Nguyện Ước Một Vì Sao

Chương 6


5 tháng

trướctiếp

 

Những đám mây đen trên bầu trời bị gió đêm xua đi. Ánh trăng bàng bạc phủ xuống, ngang nhiên treo trên sống mũi thẳng tắp của chàng trai.

Đôi mắt lạnh lùng của anh không chứa đựng cảm xúc nào.

Mặc dù là lời xin lỗi, nhưng giọng điệu dường như không chân thành, lạnh lẽo và bướng bỉnh, khiến Hoắc Minh Đào trong lòng khó chịu.

Tuy nhiên, Hoắc Minh Đào có ấn tượng với người này, Từ Thành Liệt năm nhất khoa Văn, hiện nay đang được xem là người nổi tiếng ở Nam Đại. Trước đây hắn từng thấy Từ Thành Liệt đưa Thẩm Viên Tinh về ký túc xá, cũng biết anh là bạn cùng phòng của Thẩm Minh Xuyên. Hơn nữa, Từ Thành Liệt rất nổi tiếng trong trường, danh hiệu thần tượng khoa, thần tượng trường đều thuộc về anh, chưa kể, ngay cả các giáo sư cũng rất tán dương thưởng chàng thiếu niên này.

Mặc dù lời xin lỗi này chẳng mấy chân thành, Hoắc Minh Đào cũng không thể phát cáu. May là Thẩm Viên Tinh nắm lấy cánh tay hắn, ra hiệu đừng tức giận. Hoắc Minh Đào vì thế cũng thu hồi lộ khí.

"Đã muộn rồi, anh đưa em về ký túc xá nhé." Hắn rời mắt khỏi người Từ Thành Liệt, định đưa Thẩm Viên Tinh rời đi.

Tâm trạng hôn cô đã tiêu tan, nhưng may là họ còn rất nhiều thời gian phía trước.

Thẩm Viên Tinh ừ một tiếng, trước khi đi cô còn liếc nhìn Từ Thành Liệt.

Khi ánh mắt chạm nhau, cô cảm nhận được luồng lạnh lẽo từ mắt anh, lạnh buốt làm tim se thắt, ngột ngạt.

May là ánh nhìn Từ Thành Liệt không dừng lại trên người cô quá lâu.

Khi Hoắc Minh Đào nắm tay Thẩm Viên Tinh, Từ Thành Liệt đã rời mắt, quay lưng tiếp tục chạy bộ.

Bóng lưng thanh mảnh dần mờ nhạt, khi rẽ qua khúc cua anh liếc nhìn thoáng qua cổng sân vận động, vừa lúc thấy cặp trai tài gái sắc tay trong tay rời đi.

Sức lực như bị gió đêm hút cạn, Từ Thành Liệt dừng lại.

Anh mím môi khẽ thở dốc, ánh mắt vô thức đuổi theo bóng hai người đã khuất dạng, tay phải đặt lên ngực, cố xoa dịu cảm giác bứt rứt lạ lùng nơi đó.

 _

Tuần cuối tháng 9 kết thúc, kỳ nghỉ Quốc khánh đã đến gần.

Chiều thứ sáu, không ít người lên tàu cao tốc về nhà.

Hoắc Minh Đào là một trong số đó, hắn cùng Liễu Tinh Đồng và một người bạn cùng quê về chung.

Thẩm Viên Tinh chiều thứ sáu vẫn có lớp nên không tiễn hắn. Cô chỉ trò chuyện với Hoắc Minh Đào một lúc qua wechat.

Buổi học cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Viên Tinh thẳng chân về ký túc xá.

Cô nhắn tin cho Thẩm Minh Xuyên, hẹn cùng nhau ăn tối.

Dù sao kỳ nghỉ Quốc khánh này, hai anh em cùng ở lại trường, không ai về nhà cả.

Trong kỳ nghỉ Quốc khánh, Thẩm Viên Tinh sẽ đi làm thêm ở quán trà sữa.

Có lẽ vì gần Nam thành có bảo tàng nên những ngày lễ, phố ăn vặt rất đông khách, phần lớn là du khách ngoại tỉnh.

Bảy ngày nghỉ mà Thẩm Viên Tinh còn mệt hơn cả đi học.

Đi sớm về khuya, về tới ký túc xá là có thể ngủ ngay, nên cô không liên lạc với Hoắc Minh Đào nhiều.

Nhưng Thẩm Viên Tinh không ngờ, chỉ trong bảy ngày đó, khoảng cách giữa cô và Hoắc Minh Đào đã bị kéo dài một cách lặng lẽ.

Tối ngày Hoắc Minh Đào trở lại trường, theo lời hẹn của Thẩm Viên Tinh, hai người cùng ăn tối ở phố ăn vặt.

Trong bữa ăn, nội dung và chủ đề trò chuyện phần lớn do Thẩm Viên Tinh dẫn dắt, từ chuyện gia đình đến các điểm du lịch, cuối cùng là cô kể công việc bán thời gian những ngày qua mệt nhọc thế nào.

Ban đầu cũng là muốn Hoắc Minh Đào thương cô một chút, nhưng hắn chỉ nghe, tay cầm điện thoại, không biết đang nhắn tin với ai.

Mỗi lần Thẩm Viên Tinh làm bộ vô tình nghiêng người lại gần, Hoắc Minh Đào đều tắt màn hình điện thoại, úp mặt xuống bàn.

Phản ứng của hắn khiến Thẩm Viên Tinh khó hiểu, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng cũng không nói ra được.

Sau đó, trong vài ngày liên tiếp Hoắc Minh Đào đều không chủ động liên lạc với Thẩm Viên Tinh, cô cuối cùng mới nhận ra tính nghiệm trọng của vấn đề.

Cảm giác như sau kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc, khoảng cách giữa hai người đã ngày càng xa hơn trước.

Cô muốn đến gần Hoắc Minh Đào, gửi tin nhắn hẹn anh đi xem phim. Nhưng Hoắc Minh Đào nói cuối tuần anh phải đi dạy thêm, không có thời gian.

Thẩm Viên Tinh đành từ bỏ ý định xem phim, cả ngày cuối tuần ở lại ký túc xá học và xem phim. May là ký túc xá vẫn có Lâm Kiều và Tô Mộng làm bạn, chỉ mình Lý Thành Hoan có người yêu, mỗi cuối tuần đi chơi với Trương Minh Minh.

"Sao gần đây bạn trai cậu bận thế, tối cũng không rảnh gọi điện tâm sự với cậu à?" Lâm Kiều ôm một cuốn tiểu thuyết nằm trên giường từ từ đọc qua. Hai chân vung vẩy qua lại, nhìn có vẻ nhàn rỗi.

Thẩm Viên Tinh dựa vào bàn học, tay phải xoay cây bút chì, đang giải một bài toán cao cấp. Nghe câu hỏi của Lâm Kiều, cô không quay lại, ỉu xìu đáp: 

"Không, có, có lẽ anh ấy bận với chương trình học của năm cuối."

"Cũng phải." Lâm Kiều lẩm bẩm, rồi nói tiếp: "Nghĩ lại, cậu với anh ấy tốt nghiệp cách nhau hai năm đấy."

Phải biết ngành pháp y học khác các ngành khác, người ta học 4 năm, họ phải học 5 năm mới tốt nghiệp.

"Khác hai năm cũng tốt mà, như vậy lúc Tinh Tinh tốt nghiệp, anh Hoắc đã có việc ổn định, tiết kiệm được tiền cọc cưới rồi.”

“Lúc đó cậu cũng đỡ vất vả hơn." Tô Mộng xen vào.

Cô ấy cũng đang đọc tiểu thuyết, nhưng nằm trên giường xem điện thoại.

Những ngày gần đây rất mê tiểu thuyết hình sự.

"Có lý, Mộng Mộng nhìn xa hơn đấy." Lâm Kiều đóng sách lại, vươn tay chọc chọc Tô Mộng nằm giường bên cạnh, "Cậu đang đọc gì thế?"

"Cầm Hồn á, tiểu thuyết hình sự được yêu thích nhất thời gian gần đây, rất hay!" Tô Mộng quay đầu định giới thiệu cho Lâm Kiều.

Kết quả Lâm Kiều lập tức rút tay về, nói cho dù chết cũng không đọc tiểu thuyết nam.

Tô Mộng chỉ còn nước quay sang Thẩm Viên Tinh đang ngồi dưới bàn học: "Tinh Tinh, cậu có đọc tiểu thuyết không? Mình giới thiệu cuốn này cho cậu nhé! Cốt truyện hấp dẫn, vụ án rắc rối, rất kích thích não bộ!"

Nói tới đây, giọng điệu Tô Mộng thay đổi, trêu chọc Lâm Kiều: "Suýt nữa quên, với trí thông minh của Kiều Kiều thì quyển sách này hoàn toàn không phù hợp."

Lâm Kiều: "..."

Thẩm Viên Tinh: "Gửi tên sách và tác giả qua tin nhắn cho tớ đi. Để làm xong bài tập này rồi sẽ đọc thử."

"Được rồi! Nhớ ủng hộ bản chính hãng nhé. Nếu cậu chưa có tài khoản, tớ có thể cho cậu mượn tài khoản reader của mình.”

“Đừng đọc lậu, nếu không tớ sẽ giận cậu”. Tô Mộng bình thường hiền lành, dịu dàng, thế nhưng bây giờ lại vô cùng cứng rắn.

Thẩm Viên Tinh dở khóc dở cười: “Yên tâm, một người đạo đức vững vàng như tớ không bao giờ làm chuyện chà đạp công sức người viết như vậy”

Tô Mộng lúc này mới hài lòng gửi cô tựa sách và tên tác giả.

Thẩm Viên Tinh làm bài xong thật sự có đọc cuốn sách đó. Đúng như Tô Mộng nói, văn phong tác giả rất tốt, cốt truyện hấp dẫn và các vụ án rắc rối. Chỉ với vụ án đầu tiên, cô đã bị cuốn hút.

Cứ như vậy, ba người trong phòng ký túc từ lúc trời còn sáng đã say sưa đọc sách cho đến tận khi trời tối. Phải đến lúc Lâm Kiều đói bụng, bầu không khí yên tĩnh trong phòng mới bị phá vỡ.

 

Trước khi ra ngoài ăn tối, Thẩm Viên Tinh gửi tin nhắn hỏi Hoắc Minh Đào xem công việc gia sư đã xong chưa, tối muốn đi ăn cùng không. Nhưng Hoắc Minh Đào vẫn không trả lời, đến 9 giờ tối, Thẩm Viên Tinh mới nhận được một tin nhắn mới.

Nhưng không phải của Hoắc Minh Đào, mà là của Thẩm Minh Xuyên.

Thẩm Minh Xuyên gửi cho cô một bức ảnh. Bối cảnh bức ảnh là rạp chiếu phim bên cạnh quảng trường trung tâm thành phố. Trước cửa rạp chiếu phim sáng đèn lộng lẫy, một cặp trai tài gái sắc đứng.

Cô gái đang nhón chân, hai tay ôm cổ chàng trai, nhón người hôn hắn.

Chàng trai có vẻ cũng cúi đầu xuống, nhưng hai tay vẫn thõng xuống hai bên, có phần do dự.

Thẩm Viên Tinh chỉ nhìn thoáng qua, tầm mắt đã mơ hồ.

Khuôn mặt Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng trong ảnh dần mờ đi, cô khó có thể che giấu cảm giác chua xót ở đầu mũi, hơi thở dần trở nên gấp gáp.

Trong phòng ký túc xá, Lâm Kiều và Tô Mộng đang dùng kéo bao bố để quyết định ai tắm trước.

Tiếng nói chuyện của họ vẫn văng vẳng bên tai Thẩm Viên Tinh, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở nên xa xôi.

Thậm chí cuối cùng, Thẩm Viên Tinh không còn nghe rõ họ đang nói gì.

Cảm giác cả thế giới chìm trong hỗn loạn, năm giác đều mất, nhiệt độ cơ thể đột ngột hạ xuống, cả người như rơi xuống hầm băng... Thẩm Viên Tinh hôm nay mới thực sự trải nghiệm cảm giác đó.

Chỉ là một bức ảnh mà khiến cô có cảm giác như đang đứng trên vách đá dựng đứng, cận kề chết.

Thật buồn cười.

Vô vàn ký ức như cái kính vạn hoa quay cuồng, hiện lên rối rắm.

Thẩm Viên Tinh nhanh chóng đau đầu choáng váng, cuối cùng đành nhắm mắt lại, gục xuống bàn thở hổn hển, mới dần bình tĩnh trở lại.

"Viên Tinh? Cậu sao thế?" Tô Mộng và Lâm Kiều đều nhận ra sự bất thường của cô, vội chạy lại.

Lâm Kiều còn nâng khuôn mặt Thẩm Viên Tinh lên, rồi bị đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt lấm tấm nước mắt của cô dọa cho sợ hãi.

Lo lắng hỏi Tô Mộng phải làm sao, đã xảy ra chuyện gì, hay là lúc nãy họ cãi nhau nói sai điều gì rồi.

Chính trong sự hoảng hốt của Lâm Kiều và ánh mắt lo lắng của Tô Mộng, Thẩm Viên Tinh mới tỉnh táo lại.

Cô lau mặt bằng khăn giấy Tô Mộng đưa, khóc nức nở, suýt nữa quăng luôn cái điện thoại.

May Lâm Kiều ngăn lại, cũng thấy bức ảnh trong điện thoại cô, "Trời ơi! Hoắc Minh Đào cái thằng chó đẻ này!"

"Hắn dám cắm sừng cậu à!"

Tô Mộng sững sờ, vội vàng nhìn bức ảnh, rồi cùng Lâm Kiều nguyền rủa Hoắc Minh Đào thậm tệ. Chửi xong Hoắc Minh Đào, còn không quên mắng luôn Liễu Tinh Đồng.

"Nói thật, tớ sống đến bây giờ, lần đầu gặp loại con gái trà xanh ngoài đời như vậy."

"Con khốn Liễu Tinh Đồng này thủ đoạn cao siêu thật đấy, mới có bao lâu mà đã quyến rũ được thằng chó đẻ Hoắc Minh Đào rồi cơ à?"

"Mới có bao lâu? Mày quên rồi hả, hai đứa là bạn thời thơ ấu mà."

"Tớ thấy Liễu Tinh Đồng này, chắc từ đầu đã nhắm vào Viên Tinh rồi. Muốn cướp bạn trai cô ấy từ lâu rồi."

Tô Mộng gật gù phân tích cho Thẩm Viên Tinh.

Hai người nói xong mới nhớ ra là phải an ủi Thẩm Viên Tinh.

Nhưng lúc này Thẩm Viên Tinh đã bình tĩnh lại, cô đang nhắn tin cho Thẩm Minh Xuyên:

Ai chụp bức ảnh vậy? Chụp lúc nào?

Thẩm Minh Xuyên: Không phải em... là Kiều Anh Tuấn chụp.

【Thẩm Minh Xuyên: Anh ấy và Cao Thần đi xem phim ở rạp trung tâm, vô tình gặp, nên chụp lại.】

【Thẩm Minh Xuyên: Chị... cuối cùng chị cũng trả lời em rồi, chị có ổn không? lo lắng.jpg】

Thẩm Viên Tinh: Chị không sao rồi.

【Thẩm Viên Tinh: Kiều Anh Tuấn đi xem phim mấy giờ?】

Thẩm Minh Xuyên: Có vẻ là vé 8h10.

【Thẩm Minh Xuyên: Chị à, Kiều Anh Tuấn bảo cần đánh nhau thì bọn em... miễn phí.】

Thẩm Viên Tinh mím môi cười, suýt bật cười vì Thẩm Minh Xuyên. Cô vui vì em trai đã có nhóm bạn tốt.

Nhưng trong lòng vui vẻ, cô trả lời Thẩm Minh Xuyên: "Tạm thời không cần".

Sau đó cô nhắn tin cho Hoắc Minh Đào, hỏi anh đang ở đâu. Tin nhắn không có phản hồi, Thẩm Viên Tinh gọi điện cho anh. Gọi liên tục mấy cuộc mà đầu dây bên kia không nghe máy, sau đó tắt máy luôn.

Cứ thế qua cả đêm, sáng sớm hôm sau Thẩm Viên Tinh mới nhận được tin nhắn của Hoắc Minh Đào: 【Viên Tinh, chúng ta chia tay đi.】

 

【Viên Tinh, chúng ta chia tay đi.】

Đọc tin nhắn này lúc Thẩm Viên Tinh vừa bị tiếng chuông báo thức của Lý Thành Hoan ở giường bên cạnh đánh thức.

Hôm nay các cô sáng có lớp nên không thể ngủ nướng.

Nằm trên giường nhìn tin nhắn đó mấy phút, trong lòng Thẩm Viên Tinh lạ thay bình tĩnh lạ kỳ.

Chuông báo thức reo lần thứ ba, không gian yên tĩnh trong phòng bắt đầu có tiếng động.

Tô Mộng nằm giường đối diện Lý Thành Hoan đã thức dậy, xuống cầu thang thẳng tiến nhà vệ sinh.

Thẩm Viên Tinh là người thứ hai rời giường.

Cô mở tủ quần áo, chọn trang phục hôm nay với vẻ mặt bình thản.

Chỉ là lúc chọn quần áo, Thẩm Viên Tinh nhìn chằm chằm vào chiếc váy màu hồng một hồi lâu.

Cuối cùng cô cúi xuống lấy quần jean và áo croptop màu đỏ bằng vải voan phía dưới.

Khi Tô Mộng từ phòng tắm bước ra, Thẩm Viên Tinh ôm quần áo vào trong.

Thay xong, cô còn chải chuốt tóc dài, mái thẳng được cô chia đều hai bên, lộ ra trán trắng mịn.

Lúc Thẩm Viên Tinh từ phòng tắm bước ra với diện mạo hoàn toàn khác, Lâm Kiều và Lý Thành Hoan cũng lần lượt xuống giường.

Hai người buồn ngủ trông thấy Thẩm Viên Tinh thay đổi phong cách đều sững sờ.

Lâm Kiều phản ứng trước, đồng tử giãn nhanh, bất ngờ đến nỗi mất mấy giây mới nói nên lời.

Cuối cùng Lý Thành Hoan nói thay những gì trong lòng cô: "Trời ơi Viên Tinh, cậu chuẩn bị bay lên trời rồi à!"

"Làm gì thế, xuống trần thử thách đủ rồi à? Chuẩn bị quay lại làm tiên nữ à?"

Thẩm Viên Tinh bật cười, vô tình luồn lọn tóc trước ngực ra sau vai, cằm hơi ngẩng lên, nhan sắc rạng rỡ trong ánh bình minh.

Chỉ liếc mắt thoáng qua, đôi mắt hồ ly của cô như móc câu, giăng bẫy trái tim bạn bè.

Không gian yên tĩnh trong phòng bỗng ồn ào, không khí sôi nổi đến mức Thẩm Viên Tinh không còn tâm trạng buồn nữa.

Bốn người thu dọn xong, cùng nhau đi ăn sáng, rồi khiến cả nhà ăn choáng váng một phen, sau đó sang lớp học, để những người quen thuộc với hình ảnh ngọt ngào dịu dàng của Thẩm Viên Tinh, lại được chiêm ngưỡng vẻ đẹp rực rỡ quyến rũ của cô thuở nào.

Không khí bình yên tươi đẹp không kéo dài lâu.

Sau giờ học buổi sáng, trong lúc Thẩm Viên Tinh đang xếp hàng lấy cơm ở căng-tin, cô vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Minh Đào. Vừa gọi, cô vừa tạm biệt Lâm Kiều và các bạn, nói mình đi trước. Khi bước ra khỏi căng-tin trường, cuộc gọi của Thẩm Viên Tinh cũng được Hoắc Minh Đào nghe máy. Bên kia truyền đến giọng nói hơi lúng túng của anh: "Viên Tinh..."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

"Một giờ chiều, quán cà phê Bách Vị ở trung tâm thành phố."

"Nói chia tay thì gặp nhau chia tay sạch sẽ đi."

Nói xong, Thẩm Viên Tinh cúp máy. 

Lý do cô chọn quán cà phê ở trung tâm là vì Thẩm Viên Tinh không muốn bạn bè thấy cảnh cô và Hoắc Minh Đào chia tay. Cô sợ mình không kiểm soát được cảm xúc, sẽ ồn ào khó coi.

 

13h chiều, quán cà phê Bách Vị ở trung tâm thành phố.

Thẩm Viên Tinh gọi một ly cà phê Blue Mountain, ngồi gác chân tại bàn cạnh cửa sổ ở góc quán. Hoắc Minh Đào nhận ra cô ngay lập tức.

Cô mặc chiếc áo đỏ gợi cảm, giống hệt lần đầu gặp mặt, quyến rũ rực rỡ, lung linh sáng ngời. Mái tóc dài buông xõa xuống vai, phần mái thẳng từng vì hắn mà cắt giờ cô cố ý chia ra, lộ cả vầng trán trắng mịn. 

Trong nháy mắt, tim Hoắc Minh Đào đập nhanh hơn. Hắn như quay ngược thời gian, trở lại khoảnh khắc động lòng khi lần đầu nhìn thấy cô.

"Ở đây." Thẩm Viên Tinh cũng thấy hắn.

Ánh mắt cô liếc qua hắn chà mảnh băng vào từng khúc xương, lạnh đến mức khiến Hoắc Minh Đào rùng mình.

Hắn do dự một lúc, mới từ từ bước tới.

Cuối cùng dưới ánh mắt tao nhã nhưng lạnh lùng của Thẩm Viên Tinh, Hoắc Minh Đào ngồi xuống ghế đối diện cô.

Lúc này Thẩm Viên Tinh mới rời tầm mắt khỏi người hắn, lấy điện thoại, mở ra bức ảnh kia đặt thẳng trước mặt Hoắc Minh Đào.

"Đây chính là lý do anh chia tay em phải không?"

Chàng trai liếc nhìn màn hình điện thoại cô một cái, bị bức ảnh thân mật kia làm tim đập thình thịch. Nhưng hắn không phủ nhận lời Thẩm Viên Tinh.

"Nếu không phiền, cho em hỏi mối quan hệ của hai người đã tiến triển đến đâu rồi?"

Cô không hỏi họ bắt đầu từ khi nào, vì trong lòng đã có câu trả lời. Hơn nữa Hoắc Minh Đào hoàn toàn trả lời không được những câu hỏi đó.

Sự im lặng bao trùm lấy bàn ăn thật lâu.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Viên Tinh cười khẽ một tiếng, nén xuống những giọt nước mắt đang trực chờ trên mi mắt "Thôi, không trả lời nữa."

"Cứ thế đi."

Nói rồi cô giơ tay gỡ xuống sợi dây chuyền bạc Hoắc Minh Đào tặng cô không lâu, ném xuống trước mặt hắn ta. Khóe môi khẽ nhếch lên.

"Chia tay vui vẻ."

"Cởi đồng hồ đưa tôi luôn đi, như vậy mới xóa bỏ hết ân oán."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp