Cất Giữ Nỗi Sợ Hãi

Chương 23: Đền thờ ở thung lũng rắn (9)


6 tháng

trướctiếp

Tạ Kim Tịch nghe Quý Xuyên Mặc và Trang Chính chia sẻ thông tin, liền nghĩ đến thế giới mảnh vỡ thứ nhất đã xảy ra chuyện gì.

Hình như anh có khả năng đồng cảm với quỷ thông qua tiếp xúc trực tiếp với quỷ, thể nghiệm chuyện quỷ đã trải nghiệm khi còn sống, hơn nữa có thể giữ lại một phần hồn quỷ nát vụn ở trong người, lúc gặp nguy hiểm thì thả ra ngoài.

Đây xem là cái gì? Đây cũng là thể chất đặc biệt trời sinh sao?

Bên kia Người mới dẫn đường trước đó lại hỏi một vấn đề: “Bối cảnh Trung Hoa? Bối cảnh phương Tây? Chẳng lẽ chúng ta còn sẽ gặp thế giới mảnh vỡ bối cảnh phương Tây sao? Gặp cái gì mà… Devil hay cái gì đại loại như vậy?"

Quý Xuyên Mặc lắc đầu nói: "Chỉ có thể nói khả năng gần như bằng không. Khi làm nhiệm vụ, chúng tôi rất ít gặp phải người nước ngoài không hiểu ngôn ngữ."

"Mọi người đều lớn lên trong một nền tảng văn hóa cụ thể và nền tảng văn hóa khác nhau tạo ra những biểu tượng sợ hãi khác nhau. Mục đích của ‘Ngài’ là cố hết khả năng thu thập nỗi sợ hãi và cảm xúc tiêu cực, nếu như bất đồng ngôn ngữ hoặc là bối cảnh mà chúng ta không rõ, sẽ rất khó đạt được hiệu quả.”

“Nói chung thì tình huống bất đồng ngôn ngữ xuất hiện là tương tự như chúng ta, người bộ lạc bản địa của thế giới này, được sử dụng đặc biệt để che giấu tin tức và tăng sự sợ hãi."

Sau khi trao đổi thông tin đơn giản, cả nhóm tiếp tục hành trình vất vả của mình, để tránh mất nước vào thời điểm nóng nhất vào buổi trưa, họ dừng lại để bổ sung nước để phục hồi sức lực.

Nhiệt độ không ngừng tăng lên, may mắn là họ ở trong rừng, hầu hết ánh sáng mặt trời đều bị tán cây che khuất, bóng râm do tán cây đổ xuống và sự thoát hơi nước của lá rộng giữ cho nhiệt độ trong rừng ở mức tương đối chấp nhận được, có điều độ ẩm lại ngày càng cao.

Sau khi ăn uống đủ no, ngược lại cơn buồn ngủ dâng lên, Tạ Kim Tịch dựa vào ba lô, có chút lơ mơ.

Đêm qua anh cố lắm chỉ ngủ được 4 tiếng, những người khác cũng giống như anh, ngay cả Trang Chính cũng ngủ ít hơn anh.

Tiến về phía trước trọn cả một buổi trưa Tạ Kim Tịch đi đến mức trước mặt tối om, giờ thả lỏng lại anh cảm thấy người đờ đẫn.

Thật sự là mệt tới cực điểm, não cũng không thể động nữa, chỉ có thể tựa vào balo hoà hoãn một lát kéo dài tính mạng.

Cuộc sống này đúng là cực hình không để cho người ta sống mà…

Tạ Kim Tịch nằm liệt ở đó, Triệu Ô nghiêng người hỏi anh có muốn đi ra sau cây giải quyết vấn đề sinh lý không, Tạ Kim Tịch lắc đầu từ chối, bây giờ anh chỉ muốn nằm yên một chỗ thôi.

Thấy anh không có ý muốn, Triệu Ô đi hỏi Vương Hàn Trì và người mới dẫn đường.

Tạ Kim Tịch không nghe rõ bọn họ nói cái gì, nhưng Vương Hàn Trì lại lắc đầu, sau đó người mới dẫn đường đứng dậy đi theo Triệu Ô đến gốc cây.

Lúc này Tạ Kim Tịch mới tỉnh táo lại một chút, liếc nhìn người thực hiện nhiệm vụ một vòng.

Trong bọn họ người phụ nữ trung niên và Hà Anh Vệ là trạng thái không ổn nhất, Quý Xuyên Mặc tuy tự nói năng lực vận động không tốt, nhưng dù sao cô ấy cũng trẻ tuổi, về trạng thái tinh thần tốt hơn hai người họ rất nhiều.

Lúc này những người phụ nữ trung niên và Hà Anh Vệ đã ngủ say, Trang Chính đang sửa sang lại đồ đạc, anh ta đứng lên đi đến chỗ Quý Xuyên Mặc và cô gái trẻ người mới kia, nói muốn phân lại một tý đồ vác nặng, nếu không thì các cô không cầm cự nổi.

Vương Hàn Trì thì lượm cây gậy gỗ ngắn gần đó, không biết vẽ cái gì trên đất, anh ta nhìn chằm chằm mặt đất một lát, sau đó bỗng đứng lên nói với bọn họ: “Tôi đi xem tại sao bọn họ vẫn chưa quay lại.”

Nói xong, Vương Hàn Trì đứng dậy đi về phía rừng cây.

Không lâu, vang lên vài tiếng thét chói tai.

Tạ Kim Tịch như phản xạ có điều kiện đột ngột nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó vác đồ trên lưng đi tới gần Trang Chính.

Hà Anh Vệ với người phụ nữ trung niên kia cũng bị dọa tỉnh lại, mọi người tụ lại một chỗ, Tạ Kim Tịch nhìn về hướng phát ra âm thanh nói: “Hình như là chỗ bọn họ đi vệ sinh, có đi qua đó coi thử không?”

Tranh Chính cầm chắc dao rựa, dẫn mấy người họ đi qua đó.

Đi vòng ra sau cái cây to lớn, nhìn thấy Vương Hàn Trì đang treo mình trên bụi cây bên cạnh, Triệu Ô và người mới tránh xa ra, túm tụm lại với nhau.

Vương Hàn Trì bị treo ở trên cây bụi thấp nửa cao, mới đầu nhìn giống như mình đang đứng vậy, không có gì khác thường, nhưng hắn chẳng động đậy, không có bất kỳ phản ứng nào.

Trong lòng Tạ Kim Tịch sa sầm xuống.

Trang Chính đi đến dùng sống dao chạm Vương Hàn Trì một cái, hắn ta liền ngã xuống, nặng nề ngã trên mặt đất.

Trang Chính ngồi xổm người xuống, vươn tay ấn ở cổ hắn, đứng lên nói: “Đi rồi.”

Đi rồi?

Tạ Kim Tịch không hiểu, chuyện gì vậy?

Trang Chính nhìn về phía Triệu Ô và cậu người mới kia, trầm giọng nói: "Ai nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?"

Triệu Ô nóng nảy mà kéo cổ áo, nói: “Tôi rủ cậu này đi tiểu cùng, sau đó không biết Vương Hàn Trì vì cái gì mà mò qua đây nữa, tôi hoàn toàn không phát hiện ra luôn đấy! Kết quả xả nước xong quay người lại thấy này đây!”

“Mẹ kiếp.” Triệu Ô lại chửi thề, “Tôi có sờ một chút, người vẫn còn nhiệt, nhưng xúc cảm… Mẹ kiếp anh ta kỳ dị lắm. Tôi cảm thấy xác anh ta như một cái bao cát đầy chất nhão, bên ngoài thì nguyên vẹn, nhưng bên trong đã nhão nhừ hết rồi.”

“Thì là, các cậu biết được không? Bình thường thân thể người đều là da thịt mỡ bao bọc, sờ vào là một chỉnh thể, còn anh ta là da bọc nhân, nắn một cái là bên trong khuấy lại vào nhau.”

Trang Chính trầm ngâm nhìn xác chết của Vương Hàn Trì, sau đó đưa mắt nhìn người mới kia nói: “Cậu kể đi.”

Người mới kia cau mày, nói: “Tôi cũng không thấy rốt cuộc xảy ra cái gì nữa, vừa nãy tôi quay lưng về phía anh ta, đang… Khụ, tiểu.”

Nói cách khác, cả hai đều không thấy Vương Hàn Trì chết như thế nào?

Gần Triệu Ô và người mới kia như vậy, nhưng hoàn toàn không kinh động đến cả hai người, còn có tình trạng tử vong này, không thể nào là con người làm được.

Tạ Kim Tịch nhớ lại cái người mới trung niên kia chìm nghỉm trong xốp lá khô, chết ở trước mặt anh…

Đều là giống nhau bị con vật gì đó trong rừng giết chết sao?

Lẽ nào là… Bóng quỷ xuất hiện ở đêm đầu tiên sao?

“Trở về chỗ dừng chân lấy balo, chúng ta tiếp tục lên đường."

Nếu hai người đều không nhìn thấy hiện trường Vương Hàn Trì chết, hiện tại chẳng có cách nào xoắn xuýt kiểm tra nguyên nhân dẫn đến cái chết của hắn cả, Trang Chính định dẫn họ tiếp tục đi đường.

Sau khi về lại chỗ vừa nghỉ chân, Tạ Kim Tịch nhìn xuống mặt đất, chợt nhớ Vương Hàn Trì trước khi đi qua đấy, hình như đã vẽ gì đó trên đất.

Tạ Kim Tịch lập tức đi đến chỗ Vương Hàn Trì đã nán lại lúc nãy, phát hiện thứ hắn vẽ trên mặt đất chỉ là những đường nét đơn giản.

Phía ngoài cùng bên trái được đánh một chữ ký dấu X, sau đó một đường sợi chỉ từ chữ ký dấu X kéo dài qua phía bên phải, bên cạnh cách chữ ký dấu X không xa, vốn có hai đường sợi chỉ sau đó chồng chéo hợp nhất thành một đường chỉ, rồi cùng đường kéo dài từ chữ ký dấu X hợp nhất thành một đường. Điểm khởi đầu của hai đường chỉ này, một cái cách chữ ký dấu X rất gần, một cái xa chữ ký dấu X một chút.

Đây là cái gì?

Tạ Kim Tịch mơ hồ cảm thấy quen thuộc, nghĩ đến Vương Hàn Trì sau khi vẽ xong cái này thì liền đi tìm Triệu Ô…

Chồng chéo? Hội tụ?

Bản đồ tuyến đường?

Tạ Kim Tịch đột nhiên ý thức được, đây hình như là lộ trình của đêm đầu tiên.

Chữ ký dấu X chính là nơi Tạ Kim Tịch và người mới chìm trong xốp lá khô kia, sau đó Tạ Kim Tịch dọc theo đường chữ ký dấu X kéo dài đi về phía khu cắm trại, gặp được Vương Hàn Trì và Triệu Ô, cũng chính là hai đường sợi chỉ khác hợp lại chung một chỗ, sau đó ba đường sợi chỉ cũng tụ lại chung một chỗ.

Đúng rồi, đêm đó Vương Hàn Trì nói nghe thấy Tạ Kim Tịch kêu cứu nên đi về phía anh, trên đường gặp Triệu Ô, cùng Triệu Ô đi tìm.

Vương Hàn Trì đang đi về phía Tạ Kim Tịch, không ngờ lại gặp Triệu Ô trước?

Nói cách khác khi đó Triệu Ô rất gần Tạ Kim Tịch.

Trước khi gặp bọn họ Tạ Kim Tịch từ chỗ đống lá khô không dám chạy xa quá, chỉ sợ mình đi lạc, nói cách khác… Khi đó Triệu Ô đã ở gần đống lá khô!

Nhưng gã không ra mặt, cũng không xông lên giúp anh cứu người, ngược lại sau khi gặp Vương Hàn Trì, mới hội tụ với anh.

Vương Hàn Trì đã nhận ra vấn đề này, sau đó anh ta đi tìm Triệu Ô đã đi vệ sinh, tiếp theo thì hắn đã… Đã chết?

Trong phút chốc Tạ Kim Tịch đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Anh nhớ lúc mình và Triệu Ô gác đêm đã nhìn thấy bóng quỷ kia, lại gặp được Triệu Ô gần đống lá khô, vừa rồi Triệu Ô cũng là người đầu tiên rủ anh đi giải quyết vấn đề sinh lý.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Gã ta muốn để mình làm người chứng kiến bóng quỷ, sau đó… Cũng muốn giết mình?

“Lên đường thôi!” Bên kia Trang Chính kêu một tiếng.

Tạ Kim Tịch giật mình lập tức dùng chân qua loa xóa bản đồ tuyến đường sơ sài trên mặt đất, sau đó làm vẻ như không có chuyện gì bắt kịp nhóm tiếp tục tiến về phía trước.

Ước chừng… Người mới chết trong đống lá khô và Vương Hàn Trì, cái chết của bọn họ rõ ràng không phải con người có thể làm được, đó chính là quỷ.

Tạ Kim Tịch nghĩ mình cũng có thể sử dùng “Nắm oan hồn nhỏ” để đạt được hiệu quả nào đó mà chỉ quỷ mới có thể làm được, còn có chuyện thể chất đặc biệt Quý Mặc Xuyên đã từng nói…

Có phải Triệu Ô… Đang nuôi quỷ không nhỉ?

Tuy không biết tại sao gã làm như vậy, hoặc là làm như vậy có lợi ích gì, nhưng chuyện đó thật sự rất có khả năng.

Bên ngoài Tạ Kim Tịch tỉnh rụi nhưng vừa đi vừa nhích lại gần Trang Chính, gắng hết sức theo sát sau lưng anh ta.

Bây giờ không phải lúc, đợi lần nghỉ kế tiếp, anh phải tránh Triệu Ô nói chuyện này cho Trang Chính, cho dù là thật sự anh suy nghĩ nhiều, cũng tốt hơn việc Triệu Ô thật sự lấy bọn họ nuôi quỷ.

Buổi chiều tiến về phía trước đi chưa bao lâu, Trang Chính đột ngột dừng bước đứng lại.

“Sao vậy?” Tạ Kim Tịch hỏi.

“Cành cây rung chuyển.” Trang Chính nắm chặt dao rựa, “Cảnh giác!”

Không phải cành cây lúc nào cũng đung đưa trong gió sao?

Tạ Kim Tịch ngẩng đầu nhìn tán cây trên đầu, lập tức nhìn ra vì sao.

Trên tán cây đại thụ trước mặt, một con trăn mảnh khảnh đang thò đầu ra, đôi mắt màu vàng sẫm đang nhìn chằm chằm vào họ, như đang suy nghĩ có nên lao xuống vồ lấy một con ăn hay không.

Đương nhiên cái con mảnh mai này so với con trăn xuất hiện bên sông tối qua mà nói, con trăn cây này trông dài nhỏ hơn, nhưng cũng to bằng chừng bắp đùi của con người.

Nhịp tim của Tạ Kim Tịch tăng nhanh, cũng học theo dáng vẻ của Trang Chính nâng cao cảnh giác.

Tạ Kim Tịch cảm thấy song phương lâm vào thế giằng co, chẳng hiểu vì sao con trăn cây kia vẫn chưa tấn công, nhưng cũng không có rút lui.

Mà tại thời khắc mấu chốt này, một tiếng hét thảm đột nhiên từ phía sau đội ngũ truyền đến.

Tạ Kim Tịch vô thức nhìn lại, liền nhìn thấy một con trăn có hoa văn tương tự quấn lấy Hà Anh Vệ ở cuối nhóm.

Con trăn cực kỳ vạm vỡ chỉ cần vài hơi thở đã có thể bóp chết người sống, Hà Anh Vệ đã không còn phản ứng.

Triệu Ô đứng cạnh gốc cây treo ngược con trăn, vẻ mặt sợ hãi.

Nhưng không biết có phải ảo giác của Tạ Kim Tịch không, anh cảm thấy trong giây phút ấy Triệu Ô vừa nhìn qua anh đã nở một nụ cười ác ý với anh.

“Cẩn thận!”

Trang Chính phía trước hét lớn một tiếng, lực chú ý của Tạ Kim Tịch bị kéo về phía trước.

Con trăn phía trước cũng lao tới, Trang Chính phản ứng cực nhanh tránh được cú vồ của con trăn.

Tạ Kim Tịch vừa nhận được cảnh báo cũng bổ nhào qua chỗ bên cạnh, thậm chí còn lăn bò né tránh một khoảng cách nhất định.

Sau khi vồ hụt con trăn đó cuộn về trên thân cây lần nữa, nửa thân trên cong lên, như sẵn sàng ra đòn tấn công tiếp theo bất cứ lúc nào.

Tạ Kim Tịch lúc này mới nhận ra, chết tiệt, hai con trăn này đang hợp tác.

Con ở đằng trước lộ diện mình để hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, con trăn đằng sau bổ xuống từ trên tàng cây trực tiếp quấn lấy Hà Anh Vệ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp