Cất Giữ Nỗi Sợ Hãi

Chương 24: Đền thờ ở thung lũng rắn (10)


6 tháng

trướctiếp

Con trăn phía trước cong mình lên, liên tục thè lưỡi rắn, toàn thân phủ đầy vảy hình thoi, phản chiếu ánh kim loại dưới ánh nắng hắt ra từ tán cây.

Con trăn phía sau quấn lấy xác của Hà Anh Vệ lui về chầm chậm, con trăn phía trước thì đang đứng song song với Trang Chính, bầu không khí hai bên vô cùng căng thẳng.

Tạ Kim Tịch liếc nhanh về phía sau rồi lại hướng ánh mắt về phía trước, sau khi con trăn phía sau quấn lấy xác Hà Anh Vệ lui đi, con trăn phía trước cũng chậm rãi vòng về, trở về tán cây.

Tạ Kim Tịch thầm mắng một tiếng, tà môn quá rồi đấy, ngay từ đầu con trăn phía trước chỉ đang hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, tấn công cũng chỉ là giả vờ.

Tư thế tiếp tục tấn công ở đoạn sau chẳng qua là tiếp tục thu hút sự chú ý của bọn họ, chờ con trăn phía sau quấn xác Hà Anh Vệ lui đi rồi nó mới rời đi.

Thật nực cười, hai con trăn này có quan hệ gì mà lại hợp tác ăn ý đến vậy?

“Đi trước đã, rời khỏi khu vực này.” Tranh Chính không quay đầu lại nói với bọn họ.

Kinh hoàng kết thúc, bọn họ nhanh chóng tiến tới phía trước một quãng xa, đến khi trời nhá nhem tối, họ tiếp tục hạ trại nghỉ ngơi.

Về chỗ cắm trại Trang Chính vẫn thảo luận với mọi người một chút, bờ sông chính là nơi trăn khổng lồ thường nán lại mai phục, mà trong rừng lại không tránh được có trăn cây.

Cuối cùng vẫn là Triệu Ô gõ thước tay kết luận chọn điểm đất cao bên bờ sông, một là tiện lấy nước, một điều khác là bọn họ quyết định trông chừng kỹ Vu Rắn, không cho Vu Rắn đốt hương nữa, vậy sẽ không gọi trăn khổng lồ đến.

Nhưng tương ứng, không có cách nào xua đuổi độc trùng, trong rừng sâu độc trùng nhiều hơn nhiều so với ở cao nguyên sông thoáng.

Sau khi chọn địa điểm cắm trại, mấy người lần này khéo léo phân chia công việc, một nhóm đi lấy nước, một nhóm đi nhóm lửa, những người thực sự không còn sức lực thì thu dọn túi ngủ.

Tạ Kim Tịch tranh thủ thời khắc này đi theo Trang Chính vài bước, chuẩn bị nói cho Trang Chính suy đoán của mình.

“Tạ Kim Tịch?” Triệu Ô lại gọi anh một tiếng, “Sao chúng ta không cùng đi lấy nước, chuyện nhóm lửa giao cho Trang Đội, anh ta chuyên nghiệp hơn.”

Trong mắt Triệu Ô lộ ra vẻ uy hiếp, gã nói tiếp: “Dù sao chúng ta cùng nhau canh đêm, cũng thân thiết hơn, cho nên có thể tiếp tục hợp tác.”

Đe dọa anh? Sau đó lôi kéo anh?

Tạ Kim Tịch thực sự không ngấm nổi cái điệu bộ này của gã, chủ yếu buổi chiều lần đó sau khi bị trăn cây tấn công bất ngờ, anh cũng gần đoán ra mục đích Triệu Ô giết người nuôi quỷ.

Hợp tác với gã, sợ rằng cũng sẽ bị quỷ gã nuôi giết chết lúc nào không hay.

Hợp tác, không có người chết nào có thể giữ bí mật tốt hơn.

Đoán là buổi sáng Vương Hàn Trì muốn tìm gã nói chuyện riêng, có lẽ còn có chút muốn bắt thóp gã, biết cách nuôi quỷ như thế nào từ chỗ gã, tâm tư giống gã có thể nuôi quỷ để bảo vệ bản thân, kết quả không giống nhau bị giết luôn.

Một người có thể giết người nuôi quỷ, sao có thể nhân từ nương tay được chứ?

Tạ Kim Tịch trưng ra một nụ cười xã giao với gã, phối hợp với vẻ ngoài tuấn tú của anh, suýt chút nữa khiến Triệu Ô cho rằng anh đồng ý, kết quả giây sau anh nói: “Không đâu, anh nói đúng, Trang đội chuyên nghiệp hơn một chút, tôi theo anh ấy học chút kỹ năng chuyên nghiệp.”

Triệu Ô sững người tại chỗ, sắc mặt lập tức sa sầm.

Được, không biết điều chứ gì?

Tạ Kim Tịch cho là Trang Chính có thể bảo vệ được cậu ta sao? Nực cười.

Bản thân Trang Chính dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là con người, miễn là người thì ở trước mặt quỷ vĩnh viễn chỉ có một kết cục chết.

Trang Chính dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát qua lại giữa hai người, đợi Tạ Kim Tịch kéo hắn sang một bên, mới nói cho Trang Chính suy đoán của mình.

“Tôi cho là gã giết người nuôi quỷ, để sai con quỷ đó bảo vệ gã không bị trăn khổng lồ tấn công.” Tạ Kim Tịch nhớ lại cái cảnh trăn cây xuất hiện vào lúc chiều, “Lúc ấy ở phía sau người đứng gần con trăn cây không phải là Hà Anh Vệ, mà là Triệu Ô.”

“Nhưng trăn cây lại bỏ Triệu Ô làm mục tiêu hàng đầu, trái lại chọn săn Hà Anh Vệ.”

Trang Chính gật đầu một phát, nói: “Suy đoán của cậu chính xác đấy, tôi từng gặp người thâm niên kiểu này, nhưng trước khi tiến vào thung lũng Rắn chúng ta nhất định phải đi chung một đường, dù ta đuổi gã đi, gã chắc cũng sẽ bám theo thôi.”

“Đến khi đó, gã ở trong tối, ta ở ngoài sáng, gã sẽ dễ dàng sai khiến quỷ giết người hơn nhiều.”

Tạ Kim Tịch sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày.

Đúng vậy thật, tuy biết Triệu Ô đang giết người nuôi quỷ, nhưng thật sự không có biện pháp nào hay ho đối phó với gã.

Giết gã? Vấn đề Triệu Ô có hình thể cao to, đám người bọn họ có quyết tâm giết người hay không và có giết được gã không khoan hãy bàn tới, trước hết chỉ duy nhất việc Triệu Ô có quỷ bảo vệ, tỷ lệ thành công đã không cao.

Trục xuất gã? Đích đến của họ giống nhau, còn chỉ có một người dẫn đường là Vu Rắn, Triệu Ô chắc chắn sẽ bám theo sau nhóm bọn họ. Khi đó ngược lại bọn họ ở ngoài sáng, còn Triệu Ô sẽ ở trong bóng tối, và tình hình có lẽ sẽ còn bất lợi hơn nữa.

“Chẳng lẽ không có cách nào khác sao?” Tạ Kim Tịch nói, “Cũng không thể ngồi nhìn gã tiếp tục giết người bảo vệ bản thân được, cứ thế này sợ là chúng ta phải chết trong tay đồng đội trước lúc kịp đến thung lũng Rắn.”

Trang Chính nhìn Tạ Kim Tịch, đáp: "Đương nhiên không thể mặc kệ. Cậu yên tâm đi, con quỷ nào cũng độc ác tàn nhẫn, chúng có thể vì thờ cúng nhất thời mà che chở cho một người nào đó, nhưng nguyên nhân chúng che chở cho người đó cũng chỉ là vì người đó có thể mang lại cho chúng nhiều huyết thực hơn.”

“Dù một ngày người nuôi quỷ đó hết cách cung cấp đồ cúng đi chăng nữa thì con quỷ đó sẽ nuốt tươi người nuôi trước tiên. Ở trong mắt quỷ, người nuôi quỷ cũng chỉ là đồ ăn dự trữ và con mồi mà thôi.”

"Chuyện Triệu Ô giết người nuôi quỷ, chúng ta không cần nói cho người khác biết, như vậy Triệu Ô nhất định sẽ tấn công chúng ta trước để giữ bí mật, cách này… Cậu có được không?”

Trước hết lấy bọn họ làm mục tiêu sao?

Bởi vì bản thân Tạ Kim Tịch còn có một “Nắm hồn quỷ” có thể sử dụng, cho nên không sợ con quỷ Triệu Ô nuôi cho lắm…

Hơn nữa từ trước đến nay quỷ toàn là càng giết được nhiều người thì sẽ càng mạnh, nếu không làm vậy, chỉ sợ Triệu Ô xuống dao giết người sai con quỷ giết những thành viên khác trước tiên, vậy cho dù là Tạ Kim Tịch, dưới tình huống đối diện với oán quỷ lớn mạnh phỏng chừng cũng chỉ có một con đường chết.

“Tôi không thành vấn đề.” Tạ Kim Tịch dứt khoát nói, “Vậy anh thì sao?”

Trang Chính cười một tiếng, đáp: “Tôi không cần người mới chỉ trải qua một thế giới lo lắng cho đâu, cứ yên tâm, tôi có thể sống đến tận bây giờ, cũng có át chủ bài của mình.”

Ánh mắt hắn sắc bén, khí thế bức người.

“Hay để Triệu Ô thử đi, coi trong chúng ta ai có thể sống đến cuối cùng.”

Sau một cuộc nói chuyện bí mật ngắn với Trang Chính, họ tỏ ra không có gì khác thường, đi ăn cơm tối cùng với những người khác.

Sau khi ăn xong, Tạ Kim Tịch chú ý tới Quý Xuyên Mặc vẫn luôn nhìn mình và Trang Chính, tựa hồ phát hiện ra điều gì.

Chờ sau khi dùng bữa tối đâu vào đấy xong, mọi người tụ tập lại bắt đầu bàn bạc tối nay gác đêm như thế nào.

Đêm đầu tiên bọn họ còn mười hai người, đêm thứ hai bọn họ chỉ còn lại tám người.

Người phụ nữ trung niên trông phờ phạc, thần sắc có chút không bình thường, về cơ bản đã loại bà ta ra khỏi việc gác đêm, số người hạn định còn lại vẫn còn một người có thể đi nghỉ ngơi, Quý Xuyên Mặc trao đổi với cô gái trẻ người mới kia một chốc, nhường suất lại cho cô gái.

Sáu người còn lại, Tạ Kim Tịch, Trang Chính, Quý Xuyên Mặc, Triệu Ô và hai người mới, mỗi tổ hai người, vốn phải là Trang Chính người mạnh nhất với Triệu Ô mỗi người dẫn dắt một người mới, Tạ Kim Tịch và Quý Xuyên Mặc một tổ còn lại, như vậy mới cân bằng một chút. ( truyện trên app T𝕪T )

Nhưng Trang Chính lại trực tiếp nói: “Đêm nay tôi với Triệu Ô một tổ, là tổ thứ hai canh giữa đêm, tổ một với tổ ba để lại cho các cậu, để các cậu ngủ lâu một xíu, thế nào?”

Mặc dù cuối cùng đó là một câu hỏi, nhưng không ai thực sự bác bỏ nó.

Sau đó Quý Xuyên Mặc đột nhiên nói: “Vậy tôi với Tạ Kim Tịch một tổ, hai người mới chung một tổ canh lúc trời gần sáng đi.”

Hai người mới nhìn nhau và chỉ có thể đồng ý.

Khi những người khác trở về túi ngủ nghỉ ngơi, chỉ còn lại Quý Xuyên Mặc và Tạ Kim Tịch bên đống lửa.

Quý Xuyên Mặc nhìn đống lửa, bất ngờ nói: “Triệu Ô có vấn đề nhỉ.”

Cô nói với giọng khẳng định.

Trái lại Tạ Kim Tịch không biết Quý Xuyên Mặc đang gạ hỏi anh hay là thật sự phát hiện ra cái gì, cho nên im lặng không trả lời.

Nhưng đôi khi im lặng cũng là một câu trả lời.

Quý Xuyên Mặc cười cười, không đề cập gì đến Triệu Ô, ngược lại nói: “Bà đồng mà tôi gặp ấy, thực sự chỉ bảo cho tôi rất nhiều, cũng nhờ cô ấy, tôi ở trong tình hình năng lực vận động không được tốt mới sống được đến tận bây giờ. Bà đồng ấy tên là Phong Lạc Linh, nếu anh có cơ hội gặp được cô ấy, hãy nhắn nhủ với cô ấy những chuyện tôi đã trải qua một cái, cô ấy là người rất tốt, cô ấy sẽ giúp anh.”

“Tiếc ghê, chúng tôi chỉ sóng vai tác chiến một thế giới, cũng không biết cô ấy còn sống không, cô ấy cũng không biết tôi lại trải qua những gì.”

Tạ Kim Tịch ngập ngừng, hỏi: “Vì sao là tôi?”

Quý Xuyên Mặc đáp: “Đội trưởng Trang cũng biết Phong Lạc Linh, anh ấy mà gặp cũng sẽ nói với cô ấy. Còn anh, tôi thấy được rằng anh có thể sống sót, anh rất có tiềm lực, giỏi về quan sát, rất bình tĩnh còn nhạy bén nữa, đây đều là phẩm chất tốt. So sánh với những người khác, thậm chí là Triệu Ô… Tôi cảm thấy anh sẽ tiến xa hơn.”

“Đừng lo lắng quá về việc Triệu Ô sẽ làm cái gì, tôi từng nghe Phong Lạc Linh nói, cô ấy từng gặp người nuôi quỷ giống Triệu Ô, so với người khác kết cục của bọn họ thê thảm lắm. Nuôi quỷ phải trả giá cao hơn cả tưởng tượng của chúng ta.”

Nói xong, giữa hai người có một khoảng lặng.

Sau khi kết thúc gác đêm, bọn họ đánh thức Trang Chính và Triệu Ô đổi ca, Tạ Kim Tịch mới vừa nằm xuống túi ngủ, anh gần như chìm trong sự mệt mỏi của mấy ngày liền.

Anh vốn tưởng rằng mình sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ đề phòng Triệu Ô gây chuyện, nhưng thực tế anh như ngất đi vậy, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.

Lúc sáng sớm được người gọi dậy, đầu óc Tạ Kim Tịch mụ mị, lúc đứng lên trong đầu cứ ong ong.

Một lúc sau, họ tiếp tục lên đường.

Không ai ước tính được khoảng cách còn lại là bao nhiêu, nhưng không ai trong số họ mong đợi rằng cuộc hành trình này sẽ kết thúc vào sáng ngày thứ năm.

Đương nhiên bọn họ có nghỉ ngơi nửa đường, nhưng khi đến buổi trưa ngày thứ năm vẫn chưa nhìn thấy thung lũng Rắn, bọn họ sốt ruột không nhịn nổi.

“Cuối cùng còn phải đi bao lâu nữa vậy? Chúng ta thật sự đang ở gần thung lũng Rắn sao? Có lời nguyền thật hả? Làm ơn đi, nếu muốn chúng tôi chết, vậy để chúng tôi bị trăn ăn luôn cho rồi! Tôi không chịu nổi nữa!” Cô gái trẻ người mới hoàn toàn suy sụp, ngồi phịch ở trong lòng bạn trai liên tục run rẩy.

Người phụ nữ trung niên ánh mắt đờ đẫn, gần như đã thành cái xác biết đi.

Thực ra đến ngày thứ năm, chuyện khổ nhất không còn là tiếp tục đi trong rừng nữa, mà là không nhìn thấy điểm cuối với kỳ vọng.

Cây, cây, cây, ngoài cây ra thì vẫn là cây, phóng tầm mắt nhìn về phía trước là một mảnh rừng cây um tùm, quay lại nhìn về phía sau cũng là một mảnh rừng cây dày đặc. Phong cảnh vô tận này, dường như khiến họ rơi vào một rào cản ma thuật màu xanh lá cây, và họ không thể đến đích. 

Chỉ còn chưa đầy hai ngày nữa là đến hạn bảy ngày mà họ vẫn chưa thấy thung lũng Rắn đâu.

Bọn họ có đang thật sự tiến về phía trước không? Thật sự sẽ có thung lũng Rắn sao?

Thậm chí trong năm ngày qua, trên người họ cũng không có bất kỳ dấu hiệu của lời nguyền nào, điều này khiến người ta tự hỏi liệu có lời nguyền nào không, rốt cuộc có đền thờ trong thung lũng Rắn không, rốt cuộc Vu Rắn có đúng là đang dẫn đường không?

Nghi ngờ, lo lắng, tuyệt vọng và mệt mỏi, sắp đè người ta không thở nổi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp