Xuyên Nhanh: Ta Yêu Giáo Chủ Thông Thiên

Chương 20: Đại Lão Cũng Có Thể Là Người Xuyên Không


5 tháng

trướctiếp

 

“Nói cách khác… Người mà đại lão thích, có lẽ đã chết từ rất lâu rồi?”

Người chết rồi, chính là ngọn núi lớn khó có thể vượt qua nhất.

Không biết vì sao, khi Đào Tửu nghĩ đến những lời này, khiến nàng thấy hoảng sợ.

Tại sao nàng lại có loại suy nghĩ kinh khủng như vậy ở trong đầu, sao lại giống như đang ghen tuông vậy?

Chẳng lẽ, nàng đối với đại lão... Nghĩ đến đó, nàng dùng sức lắc đầu, cố gắng ném cái đáp án xuất hiện trong đầu ra ngoài.

Mười lăm năm qua, bên cạnh đại lão chỉ có một mình nàng, tuy rằng đối phương có đôi khi rất lỗ mãng, nhưng phần lớn thời gian đều đối xử với nàng rất là tốt.

Hơn nữa trước đây bởi vì ba mẹ nàng ly hôn, cha không yêu mẹ không thương, khi người khác đối xử với nàng quá tốt, nàng rất dễ rung động và ỷ lại vào người đó.

Nhất định là bởi vì như vậy, hiện tại thấy trong lòng của đối phương có người quan trọng hơn nàng cả trăm ngàn lần, nàng mới sinh ra loại cảm giác đố kỵ ghen tị rồi hận thù kia, cũng có ảo giác ghen tuông.

Phải, chắc chắn là như vậy.

Tìm được lời giải thích thỏa đáng cho cảm xúc của mình, trái tim phiền muộn của Đào Tửu có chút an tâm, chào hỏi Tri Chích một tiếng sau đó đắp chăn bắt đầu đi ngủ.

Mà Thông Thiên ở ngoài phòng lại đang bận rộn chế tạo một con dao nhỏ cho tiểu đồ đệ.

Tuy rằng tiểu nha đầu đã có vũ khí rồi, nhưng thanh kiếm kia quá dài, không tiện cho việc cắt thịt nướng, vì vậy hắn dự định tự mình chế tạo cho nàng một con dao nhỏ để ăn.

Phải, đó là dao để bàn.

Thông Thiên lấy ra một loại thép cực kỳ cứng nhưng nhẹ từ đống vật liệu trong bộ sưu tập của mình, còn chọn mấy viên pha lê đẹp mắt.

Đợi chuẩn bị đầy đủ nguyên vật liệu rồi, lúc này mới châm lò đúc kiếm.

Sau một canh giờ rưỡi, toàn bộ quy trình đều làm thủ công, không dùng chút pháp lực nào mà hoàn thành con dao nhỏ.

Sau đó hắn lại đi ra ngoài bắt một con linh thú trư cấp thấp, cố ý thử kiểm tra độ dẻo dai của lưỡi dao.

Thấy bộ lông vừa cứng vừa dày kia rất nhanh đã bị lưỡi dao cắt gọn gàng, Thông Thiên vô cùng hài lòng, nhân cơ hội thu thập sạch sẽ linh thú, biến ra một cái giá và nướng nó.

Tới khi Đào Tửu tỉnh lại, lập tức ngửi thấy mùi thịt nướng, nàng dụi mắt hít một hơi thật sâu, chính là mùi đó!

Vừa rồi ở trong mơ, nàng chính là bị mùi vị này là cho tỉnh giấc.

“Sư phụ, người nấu món ngon gì vậy?” Đào Tửu đi ra khỏi phòng, nhìn thấy đại lão đang lật nướng cái gì đó trước giá nướng.

Người đàn ông tràn đầy tiên khí kia, cùng với tư thế bình dị, phản chiếu ánh lửa, hình ảnh lại có một sự hài hòa một cách khó tả.

Làm cho nàng nhất thời có chút ngây người.

Cả ngày nghe thấy giọng nói của nàng, quay đầu lại, liền nhìn thấy tiểu nha đầu đang nhìn chằm chằm mình.

“Ngẩn ngơ cái gì, còn không mau tới đây.”

“Ồ…” Đào Tửu ngẩn người gật đầu, đi về phía giá nướng: “Sư phụ, người còn có thể nướng thịt à.”

“Ừm.” Giáo Chủ đại nhân thản nhiên đáp một tiếng, chỉ vào cách đó không xa: “Bên kia có nước, đi rửa mặt đi.”

“Ồ ồ.” Đầu óc Đào Tửu còn có chút mê mang, đi thẳng đến chỗ đó, khi đến gần hơn, nhìn thấy cấu trúc của nhà vệ sinh, nàng đến gần nhìn thấy cấu tạo nơi rửa mặt, trái tim cô như muốn khóc.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Cái này nó quá hiện đại đi... Bàn rửa mặt, thiết bị tương tự giống như đường ống dẫn nước.

Quan trọng nhất là, còn có một cái vòi nước bằng kim loại!

Chúa ơi, vị thần tiên nào làm ra cái thứ này vậy?

“Tri Chích Tri Chích, ngươi mau nhìn xem, vòi nước này được là bằng chất liệu gì, ta thật sự hoài nghi, đại lão hắn lẽ nào cũng là một người xuyên không!”

Tri Chích đang chơi game bị nàng gọi đột ngột, ánh mắt dời khỏi màn hình, nhanh chóng liếc mắt về phía nàng.

Tri Chích vốn đã thu ánh mắt lại, ngay sau đó nó nhận ra điều gì đó rồi vội vàng quay đầu lại nhìn.

Chính là một cái liếc mắt này, ánh mắt hắn không dời đi, một âm thanh truyền tới tai.

Tri Chích đang chơi game, ném điện thoại sang một bên, lấy máy dò ra kiểm tra.

“Đợi ta nhìn một chút, cảm giác đây không phải là đồ vật kim loại bình thường.” Ít nhất nó không nên xuất hiện ở thời đại này.

Sau khi kiểm tra xong, nhìn kết quả hiển thị trên dụng cụ, Tri Chích không khỏi lẩm bẩm: “Cái này không khoa học tý nào…”

“Có chuyện gì vậy? Vòi nước này làm sao, có phải là thép không gỉ không?”

Nghe thấy giọng nói của Đào Tửu, Tri Chích lắc đầu, vẻ mặt có chút nghiêm trọng: “Không phải, cái này so với thép không gỉ còn tiên tiến hơn nhiều, ít nhất cũng phải tiên tiến hơn mấy trăm năm.”

“A Tửu, đại lão không có khả năng là người xuyên không.”

Vốn dĩ nghe thấy loại vật liệu này còn tiên tiến hơn cả thép không gỉ, Đào Tửu còn cho rằng đại lão chính là người xuyên không.

Nhưng những lời của Tri Chích nói vẫn rất đáng tin cậy, nó chắc chắn sẽ không nói dối về loại chuyện này.

“Vậy... Ý ngươi là sao?”

“Ta nghĩ, người xuyên không hẳn là vị hồng nhan tri kỷ kia của đại lão.”

***

Đào Tửu há hốc miệng.

Hồng nhan tri kỷ của đại lão là người xuyên không?

Vậy đây là vận khí thần tiên gì, làm sao mà một chút là có thể gặp được người xuyên không vậy.

“Khó trách trong tư liệu không có ghi chép của đối phương, cho nên như vậy cũng có lý.” Tri Chích tiếp tục nói: “Những chuyện xuyên không này, đều được xem như là bí mật của Thiên Đạo, tự nhiên sẽ không được tiết lộ ra bên ngoài.”

“Ta thấy sở dĩ việc đại lão trở thành đại lão, vị hồng nhan tri kỷ xuyên không này đã đóng một vai trò rất lớn, không chừng nàng ấy đến chính là vì để tạo nên đại lão.”

Tri Chích còn đang tự mình phân tích, Đào Tửu lại nghĩ đến một chuyện khác.

Đối phương đến cuối cùng là không còn, hay là đã xuyên việt trở về?

Nếu như là xuyên việt trở về, vậy đại lão có biết lai lịch của nàng ấy không?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Đào Tửu lại lắc đầu.

Hẳn là không biết đi, nếu như biết, nếu như nàng ấy thật sự quan trọng như vậy, với tính cách cố chấp của sư phụ, cho dù là xuyên không, nói không chừng hắn rất có thể sẽ không để nàng ấy xuyên trở về.

Trừ khi... Trừ khi hắn cũng không thể làm gì khác được.

“Tri Chích, ngươi cảm thấy đại lão có khả năng là người xuyên không không?”

“...” Tri Chích im lặng một lúc, giống như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau mới trả lời: “Ừm... Hẳn là có đi, dù sao hắn cũng có năng lực thủy hỏa phong trùng lập.”

Đào Tửu theo bản năng gật gật đầu, cái đó chính là không biết đi.

Không biết cũng tốt.

Kìm nén cảm xúc ở trong lòng, nàng rửa tay, rồi dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, làm vẻ mặt tươi cười trước gương, sau đó mặt mày hớn hở chạy tới bên cạnh đại lão.

Đợi nàng tới đó, bên cạnh vỉ nướng đã có thêm một cái bàn dài, trên bàn dài còn có một cái đĩa sứ rất đẹp mắt, bên cạnh khay sứ ngoại trừ đôi đũa còn có thêm một con dao nhỏ, vừa nhìn đã biết là vô cùng tinh xảo.

Đào Tửu tự giác ngồi xuống bàn dài: “Sư phụ, con dao này thật đẹp.”

Chẳng lẽ cũng là của vị hồng nhan tri kỷ kia chứ.

Đang suy nghĩ như vậy, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của đại lão vang lên: “Đó là vi sư vừa mới chế tạo cho ngươi, ngươi dùng thử xem có được hay không.”

Được chế tạo đặc biệt cho nàng? Biểu cảm của Đào Tửu có chút đắc ý.

Ngay sau đó, Thông Thiên đặt một miếng thịt lợn mới nướng ra đĩa: “Nếm thử đi.”

“Ôi…” Nhìn sườn heo còn đang ngập dầu, thơm ngào ngạt, Đào Tửu vội vàng cầm lấy con dao nhỏ, muốn xuống tay nhưng lại có chút không đành lòng.

Một con dao đẹp như vậy, lấy ra cắt thịt, thật đáng tiếc.

“Sao không ăn đi?” Giáo Chủ đại nhân giống như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, lại bồi thêm một câu: “Ngươi cảm thấy con dao mà vi sư làm không tiện tay sao?”

Bữa ăn... Dao để bàn? Đào Tửu tròn mắt.

Được rồi… Đại lão đã nói đó là dao để bàn, sau đó chính mình... Sang trọng?

Dường như là để giải quyết vấn đề của đại lão, nàng vội vàng dùng dao cắt thịt thành nhiều miếng nhỏ, ngước mắt cười hì hì nói: “Rất tiện tay, dao để ăn mà sư phụ chế tạo rất dễ sử dụng.”

“Ừm.” Thông Thiên hài lòng thu ánh mắt lại: “Vậy sau này sẽ dùng nhiều hơn.”

“Ừm, sau này ta nhất định sẽ luôn mang nó theo bên mình.” Chưa kể con dao này còn đẹp mắt như vậy, chỉ riêng việc nó do đại lão chế tạo, dùng làm vũ khí phòng thân cũng đủ rồi.

Đào Tửu nói xong, gặp một miếng thịt nướng bỏ vào miệng, lập tức được chữa lành bởi món ăn ngon.

“Sư phụ, thịt này nướng thật ngon, ta ngửi thấy giống như có một chút mùi rượu?”

“Bên trên có phun rượu do vi sư tự nấu, đây là bí mật độc quyền của vi sư.” Thông Thiên nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự đắc ý.

Xem nhẹ bộ dáng đắc ý của đại lão, Đào Tửu tò mò nói: “Sư phụ, người cũng sẽ nấu rượu a, ở Bích Du cung sao ta không thấy?”

“Muốn biết sao?” Thông Thiên ghé mắt nhìn Đào Tửu một cái, thấy cái đầu nhỏ của nàng đang chăm chỉ làm việc, khóe miệng hắn nhếch lên: “Đây là bí mật của vi sư.”

... Cái gì mà, lại cố tình trêu người ta

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Tửu nhăn lại, có chút bất mãn, nhưng nàng thật sự rất tò mò, nên cố ý làm nũng nói: “Sư phụ, người nói cho ta biết đi, nói cho ta biết được không?”

Nghe thấy giọng nói mềm mại như sáp của nàng, lại cố ý kéo dài ra, trong lòng Thông Thiên mềm nhũn, thầm nghĩ tiểu đồ đệ sao có thể đáng yêu như vậy.

“Được rồi, nói cho ngươi biết cũng không sao, nhưng ngươi phải giúp vi sư giữ bí mật.”

“Kỹ thuật nấu rượu của ta, là do một người phụ nữ dạy…”

Nghe đại lão kể lại bí mật của mình, Đào Tửu chớp chớp mắt, đại lão hôm nay, hình như nói hơi nhiều đấy.

Nhận ra được điều này, nàng thầm nghĩ, có lẽ nơi này là nơi có những kỷ niệm đẹp, vì vậy hãy để hắn thấy thoải mái.

Trong lời kể của đại lão, Đào Tửu cũng đại khái chắp vá ra câu chuyện về vị hồng nhan tri kỷ kia.

Không, không phải là hồng nhan tri kỷ, mà là nữ sư phụ của đại lão.

Hóa ra những gì mà Tri Chích nói không sai, người kia xuất hiện, thật sự là vì tạo nên đại lão.

Tuy nhiên, đại lão cũng nói, sau đó nàng ấy đột nhiên rời đi.

Và hắn... Vẫn đang chờ nàng ấy xuất hiện thêm lần nữa.

“Vậy sau đó nàng ấy lại xuất hiện sao?” Nghe Thông Thiên nói xong, Đào Tửu buột miệng nói ra.

Nhưng vừa nói ra câu đó, nàng tự biết mình đã lỡ lời rồi.

Khẳng định là không xuất hiện nữa, nếu có xuất hiện, đại lão cũng không cần ghé lại chốn cũ, càng không cần nhìn đồ vật mà nhớ tới người đó.

Nhưng Thông Thiên sau khi nghe những điều nàng nói, dường như cũng không có vẻ gì là không vui, cũng như có mất mát gì.

Chỉ cười nhạt nhìn nàng một cái, sau đó lập tức chuyển đề tài nói: “Mau ăn đi, kẻo nguội mất.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp