Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất

CHƯƠNG 14: TRONG ĐẦU CHỈ TOÀN LÀ CÔ


5 tháng

trướctiếp

 

Chân trời phía xa vang lên vài tiếng sấm, mây đen giăng kín bầu trời. 

Con đường bên ngoài trường học, ánh sáng của đèn đường bị lá cây che khuất, xung quanh có mấy học sinh qua lại thưa thớt, mấy chiếc moto cũng không thu hút được mấy người chú ý tới. 

Trạm Thiến Tuyết vừa dứt lời thì có một tên nam sinh trông như tên du côn ôm lấy cô ta từ sau lưng, nhìn về phía Tang Lê, đã biết còn cố hỏi: "Em yêu, cô gái này là ai vậy?"

Trạm Thiến Tuyết mỉm cười với mấy tên nam sinh xung quanh: "Giới thiệu với mọi người, đây là bạn học mới chuyển tới lớp của em, Tang Lê, quan hệ giữa hai chúng em rất tốt đó."

“Hả, vậy thì phải làm quen một chút chứ.”

Nhìn theo hướng phát ra tiếng cười khinh miệt của đám người, đèn xe cố ý chiếu thẳng vào mặt Tang Lê, nữ sinh bị đèn chiếu chói mắt lông mi khẽ rung. 

Tang Lê lẻ loi một mình đứng đó, như một chú dê nhỏ phải đối diện với một bầy sói. 

Biết rõ mình không phải là đối thủ của bọn họ, cô quay người muốn đi nhưng lại bị một tên trong số đó đạp chân ga đuổi kịp, chặn trước mặt cô. 

Trạm Thiến Tuyết xuống xe, đi tới trước mặt Tang Lê: "Sao đi vội thế? Không muốn tâm sự chút sao?"

Tang Lê nắm chặt cán dù, ngước đôi mắt trong như nước lên nhìn bọn họ: "Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?"

Kha Phỉ mỉa mai: "Ai ui, bây giờ mới biết sợ à?"

Bạn học cùng lớp tên Juna đứng bên cạnh cũng cười: "Đúng đó Tang Lê, buổi chiều hôm nay có nhiều người bảo vệ cậu như vậy, bây giờ đứng trước mặt chúng tôi không phải nên kiêu ngạo sao?"

Nhìn đám người đang làm chuyện xấu nhưng vẫn còn kiêu ngạo này, Tang Lê tức đến bật cười: "Mấy người đã làm gì trong lòng mấy người rõ nhất, dùng thủ đoạn dơ bẩn này để đối phó với tôi, hình như mấy người rất đắc ý hơn tôi nữa thì phải."

Kha Phỉ trợn mắt nhìn cô: "Cậu vẫn còn mạnh miệng đúng không?"

Tang Lê quay đầu nhìn cô ta: "Lớp trưởng trực nhật, chẳng lẽ chuyện bên ngoài trường cậu cũng muốn quản sao?"

"Cậu!"

Câu nói của Tang Lê sắc bén như lưỡi dao, mặt Kha Phỉ cứng đờ, Trạm Thiến Tuyết lạnh mặt, ngay sau đó cô ta đẩy mạnh Tang Lê sang bên cạnh: "Con mẹ nó ai cho cậu lá gan đó hả?"

Tang Lê không đứng vững, ngã xuống đất, đầu gối đập xuống mặt đường, truyền tới đau đớn. 

Đám người xung quanh đều bật cười, Tang Lê chật vật đứng lên, hốc mắt khô khốc, cô lặng lẽ ngước mắt nhìn về phía mấy nữ sinh, không nhịn được mở miệng chất vấn: "Rốt cuộc tôi đã đắc tội gì mấy cậu? Bắt đầu từ tiệm trà sữa đầu tuần, sau đó mấy người cứ như tâm thần kiếm chuyện với tôi hết lần này đến lần khác!"

Trạm Thiến Tuyết bật cười: "Cướp mất vị trí của Bạch Tình trong lớp hỏa tiễn, thích tỏ vẻ làm người tốt, trong lòng cậu không đếm qua sao? Mà lại nói đến ai làm ra mấy chuyện dơ bẩn, cậu còn hơn mấy người chúng tôi nhiều, đi khắp nơi quyến rũ đàn ông, lại có Quảng Dã làm chỗ dựa?"

Quảng Dã gì chứ...

Thấy ánh mắt Tang Lê mờ mịt, Juna cười cười: "Tang Lê, cậu mau nói cho bọn tôi biết thủ đoạn cậu dùng để quyến rũ Quảng Dã đi, cách khiến Quảng Dã bảo vệ cậu như vậy?"

Trạm Thiến Tuyết nắm chặt tay áo Tang Lê, kéo cô lại gần mình: "Tôi nói cho cậu biết, chỉ có người như Bạch Tình của chúng tôi mới xứng với Quảng Dã, còn cậu thì về mà xem lại bản mình đi."

Trạm Thiến Tuyết nhìn cô nói với vẻ đầy tự hào: "Hôm nay xem như cảnh cáo, lần sau nếu cậu thấy tôi thì trốn xa ra xa chút, nếu mà để tôi nhìn thấy cậu vẫn còn lượn lờ trước mặt bọn tôi thì lần sau tôi không ngại chơi vui vẻ với cậu đâu."

Tang Lê nhìn chằm chằm cô ta, bạn trai Trạm Thiến Tuyết dơ tay đẩy cô một cái: "Mấy câu bạn gái tao nói, mày nhớ kỹ cho tao."

Lực tay tên này rất lớn, Tang Lê bị đẩy một cái ngã xuống đất. 

Cảm giác đau đớn lan ra khắp toàn thân. 

"Được rồi, chúng ta đi thôi, đừng ở đây lãng phí thời gian."

Trạm Thiến Tuyết nhàn nhã mở miệng, cô ta leo lên xe moto, động cơ xe khởi động, nghênh ngang rời đi.

Tang Lê nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, chống đỡ cơ thể chậm rãi đứng lên, bàn tay và đầu gối đã rách da chảy máu, cả người toàn là bùn đất. 

Xung quanh có mấy bạn học đi ngang qua, thấy cô vô cùng chật vật, tưởng cô vừa mới ngã đồng cảm lên tiếng hỏi thăm: "Bạn học, cậu không sao chứ?"

Tang Lê cúi gằm mặt, giọng nói nhẹ nhàng: "Không có gì đâu..."

Kéo quay cặp sách vừa mới bị tuột lên, lưng Tang Lê hơi cong, cô lảo đảo đi lên phía trước.

Tiếng sấm lại vang lên, mưa rơi xuống đỉnh đầu. 

Mưa mùa hè đến nhanh đi cũng nhanh, mấy nhánh cây bên đường bị gió thổi lay động dữ dội.

Tang Lê giơ dù lên, cơn gió mang theo hơi lạnh phả vào người, thổi qua đầu gối đang chảy máu, buốt đến tận xương. 

Cô cắn răng nhịn đau, bước từng bước đến trạm xe buýt.

-

Mưa rơi xối xả như trút nước.

Cả thành phố chìm trong u ám hỗn loạn. 

Nửa tiếng sau, cuối cùng Tang Lê cũng đã về tới biệt thự.

Quản gia đang chờ cô về, bà nhìn thấy cô mới đi tới sân trước, đã vội vàng đi tới chào cô: "Cô Tang Lê, cuối cùng cháu cũng về rồi, trời hôm nay mưa to quá."

Quản gia dẫn cô đi tới cửa trước, cầm lấy dù của Tang Lê, lúc bà ấy nhìn thấy cơ thể cô được ánh sáng vàng cam chiếu tới, hơi giật mình. 

Quần áo cả người cô đều bẩn thỉu, ướt sũng, mái tóc đen nhỏ nước, sắc mặt trắng bệch. 

"Ôi trời ơi cô bé à, sao cháu lại thành ra thế này?!"

Tang Lê lắc đầu, cúi đầu xuống: "Cháu không sao, chỉ là bị dính mưa chút thôi ạ."

"Sao không để bác Trương đến đón cháu, dầm mưa như thế rất dễ bị cảm." Quản gia lo lắng nói: "Cháu chờ một chút, bác đi lấy khăn lông khô cho cháu lau."

"Không cần đâu ạ, cháu về phòng tắm nước ấm là được rồi ạ..."

Tang Lê cúi đầu, giọng nói trầm thấp như đáy cốc, quản gia lần đầu thấy bộ dạng này của cô, kinh ngạc nhưng cũng không tốt hỏi nhiều: "Vậy cháu về phòng tắm nhanh nên, bác đi nấu canh gừng cho cháu."

Tang Lê nhẹ giọng nói cám ơn, kéo cơ thể nặng nề của mình lên lầu. 

Trở lại phòng ngủ, cô để cặp sách xuống, cầm lấy quần áo đi về phía phòng tắm. 

Bật đèn lên, tấm gương trong phòng phản chiếu rõ bộ dạng chật vật lúc này của cô. 

Tang Lê cúi đầu, kéo khoá xuống, chịu đựng cơn đau từ lòng bàn tay đang chảy máu, chậm rãi cởi cái váy dính đầy bụi bẩn. 

Cô nhớ rất rõ hồi cấp hai, cô cũng có một cái váy dài màu hồng rất đẹp, đó là chiếc váy mẹ cô đến cửa hàng lớn mua cho cô. 

Vì lúc còn bé nhà nghèo, nên cô ăn mặc rất mộc mạc giản dị, đó cũng là lần đầu tiên cô có một chiếc váy đẹp như thế. 

Sinh nhật năm đó, cô vô cùng vui vẻ mặc chiếc váy cô đã trân tàng hồi lâu váy trường học, nhưng ở lớp có mấy bạn học không ưa gì cô nên đã nhốt cô vào nhà vệ sinh, dội nước lau sàn lên đầu cô, còn cầm kéo cắt váy của cô. 

"Nhà mày nghèo như thế, sao có thể có chiếc váy đẹp như vậy chứ, chắc là đồ mày ăn trộm phải không!"

“Đúng đó, mày nghĩ rằng mặc váy công chúa vào thì sẽ trở thành công chúa sao, cái loại vừa nghèo vừa bị cha bỏ thì làm gì xứng…” 

Mấy người vây quanh cô, giọng nói mỉa mai chói tai như đao.

Ngày đó Tang Lê co quắp ở nơi hẻo lánh đó yên lặng khóc, cô gọi điện thoại cho bà ngoại, khóc hỏi tại sao lại có nhiều người ghét cô như vậy, có phải cô đã làm gì sai khiến mọi người ghét không, nếu không phải thế thì tại sao cha lại không cần cô…

Từng chuyện từng chuyện trong quá khứ cứ lởn vởn trong tâm trí cô.

Tang Lê lấy lại tinh thần, dụi dụi hai mắt, mở vòi hoa sen lên, tùy ý để nước dội từ trên đỉnh đầu xuống. 

...... ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nửa tiếng sau, Tang Lê tắm xong.

Thay quần áo xong, cô vịn tường bước ra khỏi phòng tắm, cúi người nhìn mảng da trầy xước trên đùi, dòng máu nóng vẫn chưa ngừng chảy, nhìn thấy đã biết rất đau. 

Phòng cô không có hộp y tế, chỉ có thể ra ngoài lấy. 

Chậm rãi bước tới cửa, Tang Lê mở cửa phòng đã thấy cảnh gừng và thuốc cảm của quản gia đã chuẩn bị. 

Để mấy thứ này vào trong phòng, cô đi tới phòng khách. 

Quản gia nói trong phòng khách có hộp y tế, cô không muốn làm phiền người khác nên tự mình tìm trong ngăn kéo, cuối cùng cũng tìm thấy.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up! 

Lấy bông băng với nước khử trùng bên trong ra, lúc cô đang định đi, thì nghe thấy tiếng bước chân ở đầu cầu thang đằng sau. 

Cô quay đầu lại ——

Quảng Dã lọt vào tầm mắt.

Chàng trai bước từ trên lầu xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng cô.

Hình như anh đang có chuyện tìm cô, trực tiếp bước tới chỗ cô, lạnh lùng mở miệng nói: "Về rồi à?"

Dựa theo tính cách thường ngày, khi ở biệt thự anh rất coi thường cô. 

Lời này nghe có chút kỳ lạ, cô lặng lẽ giấu đồ đang cầm ra sau lưng, cánh môi khẽ động: "Có chuyện gì sao?"

"Cậu nói xem?"

Người này có ý gì…

Lời nói tối nay của Trạm Thiến Tuyết lại vang lên trong đầu, trong lòng Tang Lê có chút mâu thuẫn, không muốn nhìn thấy anh, mệt đến mức không có cả sức để ứng phó với anh, cô chỉ thấp giọng nói: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì, tôi về phòng trước."

Cô mới vừa xoay người muốn rời đi, Quãng Dã đã chặn cô lại, lửa giận bốc lên nghi ngút, anh tới gần nói: "Cậu chột dạ cái gì? Nhìn thấy tôi là lại chạy?"

Tang Lê càng mơ hồ: "Chột dạ cái gì?"

Quảng Dã rủ mắt nhìn thẳng mắt cô, môi mỏng mấp máy phun ra mấy chữ: "Tôi đã từng nói đi nói lại, nước sông không phạm nước giếng, cậu nghĩ tôi đang đùa với cậu à?"

"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"

"Buổi sáng tôi với bạn mới nói đến chuyện tối nay muốn đi đua xe, lúc đó cậu cũng có ở đó, buổi tối mẹ tôi lại khóa xe moto của tôi lại."

Quảng Dã cười: "Xem ra cậu báo cáo công việc rất kịp thời nhỉ? Tôi còn phải cảm ơn cậu vì đã thay mẹ tôi chăm sóc cho tôi nhiều như thế?"

Những chuyện khác không quan trọng, nhưng chỉ có moto là giới hạn cuối cùng của anh. 

Quảng Dã nhìn về phía cô, thu lại ý cười dưới đáy mắt: "Mẹ cậu không có nói cho cậu, nếu ở nhờ nhà người khác phải biết mình chút sao? Ai cho cậu cái gan đi báo cáo thế hả?"

Tang Lê ngơ ngẩn, bây giờ mới hiểu ra.

"Cậu nghi ngờ tôi đi cáo trạng với dì Tống?"

Quảng Dã không nói chuyện, Tang Lê không hiểu sao đang yên đang lành lại bị ụp nồi, cảm thấy có chút buồn cười: "Đúng là tôi có nghe thấy các cậu nói chuyện tối nay sẽ đi đua xe, nhưng tôi chả thèm quan tâm, hôm nay cũng không gọi cho dì Tống, nếu cậu không tin thì có thể đi hỏi, chưa có bằng chứng gì mà cậu đã đến trách tôi?"

Tang Lê nói từng chữ một, giọng nói rõ ràng dứt khoát: "Mặc dù dì Tống có nhờ tôi giám sát cậu, nhưng tôi chưa bao giờ nói chuyện của cậu cho dì ấy, lúc trước tôi đã từng nhắc nhở cậu, đó chỉ đơn giản là tôi không muốn dì Tống phải lo lắng, cậu nghĩ lớp 12 rảnh thế sao mà lúc nào tôi cũng phải chú ý đến cậu?"

Hàng lông mày đang nhíu chặt của Quảng khẽ giãn ra, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã nghe cô nói tiếp: "Cậu còn nói 'Mẹ cậu không nói cho cậu', mẹ tôi có dạy tôi làm người thì phải có lòng biết ơn, bây giờ tôi đang sống ở nhà cậu, dì Tống đối xử với tôi rất tốt, tôi vô cùng biết ơn, nhưng dù vậy cậu cũng không có quyền tùy tiện đổ oan cho tôi."

Lúc về bị người khác bắt nạt, còn dầm mưa, cả cơ thể và tinh thần của Tang Lê đề rất mệt mỏi, bây giờ còn bị đổ oan, những cảm xúc cô kiềm chế suốt thời gian qua cuối cùng cũng đã bộc phát: "Quảng Dã, cậu cho rằng cậu là trung tâm của thế giới sao? Cậu nghĩ nhiều rồi, nếu không phải vì dì Tống thì còn lâu tôi mới thèm chú ý đến cậu."

Tang Lê ngước đôi mắt hạnh ngập nước nhìn thẳng anh, nghẹn ngào nhấn mạnh: "Còn nữa, 'Làm người thì phải có lòng biết ơn', lời này trong lòng tôi luôn nhớ rõ…"

"Bởi vì đây là lời trước khi còn sống mẹ đã nói cho tôi biết."

Tang Lê chịu đựng đôi mắt đang ửng hồng, quay người rời đi, để lại ánh mắt Quảng Dã lướt tới đầu gối của cô, dừng lại tại chỗ.

-

Rầm một tiếng.

Tang Lê đóng rầm cửa phòng.

Đi tới bên giường, cả người cô mất hết sức lực ngồi bệt xuống giường, đầu gối đau đến lức càng chảy nhiều máu. 

Cô ngước mắt nhìn lên trần nhà, há miệng thở dốc mấy hơi nhỏ, làm dịu đáy mắt đắng chát.

Một lúc lâu sau, cô dùng tay lau khóe mắt, rũ mắt đi xoa thuốc.

Mở lọ thuốc ra, cô dùng bông chấm chấm một ít, thoa lên đầu gối. 

Quanh năm khiêu vũ, cô rất hay bị thương, rất nhiều vết thương để lại di chứng, chuyện xử lý trong ngoài vết thương là chuyện như cơm bữa. 

Thoa xong, cô để thuốc lên bàn rồi chậm rãi bưng canh gừng lên uống. 

Nuốt vị cay của canh gừng xuống, nhưng cảm giác cay đắng trong lòng lại dấy lên. 

Cô uống xong, lại cụp mắt xuống.

Cơn gió hơi lạnh sau mưa thổi vào cửa sổ, da thịt bị gió làm lạnh buốt, thấm vào từng đốt xương, như kim đâm vào tim. 

Mệt mỏi từ đầu đến chân. 

Tang Lê ngồi trên giường nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong đầu như một chuỗi phim được biên tập lại, mỗi khung cảnh đều là những chuyện xảy ra với cô ở Vân Lăng.

Cô chỉ muốn học tập thật chăm chỉ, tương lại có thể cho bà ngoại một cuộc sống tốt, nhưng vì sao mọi chuyện lại khó khăn thế…

Cô thật sự, thật sự rất mệt mỏi… 

Cô quay cuồng trong mớ suy nghĩ, một lúc sau, cô cầm điện thoại lên, gọi cho Tống Thịnh Lan.

Đầu kia kết nối: "Alo, Lê Lê.."

Giọng nói Tang Lê rất nhẹ: "Dì Tống, muộn thế này vẫn gọi điện cho dì, cháu có quấy rầy dì nghỉ ngơi không ạ?"

Tống Thịnh Lan nói không có: "Muộn thế này cháu vẫn gọi cho dì là có chuyện gì quan trọng sao?"

Cổ họng Tang Lê khô khốc, cô im lặng mấy giây lên tiếng: "Dì Tống, cháu có thể chuyển vào ký túc xá không ạ?"

Nếu cô đã làm anh ghét như vậy, tốt nhất vẫn nên chuyển ra ngoài ở. 

Tống Thịnh Lan kinh ngạc: "Có chuyện gì vậy, đang êm đẹp sao cháu lại muốn chuyển vào ký túc xá?"

"Không có chuyện gì đâu ạ… Chỉ là ở kí túc xá trường sẽ tiện hơn với cả cháu cũng không cần phiền mọi người chăm sóc nữa ạ."

Tống Thịnh Lan nghe thấy giọng nói khác thường của Tang Lê, phát hiện có chuyện không đúng nên tiếp tục hỏi thăm, nhưng mà Tang Lê không muốn thêm gì nữa. 

Tống Thịnh Lan dịu dàng nói: "Lê Lê, chuyện này cháu đừng có gấp, bây giờ cứ ở yên ở biệt thự, mấy ngày nữa dì về rồi chúng ta lại nói tiếp."

Cúp điện thoại xong, Tang Lê để điện thoại xuống.

Cô nằm xuống giường, mệt mỏi cuộn người trong chăn, nhắm mắt lại.

Bên kia, trong phòng khách sạn. 

Sau khi cúp điện thoại của Tang Lê, Tống Thịnh Lan đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất trước, bà ấy càng nghĩ càng thấy đến kỳ lạ, liền gọi điện thoại cho quản gia.

Lúc quản gia nhấc máy, Tống Thịnh Lan hỏi thăm hôm nay Tang Lê có gì kì lạ không, có phải ở nhà có xảy ra chuyện gì không, quản gia cũng vì việc này mà lo lắng nãy giờ: "Tối nay lúc Tang Lê đi trường luyện thi về nhà rất trễ, lúc về còn bị mắc mưa, cô bé cũng không nói gì với tôi, nhưng lúc 9 giờ tôi nhìn thấy Tiểu Dã với cô bé… hình như đã cãi nhau."

"Cãi nhau?!"

"Vâng, bà chủ cũng biết tính tình của Tiểu Dã rồi đó, tôi không dám đến tới gần, chỉ dám đứng ở tầng 1 nghe, nhưng cuối cùng lại không nghe được gì cả."

Tống Thịnh Lan cau mày: "Ừm, tôi biết rồi."

-

Giông tố đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Gió thổi qua để lại bầu trời một màu đen xì, không khí ẩm ướt, lá cây rơi tán loạn trên mặt đất. 

Xung quanh tĩnh mịch, chỉ còn lại vài hạt mưa tí tách trên mái nhà. 

Biệt thự, phòng ngủ trên tầng bốn. 

Anh từ tầng hai đi lên ngồi trên ghế sô pha, điện thoại bị ném vào một góc trên ghế, anh cụp mắt, đáy mắt âm trầm đen như mực, áp suất không khí quanh thân giảm cực thấp.

Nóng nảy trong lòng không ngừng cuồn cuộn, Quảng Dã giơ tay xoa thái dương, lấy hộp thuốc là trên bàn trà rút một điếu ra, cho vào miệng rồi đi lấy cái bật lửa.

Ánh lửa màu xanh sáng lên, châm đầu thuốc lá. 

Anh hít một hơi thật dài, miệng phun ra khói trắng, nhưng phiền muộn trong lòng vẫn mãi chưa tiêu tan. 

Bên tai vẫn văng vẳng những lời Tang Lê vừa nói. 

Cùng với, đôi mắt cô đỏ hoe nhìn anh. 

Cảm xúc trước đây chưa bao giờ có, anh cũng không thể diễn tả được đây là loại cảm xúc là thế nào, chỉ biết nó như con dao cứa mạnh vào đáy lòng khoét ra một lỗ hổng, từng nhát từng nhát.

Anh hút thuốc, hết điếu này lại sang điếu khác. 

Trong căn phòng mờ tối, anh ngồi một mình, im ắng vắng lặng.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Màn hình điện thoại sáng lên, rung lên vài cái. 

Anh nghiêng mắt đi, qua mười mấy giây sau anh lại cầm điện thoại lên.

"Alo."

Nhận điện thoại, giọng anh khàn khàn đầu bên kia chuyền tới giọng nói chất vấn của Tống Thịnh Lan: "Quảng Dã, con cãi nhau với Lê Lê à?"

Chàng trai nhếch khóe môi, anh không ngờ tin tức của mẹ mình nhanh như vậy: "Mẹ lắp camera ở nhà à?"

"Mẹ nghe dì Triệu nói, con sao thế, đang yên đang lành sao lại cãi nhau với con bé? Lê Lê vừa mới gọi tới nói con bé muốn dọn đến ký túc xá, có phải con bắt nạt con bé không?!"

Anh trầm mặc một lúc, mở miệng nhắc tới chuyện tối nay, Tống Thịnh Lan nghe xong: "Cho nên con nghĩ là do Tang Lê nói chuyện đó cho mẹ?!"

Tống Thịnh Lan chán nản không biết làm sao: "Mấy hôm nay mẹ không có gọi cho con bé, chuyện hôm nay hoàn toàn không liên quan đến con bé, từ đầu đến cuối, cũng không mách lẻo hay nói xấu gì con cả."

"Quảng Dã, là con trách nhầm con bé."

Tất cả đều đã được chứng thực.

Điện thoại vẫn dán bên tai, mắt đen của Quảng Dã tối sầm lại, cảm xúc dưới đáy lòng hoàn toàn bị xáo trộn. 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp