Cất Giữ Nỗi Sợ Hãi

Chương 7: Biệt thự cổ cũ kỹ (7)


6 tháng

trướctiếp

Sau tiếng kéo lê cuối cùng, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở của Tạ Kim Tịch và Lâm Văn.

Nhiệt độ vẫn đang giảm xuống không ngừng, Tạ Kim Tịch cảm thấy hơi thở tràn ngập không khí lạnh buốt, cả người như thể từ đầu hạ bị ném thẳng vào trong hầm băng mùa đông khắc nghiệt.

Nhưng không có âm thanh nào khác.

Tạ Kim Tịch không dám mở mắt cũng không dám cử động, bọc tấm thảm dày, cảm thấy ý thức đã sắp bị đóng băng.

Ngay khi anh không thể nhịn được nữa và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ chập chờn thì chiếc giường đột nhiên rung chuyển.

?

Tạ Kim Tịch tức khắc tỉnh lại liền.

Thấp tha thấp thỏm cảnh giác cả buổi, vậy mà sau đó không có động tĩnh nào nữa, nhiệt độ xung quanh không còn khiến anh ta cảm thấy lạnh lẽo nữa, như thể bầu không khí lạnh lẽo đã biến mất.

Kết thúc rồi? Đi rồi?

 Tạ Kim Tịch vẫn chưa dám thả lỏng, vừa rồi không có tiếng động, giường lại đột nhiên rung chuyển, ai biết rốt cuộc con quỷ đó đã đi hay chưa?

Nhưng Tạ Kim Tịch không thể cưỡng lại được bản năng của con người, những dây thần kinh vốn căng thẳng bấy lâu nay dần thả lỏng, anh lại rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.

Có điều lần này đỡ hơn một chút, thẳng đến tận trời hửng sáng không có xảy ra chuyện khác.

Sau khi trời sáng Tạ Kim Tịch bị tiếng đồng hồ báo thức trên điện thoại đánh thức, ánh nắng ấm áp chiếu lên mi mắt, xác nhận đã là ban ngày, Tạ Kim Tịch mới dám mở mắt ngồi dậy.

Nhưng không ngờ khi mở mắt ra đã bắt gặp ánh mắt Lâm Văn.

Lâm Văn đang đứng ở cạnh giường nhìn anh.

Tạ Kim Tịch sợ đến mức suýt đứng tim.

Bất cứ ai tỉnh dậy và nhìn thấy một người sống khác đứng cạnh giường nhìn thẳng vào mình, không nhúc nhích tí nào, đều sẽ bị dọa sợ không nhẹ.

Hơn nữa, hôm qua Lâm Văn lại có hành động khác thường.

“Sao thế? Em thức lúc nào vậy? Sao không kêu anh?” Tạ Kim Tịch cố tỏ ra bình thường, thực ra anh rất muốn hỏi rằng cô sáng sớm đã đứng đây nhìn tôi chằm chằm bộ muốn làm gì sao?

Lâm Văn há miệng, nói: “Mới thức.”

Không nói gì nữa, cũng không trả lời những câu hỏi khác của Tạ Kim Tịch.

Bây giờ trong phòng chỉ còn hai người, Tạ Kim Tịch cảm thấy Lâm Văn có gì đó không ổn, nhưng không muốn chọc giận Lâm Văn nên giả vờ như không biết gì, bình tĩnh nói: “Vậy chúng ta đi xem đám anh Triệu thức chưa đi, chắc là thức rồi.”

 Lâm Văn không có phản ứng nào khác, nghe xong liền xoay người đi ra ngoài.

Khi mọi người tập trung lại trong phòng khách, mọi người đều rơi vào trạng thái không tốt.

Lý Hưng Sinh xoa xoa thái dương, lẩm bẩm những câu như 'Phật tổ phù hộ', 'Bồ tát phù hộ'.

Mặt Giang Lưu tái ngắt, tưởng chừng như sắp giống hệt Lâm Văn.

Triệu Cảnh Thước có hơi hấp tấp hỏi là: “Đêm qua mọi người có nghe thấy gì không?”

“Đêm qua! Rốt cuộc đêm qua là cái quái gì vậy!" Giang Lưu hét lên điên cuồng, cậu ta quả thật sắp bị tra tấn đến phát điên, hành vi càng ngày càng loạn thần kinh.

Tạ Kim Tịch còn nhớ chuyện bàn trà nhỏ ở phòng khách ngày hôm qua, lần này anh đặc biệt nhìn lại một vòng, nhận ra vấn đề càng trở nên lớn hơn.

Rất nhiều dấu vết sinh hoạt đang dần dần biến mất.

Vết sứt mẻ trên bàn trà, vết trầy xước trên sàn gỗ, mặt da bị mòn của sô pha… Tất cả đều đã phục hồi ở mức độ nhất định.

Ngày hôm qua bọn họ vẫn luôn ở phòng khách, dường như sự thay đổi cũng không có gì đặc biệt rõ ràng, sau một đêm, hình như phòng khách đã trở lại trạng thái trước đây rất lâu.

Thời gian đang trôi ngược? Hay tình trạng biệt thự đang thay đổi?

Lý Hưng Sinh và Triệu Cảnh Thước vẫn đang bàn bạc chuyện tối qua, Tạ Kim Tịch lắng nghe thì phát hiện tối qua mọi người đều nghe thấy tiếng bò lê trên mặt đất.

Tất nhiên, sau khi Tạ Kim Tịch đúc kết quy tắc đầu tiên “không được nhìn thấy”, không ai dám mở mắt ra để xem dưới đất có gì.

Không biết mới càng đáng sợ.

Tạ Kim Tịch chia sẻ phát hiện của mình: “Mọi người có chú ý tới không, trạng thái tổng thể của căn biệt thự này đang đảo ngược, chúng ta có thể tìm thấy thêm nhiều manh mối hơn, xem liệu có thể biết được thêm quy tắc giết người của quỷ hay không.”

Triệu Cảnh Thước nghe vậy thì khẽ mắng một tiếng, giống với kinh nghiệm của hắn, càng đến gần thời gian kết thúc mảnh thế giới, ‘Ngài’ sẽ cung cấp cho người chơi nhiều manh mối hơn.

‘Ngài’ muốn thấy người chơi rơi vào tuyệt vọng sâu hơn sau khi có được hy vọng, ‘Ngài’ muốn thấy dáng vẻ chật vật của những người chơi đang cố gắng sinh tồn, ‘Ngài’ không muốn chứng kiến một cuộc thảm sát một chiều.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

“Cậu nói đúng, chỉ còn một ban ngày cuối cùng và nửa buổi tối, chúng ta không thể khoanh tay chờ chết.” Triệu Cảnh Thước đứng dậy, nhìn quanh, dán mắt vào Tạ Kim Tịch, “Tôi với Tạ Kim Tịch đi tìm manh mối, ngày đầu tiên cũng là hai chúng tôi đi thăm dò trong biệt thự, cậu ấy cẩn thận hơn có thể chú ý tới manh mối.”

“Còn mọi người,” Triệu Cảnh Thước chân thành khuyên bảo, “Tốt nhất đừng tách ra, cứ chờ ở đây, đợi chúng tôi trở lại.”

Thời gian không còn nhiều, càng về sau thì càng nguy hiểm.

Triệu Cảnh Thước và Tạ Kim Tịch lại dạo quanh tầng một và tầng hai của căn biệt thự, rất nhiều dấu vết sinh hoạt tiếp tục biến mất, trạng thái biệt thự dường như đang dần dần lui về mốc thời gian quan trọng nào đó trong quá khứ.

Tạ Kim Tịch cùng Triệu Cảnh Thước đi tới trước cửa chính ở tầng một, một đầu chốt xích của cửa chính tầng một bị đứt gãy, một sợi xích sạch sẽ treo trên cửa, đầu xích đứt gãy kia có hơi biến dạng.

Giống như là… Có người nào đó bạo lực đâm sầm vào cửa và xé toạc một đầu sợi xích cửa.

Tạ Kim Tịch chăm chú nhìn dấu vết đó, rồi cúi đầu nhìn sàn nhà, sau đó mắt lại chuyển qua thang gác.

"Anh có nghĩ có thể có ai đó đã xông vào đây.”

 Khi mới đến biệt thự, Tạ Kim Tịch đã cảm thấy kỳ lạ, cửa chính biệt thự thế mà không có khóa.

Lúc đó anh cũng để ý đến xích cửa nhưng nó đã rỉ sét, thậm chí còn có nhiều vết nứt, hình như đã sử dụng quá lâu.

Hiện tại trạng thái biệt thự đang đảo ngược, nên trạng thái xích cửa từng bị ép bung ra rất rõ ràng.

Nói đến chuyện đã từng có người cưỡng chế xông vào…

 Điều đầu tiên Tạ Kim Tịch nghĩ đến là bóng ma lang thang bên ngoài biệt thự. 

 “Có người từng đột nhập vào biệt thự và… giết chết chủ nhân của biệt thự?” Tạ Kim Tịch mạnh dạn đoán: “Cái tiếng xuất hiện vào ban đêm, rốt cuộc là phát ra từ người chủ biệt thự bị giết chết, hay là con quỷ bên ngoài bay được vào đây kéo đao hoặc từ những đồ vật khác?”

Triệu Cảnh Thước giễu cợt một tiếng, nói: “Tôi thiên về hướng có hai con quỷ.”

Sau khi đi bộ một vòng, Tạ Kim Tịch phát hiện có mấy dấu vết va chạm trên thang gác tầng hai, trên sàn tầng hai có vết kéo, tất cả dấu hiệu đều cho thấy có thể có người đã xông vào biệt thự để thực hiện hành vi giết người.

Câu hỏi đặt ra là hiện trạng của biệt thự đang đi lùi, Triệu Cảnh Thước nói rằng hạn chế với quỷ sẽ càng ngày càng yếu, vậy khi căn biệt thự trở về đúng giai đoạn đặc biệt đó, liệu có phải sẽ giống như trước con quỷ cưỡng ép xông vào biệt thự… Giết người trong biệt thự không?

Nghĩ tới yêu cầu ‘Ngài’ đặt ra là chờ đến 0 giờ tối ngày thứ ba, 0 giờ tối này, có lẽ nào chính là thời điểm tái diễn cảnh con quỷ xông vào biệt thự không?

Tạ Kim Tịch nhìn mấy dấu vết trên thang gác và trên mặt đất hành lang, nhíu mày một cái, lấy điện thoại ra muốn chụp hình lại để buổi chiều quay lại đây so sánh.

Nhưng vừa mới mở máy, đã nhận được cảnh báo pin yếu.

?

Sao lại thế này?

Tối qua anh cắm sạc nguyên một đêm mà…

Pin sắp hết, không thể bật máy nên Tạ Kim Tịch đành phải từ bỏ ý định chụp ảnh.

Một vòng đi kết thúc lúc trở lại phòng khách đã hơn 12 giờ trưa, Tạ Kim Tịch và Triệu Cảnh Thước chia sẻ ngắn gọn với mọi người những manh mối mà họ tìm được.

Anh chàng cơ bắp Thường Hạo Tồn cũng suy đoán ra được, nói rằng: “Đi ăn cơm trước đã, càng gần về đích càng cần thể lực nhiều".

 Theo kinh nghiệm, mấy người cùng nhau vào bếp tìm đồ ăn cho bữa trưa.

Tạ Kim Tịch không muốn đun nước để nấu mì gói nữa, nên vẫn như cũ chọn hộp cơm tự sôi.

Lý Hưng Sinh thở dài, nói: "Tôi nhớ trong tủ lạnh có mấy hộp đồ hộp, lấy ra ăn chút đi, thật sự không có hứng ăn cơm.”

Tủ lạnh để trong phòng ăn, ngay cạnh bàn ăn, bếp cũng là bếp mở nên mọi người đều có thể nhìn thấy.

Lý Hưng Sinh mở ngăn trên của tủ lạnh ra, tìm được vài lon tức thực phẩm đóng hộp, nhưng khi cầm lên thì phát hiện có điều gì đó không ổn...

Sao ông ta lại ngửi thấy một mùi tanh vậy?

Ông xoay xoay đầu thân lon, ở nắp lon chỗ mép khe vòng kéo nhìn thấy một… Vết bẩn nâu đen.

Chẳng lẽ lon đồ hộp này không được đóng kín nắp, hư rồi sao?

Nhưng ông thực sự ngửi thấy mùi tanh nồng nặc nên ông sát lại gần miệng lon ngửi một cái.

Không, nó không đến từ đây!

Ông nhìn xuống chỗ đường viền cánh cửa tủ ngăn dưới nối liền với tủ lạnh, gioăng* vốn phải là màu trắng, nhưng bây giờ lại dính rất nhiều vết bẩn màu nâu sẫm ở khớp nối.

*Gioăng tủ lạnh là miếng cao su nằm bên trong cánh cửa tủ lạnh, có tác dụng ngăn không khí lạnh từ tủ thoát ra.

Trước đây, Trịnh Quỳnh Phương từng nói ngăn dưới tủ lạnh trống rỗng, Tạ Kim Tịch nói hiện trạng biệt thự đang lùi lại, ngửi thấy mùi tanh và vết nâu sẫm...

 Bàn tay cầm lon của Lý Hưng Sinh run run.

Cộp.

Có tiếng bước chân dừng lại sau lưng ông.

……

Cành cạch!

Lộc cộc lộc cộc…

 Tiếng lon rơi xuống đất khiến mọi người theo phản xạ nhìn về phía Lý Hưng Sinh.

 "Lý tiên sinh? Có chuyện gì vậy?" Triệu Cảnh Thước vô thức gọi ông.

 Lý Hưng Sinh đứng trước tủ lạnh đang mở, không phản ứng.

“Lý Hưng Sinh?” Triệu Cảnh Thước lại gọi một tiếng nữa, Lý Hưng Sinh vẫn đứng đó không có phản ứng gì, cửa tủ lạnh mở ra đã chặn đường nhìn của người bên nhà bếp.

 Nhưng Giang Lưu đang ngồi ở bàn ăn ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn, từ góc độ này cậu ta vừa khéo có thể thấy được trạng thái hiện tại của Lý Hưng Sinh.

Lần đầu tiên nhìn qua, cậu không thấy có gì bất thường cả, nhưng sau khi Triệu Cảnh Thước gọi hai tiếng mà Lý Hưng Sinh vẫn không phản ứng, Giang Lưu nhận ra Lý Hưng Sinh có điều gì đó không ổn...

Mặt Lý Hưng Sinh tuy vẫn hướng về tủ lạnh, nhưng toàn thể thân người của ông ta đã chuyển hướng!

 Đầu và tay chân đều hướng về một hướng, nhưng thân mình lại hướng về một hướng khác.

Ngực trở thành lưng, lưng trở thành ngực.

“A… A a a!” Giang Lưu vứt đôi đũa trong tay vừa lăn vừa bò muốn cách xa tủ lạnh.

Triệu Cảnh Thước, Tạ Kim Tịch và Thường Hạo Tồn nghe thấy tiếng vòng qua nhìn thấy tình trạng này, ngay lập tức ý thức được Lý Hưng Sinh tuyệt đối đã chết.

Hơn nữa, con người tuyệt đối không thể lật ngược thân mình trong tích tắc mà không đổ máu.

“Không… Không không… Không không không không!” Mắt Giang Lưu nhìn về phía đám người Triệu Cảnh Thước, nỗi sợ hãi trong mắt chừng như sắp tràn ra ngoài.

“Đừng qua đây… Các người cũng đừng có qua đây!”

 "Ra khỏi đây!"

“Không… Không! Tôi không thể ở lại đây được!”

“Nó bắt đầu giết người rồi! Nó bắt đầu giết người rồi!”

"Thời gian sắp hết và nó bắt đầu giết người rồi!"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp