Miễn chết: Cô nương sống lại

Chương 4: Sự thật


4 tháng


“Tùy cô” cậu nói xong thì ngồi vào phía trong để cô và cả lớp hoang mang.

Kiêu ca lạnh lùng, ngạo mạn lại bị Chung Hỷ hạ knock out.

Chung Hỷ cũng ngạc nhiên không kém, kiếp trước đến nước bọt anh cũng lười bắn mà...

“Chào cả lớp, thầy họ Bân tự Từ, vì hôm qua khai giảng thầy bận làm giáo vụ gấp cho trường nên bây giờ mới ở đây. Trịnh trọng thông báo lớp ta được đặc cách làm lớp mũi nhọn thứ hai của trường.”

 Bân Từ nói một hồi rất hăng say, hai mắt ông sáng bừng khi nói về những dự định tương lai của mình với lớp trẻ, sau hết ngày học cuối cùng ông cũng cho họ ra về.

“Thương.... Thương Kiêu, tớ là lớp trưởng tên Ngu Mạn. Thầy giao cho tớ nhiệm vụ đưa các bạn vào nhóm lớp. Cậu có tiện không?” Cô nàng đứng đó vừa ngại ngùng vừa lắp bắp mãi mới nói hết được.

“Không tiện”

Ngu Mạn ngại đỏ cả hai tai, hai tay cấu chặt vào nhau mặt cúi gằm xuống. Anh lướt qua mang theo hương thơm thanh mát.

Chung Hỷ nhìn cô gái đứng đó cô cũng đồng cảm nhưng lại trầm tư bước ra.

“Chung Hỷ, cậu có muốn vào không?” Ngu Mạn giữ tay áo cô, khuôn mặt thay đổi hoàn toàn. Hai mắt ngạo nghễ tự tin, lưng thẳng tắp. Khác hẳn khi nãy đối mặt với anh.

“Không cần” Cô tiêu soái bước ra.

Lâm Phán ngửi được mùi drama liền kề tay bắt cổ. Sau khi biết thì liền liến thoắn xổ ra một tràng

“ Ôi chà, Ngu Mạn là con nhà người ta đấy. Cô ta là hoa khôi bốn năm liền của sơ trung toàn tỉnh. Đặc biệt, còn có mối quan hệ không hề bình thường với nhà Kiêu thần”

“Ồ”

Lâm Phán liền đừ ra một chốc, cô nàng ngày xưa hóng dưa còn hơn cô đâu mất rồi?

“ Này này này, tao nói nhiều như vậy mà mày không nghe lọt tai chữ nào hả??”

Cô nàng bĩu môi đi sau Chung Hỷ, cảm thấy sau lần ngã bệnh ấy cô đã thay da đổi thịt rồi...

Hai người đến ngã rẽ liền ai về nhà đấy. Chung Hỷ quẹo đến tiệm tạp hoá mua một hộp thuốc, là loại dành nam.

Cô nhắn tin cho mẹ nay sẽ về trễ, sau đó quẹo về phía chân núi. Hai bên đường dần vắng người, khu rừng nhỏ cũng hiện ra nhanh chóng.

Đứng dưới cái hiên cũ, cô vân vê điếu thuốc, tách một tiếng rồi đưa vào miệng.

Thành thạo thở ra làn khói mỏng, trên người mang đầy nét ưu tư.

Từ chân núi hướng lên phía trên có một ánh lửa nhấp nháy, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua thì ánh lửa kia cũng dập tắt.

Tiếng sột soạt của lá cây được gió khẽ đung đưa, thấp thoáng mùi khói đã vơi bớt. Chung Hỷ liền đạp sương mà trở về.

Quãng đường phía trước dài vô tận, từng bước đi qua khiến cô lại bất chợt nhớ về năm tháng ngục tù tăm tối ấy. Ở nơi ấy, cô quá bé nhỏ.

Bị bắt nạt, cưỡng hiếp, bị lũ người ấy hành hạ suốt mấy mươi năm trời.

Không một lần nhìn thấy ánh sáng, thứ duy nhất cô học được chính là sự trấn áp.

Cô trở thành người mạnh, sử dụng thủ đoạn mà cô được nhìn thấy để đàn áp họ.

Cạch

Chung phu nhân từ hẻm đi ra, hai tay xách túi.

“ Hỷ Nhi, mẹ phải về nhà bà con một chuyến. Bà con đổ bệnh khó qua khỏi đêm nay.”

“ Vâng”

Dường như đã rõ ràng rồi, nếu là thật vậy tại sao không cho cô biết bà cô ở đâu, là người như thế nào.

Mười giờ ở bệnh viện trung ương, cô gái nhỏ một tay nắm chặt hai mẫu vật tay kia run rẩy.

Xác nghiệm một chuyến, cô đợi đến ba giờ sáng lấy kết quả.

Chung Hỷ và Chung Tiết Thù quả thật không phải mẹ con ruột.

Bầu trời trong vắt thanh cao, dải ngân hà dường như lấp lánh trước mắt cô.

Kiếp trước, cô được bà bao bọc quá kĩ. Nhớ lại hoá ra tất cả đều là giả tạo, sự việc giết cha năm đó cô nhất định phải điều tra ra nguyên nhân

Tại sao Ô Chính lại biết cô ở đây và hắn thật sự là cha cô sao?

 

Còn ba tuần nữa sẽ đến sự việc chấn động của đường hẻm nhỏ ấy. Chung Hỷ giết người

Sáng hôm sau đổ một trận mưa lớn, dòng lũ cuốn trôi cả thủ đô.

Chung Hỷ lấy ô qua nhà Lâm Phán đón cô nàng đi học.

“Huhu, Chung tỷ. Tao biết mày sẽ không bao giờ bỏ tạo mà”

Chung Hỷ đưa cho cô một cái ô rồi bước từng bước nhỏ đi.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play