Xuyên Nhanh: Ta Yêu Giáo Chủ Thông Thiên

Chương 4: Bắt Đầu Với Hồ Ly Tinh


5 tháng

trướctiếp

 

“Thay quần áo?” Đào Tửu có chút ngây người, chỉ cảm thấy toàn thân có chút đau nhức, theo bản năng nàng lấy tay đỡ eo mình một chút.

“A!” Đào Tửu sờ đến eo nhịn không được mà hét lớn một tiếng, sau đó lập tức che miệng mình lại.

Lúc này nàng mới phản ứng lại, chính mình cuối cùng cũng biến trở về hình người!

“A a a a, ta cuối cùng cũng biến lại thành người rồi!”

Đào Tửu vui mừng lăn qua lăn lại trên giường vài lần, sau đó nàng đột nhiên nhận ra một vấn đề.

“Tri Chích, đây là giường của ai?” Đào Tửu đứng dậy chuẩn bị rời khỏi giường.

Quả nhiên, nghe Tri Chích nói: “Giường của đại lão a, ngủ thoải mái đi.”

Đào Tửu đang xuống giường suýt chút nữa lảo đảo ngã xuống, vội vàng thu dọn lại cái giường bị nàng làm lộn xộn kia.

Nghĩ thầm, may mắn là đại lão không có ở đây, nếu không mình sẽ gặp nguy hiểm mất.

“Tri Chích, ngươi vừa mới nói, tối hôm qua đại lão làm giúp ta cái gì?’’

“Thay quần áo.”

Lại nghe thấy điều này lần nữa, Đào Tửu nhịn không được mà che mặt mình lại, thật sự là quá mất mặt rồi.

Tri Chích tiếp tục nói thêm: “Ngươi còn chưa biết, mặc dù hồ ly có lông, nhưng khi biến thành người sẽ trần như nhộng.”

Trời ơi, nó còn đáng xấu hổ hơn cả tưởng tượng.

Nàng chỉ nhớ tối hôm qua nàng được đại lão ôm vào lòng rồi ngủ thiếp đi, chẳng nhẽ lại trần như nhộng. Không còn mặt mũi, thật sự không còn mặt mũi, về sau mình phải đối mặt với đại lão như thế nào đây.

Thấy Đào Tửu vừa xấu hổ vừa tức giận như vậy, Tri Chích có chút khó hiểu: “Ngươi đây là ý gì, ngươi bây giờ cùng lắm cũng chỉ là một tiểu cô nương, cho dù bị nhìn sạch thì cũng không cần phải thẹn thùng tới như vậy.”

“Tiểu cô nương?” Đào Tửu lúc này mới cẩn thận nhìn xuống tay mình, quả nhiên rất nhỏ: “Ngươi không nói sớm!”

Nàng vội vàng chạy đến trước hồ nước cách đó không xa, đánh giá hình dạng mới của mình trên mặt nước.

Chủ nhân của cái bóng trên mặt nước tuy nhỏ, nhưng đường nét trên gương mặt lại cực kỳ tinh xảo, không khó để nhận ra sau này khi trưởng thành nhất định là một đại mỹ nhân.

Đào Tửu sờ sờ mặt mình, không khỏi cảm thán: “Đúng là hồ ly tinh có khác, nhỏ như vậy vẫn nhìn ra được có chút kiều mị, chỉ là cơ thể quá gầy, xem ra mình cần phải bồi bổ thêm.”

Lúc này Giáo Chủ Thông Thiên trở về, vừa vào phòng đã nhìn thấy một tiểu nha đầu đi chân trần nhìn bóng phản chiếu của bản thân mà tự thương hại.

“Trà Trà.” Hắn bước về phía nàng.

Đào Tửu nghe thấy tiếng, quay đầu thì thấy sư phụ mới của mình đang cầm một con gà nướng trên tay.

“Sư phụ, người đã trở lại.” Nàng nhếch miệng cười chạy về phía hắn, không hề xấu hổ và tức giận sau khi tỉnh lại, dù sao, cũng không thể mặc quần áo của người khác được.

Tuyệt kỹ của tiểu hồ ly là bán manh, kỹ năng này không thể vứt bỏ.

“Được rồi, tỉnh rồi thì ăn cơm trước đi.” Giáo chủ đại nhân đem miếng gà nướng đặt lên cái bàn ở bên cạnh, đảo mắt nhìn thấy đôi chân trần của nàng, tiện tay biến ra một đôi giày: “Ngươi tạm thời mang cái này trước, lát nữa để sư tỷ ngươi giúp ngươi làm một đôi khác.”

Đào Tửu nhìn chằm chằm vào đôi giày ở trước mặt, vẫn có chút tò mò, không phải nói vạn vật đều tồn tại dựa vào sự bảo toàn năng lượng sao, đột nhiên biến ra một vật từ hư không như này rốt cuộc là nên giải thích như thế nào đây.

Vì vậy, nàng quay sang hỏi Tri Chích: “Ngươi nói, tới khi nào thì ta có thể đột nhiên biến ra một thứ gì đó giống như sư phụ đây.”

“Tri Chích không giúp được ngươi việc này, không phải ngươi muốn hỏi về sự tồn tại của năng lượng sao?” Nhưng nó vẫn là rất có trách nhiệm trả lời: “Với tư chất hiện tại của ngươi, đoán chừng tu luyện mười đến hai mươi năm đi.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

“Mười đến hai mươi năm? Tu luyện đều dễ tu như vậy sao?” Đào Tửu cảm thấy mình có thể là một tiên giả của thế giới tu tiên.

Lúc này đến phiên Tri Chích trợn trắng mắt: “Đó là bởi vì trong cơ thể ngươi có phúc khí tu vi bẩm sinh từ cha mẹ tiểu hồ ly duy trì, hơn nữa còn có sự trợ giúp đặc biệt của tiểu gia ta, đương nhiên là vượt qua tốc độ tu luyện bình thường gấp mười lần trăm lần rồi.”

“Được rồi, thì ra ngươi lợi hại như thế.” Đào Tửu mang giày xong, nhanh chóng chạy đến trước mặt bàn, nói với Thông Thiên: “Sư phụ, ta có thể không ăn gà nướng được không?”

Giáo chủ đại nhân liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: “Không được, ngươi quá gầy.”

“???” Đào Tửu có chút buồn bực, làm sao bây giờ, đại lão không đáp ứng nàng, vì thế nàng yếu ớt bưng đĩa lên: “Sư phụ, vậy buổi tối ta muốn ăn cái khác.”

“Cái khác?” Giáo chủ đại nhân im lặng, sau đó lấy ra một vật từ túi bách bảo của mình: “Chỉ có cái này.”

Đào Tửu nhìn xiên hồ lô đường phèn trên tay đại lão đột nhiên xuất hiện, nhất thời có chút ngơ ngác, đây lại là thao tác gì? Có thể đổi sang ăn cái khác nhưng vì sao chỉ có hồ lô đường phèn?

Giáo chủ đại nhân thấy tiểu hồ ly nhìn tới ngây người, trong lòng thầm nhủ Đa Bảo không lừa gạt ta.

“Đây là hôm nay Đa Bảo cho ta, nói trẻ nhỏ đều thích ăn cái này.”

“A.” Đào Tửu nhận lấy hồ lô đường, cười hì hì nói: “Thì ra là sư huynh Đa Bảo cho.”

Xem ra trên người đại lão hẳn là có một cái pháp bảo tương tự như không gian lưu trữ, đồ đạc đều được đặt ở bên trong trước đó, hại nàng còn tưởng rằng thật sự là biến ra đồ vật từ hư không.

Giáo chủ đại nhân thấy nàng vui vẻ, hắn nghĩ hồ ly có vẻ là thích đồ ngọt, xem ra phải cử người đi kiếm đồ ngọt về.

Vừa nghĩ tới đây, hắn đứng dậy nói: “Ngươi ăn trước đi, chút nữa sư tỷ Kim Linh sẽ dẫn ngươi đi làm quen với môi trường trên đảo.”

“Ừm.” Thấy dáng vẻ này của đại lão là muốn ra ngoài, trong lòng Đào Tửu vui vẻ nở hoa, trên mặt lại rất ngoan ngoãn nghe lời: “Sư phụ có việc thì đi trước đi, ta sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.”

Giáo chủ đại nhân nghe vậy nhíu mày, đối với câu nói sẽ chăm sóc tốt cho bản thân của nàng còn có chút hoài nghi, tối hôm qua cũng không biết là ai ngủ vẫn luôn đá chăn.

“Ừm, buổi tối vi sư sẽ trở về.”

“Ừm, sư phụ đi cẩn thận.”

Tiễn đại lão đi, Đào Tửu nằm liệt xuống đất, cùng Tri Chích nói chuyện phiếm ở trong đầu: “Tri Chích, bộ dáng hiện tại của ta, khi nào mới có thể lớn thành một hồ ly tinh khuynh quốc khuynh thành a?”

Tri Chích tỏ vẻ xấu hổ: “Yên tâm, yên tâm, hồ ly phát triển rất nhanh, một hai năm nữa là ngươi có thể trưởng thành rồi.”

“Vậy khi nào chúng ta đi thu thập lệ khí của Tru Tiên Trận?”

Cũng đừng để nhiệm vụ hoàn thành trước khi nàng trưởng thành, nàng còn muốn trải nghiệm cảm giác được làm hồ ly tinh.

“Cái này thì…” Tri Chích nghĩ rằng nàng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, có chút áy náy nói: “Đại khái có lẽ. Chắc phải mười năm nữa!”

Vốn tưởng rằng nghe còn lâu như vậy, Đào Tửu sẽ nổi giận, kết quả đối phương căn bản không có phản ứng, chỉ là rất lạnh nhạt nói: “Lâu như vậy à, lệ khí của Tru Tiên Trận này phải thu thập như thế nào đây?”

Chẳng lẽ hiện tại ký chủ đang giả vờ bình tĩnh, nếu như mình không đưa ra lời giải thích hợp lý, có phải nàng sẽ bùng nổ hay không?

“Ừm, đương nhiên là phải đợi Giáo Chủ Thông Thiên bày ra Tru Tiên Trận mới có thể thu thập được.” Tri Chích vừa nói vừa nghĩ làm thế nào để lừa dối: “Bởi vì Tru Tiên Trận không phải người bình thường có thể vào được, cho nên mười mấy năm tiếp theo ngươi nhất định phải tu luyện cho thật tốt, như vậy để đến lúc đó có thể thuận lợi tiến vào Tru Tiên Trận, cũng vì để có nền móng tốt khi xuyên qua thế giới khác.”

Thế nhưng Đào Tửu căn bản không để ý tới những chi tiết này, chỉ “Hừm” một tiếng: “Không sao, ta đi ra ngoài tìm chút đồ ăn, mấy ngày nay gà nướng đã trở thành bóng đen trong tâm trí ta rồi.”

Nói xong lập tức đứng lên, đôi chân khẳng khiu với những bước chân nhỏ nhắn nhanh chóng chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa liền gặp phải một người phụ nữ áo trắng, trên đầu có một cái kim vũ nhìn rất đẹp.

“Đây là Thánh Mẫu Kim Linh sao?”

Đào Tửu nghĩ thầm trong lòng, nhanh chóng chạy về phía nàng: “Sư tỷ, ngươi đến tìm ta sao?”

Thánh Mẫu Kim Linh đang tới Bích Du cung để đón tiểu sư muội của nàng ấy, đột nhiên nghe thấy một nói non nớt mềm mại của trẻ con, lập tức dừng bước nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, chỉ thấy một tiểu cô nương hồng hào và dịu dàng đang chạy về phía mình.

Đây là tiểu sư muội mà sư tôn mới thu nhận sao? Cũng còn quá nhỏ đi.

“Trà Trà?” Sư tôn nói, gặp tiểu sư muội thì gọi tên này.

Đào Tửu dừng lại, sau đó cười hì hì đáp: “Ồ, sư tỷ, là ta.”

Thấy không nhận nhầm người, Thánh Mẫu Kim Linh vội vàng bước tới, sợ tiểu sư muội của nàng ấy chạy mệt.

“Trà Trà, sư tôn bảo ta dẫn ngươi đi xem một vòng quanh đảo, ngươi muốn đi phía đông ngắm biển trước, hay là đi xem núi ở phía tây trước?”

Giọng nói của Thánh Mẫu Kim Linh nhẹ nhàng êm ái, giống như giọng nói của người mẹ trong tưởng tượng, nghe được Đào Tửu thật muốn hát trên đời chỉ có những người mẹ tốt.

“Sư tỷ, ta muốn đi tới chỗ có đồ ăn trước.” Đào Tửu dùng giọng nói mềm mại của trẻ em, giả vờ ngượng ngùng sờ sờ bụng mình: “Ta đói bụng.”

Thánh Mẫu Kim Linh nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của nàng, chỉ cảm thấy trái tim mình như muốn tan chảy.

Nghĩ thầm sư tôn cũng quá sơ suất rồi, tiểu sư muội hiện tại chính là đang ở giai đoạn phát triển nhất, người cư nhiên vứt người ta ở Bích Du cung trống rỗng cũng không có miếng đồ ăn nào, xem ra là bị bỏ đói rồi.

Nam nhân này, cho dù đã tu luyện thành thánh, ở phương diện chăm sóc trẻ nhỏ, vẫn là không đáng tin cậy.

Lúc này đại lão đang hóa thành người phàm, ở trong thành mua đồ cho tiểu đồ đệ, tự dưng hắt hơi một cái, lời trách này quả thật là oan uổng.

“Đi, sư tỷ dẫn ngươi đi ăn ngon.” Thánh Mẫu Kim Linh dứt khoát ôm Đào Tửu lên, trực tiếp bay tới một hòn đảo nhỏ ở phía đông.

Sau khi lên đảo, nàng nhìn thấy vài căn nhà gỗ ẩn trong rừng, trước nhà trồng những loại trái cây và rau quả.

“Sư muội Vân Tiêu, ta đưa tiểu sư muội của ta đến đòi ăn.” Thánh Mẫu Kim Linh trực tiếp dắt Đào Tửu tiến vào tiểu viện.

Chỉ thấy một người phụ nữ mặt trắng mặc quần áo vải thô, mặc trang phục nông dân, từ trong phòng đi ra.

“Tiểu sư muội?” Người phụ nữ kia ra nghênh đón hai người Đào Tửu, sảng khoái cười: “Ngươi chính là Trà Trà, thật đúng là một đứa nhỏ đáng yêu, khó trách sư phụ lại trông chừng chặt chẽ như vậy.”

Đào Tửu nhìn người phụ nữ kia, ngọt ngào kêu lên: “Xin chào, sư tỷ Vân Tiêu.”

Nàng thầm nghĩ, đây chính là tiên nữ Vân Tiêu trong tam tiêu, thật không đúng với những lời đồn đại.

Tri Chích nghe được tiếng lòng của nàng, nhịn không được mà nói: “Ngươi đừng nhìn bề ngoài mộc mạc của người ta, tu vi của nàng rất cường đại.”

“Ta biết, người ta gọi đó là thực tế.” Nàng có nói gì không? Cứ như thể nàng chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Đừng nói, Vân Tiêu như vậy đã là rất tốt bụng rồi, nhìn cách mọi người sống ngày nay, đó được gọi là thế ngoại đào nguyên*.

*“Thế ngoại đào nguyên” 世外桃源 dịch nghĩa theo từ tố là “Nguồn [có nhiều] đào lánh xa/ bên ngoài trần thế”. Nó còn được gọi là “Đào hoa nguyên” 桃花源 mà ngày nay được giảng là “Xứ sở hoa đào”. Xuất phát của thành ngữ từ tác phẩm “Đào hoa nguyên ký” 桃花源記 (Ghi chép về xứ sở hoa đào) của Đào Uyên Minh thời Đông Tấn.

Vân Tiêu được sư muội chào hỏi, cười đến không khép miệng lại được, vội vàng nói: “Tiểu sư muội gầy như vậy, đồ ăn ở chỗ sư tôn không ngon, đúng chứ? Hôm nay sư tỷ xuống bếp, bồi bổ cho ngươi.”

Nói xong nàng ấy lại bảo Thánh Mẫu Kim Linh đưa Đào Tửu vào bên trong ngồi, sau đó một mình nàng ấy đi làm việc.

Đào Tửu nhìn bóng dáng Vân Tiêu hái rau ở bên ngoài sân, chỉ cảm thấy nơi này thật sự không giống với suy nghĩ của mình, ngược lại càng khiến cho nàng cảm thấy mong đợi.

Thánh Mẫu Kim Linh thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, cho rằng nàng tò mò với nơi này, tận tình giải thích: “Chỗ này là tiểu đảo mà sư tỷ Vân Tiêu ở cùng với hai muội muội của tỷ ấy, là Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu, các nàng cũng đều là đệ tử của sư tôn, gần đây họ không ở trên đảo.”

“Sư tỷ Vân Tiêu của ngươi thường ngày chỉ thích trồng rau nấu ăn, tay nghề của nàng là tốt nhất trên toàn bộ Bồng Lai chúng ta, đợi lát nữa người ăn nhiều hơn một chút.”

“Ừm.” Đào Tửu ngoan ngoãn đáp: “Sư tỷ, mọi người ở Bồng Lai đều có chỗ ở riêng sao?”

Vân Tiêu thấy nàng hỏi cái này, cười đáp: “Cái này cũng không nhất định là đúng, giống như chúng ta đều là đệ tử thân truyền của sư tôn, năm xưa đều ở trong nhà ở Bồng Lai chủ đảo, ban ngày tập trung ở trong Bích Du cung, đợi tu luyện thành công, rời khỏi Bồng Lai đi ra bên ngoài cũng được, ở tiểu đảo phụ cận cũng được. Còn những người tùy tiện đến đây cầu danh, đều là tự tìm chỗ ở cho mình, cũng có nhiều người tạm thời ở lại trong hang động. Giống như những người tu luyện có nguyên thân là chim và thú, có thể sống ở bất cứ đâu như trên cây hoặc là trong hang động.”

Đào Tửu đăm chiêu gật gật đầu: “Bích Du cung lớn như vậy, cũng chỉ có một mình sư tôn sao?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp