Cất Giữ Nỗi Sợ Hãi

Chương 4: Biệt thự cổ cũ kỹ (4)


6 tháng

trướctiếp

Tạ Kim Tịch và Triệu Cảnh Thước đã tìm thấy bộ sạc và bài poker ở phòng sách đang cùng đi về phòng khách, bỗng nghe thấy tiếng hét dữ dội này, hai người nhìn nhau cùng cất bước chạy về phía phòng vệ sinh.

Lúc vội vã chạy đến, họ nhìn thấy Lâm Văn nằm rũ rượi dưới bồn rửa mặt với khuôn mặt tái nhợt và khung cảnh đẫm máu đối diện.

Nhìn thấy đầu người treo trên vòi hoa sen và xác chết không đầu trong bồn tắm, Tạ Kim Tịch vô thức quay mặt đi.

“Lâm Văn.” Tạ Kim Tịch gọi tên cô một tiếng.

Lúc này Lâm Văn mới phản ứng lại nhìn về phía bọn họ, tay run rẩy chỉ vào vòi sen trước mặt, trong cổ họng tuôn ra vài tiếng nức nở thê lương.

Tạ Kim Tịch không dám nhìn về phía trước nữa, bản năng tự bảo vệ bản thân của anh đang né tránh hình ảnh có thể làm tổn thương đến anh.

Mùi máu nồng nặc trong phòng tắm cùng với không khí tràn vào khí quản khiến anh cảm thấy buồn nôn.

Theo sát phía sau, Thường Hạo Tồn, Lý Hưng Sinh và Giang Lưu cũng nghe tiếng chạy tới, cảnh đẫm máu đập vào mắt khiến sắc mặt họ rất khó coi, Giang Lưu ngã nhoài lên trên tường ở bên ngoài nôn khan vài tiếng.

Triệu Cảnh Thước bình tĩnh hơn họ rất nhiều, ánh mắt dán chặt vào vết nứt trơn nhẵn trên cổ thi thể của Trịnh Quỳnh Phương, lập tức quyết định: “Tạ Kim Tịch, đưa Lâm Văn ra khỏi phòng tắm. Thường Hạo Tồn và Lý tiên sinh, Mau dọn ghế, tủ và những thứ khác qua đi, chúng ta niêm phong cái phòng này lại.“

Nhận được chỉ thị, Tạ Kim Tịch cố gắng tránh cảnh máu me ở khu vực tắm, ngồi xổm xuống nửa dìu nửa nhấc Lâm Văn lên, mang cô nàng đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Thường Hạo Tồn và Lý Hưng Sinh chuyển chiếc bàn đầu giường từ phòng bên cạnh, Triệu Cảnh Thước ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại và đặt lên trên.

Đến khi mọi người quay trở lại phòng khách, Lâm Văn ngồi co ro trên ghế sofa, ôm đầu gối mà run rẩy không ngừng.

“Không sao, đã không sao rồi.” Tạ Kim Tịch ngồi bên cạnh bất lực trấn an cô.

Triệu Cảnh Thước không nhịn được lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi áo,  lấy ra một điếu thuốc đưa lên trước mũi ngửi nhưng không châm lửa.

“Lúc chúng tôi đi thăm dò căn biệt thự này không có thấy hộp dụng cụ, bằng không chúng ta phải tìm vài tấm gỗ, đóng đinh lên cửa phòng vệ sinh.”

 Triệu Cảnh Thước cố gắng hết sức để phân tích những gì đã xảy ra như thường lệ, Thường Hạo Tồn dẫu sao cũng có tố chất tâm lý tốt lấy lại tinh thần, hỏi: “Tại sao? Anh sợ cái xác đó sẽ sống dậy à?”

 “Tôi không thể nói chắc chắn.” Triệu Cảnh Thước dừng lại và nói thêm: “Rất có thể.”

Trước đó Triệu Cảnh Thước đã từng nói rằng người thực hiện nhiệm vụ sau khi chết có thể sẽ biến thành ác quỷ hoặc quái vật, và phản ứng của anh ấy khi muốn phong tỏa phòng tắm cũng minh họa cho điểm này.

“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Lý Hưng Sinh nhìn Lâm Văn, nhịn không được hỏi: “Cô bé, ở đây chỉ có cô biết chuyện gì đang xảy ra, hãy nói cho chúng tôi biết!”

Lâm Văn cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt, giọng run rẩy nói: “Tôi không biết, mọi chuyện vẫn bình thường. Tôi… đi vệ sinh xong thì đi rửa tay, chị Trịnh… Chị Trịnh còn nhường chỗ cho tôi.”

 "Khi tôi rửa tay xong, tôi nhìn thấy đầu người treo trên tường biệt thự sát vách."

"Tôi sợ lắm. Tôi muốn đi tìm chị Trịnh, kết quả quay người lại đã thấy… Đã thấy…”

Biệt thự sát vách? Đầu người trên tường?

Tạ Kim Tịch nắm bắt được điểm mấu chốt.

Giang Lưu chợt la lên: “Không thể nào! Chúng ta không thể vào biệt thự bên cạnh hoặc xung quanh! Làm sao có thể?"

“Anh Thường, anh Lý, ba chúng ta đã cùng nghiệm chứng*, đúng là vậy phải không! Hả!”

*(Tìm bằng chứng để cho thấy là đúng.)

Giang Lưu dường như còn ở trong tình trạng tệ hơn cả Lâm Văn đang sợ hãi, cậu ta kích động, nhất quyết phải có cho bằng được câu trả lời.

Thường Hạo Tồn lại nhớ đến cái thứ mờ ảo như bóng người… Mà anh ta đã nhìn thấy.

 "Đúng vậy, xác thực không thể tới gần. Nhưng có lần tôi nhìn thấy sau cửa sổ biệt thự bên cạnh có một bóng đen. Lúc đầu tôi còn tưởng đó là hình người, sau đó lại thấy nó rất có thể là rèm cửa của cái cửa sổ trước mặt.”

 Vì chính Lý Hưng Sinh là người thuật lại những gì họ thấy và nghe khi trở về nên đây là lần đầu tiên Thường Hạo Tồn kể cho người khác biết về phát hiện này.

Giang Lưu nói: “Em biết ngay! Em biết ngay mà! Lúc về em luôn cảm thấy có người đang nhìn bọn mình, có người theo sau bọn mình. Có thứ gì đó đang nhìn bọn mình, đi theo bọn mình, chết tiệt!”

Triệu Cảnh Thước đặt điếu thuốc lại vào hộp đựng thuốc và nói: “Xem ra, đã xác định được một điều, bên ngoài biệt thự có thứ gì đó, hơn nữa có thể giết người.”

“Đừng ra ngoài nữa.” Triệu Cảnh Thước cũng chỉ có thể nhợt nhạt đưa ra cảnh báo.

Tạ Kim Tịch nhìn Triệu Cảnh Thước đang làm mặt lạnh, chắc hẳn suy nghĩ của hai người giống nhau.

 Bên ngoài biệt thự có những thứ có thể giết chết người bên trong, nhưng bên trong biệt thự thì sao? Bên ngoài thì không thể đi, bên trong nhất định cũng không an toàn.

Nói đi cũng phải nói lại, tại sao người chết lại là Trịnh Quỳnh Phương? Lâm Văn và Trịnh Quỳnh Phương đều ở phòng vệ sinh, theo như lời Lâm Văn thì giữa hai người hầu như chỉ cách nhau có một bước. Đã như vậy, tại sao Trịnh Quỳnh Phương chết, mà Lâm Văn không có chết?

Tạ Kim Tịch mơ hồ cảm thấy đây chính là mấu chốt, chỉ có hiểu được thủ đoạn, quy luật giết người của tà ma mới có thể tìm ra cách sống sót.

 "Được rồi, đừng nghĩ ngợi gì nữa." Triệu Cảnh Thước nhìn đồng hồ nói: “Đã hơn năm giờ, một lát tầm sáu, bảy giờ ai đói bụng thì kiếm người đi cùng tới nhà bếp kiếm chút đồ ăn. Ban đêm cũng đừng chia phòng ngủ nữa, đề phòng ngộ nhỡ, chúng ta trải chăn đệm ra đất nằm ngủ ở phòng khách đi.“

Mọi người đều gật đầu, hiện giờ phải tách ra, bọn họ cũng không dám nữa là.

Tạ Kim Tịch nhìn Lâm Văn bên cạnh thu mình lại không phát ra tiếng động nào, tay cầm bộ sạc đưa tới, nhỏ giọng nói: “Chưa bình tĩnh được thì chơi điện thoại đi, nơi này có bộ sạc, không cần phải lo hết pin, đừng suy nghĩ nữa.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đối với người hiện đại, cách tốt nhất để giảm bớt căng thẳng và xoa dịu tinh thần là nhìn vào điện thoại di động.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Dù không có mạng không có sóng, chơi một cái game nhỏ chơi đơn một lát, thậm chí đơn giản tùy ý bấm mở mấy cái app, cũng tốt hơn là cô cứ nhớ lại cái cảnh vừa nãy.

Có lẽ trên người Tạ Kim Tịch có cảm giác an tâm khiến người ta buông lỏng sự đề phòng, Lâm Văn ngẩng đầu nhận lấy cục sạc được đưa cho, trầm giọng nói: “Cám ơn.”

"Không sao đâu, lát nữa anh sẽ tìm ổ cắm điện cho em."

Tạ Kim Tịch nhìn Lâm Văn, lập tức nhớ tới cô em gái Tạ Hà Tịch của mình.

Tạ Hà Tịch lớn hơn Lâm Văn một chút, năm nay vừa được tiến cử thành nghiên cứu sinh.

Nhớ tới ba mẹ và em gái trong thế giới hiện thực, Tạ Kim Tịch không khỏi có chút tiếc nuối.

Anh không biết mình còn có thể gặp lại bọn họ không, đột nhiên bị tai nạn xe qua đời, ba mẹ và em gái phải chấp nhận chuyện này thế nào đây?

Tạ Kim Tịch đứng dậy cùng Triệu Cảnh Thước vào bếp trước và tìm thấy vài hộp mì ăn liền và cơm tự hâm nóng.

 Vừa nhìn thấy cảnh máu me như vậy, Tạ Kim Tịch không có cảm giác thèm ăn.

Nhìn ra trạng thái của anh không tốt, Triệu Cảnh Thước vừa mở hộp cơm tự sôi, vừa nói với anh: “Cậu phải thích nghi những việc này, sau này sẽ còn xảy ra nữa, thấy nhiều cũng thành quen, không chỉ là người bên cạnh, có khi cũng sẽ đến lượt mình, phải có chuẩn bị về tư tưởng.”

 “Nghe không có vẻ như đang an ủi tôi.” Tạ Kim Tịch hơi nhếch khóe môi, lấy ra hai hộp cơm tự hâm nóng, một hộp trong đó là dành cho Lâm Văn.

Triệu Cảnh Thước lấy một ít nước lạnh đổ vào khe hở, chờ cơm tự hâm nóng lên, nói: “Cậu thấy tôi đang an ủi cậu chỗ nào, chúng ta cũng không cần an ủi, thứ chúng ta cần nhất chính là làm quen. Thực ra tôi rất coi trọng cậu, cậu rất bình tĩnh, từ lúc tiến vào tới giờ tôi thấy cậu luôn liên tục quan sát, đấy là đúng.”

 "Con đường sinh tồn đôi khi ẩn giấu trong những tiểu tiết, vì vậy hãy bình tĩnh và sáng suốt. Những người bị nỗi sợ hãi và hoảng loạn tiêu diệt chỉ có thể chết."

Động tác châm nước của Tạ Kim Tịch khựng lại, cậu hiểu ý ở ngoài lời của Triệu Cảnh Thước.

 Triệu Cảnh Thước cảm thấy Giang Lưu... khả năng sống sót rất thấp.

“Được rồi đi thôi, mang cơm ra cho Lâm Văn, ăn xong chúng ta còn phải dọn chỗ ngủ nữa.”

Sau khi mấy người ăn tối xong, họ cùng nhau đi đến mấy phòng ngủ, lấy nệm, chăn mền các loại ra trải trên sàn phòng khách.

Ghế sô pha trong phòng khách tuy rộng, nhưng cũng chỉ có thể nằm được hai người. Phần ghế dài bên kia thì để lại cho Lâm Văn, sau một phen thảo luận, cái ngắn kia đã để lại cho Tạ Kim Tịch.

Chủ yếu là vì yêu cầu của Lâm Văn, có lẽ cô đã tiếp nhận thiện ý mà Tạ Kim Tịch bày tỏ ra. Hơn nữa Lý Hưng Sinh khá lớn tuổi tỏ ý ông không bằng lòng ngủ co chân, cuối cùng đầu ghế sô pha ngắn kia thuộc về Tạ Kim Tịch.

Cơm tối đã ăn xong, sau khi sắp xếp chỗ ngủ, ba người Triệu Cảnh Thước, Lý Hưng Sinh và Thường Hạo Tồn chơi đánh bài, còn ba người Giang Lưu, Lâm Văn và Tạ Kim Tịch thì lướt điện thoại.

Chẳng mấy chốc đã là tám giờ tối, đèn trong biệt thự đột nhiên tắt.

Mọi người đều sửng sốt, Giang Lưu còn giơ điện thoại di động lên run rẩy hỏi: "Chuyện... sao thế? Có ma đến à?"

Mượn ánh sáng từ điện thoại di động, Triệu Cảnh Thước đi tới nhấn công tắc, nhận ra đèn trần không có phản ứng.

Lâm Văn giơ chiếc điện thoại vẫn đang sạc lên nói: “Không phải cúp điện.”

Không phải cúp điện sao đèn vẫn tắt?

Cả đám đưa mắt nhìn nhau, vẫn là Tạ Kim Tịch đắn đo nói: “Đây là nhắc nhở… đã đến giờ đi ngủ à?”

Đó không phải là cúp điện mà đèn tắt đột ngột vì... có thứ gì đó khiến nó không bật được.

“Trước cứ ngủ đi đã, ngày mai chúng ta đi tìm coi có đèn pin trong biệt thự không.” Triệu Cảnh Thước đi tới chỗ ngủ của mình ở dưới sàn nhanh gọn nằm xuống, không có ý định đi tìm đèn bàn hay đèn pin ngay lúc này.

Trong bóng tối, một mạch yên tĩnh.

Những người khác cũng không dám hoạt động nữa, cộng thêm chuyện Trịnh Quỳnh Phương chết trong phòng vệ sinh, mọi người không có ai nhắc đến chuyện rửa mặt, mỗi người nằm xuống chỗ ngủ của mình.

Tất nhiên là trên danh nghĩa mọi người đều đã ngủ say, nhưng sau khi chứng kiến ​​cái chết của Trịnh Quỳnh Phương, lại còn đang ở trong một căn biệt thự dự đoán là có ma như thế này, rốt cuộc có ngủ được không, ngủ có ngon không, điều này thì không chắc.

Tạ Kim Tịch buộc mình nhớ lại những tài liệu lịch sử đã đọc, ép mình không nghĩ tới hiện trường máu me kia nữa, nhắm mắt cố gắng ngủ. Nhưng giấc ngủ rất nông rất không yên, trong đầu rối bời, nằm mơ một giấc lạ lùng.

Nửa đêm, Lâm Văn nằm cứng người trên ghế sô pha, nắm chặt lấy cái chăn đắp trên người mình.

Thực ra thời tiết trong thế giới phân tách này tương tự như đầu hạ, đắp chăn hay không đắp cũng được, nhưng đắp kín chăn chắc chắn sẽ có cảm giác an toàn hơn một tí.

Cô biết mình phải đi ngủ, thế nhưng cô ngủ không được.

Vừa nhắm mắt lại, trước mắt cô là đầu của Trịnh Quỳnh Phương treo lủng lẳng trên vòi hoa sen, cùng thi thể không đầu nằm trong bồn tắm.

Máu, đâu đâu cũng có máu.

Máu chảy xuôi xuống cái ống vòi sen, ngâm thi thể trong bồn tắm, văng xuống đất và lên trên người cô…

Cô mở to mắt, có làm thế nào cũng không ngủ được.

Tuy nhiên, sau khi biệt thự tối đi, đồ đạc quen thuộc ban ngày lại tràn ngập một thứ gì đó kỳ lạ. Dưới bàn trà phảng phất như sẽ có thứ gì đó bò ra bất cứ lúc nào, không biết trên cái đèn trần có con quỷ ngồi xổm không, đằng sau bức tường ngăn cách phòng khách liệu có quỷ đang đứng rình bên đây hay không…

Càng không ngủ được, cô càng có nhiều suy nghĩ lung tung.

Lâm Văn rất nhanh ý thức được mình làm như vậy không tốt, càng nhìn bóng tối càng sợ hãi, càng nghĩ càng có khả năng thành hiện thực.

Cô dứt khoát lấy chăn chùm kín đầu, ép mình đừng nhìn lung tung nữa.

Không biết có phải là cô tưởng tượng hay không, mà nhiệt độ trong biệt thự về đêm dường như đã giảm xuống.

Lý Hưng Sinh đang ngáy to, Giang Lưu cứ trở mình qua lại, tiếng hít thở của Triệu Cảnh Thước rất nặng, Thường Hạo Tồn thì nghiến răng, có Tạ Kim Tịch nằm gần cô là yên tĩnh nhất.

Nằm trong ổ chăn, Lâm Văn tinh thần bất lực, sau khi không còn nhìn lung tung suy nghĩ bậy bạ nữa, cô nhanh chóng mơ màng buồn ngủ.

Tuy nhiên, khi cô đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cô đột nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.

Soạt soạt… Soạt soạt… Soạt soạt…

Nghe như có thứ gì đó đang kéo lê trên mặt đất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp