Đệ Nhất Hầu

Yêu Quái


5 tháng

trướctiếp

Đại Hạ, Thành Nguyên năm thứ 3 ngày 18 tháng 6, Thiên Cẩu Nuốt Mặt Trời ( hiện tượng Nhật Thực) bầu trời tối sầm lại không thấy ánh mặt trời,may là huyện Hạ Đồn đã chuẩn bị tốt,quan lại và dân chúng đã xua đuổi Thiên Cẩu bằng cách đánh chiêng đánh trống…Dù vậy,không ai cảm thấy yên tâm,ba ngày liền không có ánh đèn,chẳng phân biệt được ngày hay đêm người dân đều tụ tập trên đường

Mặc dù Thiên Cẩu đã bị dọa lui nhưng ngày càng có nhiều chuyện lạ truyền ra

Trên đường có một người đàn ông bị mấy người nhàn rỗi cổ động quyết định đi về nhà ngủ,khi hắn một mình đi đến ngõ trước nhà thì gặp một đám quái nhân

“ Những người đó cao khoảng một thước,mặc quần áo màu đen,cầm cờ ngũ sắc,sắc mặt dữ tợn”

"Người đàn ông hét lên một tiếng,chiếc đèn lồng trong tay rơi xuống đất bốc cháy,những quái nhân đó liền đi xuyên vào bức tường rồi không thấy đâu nữa"

“ Ngày hôm sau người ta phát hiện ra người đàn ông kia đã chết rồi”

Trong quán trà đám người nghe đến đó thì ồ lên kinh ngạc ,có người còn hét lên

“ Là Quỷ”

“ Là quỷ câu hồn”

“ Cũng không phải” một ông lão mặt nhăn nheo lắc đầu,vuốt râu nói:“ không phải quỷ,là thần”

thần và quỷ tất nhiên khác nhau,mọi người nghe thì vui mừng khôn xiết:“ Phương lão đầu,đó thật sự là thần sao?”

Phương lão đầu trên mặt không có vui mừng chỉ có bi thương:“ Là ôn thần”

Thần tiên với thần tiên cũng không giống nhau,khi nghe đến từ “ Ôn” mọi người đều sửng sốt,sắc mặt tái nhợt,bắt đầu phát ra tiếng động

Không ai nghi ngờ những gì Phương lão đầu nói,vì ông ấy là người đọc sách nhiều tuổi nhất ở huyện này

“ Trong sách có ghi lại,Ôn Thần chính là như vậy”

Ông nói,sau đó đọc ra một chuỗi văn tự miêu tả khó hiểu,lại ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài, mặt trời đã trở lại như ban đầu nhưng nó vẫn có một vầng sáng kỳ lạ,vô cùng chói mắt

“ Mỗi khi có biến cố lớn hoặc tai họa thì Ôn Thần sẽ xuất hiện”

Người trong quán trà nghe mà hoảng sợ

“ Vậy sắp có tai họa lớn xảy ra ở huyện Hạ Đồn”

Phương lão đầu còn chưa kịp trả lời câu này thì bên ngoài đường truyền lại tiếng ồn ào,giống như ngày Thiên Cẩu xuất hiện

“ Mau tới xem,Ngũ Đạo Tử đang bắt yêu quái”

“ Đinh gia trang có yêu quái”

Điều này còn chấn động hơn cả tin đồn Ôn Thần xuất hiện,người trong quán trà đổ ra ngoài rất đông,kẻ gan lớn chạy hòa vào đám đông cùng nhau reo hò phấn khích,còn kẻ nhát gan thì hoảng sợ bỏ về nhà đóng kín cửa không dám nhìn ra bên ngoài

Quán trà trong nháy mắt trở nên trống rỗng,bàn ghế bừa bộn nhưng Phương lão đầu vẫn ngồi trong quán uống trà

“ Phương lão đầu,tại sao ông không đi xem?”

Tiểu nhị trong quán trà hỏi ,hắn đang do dự không biết có nên chạy đi xem hay không

Phương lão đầu nói:" có cái gì để xem ?"

Đó là yêu quái nha,nhưng Phương lão đầu sống lâu như vậy chắc đã từng gặp qua nên cũng không hiếm lạ,nhưng hắn còn trẻ chưa từng nhìn thấy

Tiểu nhị để bình trà xuống bàn rồi chạy ra ngoài ,hắn nghĩ sau này có thể kể cho con cháu nghe nha,loại chuyện này rất hiếm gặp

Chưởng quỹ ở phía sau nhìn thấy tức giận hét vài tiếng nhưng vô ích

Quán trà vắng tanh,sự ồn ào náo nhiệt trên đường phố đã nhạt dần,khiến nơi đây giống như thành không người

Chưởng quỹ không đi xem,tiểu nhị có thể chịu nghe mắng để đi xem náo nhiệt,hắn không dám bỏ quán trọ,so với yêu quái thì chủ nhân đáng sợ hơn

“ Có Ngũ Đạo Tử ở đây,yêu quái nhất định không gây nên sóng gió gì được”Hắn nhìn ra ngoài có chút nhẹ nhàng nói

Ngũ Đạo Tử là những đạo sĩ đến từ chùa Thanh Phong ở núi Vân Mộng bên ngoài huyện Hạ Đồn,họ có phép tiên có thể bắt quỷ trừ yêu

Nghe nói lần này có thể đuổi Thiên Cẩu đi là nhờ Ngũ Đạo tử góp sức,có một vị tiên như vậy thì Ôn Thần cũng có thể tránh được, nên yêu quái chẳng là gì cả

Lời của chưởng quỹ không được đáp lại,Phương lão cầm bát trà ,vẻ mặt không hề thoải mái mà càng buồn bã hơn:

“thiên hạ giữa ban ngày sáng sủa  thì có yêu quái làm loạn,thời loạn nhiều yêu quái,ác địa đầy quỷ quái,thực sự sẽ có đại họa”

nói xong ông ném bát trà xuống đất,che mặt,khóc lớn rồi lảo đảo bỏ đi

chưởng quỹ sợ hết hồn,do dự xem có nên đuổi theo đòi bồi thường bát trà vỡ hay không

người đọc sách sống lâu đều có chút điên khùng,thôi lúc này không nên động vào họ

bên này trên đường Phương lão đầu khóc thảm thương vì đại họa,bên ngoài thành Đinh gia trang người đông nghìn nghịt nhưng mọi người đều im lặng

Đinh gia trang nằm ở dưới chân núi Vân Mộng,vào mùa hè nóng nực tháng 6,trên một mảnh ruộng cây trồng tươi tốt,bị mọi người đạp ngã trái ngã phải ,cánh đồng kín người,kể cả những người yêu quý hoa màu như mạng cũng không xua đuổi hay quát lớn,tầm mắt mọi người đều tập trung ở chính giữa mảnh ruộng

Bên này là một mảnh đất trống,chỉ có một người,lông mày trắng râu dài,mặc đạo bào,trong tay cầm một thanh kiếm bằng gỗ đào,vây quanh một thân cây non rậm lá

Lúc thì chạy với ánh mắt giận dữ,khi thì nhắm mắt lay động cơ thể, đạo bào to rộng phấp phới. một tiếng gầm giận dữ đột ngột vang lên,kiếm gỗ chém vào cây non,nhưng chua đến gần thì bùng một tiếng,một quả cầu lửa nổ tung,cây non lập túc chìm trong biển lửa

xung quanh vang lên những tiếng la hét kinh ngạc,sau đó là những reo hò như sấm

“quỷ cây đã bị lửa trời giết chết”

“pháp thuật của Ngũ Đạo Tử thật lợi hại”

Cùng với tiếng reo hò,những người cao tuổi được mọi người đỡ lên phía trước đứng trang nghiêm thi lễ tạ ơn đạo sĩ,nhưng có không ít người tò mò hỏi 

“ cái cây nhỏ này làm sao lại là yêu quái,nhìn nó giống với những cây nhỏ khác mà”

nghe được lời nói,một người dân bản xứ nở nụ cười ẩn ý:

“ bởi vì…trên ruộng này vốn không có cái cây nào cả”

mọi người nhìn quanh cánh đồng và phát hiện ngoại trừ cái cây đang cháy thì không có cái cây thứ hai, chỉ có hoa màu  

Đêm hôm sau khi Thiên Cẩu,một người phụ nữ thức dậy và nghe thấy trong sân có tiếng động,bà thấy có người đang bắt trộm gà liền hét lên để bắt trộm,mọi người xung quanh bị đánh thức cầm đèn đuốc chiếu sáng rực

“ tên trộm trần truồng,gầy gò xám xịt,chân tay như cành cây,mái tóc xanh kéo dài trên đất,miệng đầy máu,đang ăn sống một con gà”

“Khi con quỷ bị phát hiện,hắn đứng dậy nhào về phía người phụ nữ,thổi một hơi vào mặt khiến người phụ nữ ngã xuống đất và tắt thở”

“hàng xóm đánh cồng chiêng và trống để xua đuổi Thiên Cẩu,còn chó săn thì sủa và cắn con quỷ đó,sau đó con quỷ bỏ chạy khỏi làng và biến mất,dân làng sợ hãi không dám đi tìm.Khi trời sáng lại họ đi theo vết máu,liền nhìn thấy một cái cây nhỏ ở đầu cánh đồng”

“mọi người nhìn kỹ xem,trên thân cây nhỏ có vết thương do chó săn gây ra đang chảy máu”

theo như lời người đó vừa kể chuyện mọi người liền nhìn về phía đầu cánh đồng thấy cây nhỏ gần như bị cháy rụi,lá non cuộn tròn đen kịt,thân cây cháy khô ,nhìn kỹ thì nó giống như hình dạng con người

quả thực là một con yêu cây,may mà có đạo sĩ ở đây,nếu không cả làng sẽ bị nó hại

“trong sách gọi nó là Phong tử quỷ"

người nói lời này đang đứng trên một ngọn núi cách đó không xa,hắn là một hòa thượng trẻ,mặc áo xanh cũ kỹ,hai bên đường núi có cây cối che khuất ánh nắng lốm đốm,khiến khuôn mặt hắn mờ đi,tựa như bị phủ một lớp bụi

Hắn cầm trong tay cây trượng đứng nhìn xuống cánh đồng,trong tầm mắt thì đám người và cái cây nhỏ đã tắt lửa hòa làm một

“ Mộc hòa thượng đã gặp qua con quỷ này rồi sao?”

có người hỏi

người đàn ông này ngồi trên một tảng đá cạnh con đường núi phía dưới,là một lão gia trung niên mũm mĩm,không phải tu sĩ cũng không phải đạo sĩ,nghe về con quỷ dưới chân núi cũng không hề sợ hãi,đôi mắt híp lại mỉm cười

Mộc hòa thượng nhìn xem dưới núi,ánh nắng lốm đốm nhảy múa trên người hắn

“ quỷ chỉ có trong sách thôi”

Ý là trên thế giới không có quỷ quái?lão gia rất hứng thú:

“hòa thượng mà không tin trên đời này có ma quỷ thần linh thì ngài bái Phật làm gì?”

Mộc hòa thượng bình tĩnh nói:

“Không phải ta không tin trên đời này có quỷ thần,mà quỷ quái thần cũng giống như người,đều có sinh tử luân hồi ,thiên mệnh,không cần để ý đến nó”

lão gia nhà giàu càng khó hiểu 

“ ngay cả thần,quỷ quái đều không để ý thì nên để ý đến cái gì?”

Mộc hòa thượng ngẩng đầu,nâng mộc trượng trong tay lên

“ yêu ma quỷ quái không nên tồn tại”

lão gia nhà giàu nhìn theo tầm mắt của của hào thượng,hướng về phía trước xuyên qua biển người đang tụ tập nhìn xuống cuối cánh đồng phía xa

cuối cánh đồng có một con đường,lúc này có hai người đang đi,một cao một thấp,như muốn tránh ánh nắng chói trang,cả hai người đều mặc áo choàng đen,một người đầu đội mũ tre dầu màu đen,người kia cầm một chiếc ô dầu màu đen

từ trên cao nhìn xuống,so với đám đông đang tụ tập,hai người này giống như hai con kiến cô đơn

như cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình,hai người đang bước đi dừng lại

ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống ruộng ồn ào như sóng lúa cuồn cuộn

đám đông lúc nãy vì sợ hãi mà yên lặng thật lâu,bây giờ họ đang tụ tập để kể lại những gì họ thấy,hoặc tranh nhau đi xem cây khô,hoặc đi theo sau tộc trưởng,lý chính để cảm ơn đạo sĩ,muốn nhiễm một ít phúc tiên khí

không ai để ý đến hai người đi trên con đường cuối cánh đồng

“ Tiểu thư,ta đi qua nhìn một chút xem có chuyện gì xảy ra”

người nam nhân đội mũ tre ngẩng đầu,lộ ra khuôn mặt trẻ trung kiên nghị dưới chiếc mũ tre,hắn thu hồi ánh mắt từ đám người trong cánh đồng dừng lại ở người cầm chiếc ô màu đen

chiếc ô màu đen không hề giơ lên mà lại hạ xuống thấp hơn,giữa mùa hè nóng nực của tháng 6,chiếc ô đen che mặt,áo choàng đen che thân người

“ Không cần đi”

âm thanh này của nữ tử

nhìn từ xa tưởng chừng như cả hai đều dừng lại cùng một lúc nhưng thực chất là nữ tử dừng lại trước,sau đó người nam tử mới dừng lại theo

Nàng dừng lại,rẽ sang bên này cánh đồng,dọc đường nàng chưa từng thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy,thấy rất tò mò

Nhưng nàng không muốn đi xem xét cũng không muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở đây

người nam tử đáp lại,người nữ tử cầm ô nhấc chân bước về phía trước dường như không nhận ra tiếng động ở đây

Hai bóng người giống như con kiến chậm rãi đi dọc đường,lão gia nhà giàu đứng trên đường núi quay lại nhìn

“vừa rồi bọn họ đang nhìn ngươi sao?”

hắn hưng phấn nói

“bọn họ có thể phát hiện được chứng tỏ bọn họ có chút năng lực”

cây trượng gỗ trong tay hòa thượng hạ xuống,ánh mắt nhìn về phía hai người trên đường

hắn nói “dám xuất hiện như thế,đương nhiên sẽ có một ít năng lực”

lão gia nhà giàu thở dài:"có thể nghe được lời khen của ngươi thật không dễ dàng"

hắn lại nghiêm túc hỏi:"nếu đây là yêu ma quỷ quái cần được để ý thì sao không ra tay diệt trừ? hơn nữa bọn họ vừa phát hiện ra ngươi"

nếu phát hiện nguy hiểm đối phương có thể muốn ra tay trước hoặc chạy trốn

cây trượng gỗ nhẹ nhàng phát ra một tiếng ,Mộc hòa thượng thu hồi ánh mắt,quay người,xắn tay áo,bước lên đường núi:

“ta không cần ra tay,tự nhiên sẽ có thần lo liệu”

yêu quái thụ tinh có thể tồn tại,hắn muốn người ta đi thu phục diệt trừ,còn thứ không tồn tại khi thì không cần để ý tới?lão gia nhà giàu nhảy từ trên tảng đá xuống hỏi:

“Nó không thể tồn tại nghĩa là gì?”

Mộc hòa thượng quay đầu lại,lúc này hắn đi ra khỏi bóng cây,khuôn mặt hiện ra dưới ánh nắng,bụi trên mặt mờ đi,để lộ đôi lông mày sạch sẽ,hắn đưa tay ra chỉ về phía bầu trời:

“chính là không thể thấy được mặt trời”

lão gia nhà giàu ngửa đầu nhìn trời cười nói:

“mặt trời ở đây,làm sao không thấy được?”

hắn lại nhìn về phía trên đường hai thân ảnh đã đi xa,mọi thứ đều ở dưới bầu trời,làm sao có thể không bao giờ nhìn thấy ánh nắng mặt trời?

“thấy mặt trời thì sẽ như thế nào?” hắn hỏi

“ sẽ chết” âm thanh của hòa thượng truyền đến

nhìn thấy mặt trời thì sẽ chết cho nên thực sự không cần ai ra tay,vận mệnh không thể cưỡng lại,lão gia nhà giàu ngoảnh mặt đi,thấy hòa thượng đã đi lên núi,vội vàng lắc lắc thân mình mập mạp đuổi theo

“ hòa thượng,ngươi thật sự sẽ ở lại với đạo sĩ à,cẩn thận Phật tổ trách ngươi”

“ Phật tổ ở trong lòng ta,sao có thể trách ta đi đâu?”

“ta không thể tranh luận nổi với ngươi”

“kiếm tiền và trị gia cũng chẳng thấy ngươi tốt”

“hòa thượng,cái miệng của ngươi như vậy không tốt đâu”

hai người vừa đi vừa nói vào núi,khi vào rừng chỉ nghe thấy tiếng động mà không có tiếng người,dần dần tiếng người bị rừng sâu che khuất,núi non trở nên thanh tịnh

Phía sau ồn ào náo nhiệt biến mất,dưới ánh mặt trời nóng rực,trên đường đi chỉ có hai người mặc áo đen

“tiểu thư,phía trước là nơi nào?”

nam nhân nhấc mũ tre lên nhìn,trong mắt hiện lên một tia mờ mịt,mặc dù chính mình đi tới đây nhưng cũng không biết chỗ này là ở đâu

“huyện Hạ Đồn” thanh âm của nữ tử truyền đến

vẻ mặt nam tử có chút kinh ngạc:

“đến huyện Hạ Đồn a,cách phủ Giang Lăng không xa,chúng ta rất nhanh có thể về đến nhà…”

hắn còn chưa nói xong,dưới ô truyền đến tiếng kêu:

“Phương Nhị”

người được gọi là Phương Nhị lập tức im lặng,trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ,trong mắt hiện lên một tia sợ hãi,vô thức ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời trong xanh nhưng không biết có phải ảo giác không mà hắn nghe có tiếng vang lên

Chiếc ô màu đen trong tay nữ tử hạ xuống một chút:

“ đi thôi”

Phương Nhị giơ tay ấn mũ tre xuống,đi theo nữ tử về phía trước

Hai nnguowif không nói nữa bước đi không ngừng nghỉ,đi xuyên qua những vùng hoang dã,vòng quanh làng mạc,thành thị,từ trời nắng gắt đến lúc hoàng hôn sắp tắt nắng

Trên đường có một ông lão đang dắt một con bò,có đứa bé ngồi trên trong tay còn đang cầm một nhánh cỏ

Nhìn thấy hai người mặc đồ đen,ông lão và đứa trẻ đều ngạc nhiên,dù sao trời không mưa cũng không nắng gắt nữa,trời gần tối mà họ vẫn cầm ô,rất kỳ lạ,nhìn hướng hai người bọn họ đi…

Hai người sắp đi qua nhau,ông lão bèn nhịn không được nói:

“Hai người các ngươi muốn đi đâu vậy?phía trước là núi,bên trong rất tối”

Bước chân nữ tử vẫn chưa dừng lại,chiếc ô trong tay hơi giơ lên,phía trước có một ngọn núi ẩn hiện trong bóng tối

“chúng ta tùy tiện đi dạo một chút”

Nàng nói,hạ chiếc ô xuống lần nữa

Tùy tiện đi dạo?

Ông lão giật mình nhìn hai người đi tới,trời đã tối rồi,đi dạo cái gì?còn là nữ tử nữa ..

“gia gia,gia gia”

Đứa bé trên lưng bò hoảng sợ kêu lên,cỏ trên tay đứa bé đã rơi xuống mặt đất

“gia gia,người kia…mặt của người kia…”

Hắn lắp bắp chỉ tay vào hai người đang đi trên đường

Mặt của người kia thế nào?người đội mũ tre đen có khuôn mặt nam nhân phổ thông,không hề dọa người,ông lão khó hiểu

“Cái người cầm ô,đầu và khuôn mặt đều bọc vải đen,chỉ để lộ đôi mắt và cái mũi ,miêng”

Đứa trẻ mô tả động tác lại trên khuôn mặt mình

Vừa rồi nữ tử giơ ô lên một chút,ông lão ở phía sau khuất tầm nhìn,đứa trẻ ngồi trên lưng bò,ở bên cạnh ông nhìn thấy

Phong tục của Đại Hạ đã sớm được khai sáng,phụ nữ có thể đi lại tự do như nam giới,những người phụ nữ giàu có đó sẽ dùng mặt nạ để che bụi và ánh nắng khi đi ra ngoài,đồng thời bảo vệ khuôn mặt xinh đẹp của họ

Loại che đầu và mặt này khi không có ánh nắng mặt trời hoặc bụi bẩn có lẽ là để bảo vệ khuôn mặt khiến người khác không thể nhìn thấy,có thể do bệnh tật hoặc trời sinh xấu xí

Trên mặt ông lão có chút đồng cảm,ánh mắt rơi vào người nữ tử cầm ô đang đi xa,ông không biết cô đã trải qua chuyện gì,nghe giọng còn rất trẻ,lại phải che kín khuôn mặt,chỉ có thể ban đêm tìm một địa phương không có người đi dạo một chút,thật đáng thương

Nữ tử không để ý đến sự thương hại của ông lão,nàng cứ đi dần về phía ngọn núi đang bị màn đêm bao phủ

Sau nhiều ngày đi đường,vào một buổi sáng,quần áo hai người lấm lem bùn đất,chiếc ô đen trên tay và chiếc mũ tre đã phủ đầy bụi cuối cùng họ cũng dừng lại trước một thành trì ,bên trên có ghi Phủ Giang Lăng:“ tiểu thư,chúng ta đến..”

Phương Nhị cởi mũ xuống,cố gắng kiềm chế bản thân,vẻ hưng phấn khó có thể che giấu,lời nói vừa đến môi,hắn khẽ nuốt khan,cuối cùng chỉ thốt ra được một chữ “ đến lúc rồi..”

Lần này nữ tử không ngăn cản hắn,chiếc ô đen cũng không có nâng lên nhưng nàng khẽ gật đầu,nàng nói:

“ chúng ta về nhà rồi”

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp