấy, không phải Trạm Thiến Tuyết thường xuyên chơi với đám người ngoài trường sao, tối hôm đó Tang Lê học bồi dưỡng xong, bọn họ bèn chặn Tang Lê lại không cho cậu ấy đi, còn mắng cậu ấy rất khó nghe, còn động thủ đánh Tang Lê nữa chứ.”

Nhiếp Văn nghe thấy thì khiếp sợ: “Mẹ nó chứ, mấy người họ ở cổng Giang Vọng mà có lá gan lớn như vậy sao?”

Nhiếp Văn nhìn về phía Quảng Dã: “Bạn trai của Trạm Thiến Tuyết không phải là A Bân của trường trung cấp nghề sao? Giúp người mà mẹ nó không có ranh giới, thậm chí còn đánh hội đồng một bạn nữ, vậy mà Trạm Thiến Tuyết lại dám kêu đám côn đồ đó đối phó Tang Lê?”

Tối đó đầu gối của Tang Lê bị thương, lời quản gia nói về việc toàn thân cô rất nhếch nhác khi về đến nhà hiện lên trong đầu anh.

Khuôn mặt Quảng Dã trầm xuống đáy cốc.

Thì ra cô hoàn toàn không nói thật…

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp