Cất Giữ Nỗi Sợ Hãi

Chương 22: Đền thờ ở thung lũng rắn (8)


6 tháng

trướctiếp

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nín thở, không có bất kỳ thanh âm nào khác, chỉ là thanh âm trên bộ đàm hình như càng ngày càng chói tai.

Đám Tạ Kim Tịch nghe một hồi, xác nhận hai câu này được lặp đi lặp lại trong bộ đàm.

Trang Chính trực tiếp dùng cành cây đẩy bộ đàm đó ra bên cạnh thi thể, ngồi xổm xuống nhặt lên tắt đi, lạnh lùng nói : “Giả thần giả quỷ.”

Nói xong anh ta vung dao lên nhanh chuẩn mạnh chém một nhát vào khớp khủy tay của thi thể, sau khi cánh tay của xác chết bị chặt đứt, nó vẫn còn quằn quại trên mặt đất một cách kỳ lạ, quằn quại một lúc mới từ từ ngừng cử động.

Trang Chính dường như đã phát hiện ra điều gì, nói với Tạ Kim Tịch: “Lùi lại, lùi xa một chút.”

Tạ Kim Tịch lập tức ngoan ngoãn lui ra ngoài nhường chỗ cho hắn.

Trang Chính dùng mũi dao nhẹ nhàng mổ ngực và bụng của xác chết, ngay sau đó, từ ngực và bụng phun ra rất nhiều rắn nhỏ, khiến Tạ Kim Tịch ở đằng xa sợ hãi vội lùi về phía sau mấy bước nữa.

Sau khi mấy con rắn nhỏ kia bò đi, khoang ngực và khoang bụng của xác chết lộ ra, Tạ Kim Tịch chỉ nhìn thoáng qua rồi vội quay đi chỗ khác, suýt chút nữa nôn mửa.

Ngực và bụng của xác chết được bao phủ bởi trứng rắn màu trắng, trứng rắn mắc kẹt trong nội tạng thối rữa, giống như khối u ung thư phát triển trong cơ thể con người, hết sức ghê tởm.

Tạ Kim Tịch liên tục lùi về sau, vừa lùi vừa nôn khan.

Ngược lại, Trang Chính dùng mũi dao khuấy trứng rắn, nhìn thi thể bị gãy cánh tay, vẻ mặt nghiêm túc đứng lên, không biết đang suy nghĩ gì.

Anh ta quay người đi về phía đám Tạ Kim Tịch, hỏi: “Lấy đồ xong chưa?”

Vương Hàn Trì gật đầu, nói: “Mấy thứ hữu dụng đã nhặt xong hết rồi, bên anh có chuyện gì vậy?”

Trang Chính nói: "Mau đi trước, vừa đi vừa nói chuyện."

Mọi người lại lần nữa đặt chân lên đường đi đến thung lũng Rắn, Trang Chính nói : "Thi thể bên trong đã mục nát không thể nhận ra, rắn chui vào trong thi thể đẻ trứng, dùng thi thể làm lồng ấp."”

“Mà có một vài rắn nhỏ, không biết rốt cuộc là nở từ trứng, hay là chui vào trong đó giao phối xong không chui ra được. Trong đó có vài con rắn nhỏ bò đến vị trí cánh tay, vừa bị khuấy động liền uốn éo không ngừng. Nhìn bên ngoài, đương nhiên là thấy giống cánh tay của thi thể đang tự chuyển động. Cánh tay co rút lại đụng trúng nút mở nguồn bộ đàm.“

"Không, đợi đã." Vương Hàn Trì nghe xong thì thào nói: "Không đúng! Những con rắn ở trong thi thể đó sống nhờ vào cái gì? Quả thật rắn có thể ăn một lần rồi nhịn ăn nhiều ngày sau, nhưng không có oxy bọn nó vẫn sống không được bao lâu.”

Quý Xuyên Mặc lắc đầu một cái, nói rằng : “Khởi nguồn nguy hiểm của thế giới này là lời nguyền và rắn, anh không thể dùng lẽ thường để suy luận về những con rắn đó được. Lúc nãy anh không nhận ra sao? Mức thối rữa bên trong cái xác đó còn hơn hẳn so với bên ngoài, với trong đó có những con đã bò đến tứ chi của thi thể.“

“Anh thấy, có khi nào sau một thời gian ngắn, những con rắn đó có thể đội xác người hành động không?”

“Nghĩ đi nào, anh gặp phải một người, thoạt đầu nhìn tới đúng là một con người, nhưng vạch cái xác thối rữa của nó ra một cái, rơi ra từ bên trong toàn là…”

Quý Xuyên Mặc chợt dừng bước, nhìn về phía Vu Rắn đang dẫn đường đằng trước, trong miệng nhả ra một chữ cuối cùng: “Rắn.“

Đột nhiên nghĩ đến khả năng này, Quý Xuyên Mặc ở trong rừng rậm nóng ẩm ban ngày liền cảm thấy lạnh cả người.

Vu Rắn quấn chặt lấy mình, không để hở một chút da thịt, không cần ăn uống, không cần nghỉ ngơi, đốt hương dụ rắn.

Nhìn theo cách này, nếu Vu Rắn chẳng phải là con người, chẳng qua chỉ là một đàn rắn đội xác người đang đi chuyển, vậy thì điều đó cũng có lý.

Tạ Kim Tịch lắc đầu phủ nhận phỏng đoán của Quý Xuyên Mặc, anh nói: “Suy đoán của cô có khả năng đó, nhưng chúng ta đã từng nghe Vu Rắn nói chuyện, một đàn rắn có thể đội xác người di chuyển, nhưng làm sao chúng nó ngụy trang người nói chuyện được?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Dù chúng nó có cách ngụy trang người nói chuyện, Vu Rắn rõ ràng là có trí tuệ, trong một đàn rắn, lại lấy ý thức với trí tuệ của ai làm chủ đạo chứ? Chẳng lẽ trong những con rắn đó, còn có một con rắn chính yếu làm đại não sao?”

Quý Xuyên Mặc và Tạ Kim Tịch rơi xuống hàng cuối cùng của nhóm, nhỏ giọng thảo luận.

Tạ Kim Tịch vẫn luôn quan sát Vu Rắn, anh không cho là thế Vu Rắn sẽ là thi thể của người gặp nạn, Vu Rắn là một NPC rất đặc biệt.

Sự xuất hiện của nó đã ngăn chặn việc săn lùng người ngoài của bộ lạc địa phương, nó lại có tiếng là có thể kết nối với Rắn Thần, vừa biết nói ngôn ngữ của bọn họ, vừa là người dẫn đường dắt bọn họ đến thung lũng Rắn.

Tạ Kim Tịch trầm tư một hồi, đột nhiên ý thức được một vấn đề, anh bước đến sau lưng Trang Chính, nói: “Bộ đàm, cái bộ đàm thi thể nhấn bật nguồn đó, nhưng đến tột cùng ai nói chuyện ở đầu bên kia? Còn nói bằng ngôn ngữ của chúng ta?”

So với thi thể bên trong toàn rắn với trứng rắn, cái giọng nói đột ngột xuất hiện kia khiến Tạ Kim Tịch thấy sợ hãi hơn.

“Toàn là rắn, đừng vào rừng, cái này có thể là thành viên gặp nạn trong đoàn thám hiểm nói, nhưng cái câu cuối cùng là… Đừng vào đền thờ?”

“Đoàn thám hiểm khảo cổ học gặp nạn trong rừng sâu, chúng ta là ‘người may mắn sống sót’ được cứu vớt, nghiêm khắc mà nói đoàn thám hiểm khảo cổ học vốn chưa từng vào đền thờ, đương nhiên cũng không biết rốt cuộc trong thung lũng Rắn và đền thờ có cái gì. Đã vậy tại sao phải đưa ra cảnh báo ‘đừng vào đền thờ’ cho chúng ta?”

“Chẳng lẽ, vong hồn của những người thực hiện nhiệm vụ trước kia vẫn chưa có tản đi?”

Tạ Kim Tịch vẫn còn nhớ bóng quỷ xuất hiện ở trong rừng treo trên ngọn cây vào đêm thứ nhất.

Không đời nào...

Không phải linh hồn của những người thực hiện nhiệm vụ trước chết ở thế giới này vẫn còn quanh quẩn trong rừng đó chứ.

“Đừng đoán mò.” Trang Chính trấn tĩnh mở đường, "Đây là thế giới thứ hai của cậu đúng không? Ở thế giới thứ nhất cậu có gặp người thâm niên nào không?”

“Ơ, có một người.” Tạ Kim Tịch không hiểu sao chủ đề lại chuyển sang chuyện này.

"Vậy thì hắn rất vô dụng, cái này mà cũng không nói với cậu, có lẽ là tên đó cũng chả biết.”

Trang Chính quay đầu gọi mấy người mới đến, vừa đi vừa nói : “Khi người thâm niên gặp nhau trong thế giới mảnh vỡ, họ sẽ trao đổi thông tin khi môi trường xung quanh nói chung là an toàn.”

“Chúng tôi chẳng biết cái gọi là Mặt Trái của Thế giới này và ‘Ngài’ khống chế Thế giới Mặt trái rốt cuộc đã tồn tại bao lâu, nhưng thời điểm các cậu vừa vào Thế giới Mặt trái, chắc hẳn có nhận được một thông tin, đó là Thế giới Mặt trái là do cảm xúc tiêu cực của con người tụ thành, ‘Ngài’ khống chế Thế giới Mặt trái kia, tượng trưng cho cảm xúc tiêu cực cùng cực nhất của loài người——”

“Nỗi sợ hãi với cái chết.”

“Những sự tồn tại quỷ quái khác, cũng là do cảm xúc tiêu cực của con người. Cậu càng sợ hãi, chán ghét, chúng càng trở nên mạnh mẽ hơn."

“Đợi đến khi các cậu trải qua dạng thế giới lấy ác quỷ, oan hồn làm chủ, các cậu sẽ nhận ra lý do vì sao chúng nó không xông lên một lần trực tiếp giết chết các cậu ngay, ngược lại chúng sẽ từ từ hành hạ các cậu, dùng mọi cảnh tượng kinh khủng kích thích sự sợ hãi, chán ghét, căm phẫn đủ thứ cảm xúc tiêu cực của các cậu.”

Nói đến đây, Trang Chính nhìn về phía khu rừng dài vô tận, giọng trầm xuống: “Thực ra cái ‘Ngài’ kia, các cậu có thể hiểu thành ác quỷ, oan hồn mạnh mẽ hơn. ‘Ngài’ đưa người thực hiện nhiệm vụ vào thế giới mảnh vỡ bất đồng, chỉ là để hấp thụ những tiêu cực chúng ta tạo ra và phát triển mạnh mẽ hơn."

“Mà lý do tại sao chúng ta lại trở thành người thực hiện nhiệm vụ, đó là vì lúc chết ở Thế giới Hiện thực chúng ta thấy sợ hãi cực độ, điều này đã làm cho lực lượng ngắn ngủi của ‘Ngài’ xác định vị trí liên kết đến Thế giới Chính diện, từ đó kéo chúng ta vào Thế giới mặt trái.“

Tạ Kim Tịch nghiêm túc lắng nghe, anh bảo : “Nói vậy, ‘Ngài’ thực ra sẽ càng ngày càng mạnh?“

“Đúng.” Quý Xuyên Mặc không biết đi tới giữa nhóm từ lúc nào tiếp lời, “Tôi không biết vượt qua bảy thế giới rốt cuộc có thể trở về Thế giới Hiện thật hay không, nhưng xác thực ‘Ngài’ càng ngày càng mạnh.“

“Tôi có nói là tôi đã từng gặp một người thâm niên có thế chất đặc biệt, thực ra trong Thế giới Hiện thật, cô ấy đã thường xuyên có thể cảm ứng được Thế giới Mặt trái, tất nhiên trước khi tiến vào Thế giới Mặt trái cô ấy không hề biết thứ cô ấy cảm ứng được chính là Thế giới Mặt trái. Sau khi vào Thế giới Mặt trái, thể chất đặc biệt của cô ấy được tăng cường, cô ấy có thể cảm ứng được số lượng quỷ hồn và vị trí cụ thể, cũng câu thông được với quỷ hồn, các cậu có thể hiểu đơn giản cô ấy là bà đồng.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

“Bởi vì thể chất đặc biệt của cô ấy, cô ấy có thể cảm ứng được sự tồn tại của ‘Ngài’ hơn chúng ta. Cô ấy nói, sau khi ‘Ngài’ đủ mạnh, ‘Ngài’ liền có thể xâm chiếm Thế giới Hiện thực. Trước tiên là ảnh hưởng nhất thời đến Thế giới Hiện thực, chuyện chúng ta có thể xuất hiện tại Thế giới Mặt trái là ví dụ; bước thứ hai là khảm mảnh thế giới mặt trái vào Thế giới Hiện thực, lấy cái này tăng lên ảnh hưởng đối với Thế giới Hiện thực; bước thứ ba chính là đồng hóa, ‘Ngài’ sẽ đồng hóa Thế giới Hiện thực, lấy điều này để nắm quyền Thế giới Hiện thực vào trong tay.“

“Thời khắc đó, các cậu có thể hiểu là, ‘Thần’ chân chính độc nhất đã xuất hiện.“

Cô gái trong cặp tình nhân trẻ gượng gạo cười một tiếng, nói: "Điều đó nghe có vẻ không... là một điều tốt. Một vị thần được tạo ra từ sự tiêu cực và ác ý, đó là... sự tàn phá. Không lẽ chúng ta không có cách nào ngăn cản tất cả những thứ này xảy ra sao?”

Vương Hàn Trì lắc đầu một cái, nói rằng : “Ngây thơ, ngây thơ quá rồi, cô cũng không nhìn coi hiện tại chúng ta còn đang ở đâu, bản thân chúng ta có thể sống sót hay không còn chưa dám chắc chắn. ‘Ngài’ còn chưa thành thần, nhưng cũng đã làm chủ sự tồn tại của Thế giới Mặt Trái, chúng ta lấy cái gì đi ngăn cản ‘Ngài’?”

Điểm chú ý của Triệu Ô lại đặt ở chỗ khác : “Cô Quý, cô cũng đã từng gặp người có năng lực đặc biệt? Ở thế giới thứ nhất tôi cũng có gặp, là một thằng bé trai, nó có thể dự cảm được nơi nào nguy hiểm hơn.”

“Cô Quý, cô biết chúng ta làm thế nào để có được loại năng lực này không? Không nói tới cái khác, ít nhất có thể năng cao xác suất sống sót của chúng ta. Với lại, Cô Quý, ác quỷ, oán quỷ, âm hồn mấy thứ đại loại, có sự khác biệt không? Hay vỏn vẹn chỉ là một bất đồng trên danh xưng?”

Quý Mặc Xuyên lau mồ hôi trên mặt, đáp : “Tôi cũng không biết làm sao có được năng lực này, hình như là thiên bẩm, mỗi người mỗi khác."

“Còn về vấn đề sau của anh, nói thế nào nhỉ, ở dưới bối cảnh như dạng Trung Hoa, thông thường chúng ta gọi cái loại… Linh hồn tấn công chúng ta là oan hồn hoặc là ác quỷ, dưới bối cảnh dạng phương Tây thì nghiêng về cách gọi u linh, âm hồn, loại này chỉ là khác nhau về mặt tên gọi thôi.”

“Nói đến ác quỷ, tốt nhất các anh hãy khấn đừng để mình gặp phải. Oan hồn thì tương đối yếu hơn, trước khi giết người cần phải đáp ứng hàng loạt điều kiện thiết lập, các anh có thể hiểu là cần phải tiến hành một loạt trải thảm, đến tận khi các cậu làm cho nó mạnh lên, nó mới có thể phá vỡ quy tắc giết người.”

“Ác quỷ thì khác, trước khi chết nó đã trải qua đủ đau khổ, nên sản sinh đủ sợ hãi và oán khí, khiến cho nó một khi trở thành quỷ liền cực kỳ mạnh mẽ. Đối với ác quỷ mà nói gần như không có quy tắc nào, hoặc là nói nó có thể lập ra quy tắc, ác quỷ còn có thể sai khiến oan hồn khác làm ma trành cho mình.”

Tác giả có lời muốn nói :

Lượng thông tin trong chương này đã hết, và chương tiếp theo sẽ bắt đầu cốt truyện!

Công vẫn còn ở thung lũng Rắn chờ Tạ Kim Tịch, đường xa lắm, chừng nào mới gặp nhau được đây!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp