Đệ Nhất Hầu

Tổ tôn hòa thuận vui vẻ


5 tháng

trướctiếp

 Người bên ngoài tản đi, Lý Minh Lâu cũng bắt đầu ăn điểm tâm. Sau khi đồ ăn đưa tới, Kim Kết ngăn hết người khác ở ngoài hành lang, không để ai vào phòng của đại tiểu thư, chia thức ăn cũng tự mình tới làm. 

 Nàng hạ quyết tâm bảo vệ tốt đại tiểu thư, tuyệt không để người khác nhìn thấy thương thế của người. 

 Lý Minh Lâu nhìn Kim Kết bận rộn, nghĩ không ra lúc mình mười ba tuổi ở Lý gia có hạ nhân đáng tin cậy hay không.

 Nàng chưa từng quan tâm để ý đến loại sự tình thế này. Lúc phụ thân còn sống, nàng không cần để ý, phụ thân không còn, nàng đi Thái Nguyên phủ, ở Hạng gia, cũng không cần. 

Nàng chưa từng gặp việc khó, cũng không biết cái gì gọi là phiền não, việc gì cũng hài lòng thuận ý, đời trước nàng thuận buồm xuôi gió, đến chết. 

 Lý Minh Lâu cười cười.

 “Tiểu thư.”

 Kim Kết ở một bên nhắc nhở. Lý Minh Lâu thu hồi chút thất thần, ngồi xuống trước bàn, đưa tay cởi một chút lớp vải trên mặt để dễ dàng ăn cơm.

 Kim Kết cúi đầu lui ra ngoài, đứng ở ngoài cửa trông coi. Bên người Lý Minh Lâu có hai loại hạ nhân.

 Một là người theo từ Kiếm Nam đạo tới, hai là người được Lý gia phân công. Kim Kết thuộc về người sau. 

 Lý Minh Lâu thoạt nhìn là tiểu cô nương kiêu căng xa xỉ, nhưng tiếp xúc với nàng thì biết tính tình nàng cũng không ngang ngược. 

Việc bọn hạ nhân cần làm chỉ là chăm sóc tốt nàng, theo nàng chơi. Bất luận là hạ nhân từ Kiếm Nam đạo hay là hạ nhân Lý gia phân công, làm được điều này cũng không khó. 

 Lý Minh Lâu cũng không để bản thân quá mức thân thiết hay tỏ vẻ xa lánh với hạ nhân bên người, bởi vì nàng căn bản không cần để ý, người dùng không tốt thì đổi là được.

 Nàng không thiếu người, cũng không cần phải tín nhiệm ai, nàng là nữ nhi của Lý Phụng An, người khác chỉ muốn làm nàng hài lòng, chỉ muốn để Lý Phụng An hài lòng. 

 Nhưng bây giờ Lý Phụng An không còn nữa. Hài tử không cha không mẹ giống như bụi cỏ. Kim Kết thấu hiểu sâu sắc điều này. 

Phụ mẫu nàng sau khi chết, người trong tộc chiếm đoạt nhà nàng và phòng ở, nói dối láng giềng họ hàng là nàng bị thất lạc. 

Nhưng thật ra, nàng bị họ bán cho người môi giới, cũng còn may mắn là bị bán vào Lý gia. 

Kim Kết cảnh giác, lo lắng nhìn xung quanh. Ngoài cửa viện, bọn nha đầu vẫn đứng hầu nhưng không yên tĩnh như mấy ngày trước, có tiếng nói chuyện trầm thấp khe khẽ truyền đến. 

Vài nhóm nha đầu đầy tớ già đi qua còn ngẫu nhiên đánh bạo, nhìn vào phía trong phòng. 

 Nơi rừng thiêng nước độc dân điêu còn ăn thịt người uống máu tươi không chớp mắt, nay bên trong đại trạch nhà giàu cũng không nhất định đều là thiện nhân Huống hồ thứ hai tỷ đệ Lý Minh Lâu, Lý Minh Ngọc có cũng không chỉ là phòng tồi đất bạc. . . . . . . 

Đại trạch Lý gia rất lớn, bốn huynh đệ mỗi người đều được chia cho một viện nhỏ. Bọn nhỏ trong nhà nhiều, Lý lão phu nhân vì đối xử công bằng cho các cháu trai, cháu gái, mở một cái sân cho riêng mình nuôi dưỡng bọn nhỏ.

 Đám tiểu bối ở cùng bà, chi phí ăn mặc đọc sách trước khi thành thân do Lý lão phu nhân toàn xuất.

 Lúc Lý Phụng Thường mang theo Lý Minh Ngọc đi tới, trong phòng Lý lão phu nhân đã đầy ắp người, tức phụ, tôn tử, tôn nữ đều ở đây. 

 Bởi vì Lý Minh Lâu xảy ra chuyện, Lý lão phu nhân ngày đêm khó có thể an lòng, con dâu cháu chắt cũng lo buồn không dứt, ngày ngày ở cạnh hầu hạ.

 “Tâm can của ta.”

 Lý lão phu nhân ôm Lý Minh Ngọc khóc lớn, vỗ vỗ đầu vai hắn,

 “Đã làm con hoảng sợ rồi.” 

 Lý Minh Ngọc tựa trong ngực Lý lão phu nhân cũng đưa tay vỗ vai lưng của bà: 

“Là con làm tổ mẫu lo lắng.”

 Tả thị tiến lên khuyên nhủ:

 “Bây giờ đều bình an về nhà rồi, mẫu thân cùng Ngọc Ca nhi đừng khóc, Ngọc Ca nhi còn chưa ăn cơm đúng không?” 

 Nghe được cụm từ “chưa ăn cơm”, Lý lão phu nhân vội vàng lau nước mắt:

 “Sao còn chưa ăn cơm?”

 Lý Minh Ngọc nói:

 “Tối hôm qua nửa đêm mới tới, nói chuyện cùng tỷ tỷ nên ngủ muộn, tỉnh giấc cũng quá trưa.”

 Lý lão phu nhân không đợi hắn nói xong đã liên tiếp gọi bày cơm. 

 “Ngọc Ca nhi chắc đói lắm rồi.” 

Tả thị nói, mang theo mấy vị phu nhân đích thân bày đồ ăn ra. 

 “Lúc trước không cảm thấy đói.”

 Lý Minh Ngọc vừa nói vừa đưa tay vuốt vuốt bụng, có chút xấu hổ,

 “Hiện tại thật đúng là đói bụng.” 

 “Lúc trước ngươi không chú ý cái này.” 

Tam phu nhân Vương thị ôn nhu nói,

 “Lo lắng quá, không chú ý được cái khác.”

 “Đâu chỉ không đói bụng, chắc hẳn cũng không thấy khổ.” 

Tứ phu nhân Lâm thị cúi người xem xét kĩ mặt Lý Minh Ngọc,

 “Nhìn xem, đáy mắt chất đầy chịu đựng, mỏi mệt kìa.” 

 Lý Minh Ngọc nhìn về phía Lý lão phu nhân:

 “Tổ mẫu cũng rất đói, mắt tổ mẫu đã đỏ lên.”

 Lý lão phu nhân lần nữa đưa tay ôm lấy hắn rơi lệ. Tả thị ôn nhu nói:

 “Hiện tại ổn rồi, đều ở nhà, không cần lo lắng, ăn ngon rồi ngủ ngon.”

 Lý Minh Hoa đứng bên cửa sổ đi mấy bước sang một bên, gọi một nha đầu thấp giọng hỏi mấy câu, sau đó đi đến bên người Lý lão phu nhân:

 “Tổ mẫu, đại tiểu thư đã dùng cơm, so với hôm qua còn nhiều thêm thêm hai chén đó, chúng ta cũng đói lắm, tất cả mọi người đều đói!”

 Lý Minh Kỳ mỉm cười im lặng không nói. Lý Minh Nhiễm gật gật đầu phụ họa: 

“Tổ mẫu, con cũng đói bụng.” 

 Tiểu cô nương vừa mở miệng, trong phòng liền náo nhiệt oanh thanh yến ngữ, Lý lão phu nhân cười chảy nước mắt.

 “Được rồi, đều đói, đều ngồi xuống dùng cơm.”

 Đám tôn nhi đều ngồi cùng bàn Lý lão phu nhân, mấy tức phụ không cần hầu hạ, ra gian ngoài ăn cơm.

 “Thế mà không biết, hóa ra Ngọc Ca nhi cũng biết nói chuyện như vậy.”

 Vương thị cười tủm tỉm,

 “Lúc trước về nhà chỉ đi theo sau lưng Tiên Nhi, không nói không cười.” 

 Đó là bởi vì hắn không cần nói. Có Lý Phụng An, hắn có nói hay không đều như thế, hắn không nói, bọn họ đã thay hắn nói. 

 “Ngọc Ca nhi dù tuổi còn nhỏ, cũng là nhi tử của đại ca. Đại ca không còn, hắn cũng phải chống đỡ gia môn, lập nghiệp.” 

 Lý thị nói, ” Muốn làm chủ nhà, cũng phải hiểu chuyện.”

 Tả thị quay đầu nhìn về phía trong phòng, nhìn thấy hắn bưng bát muốn thêm cơm, Lý lão phu nhân vui vẻ thúc giục bọn nha đầu.

 “Ăn từ từ, còn nhiều.”

 Bà lau đi hạt cơm bên khóe miệng của Lý Minh Ngọc, “

Tỷ tỷ ngươi là xảy ra chuyện gì? Người Hạng gia bất kính với Tiên Nhi sao?”

 Lý Minh Ngọc nuốt xuống miếng cơm trong miệng, lắc đầu:

 “Không phải.”

 Người trong bàn ngoài bàn đều dựng lỗ tai lên, Lý Minh Lâu vì sao đột nhiên mất tích, chuyện này làm mọi người thắc mắc lâu ngày, đáy lòng lén suy nghĩ đủ thứ, hiện tại sắp biết rõ đáp án rồi? 

 “Tỷ tỷ nhớ nhà.” 

Lý Minh Ngọc cũng không cảm thấy chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, thả lỏng nói. Nhớ nhà... Đơn giản như vậy? Lý Minh Ngọc cầm một thìa cơm lớn: 

“Nàng sợ hãi.”

 Sợ hãi? 

 “Thực ra, ta cũng sợ hãi.”

 Lý Minh Ngọc cầm cái thìa cúi đầu, thanh âm rầu rĩ, 

“Cha không có ở đây, tỷ tỷ cũng phải đi rồi, ta một mình ở Kiếm Nam, ta, ta cũng muốn chạy qua.”

 Lý lão phu nhân ôm chặt lấy hắn khóc lớn lần nữa, Tả thị cùng ba nàng dâu kia vốn đã ngưng ăn cũng vội vã đi vào an ủi. 

 Lúc này Lý lão phu nhân không ăn nổi nữa, gọi hết cả ba nhi tử Lý Phụng Thường, Lý Phụng Diệu, Lý Phụng Cảnh đến khóc mắng

 “Tiên Nhi năm nay mới 13 tuổi, Ngọc Ca nhi mới mười tuổi, mới chỉ là hài tử, một đứa bị ném đi Thái Nguyên phủ lấy chồng, một đứa bị ném tới Kiếm Nam, phụ thân bọn nhỏ không có ở đây, các ngươi làm thúc thúc có phải cũng chết rồi hay không?”

 “Bọn nhỏ nơi nào cũng không được đi, để hết ở nhà, ta xem ai dám đuổi bọn nhỏ ra ngoài.” 

 Khi bóng đêm buông xuống, Lý Phụng Thường mới trở về phòng nghỉ ngơi. Mặc dù hôm nay vẫn là một ngày rối ren, không ăn ngon ngủ tốt nhưng so mấy ngày trước đây, tinh thần của hắn tốt hơn rất nhiều.

 “Chỉ đơn giản như vậy? Nhớ nhà cho nên chạy về?”

 Lý Phụng Thường nhíu mày,

 “Cái này thì có gì không thể nói?”

 Tả thị cười cười: 

“Chuyện này không phải là không thể nói, chỉ là nói với ai mà thôi, Tiên Nhi với chúng ta vẫn là không thân quen"

 Lý Phụng Thường không thích nghe thế: 

“Người một nhà sao có thể nói thân quen hay không.”

 Tả thị thay đổi cách thuyết phục:

 “Tiên Nhi không gần gũi chúng ta. Dù sao từ nhỏ không ở cùng nhau, hài tử đều sợ người lạ.” 

 Cái này có lý, Lý Phụng Thường không phản bác.

 “Cho nên nàng đi được nửa đường, sợ hãi muốn về, lại không dám nói, kể cả Hạng gia hay chúng ta, nàng đều không tin tưởng, dứt khoát vụng trộm chạy một mình.”

 Tả thị nói tiếp, “Không ngờ gặp phải núi đá đất lở cận kề cái chết, càng sợ hơn, sợ hãi đến nỗi chạy loạn lạc đường.”

 Lý Minh Lâu chưa từng ra khỏi cửa một mình, người phu xe Phương Nhị lại từ Kiếm Nam tới, đối với địa hình ở đây lạ lẫm, lạc đường là chuyện rất bình thường.

 Lý Phụng Thường gật gật đầu, chuyện này cũng xem là đã giải thích được, hơn nữa chuyện qua rồi cũng không quan trọng.

 “Thì ra là thế, như vậy cũng tốt, trải qua biến cố này có thể thân thiết hơn với người trong nhà.” 

Hắn nói, “Có điều, tỷ đệ bọn hắn không thể giữ lại trong nhà.”

 Thân thiết với giữ lại trong nhà là hai việc khác nhau.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp