Yêu Đương Trong Thế Giới Thần Quái

CHƯƠNG 2: GẶP LẠI


5 tháng

trướctiếp

Trong lúc nhất thời, Phương Sở có một loại cảm giác hốt hoảng không chân thực...

Như là đang nằm mơ.

Chẳng qua anh chỉ tham dự bữa tiệc trên du thuyền thôi mà, gặp lại người yêu cũ hai năm không gặp đã là “cái duyên khó đỡ”, lúc phát hiện thêm người cũ là kẻ có tiền cũng đã đủ kinh sợ rồi! Thế giờ lại còn có người chết là cái quỷ gì vậy?! Này mà cũng có thể gặp được luôn á???

Hôm nay anh mang theo hào quang nhân vật chính đấy ư?

Bởi vì tiếng hét thảm thiết kia đã thu hút lực chú ý của tất cả mọi người, ai nấy cũng nhao nhao ra ngoài cửa, ngay sau đó là một loạt những tiếng hét chói tai, âm thanh ầm ĩ hỗn loạn.

May mà Phương Sở chưa kịp đi ra tới đó, ngược lại bị lẫn vào đám đông không bị ai chú ý tới. Anh nhìn mọi người ôm vẻ mặt sợ hãi, lấy lại bình tĩnh, không thể không thừa nhận rằng đây không phải là mơ, thật sự có người chết đó.

Bây giờ cũng không phải là lúc thích hợp để xem náo nhiệt, Phương Sở vội vàng lui vào trong đám đông, chỉ đứng từ xa chú ý đến tình hình bên kia.

Chỉ một lát sau, một cô gái được người ta dìu từ bên ngoài vào, trên váy cô hẵng còn dính chút máu, coi bộ đã bị dọa cho mất hồn, quả nhiên chính là cô nàng Từ Từ mới ban nãy vừa trao đổi phương thức liên lạc với Phương Sở xong.

Xem ra, hẳn là lúc cô đi ra đến cửa đã chẳng may phát hiện ra thi thể trên hàng lang.

Hàng lang lúc nào cũng có người đi đi lại lại, hẳn là không phải cố ý giết người... Chẳng lẽ là tử vong ngoài ý muốn?

Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì cũng thật xui xẻo.

Thật ra trong lòng Phương Sở tò mò lắm rồi, nhưng anh vừa nhìn thấy Úc Tư Trạch đi qua bên đó, cho nên mới liều mạng nhịn xuống lòng hiếu kỳ của bản thân.

Rất nhanh, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi khí chất bất phàm đã đi tới dưới sự vây quanh của vệ sĩ, anh ta nghe người ta thì thầm vài câu, nhăn mày, vẻ mặt nghiêm túc. Phương Sở nhận ra anh ta chính là chủ nhân của chiếc du thuyền này – Trịnh Trí Duệ. Dưới trướng người đàn ông này có rất nhiều sản nghiệp, thường xuyên tổ chức hoạt động trên du thuyền, là một nhân vật nổi tiếng lẫy lừng, cũng là mục tiêu nịnh bợ của không ít người.

Xảy ra chuyện này cũng là ngoài ý muốn của anh ta, nhưng y rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cất giọng nói lớn với mọi người chung quanh: “Thật xin lỗi, vừa rồi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, xin mọi người hãy bình tĩnh ở yên trong đại sảnh đừng đi lại, chúng tôi sẽ tận lực bảo đảm sự an toàn cho mọi người.”

Phương Sở nhướn mày, lời này nói ra... Ngược lại như có chút nguy hiểm.

Nhưng rõ ràng Trịnh Trí Duệ không có vẻ như muốn giải thích gì thêm, ngay lập tức quay người đi đến bên Úc Tư Trạch, thấp giọng trao đổi với hắn vài câu, một lúc sau mới nhẹ nhõm hơn một ít, liên tục gật đầu, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ.

Do xảy ra cớ sự này nên hành lang đã bị phong tỏa, tất cả mọi người đều tập trung ở trong đại sảnh.

Tuy Trịnh Trí Duệ tỏ vẻ hết thảy đã được an bài, nhưng lúc ấy bởi vì xảy ra chuyện bất ngờ, không ít người đã nhìn thấy thi thể, mà tin tức ngầm lan truyền rất nhanh, không chút tiếng động mà lan tràn sự sợ hãi.

Phương Sở nghe nói người chết hình như là nhân viên phục vụ trên du thuyền, tử trạng cực kỳ thê thảm, thi thể bị chặt thành từng khối, máu thấm đỏ đất, không biết là tên giết người biến thái cỡ nào mới có thể làm ra chuyện như vậy...

Phương Sở lau mồ hôi lạnh trên trán, ca này khó đấy.

Bởi vì bầu không khí có phần áp lực nên Phương Sở lấy điện thoại ra muốn báo tin cho bạn bè, ai dè phát hiện điện thoại bị mất tín hiệu, không thể gửi tin nhắn đi.

Tuy ở trên biển tín hiệu không tốt cũng là chuyện thường tình, nhưng lại đúng lúc này bị cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, càng khiến tâm trạng người ta nặng nề thêm.

Cũng may trên thuyền có điện thoại vệ tinh, nếu Trịnh Trí Duệ nói đã liên lạc được với thế giới bên ngoài thì chắc hẳn là không có chuyện gì đâu, Phương Sở thầm nghĩ.

...

Xảy ra chuyện như vậy, không ai còn có tâm trạng thưởng nhạc vui chơi.

La Tấn Nghĩa vẻ mặt nặng nề đứng trong đại sảnh, y biết nhiều hơn một số tin tức hơn người bình thường, trong mắt ngập tràn sự lo âu. Không lạc quan nổi. Lúc này chợt cảm thấy ghen tị với những người không hề hay biết gì hết, vẫn chưa biết được mình đã rơi vào hoàn cảnh như thế nào.

Nhưng nghĩ lại, may mà hôm nay vừa khéo Úc Tư Trạch cũng tới, nghe nói hội của bọn họ chuyên môn xử lý những chuyện thế này...

Đây cũng coi như có chút may mắn ha?

Những chuyện không thể tưởng tượng nổi kia, cho đến tận hôm nay – y vẫn cảm thấy như không thể tin nổi, nhưng cúi đầu nhìn lại điện thoại, vẫn không kết nối được tín hiệu, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi xem.

Sớm biết sẽ xảy ra chuyện, chi bằng hôm nay đã chẳng đến đây.

La Tấn Nghĩa cảm thấy miệng lưỡi khô cứng, nhìn quanh bốn phía, mọi người trong đại sảnh tụ nhau thành tốp năm tốp ba châu đầu ghé tai nói chuyện, phục vụ bận rộn không thôi. Ai nấy cũng mang vẻ mặt hoảng sợ, ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng chẳng có ai chú ý tới y. Hôm nay y một mình đến đây, lúc này không có ai ở bên để cho y sai sử, bèn quyết định tự mình đi lấy nước uống. Ai dè còn chưa đi được hai bước, chợt có một bóng người vọt tới trước mặt y!

Động tác kia! Tốc độ kia! Quả thật khiến người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối!

Dù sao cũng đã đến tuổi trung niên, thể trọng ngày càng tăng, tóc ngày càng ít, tinh thần cũng không còn tốt như hồi trẻ nữa, hơn nữa lại hay tiếc mệnh, bị án chết người lần này dọa cho không ít! Chẳng lẽ mình xui xẻo đến vậy cơ à? Cứ như thế gặp trúng hung thủ giết người biến thái kia?

Không đợi La Tấn Nghĩa xốc lại tinh thần, một chén nước đã được đưa đến trước mặt y, cậu trai trẻ mi thanh mục tú tay nâng ly nước, dùng vẻ mặt nịnh nọt nhìn y, ân cần nói: “La tổng, mời uống nước.”

La tổng – suýt chút nữa đã kêu ‘cứu mạng’: “...”

Phương Sở dùng ánh mắt cún con chờ mong nhìn ông chủ nhà mình, mãi anh mới nhắm được lúc Úc Tư Trạch rời đi, bấy giờ mới có cơ hội phát hiện ông chủ đang đứng một mình! Đợi cả đêm mới gặp được cơ hội tốt trời cho! Bây giờ còn không mau mời chào bản thân thì còn đợi đến khi nào nữa?

Thực hiện: Clitus x T Y T

Anh đã đứng bên cạnh nhìn chằm chằm rất lâu đấy!

Cơ hội chỉ đến với người có sự chuẩn bị, thời buổi này làm một tên chân chó cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

La Tấn Nghĩa nhìn Phương Sở trầm mặc hồi lâu, bị ánh mắt kia nhìn vào khiến trong lòng Phương Sở ngứa ngáy, bắt đầu nghĩ xem có phải mình làm sai cái gì rồi không... Rõ ràng anh đã cố gắng lắm rồi ấy...

Lúc này La Tấn Nghĩa duỗi tay chậm rãi nhận lấy ly nước, cho dù tay y vẫn còn run run, vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần sau cơn kinh hãi ban nãy, thì cũng không mất mặt bằng việc mất bình tĩnh ngay trước mặt cậu trai trẻ đến lấy lòng mình kia.

Ha ha, y giả bộ làm lão thần vân đạm phong khinh khí định thần nhàn gật đầu, khẽ hừ nhẹ.

Làm vậy để chứng tỏ rằng mình đang cực kỳ bình tĩnh.

Phương Sở thấy thế thì sùng bái không thôi, nhìn bộ dáng lòng dạ bất phàm kia của ông chủ nhà mình, anh càng thêm ngưỡng mộ hình tượng thâm sâu không lường được ấy của y. Quả không hổ là nhân vật lớn, gặp phải loại chuyện này cũng có thể bình tĩnh coi như không! Chả bù cho mình cứ lo sợ mãi.

La Tấn Nghĩa uống một ngụm nước, rũ mắt hỏi: “Cậu là ——?”

Cuối cùng cũng đến cơ hội giới thiệu bản thân, ánh mắt Phương Sở sáng ngời, hơi ưỡn ngực: “Tôi là nghệ sĩ dưới trướng của Tinh Huy Entertainment, tên là Phương Sở.”

La Tấn Nghĩa nghĩ ngợi, chưa từng nghe nói đến, mà mình cũng không có mời cậu ta, xem ra không biết tên nhóc này dùng thủ đoạn gì trà trộn vào bên trong. Nghệ sĩ trong công ty xấp xỉ một nghìn người, người có thể xuất đầu lộ diện lại rất ít. Loại người vì muốn có được cơ hội mà không từ thủ đoạn cũng không ít, gặp qua nhiều rồi thì sẽ chẳng còn cảm thấy gì. Nếu là ngày thường có lẽ y đã mất kiên nhẫn mà rời đi, nhưng hôm nay y lại lẻ loi đi đến một mình, bên cạnh không có trợ thủ đắc lực để dùng, khó có được tên chạy vặt tự mình dâng đến cửa, thoạt nhìn còn hết sức chuyên nghiệp lại sùng bái y, khiến y cảm thấy cậu trai trẻ này cũng không mắt là không có mắt, ngược lại còn thấy cậu ta thật đáng yêu chân thành làm sao! Giữ lại bên mình dùng một chút cũng được.

Y không sợ hãi không hoảng hốt tí nào đâu! Chỉ là y thưởng thức trúng cậu trai trẻ này thôi!

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

La Tấn Nghĩa lại uống thêm một ngụm nước, cảm thấy cổ họng không còn khô khan, bèn ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Phương đúng không? Cậu cũng không tệ đâu đấy.”

Phương Sở kích động đến phát run, nếu nói ra ngoài nhất định sẽ chẳng có ai tin. Ai bảo La tổng lạnh lùng uy nghiêm tính tình kém không dễ tiếp cận? Rõ ràng là bình dị gần gũi hòa ái dễ gần thế này cơ mà! Ông ấy còn nhớ kỹ tên mình nữa chứ, hôm nay quả thật là không đến không công!

La Tấn Nghĩa thấy Phương Sở vui vẻ như vậy, thầm nghĩ tuy cậu trai trẻ này không được thông minh cho lắm, cũng không thức thời, nhưng dù gì cũng ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, nên ánh mắt nhìn anh càng thêm hiền lành, chuẩn bị hỏi tiếp: “Cậu...”

Kết quả mới nói được một chữ, đã thấy cậu trai trẻ hiểu chuyện nghe lời kia thay đổi sắc mặt, xoay người lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà vọt vào trong đám người!

Thật sự là đến vô ảnh đi vô tung, y hệt như kinh hồng du long.

La Tấn Nghĩa: ???

Không phải là muốn làm chân chó cho ông đây sao?

...

Vất vả lắm Phương Sở mới tiếp cận được ông chủ, mắt thấu ông chủ còn rất thưởng thức mình, đang chuẩn bị rèn sắt khi còn nóng, lại đột nhiên nhìn thấy Úc Tư Trạch đi từ bên ngoài vào, vừa khéo lại đi qua hướng La Tấn Nghĩa.

Thật là! Anh không muốn diễn cảnh gặp lại tình cũ đầy xấu hổ trước mặt ông chủ đâu. Trước khi chắc chắn được thái độ của Úc Tư Trạch, anh tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ!

Phương Sở chạy vọt vào đám đông, không thèm quay đầu lại, nghĩ phải chạy thật xa mới không bị phát hiện ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chạy xong rồi lại tự phỉ nhổ bản thân, lúc trước bọn họ yêu nhau bình thường chia tay trong êm đẹp cơ mà! Tại sao mình lại phải chạy trốn chứ... Giờ phút này Phương Sở mới cảm nhận được sâu sắc thế nào là hiện thực tàn khốc cũng nhân sinh mê man.

Còn đang bận thở dài, anh lại cảm thấy tay áo mình bị ai đó kéo lấy, vừa cúi đầu liền thấy gương mặt tái nhợt của Từ Từ.

Từ Từ khoác một tấm chăn, bên dưới lộ ra vạt váy hẵng còn dính máu, có lẽ là do sợ hãi nên sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, bàn tay túm lấy tay áo Phương Sở vẫn còn hơi run run. Cô nhỏ giọng: “Anh Phương Sở, anh ở đây phải cẩn thận một chút, nơi này...”

Phương Sở không nghĩ tới vừa khéo mình chạy đến chỗ cô nàng, ban nãy cũng không nhìn kỹ hướng đi, nghe thấy câu này của cô, liền thay đổi sắc mặt, nhớ tới những lời đồn đãi nghe thấy lúc trước, mới chần chờ hỏi: “Chẳng lẽ...”

Từ Từ lắc đầu lại gật đầu, thấp giọng đáp: “Em không biết hung thủ có còn ở lại đây hay không, nhưng nếu vẫn còn, có lẽ là đang lẩn trốn giữa đám chúng ta. Nếu... nếu vậy thì chắc chắn không phải là tử vong ngoài ý muốn, anh không thấy đâu...”

Cô nói tới đây, trong mắt ngập tràn sợ hãi, môi trắng bệch: “Em nhìn thấy thi thể, cứ như vậy... Ở trên hành lang... Tất cả đều là máu thịt... Không còn nhìn ra hình người nữa...”

Thật sự là có sát nhân biến thái!

Sắc mặt Phương Sở cũng trắng bệch, nhưng vẫn miễn cưỡng đứng vững, nói: “Dù tên hung thủ giết người vẫn đang ở đây đi chăng nữa, nhưng bây giờ chúng ta có nhiều người như vậy, lại còn đang cảnh giác nữa, chắc hắn ta không dám làm gì đâu.”

Từ Từ nghĩ ngợi, thấy cũng đúng, hoảng sợ đáp: “Hy vọng là vậy...”

Phương Sở an ủi cô: “Yên tâm đi, nhất định sẽ không có chuyện gì!” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tuy anh cũng hơi sợ, nhưng thân là đàn ông con trai, cũng không đến mức cần một cô gái đến an ủi.

Lúc này Từ Từ mới nở nụ cười, lúm đồng tiền trên mặt hiện ra, đáp: “Vâng, chắc là do em nghĩ nhiều thôi, hẳn là lát nữa chúng ta có thể về nhà rồi...” Cô nói rồi le lưỡi, “Thật ra em có hơi hối hận vì đã đến đây, sớm biết sẽ gặp phải chuyện thế này, em thà ở nhà ngủ còn hơn... Anh trai em nói tính cách của em không thích hợp với giới giải trí hỗn loạn, nếu anh ấy biết em chạy đến đây nhất định sẽ không vui, đều là do em không nghe lời.”

Anh xoa đầu cô nàng: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, nhất định không có việc gì.”

Giọng Phương Sở rất dịu dàng, ngay lập tức Từ Từ cảm thấy anh rất đáng tin cậy, lại nhích gần về phía anh một chút, bầu không khí giữa hai người dịu dàng thắm thiết hài hòa cực kỳ...

Đẹp như một bức họa!

Mãi cho đến khi một giọng nói lạnh lẽo trầm thấp đánh vỡ hết thảy...

“Cô chính là người đầu tiên phát hiện ra thi thể?”

Từ Từ ngẩng đầu lên, đối diện là một khuôn mặt lạnh lẽo nghiêm nghị. Người đàn ông vóc dáng cao lớn, mặt mày góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt ít khi nói cười, lúc hắn nhìn từ trên cao nhìn xuống khiến cho cô cảm thấy bức bách, sắc mặt cô không khỏi tái nhợt, gắt gao nắm chặt lấy ống tay áo của Phương Sở: “Vâng, đúng vậy...”

Bởi vì quá sợ hãi nên cô không hề phát hiện ra người đứng bên cạnh mình đã cứng đờ cả người.

Phương Sở xấu hổ đứng chết trân tại đó. Thôi xong rồi! Vữa rồi nhất thời không biết từ khi nào Úc Tư Trạch đã tiến lại đây! Bây giờ có muốn trốn cũng không kịp nữa... Thêm cả ống tay áo của anh vẫn còn đang bị Từ Từ túm chặt kia kìa!

Trốn cả buổi tối, vẫn gặp thất bại trong gang tấc...

Nhưng Phương Sở nhanh chóng phát hiện ra, mình lo lắng nhiều rồi.

Ánh mắt lạnh băng của Úc Tư Trạch chỉ lia qua người Từ Từ, chẳng thèm hé mắt nhìn anh lấy một cái, coi như anh không hề tồn tại, giọng nói lãnh đạm bình tĩnh: “Cô phát hiện thi thể như thế nào?”

Ánh mắt ấy, giọng nói ấy, chẳng những không có chút độ ấm nào, ngược lại còn giống như đang thẩm vấn phạm nhân!

Phương Sở ôm tâm tình phức tạp, Úc Tư Trạch chỉ coi như không quen biết anh, vậy những hành vi vừa rồi anh làm ra chỉ là anh tự mình đa tình, căn bản là không nhất thiết phải cẩn thận như thế. Chẳng qua... Nói chuyện với một cô gái nhỏ bằng cái giọng điệu ấy, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì à? Không thấy con gái người ta sợ rúm ró thế kia à?

Trước đây tuy cảm thấy tính cách Úc Tư Trách có hơi nhàm chán, lại còn kiệm lời, nhưng vân chưa đến mức khó gần như hiện tại, khiến Phương Sở thấy hơi ngoài ý muốn.

Từ Từ mới gặp kinh hách, lại bị khí thế của Úc Tư Trạch đàn áp, không khỏi run lên bần bật, run giọng đáp: “Tôi, lúc ấy tôi chỉ muốn đi ra ngoài hít thở không khí thôi... Nên đi ra ngoài cửa chính, ai ngờ chưa đi được mấy bước liền nhìn thấy thi thể...”

Úc Tư Trạch nhìn cô: “Lúc cô phát hiện thi thể, ở hiện trường còn có những người khác không?”

Từ Từ lắc đầu, nói: “Lúc ấy không có người nào khác.”

Ánh mắt Úc Tư Trạch sắc bén, lại hỏi tiếp: “Máu trên người cô, bị dính vào từ khi nào?”

Từ Từ run lên một chút, trả lời: “Lúc ấy tôi sợ quá, xoay người bỏ chạy, kết quả bị vấp ngã, nên bị dính vào... Trên mặt đất toàn là máu.” Dường như cô có chút nghi hoặc, không rõ tại sao Úc Tư Trạch lại muốn hỏi vấn đề này, mấy vấn đề này vừa nãy cô đã trả lời người khác một lần rồi.

Cuối cùng Úc Tư Trạch cũng không truy vấn thêm, nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người.

Ngay lúc Phương Sở cho rằng cuối cùng Úc Tư Trạch cũng chịu rời đi, chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm thì Úc Tư Trạch lại đột nhiên nhìn thẳng vào anh, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

Hắn nhếch miệng, nhàn nhạt nói với Phương Sở: “Đã lâu không gặp.”

Phương Sở: “...”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp