Cất Giữ Nỗi Sợ Hãi

Chương 21: Đền thờ ở thung lũng rắn (7)


6 tháng

trướctiếp

“Bọn họ chạy hết rồi.” Vương Hàn Trì nói, “Lúc đầu tôi cũng chạy, sau đó nghe thấy bên cậu có người kêu cứu nên đi đến bên cậu, trên đường gặp được Triệu Ô.”

“Cậu thì sao? Vừa nãy ai kêu cứu đấy? Xảy ra chuyện gì rồi? Sao chỉ có một mình cậu?”

Tạ Kim Tịch đáp: “Tôi cùng một người chạy, kết quả người đó lọt vào trong đống lá khô, cứ kêu là trong đống lá khô có con gì đó cắn ông ta, sau đó thì chìm xuống dưới im hơi lặng tiếng.”

Triệu Ô có phần sốt ruột: “Vậy ba người chúng ta phải làm thế nào đây? Trang Chính, Quý Xuyên Mặc và những người khác đâu?”

Vương Hàn Trì cắn răng, nói: “Về chỗ cắm trại! Tất cả chúng ta đều phải trở lại chỗ cắm trại. Tôi nghĩ đám Trang Chính khẳng định cũng có thể nghĩ thông suốt, chúng ta ráng cầm cự, đợi trời sáng rồi đi về hướng chỗ cắm trại, buổi tối quả thực không phải thời điểm thuận tiện cho chúng ta hành động.”

Ba người vừa trải qua cuộc chạy trốn liều mạng, mệt mỏi đến mức không dám ngồi xuống đất, cuối cùng tìm được một tảng đá nhô ra dọc đường, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.

Ba người thay phiên nhau ngủ nhẹ canh đêm, cuối cùng, khi trời sắp hừng đông, phía chỗ cắm trại đột nhiên bắn lên một chùm đỏ sáng cực sáng.

“Đạn tín hiệu kìa!“ Vương Hàn Trì đánh thức Triệu Ô đang mơ màng, gọi Tạ Kim Tịch dậy, nói rằng, “Phía khu trại, đi thôi, chúng ta quay về đi.”

“Chắc là Trang Chính lẻn về chỗ cắm trại lấy được súng bắn pháo sáng, mà đạn tín hiệu không có cách nào bắn trong rừng cây, chắc là anh ta bắn gần dòng sông, phỏng chừng nguy hiểm đã qua, chúng ta đi mau.“

Ở dưới tầng tán rừng và sự che chắn của cây cối, bọn họ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chút ánh sáng đỏ, bọn họ lần theo dấu vết của Tạ Kim Tịch và sự dẫn đường của ánh sáng đỏ, trở lại ngoại vi nơi cắm trại.

“Chờ một chút đã.” Vương Hàn Trì ngăn Triệu Ô lại, “Quan sát chút nữa đi, quan sát chút nữa.“

Cả ba người Tạ Kim Tịch núp sau thân cây, nghiêm túc quan sát tình hình trong trại một vòng.

Vu Rắn vẫn y nguyên như trước đứng ở khu trại cạnh mép sông, xem ra con trăn không có tấn công y.

Cách bọn họ không xa là một thân cây, có người dùng đèn pin lắc lắc, Tạ Kim Tịch soi theo ánh sáng nhìn qua nhận ra đó là Trang Chính.

Bọn họ vội vã chạy tới tụ họp với Trang Chính, trừ Trang Chính ra, Quý Xuyên Mặc, Hà Anh Vệ và cặp tình nhân trẻ tuổi trong đám người mới cũng ở đây, cộng thêm đám ba người Tạ Kim Tịch, bây giờ chỉ còn lại hai người mới là chưa có đến.

Tạ Kim Tịch kể tóm tắt chuyện mình gặp phải, Trang Chính nghe xong cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ nói: “Cậu đã cố hết sức rồi, đừng suy nghĩ nhiều.“

Tạ Kim Tịch gật đầu.

Quý Xuyên Mặc đẩy mắt kính, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, nhưng hiện tại tình huống không rõ ràng, người cũng chưa đủ, bèn chỉ có thể nén nghi vấn xuống đáy lòng.

Trang Chính nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ đánh liều một phen, cố gắng thử thăm dò đi lấy ba lô và súng bắn pháo sáng về, bên kia sông đã không còn trăn, đồ đạc quan trọng nhất định phải lấy về. Và cả Vu Rắn, không có hắn làm người dẫn đường chặng đường sau của chúng ta không có cách gì đi được.”

Anh ta cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Hiện tại cách thời gian kết thúc nghỉ ngơi mà chúng ta đặt ra trước đó vẫn còn nửa tiếng, nếu nửa tiếng sau bọn họ vẫn chưa tới, chúng ta cũng không cần đợi, trực tiếp đi qua lấy hành lý sau đó tiếp tục lên đường.”

Nghe Trang Chính nói xong những người thâm niên cũng không có nghi vấn khác, anh bạn trai trong cặp tình nhân trẻ hình như muốn nói cái gì đó, nhưng bạn gái anh ta thấy phản ứng của những người thâm niên khác đối với việc bỏ thẳng đi hai mạng người đều rất bình thường, liền kéo kéo ống tay áo của bạn trai, ý bảo anh ta đừng lên tiếng. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Tạ Kim Tịch cũng cảm thấy Trang Chính là một người lãnh đạo rất quyết đoán và kiên quyết, đối với thành viên có thể cứu thì cứu liền, không cứu được thì sau suy tính anh ta sẽ quyết đoán bỏ đối phương, anh ta vì những người khác, cũng vì bản thân mà chọn một con đường có xác suất sống sót cao hơn ấy.

Cũng không biết có phải hay không là bởi vì hắn gặp qua sinh tử nhiều lắm, cho nên mới rèn giũa nên tính cách như bây giờ.

Nửa giờ trôi qua nhanh chóng, trong mười phút cuối cùng, hai người mới chưa xuất hiện đã loạng choạng đi tới.

Hai vị người mới này một vị là đàn ông, một vị khác là phụ nữ trung niên. Trong đám người mới vốn có một cặp tình nhân trẻ tuổi, một cặp vợ chồng trung niên, chồng bà ấy… Chính là người bị đống lá khô cắn nuốt trước mặt Tạ Kim Tịch.

Trang Chính lặp lại lần nữa, phân công nhiệm vụ cho bọn họ, cố gắng lấy hết đồ dùng rồi dẫn Vu Rắn cách xa bờ sông trong thời gian ngắn nhất.

Sau khi phân chia nhiệm vụ xong, bọn họ nhanh chóng vọt vào nơi cắm trại thu dọn túi ngủ ba lô… theo phân công của mình, tiếp đó Trang Chính đi gọi Vu Rắn và sơ tán khỏi bờ sông.

Sau khi trở về trong rừng, mọi người mới thả lỏng.

Đường đi của bọn họ cần phải đi theo hướng chảy của dòng sông, chỉ là bây giờ cố gắng hết sức không đến gần con sông, lội đi theo hướng chảy của dòng sông ở trong rừng cây

Trang Chính đeo ba lô lên lưng, nhìn về phía mặt sông nói: “Chiều hôm qua, tôi đã nghĩ đến chuyện này, chúng ta không thể đi bộ lâu bằng hai chân được, chi bằng đốn cây làm cái bè gỗ.”

“Trong mô tả nói là đền thờ nằm trong thung lũng Rắn, độ cao của thung lũng so với mực nước biển khẳng định thấp hơn xung quanh, chắc cũng vì điều này nên men theo hướng chảy của dòng sông có thể đến được thung lũng Rắn. Đã vậy sao không làm bè gỗ, mượn sức nước chảy, không chỉ nhanh hơn mà còn tiết kiệm sức lực.”

“Giờ nghĩ lại mới thấy là tôi ngây thơ, ‘Ngài’ sẽ không để lại đường tắt như vậy cho chúng ta.” Trang Chính mỉa mai nói, “Thành thật trèo đèo lội suối tiếp thôi.”

Vốn dĩ muốn lợi dụng sức mạnh của nước, nhưng loài trăn bự đó lại thích sống quanh sông, lại còn lặn xuống dưới nước để săn mồi, cho dù là Trang Chính cũng không dám tự nhận có thể vật lộn được với trăn bự ở trong nước.

 Quý Xuyên Mặc suy nghĩ một chút, nói:  “ Thực ra ý tưởng của anh không tồi, coi phương án này là dự bị đi. Nếu hết ngày thứ năm mà chúng ta vẫn chưa đến được thung lũng Rắn, thì ta sẽ làm bè gỗ ngay đêm thứ năm, ngày thứ sáu lên sông, khi đó không đánh cược cũng không được.”

“Được, chúng ta đi thôi.” Trang Chính nói.

"Chờ đã, chờ đã!" Người phụ nữ trung niên vẫn luôn tìm kiếm xung quanh, tỏ ra vô cùng nôn nóng nói, “Các cậu cứ như vậy mà đi sao? Chồng tôi đâu? Anh ấy còn chưa tới!"

Lúc này Tạ Kim Tịch mới phản ứng lại, bởi vì bà ấy đến chậm, chưa từng nghe nguyên nhân trước đó, cậu liền nói lại một lần nữa.

"Chết rồi?" Người phụ nữ trung niên không dám tin, "Làm sao có thể? Làm sao có thể? Vậy cuối cùng cái gì đã giết anh ấy? Hả? Có con gì cắn anh ấy?”

Bà ấy đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Tạ Kim Tịch, hỏi: “Cậu có cứu anh ấy thật không? Có phải cậu thấy anh ấy lọt vào đó, bản thân liền chạy đi ngay?”

Tạ Kim Tịch vẻ mặt thản nhiên, gần như thờ ơ, không để ý tới bà ấy nữa.

Anh đã cố hết sức rồi, nói thật cũng coi như không thẹn với lương tâm, anh cũng không có nói vào thời điểm cuối cùng đối phương muốn kéo anh vào đó, để anh chết chung.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Thấy anh không nói gì, người phụ nữ trung niên cho rằng anh chột dạ, lại có phần cuồng loạn lên.

“Cậu không cứu anh ấy có phải không? Cậu không cứu anh ấy! Hai đứa chúng mày là thứ thấy chết không cứu!”

Sự kinh hồn của nửa đêm này, vừa thấy trăn ăn thịt người, lại vừa chạy bạt mạng trong rừng, sau đó biết tin chồng chết, điều này khiến bà ấy rõ ràng có phần sụp đổ.

“Được rồi.” Người mới trở lại cuối cùng cùng với bà ấy kia đi ra giảng hòa nói, “Chúng tôi trở lại muộn, là bởi vì sau khi chạy tách ra đã chạy quá xa, sau đó hình như đã gặp… Di thể của thành viên gặp nạn trong đoàn thám hiểm trước kia, cho nên bà ấy hơi bị kích động.”

 “Ồ?” Trang Chính đã nhìn thấy quá nhiều người suy sụp tinh thần hoặc bị sợ hãi lấn át, hắn thấy hứng thú với di thể người gặp nạn trong miệng người mới này hơn, “Anh còn tìm được đường không? Nếu như được anh dẫn bọn tôi đến đó đi. Để xem có thể gom thêm vài đồ từ chỗ họ hay không.”

Vẻ mặt của người mới đó có hơi khó coi, chậm rãi gật đầu một cái, nói là : “Đường nhớ thì nhớ… Nhưng mà… Cái cảnh đó…”

“Ôi, dù sao các cậu cũng xác định muốn đi qua đó mà, qua đó đi thì biết.”

“Đi.” Trang Chính dứt khoát nói, “Những người khác không muốn đi thì ở lại đây chờ chúng ta.”

Những người khác hai mặt nhìn nhau, cuối cùng để không tách ra tất cả vẫn chọn đi qua đó, Vu Rắn không nói một tiếng đi theo bọn họ, giống như một bóng ma.

Đoàn người đi theo người mới đó, anh ta tương đối thông minh, phỏng chừng là sau khi tiến vào rừng bình tĩnh lại sợ mình lạc hướng, đây là lần đầu tiên anh ta tiến vào Thế giới mảnh vỡ nên có mang chìa khóa nhà tùy thân vào theo, dứt khoát dùng chìa khóa đánh dấu trên thân cây ở dọc đường.

Bọn họ đi theo dấu hiệu đi một mạch đến nơi anh ta đề cập, nơi đó cách nơi bọn họ cắm trại một khoảng, nhưng ở gần sông y hệt nhau.

Trước từng có mưa, chiều rộng của dòng sông có bị tăng lên, đã giội vỡ một hang ổ rắn, đội thám hiểm khảo cổ ấy mới gặp nạn.

Hiện trường vụ tai nạn là một đống hỗn độn, vài chiếc lều lụp xụp dính đầy bùn đất, khắp nơi toàn là công cụ bị bùn lầy bao lấy.

Cách nơi mấy cái lều vải vừa nhìn đã biết không dùng được không xa, có một cái hang bị đập ra, nơi đó có thể là hang ổ rắn bị xối vỡ.

Lúc này, dường như không còn rắn ở đó nữa, chỉ có hai hoặc ba xác chết nằm đó.

Trang Chính chặt một nhánh cây gần đó, cầm mã tấu đi tới xem xét tình hình.

Mà Tạ Kim Tịch lại chộp được một thứ khác, cũng theo lại gần đó, có điều anh thận trọng nhích lại phía sau Trang Chính.

Xét cho cùng Trang Chính vẫn còn một con dao rựa trong tay còn anh thì tay không tấc sắt.

Sau khi giẫm lên bùn và đi đến gần hang rắn bị sập đã ngửi thấy ngay một mùi phân hủy cực kỳ nồng đậm.

Kể từ người của đoàn thám hiểm khảo cổ học ngộ nạn ít nhất đã hai ba ngày rồi, ban ngày nhiệt độ cao như vậy, còn ngâm trong bùn lầy, mức độ thi thể phân hủy sắp vượt hẳn mức trung bình.

Trang Chính dùng cành cây chọc vào xác chết trước, anh ta tạm dừng lại, trầm giọng nói: “Trống rỗng?”

Tiếp đó phủ nhận: "Không, không, nó không trống rỗng ... có cái gì đó trong đó."

Sự chú ý của Tạ Kim Tịch đổ dồn vào chiếc bộ đàm được cầm bởi một trong những xác chết.

Trước khi tiến vào thế giới này, anh từng nghe thấy có người nói chuyện qua bộ đàm trên ti vi ở mảnh vỡ thế giới của mình, có thể nào là người này không?

“Cái gì?” Sự chú ý của Tạ Kim Tịch không nằm trên thi thể, hoặc là nói anh ép buộc đặt sự chú ý của mình ở nơi khác, trong nhất thời không phản ứng kịp.

Sau đó, anh thấy tay của xác chết đột nhiên co giật.

Ngay sau đó có lẽ cái tay kia đã đụng trúng nút mở nguồn của bộ đàm, một tràng tiếng sóng điện từ chói tai rít rít vang lên khiến người ta da đầu tê dại.

Bề ngoài thi thể đột nhiên lồi lên nhấp nhô rất nhiều, như thể có một sinh vật sống nào đó đang không ngừng kích động dưới lớp da của cái xác.

“Lùi lại!”

Trang Chính chắn Tạ Kim Tịch lùi về sau mấy bước cách xa thi thể.

Âm thanh xèo xèo ngắt quãng của bộ đàm đột nhiên bị bóp méo vài lần, tiếng một người gào lên rát cổ bỏng họng:

“Rắn! Toàn là rắn!”

“Đừng vào rừng cây! Đừng vào đền thờ!”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp