Cất Giữ Nỗi Sợ Hãi

Chương 19: Đền thờ ở thung lũng rắn (5)


6 tháng

trướctiếp

Tạ Kim Tịch theo hướng ánh mắt của Triệu Ô nhìn qua.

Trong rừng quá tối, hầu hết các ngôi sao và ánh trăng đều bị những tán cây cao chót vót che khuất, nguồn sáng duy nhất là ngọn lửa sắp tàn trước mặt họ. Thế mà ánh sáng của ngọn lửa, ngược lại khiến hoàn cảnh xung quanh trông càng thêm tối tăm.

Cái nhìn đầu tiên Tạ Kim Tịch nhìn qua đó chỉ thấy một khung cảnh tối đen, nheo mắt lại trừng một hồi, mới từ từ thấy bóng cây rung rinh phía xa.

Những cây cao trong rừng bị trừu tượng hóa thành những cái bóng mỏng manh trong bóng tối, những cành lá vươn dài liên kết với nhau, đung đưa khi gió lạnh thổi qua, như thể vô số cánh tay đan vào nhau lắc lư.

Và trong bóng cây đung đưa, dường như có một bóng người hình người lủng lẳng giữa các cành cây, phất phơ theo làn gió.

Cơn buồn ngủ còn sót lại chút ít trong đầu Tạ Kim Tịch chớp mắt như thủy triều rút đi, trái tim bỗng nhiên đập nhanh.

Rốt… Rốt cuộc là cái gì?

Sau khi mắt đã quen với môi trường tối hơn, Tạ Kim Tịch xác nhận rằng có một vật gì đó giống hình người đang treo trên cây cách họ chưa đầy năm mươi mét.

Vật đó dường như không có trọng lượng, so với những chiếc lá đung đưa bên cạnh thì cách nó phất phơ trông càng giống một miếng vải rách.

Phương thức giết người của con quỷ sát nhân trong thế giới đầu tiên là nhìn thấy nó và nhận ra nó có ác ý, cho nên sau khi nhìn thấy cái bóng đó Tạ Kim Tịch vô thức nhìn đi chỗ khác.

Triệu Ô không có trải nghiệm như Tạ Kim Tịch, gã nhìn chằm chằm vào bên đó, giọng nói hạ thật thấp nghi hoặc: “Quỷ?”

Bởi vì Trang Chính gác đêm trước họ đã nhắc nhở họ, ở ngoài phạm vi khu trại có tiếng ồn, giống như có thứ gì đó đang đến gần vậy.

Thấy Triệu Ô nhìn chằm chằm không có việc gì, Tạ Kim Tịch cũng đưa mắt về phía bóng người kia lần nữa, sau đó gật đầu một cái, tay ra hiệu với Triệu Ô cùng đứng dậy đi gọi những người khác, Triệu Ô hiểu ngầm trong lòng.

Tuy nhiên, ngay khi hai người vừa di chuyển, cái bóng vốn đang treo trên cây đột nhiên dừng lại.

Tạ Kim Tịch căng thẳng trong lòng, lập tức đè giữ Triệu Ô không cho nhúc nhích.

Họ không di chuyển, và cái bóng cũng vậy, nó chỉ treo ở đó.

Lần này hình như cái bóng treo ở trên cây đã có trọng lượng, nó không phất phơ theo gió nữa.

Trong khu rừng tối tăm, hai người họ với bóng quỷ đang treo ở chỗ đằng xa kia giằng co nhau một cách kỳ lạ.

Nếu không thể cử động, vậy thì…

Tay Tạ Kim Tịch mò mẫm trên mặt đất nửa ngày, mò được một cái hũ rỗng, đoán là đồ thừa từ bữa cơm tối của bọn họ, anh nhìn chòng chọc bóng quỷ đó, thử dò xét cầm lấy cái hũ vào trong tay.

Cái bóng quỷ đó treo trên cành cây, hình như trọng lượng đang tăng lên không ngừng.

Tạ Kim Tịch và Triệu Ô tuy không nhìn rõ hình dáng cụ thể của nó nhưng có thể cảm nhận được nó đã ghì cong cành cây, một khúc đã hơi rủ xuống.

Sắp rơi xuống rồi sao?

Tạ Kim Tịch làm liều, hất tay ném cái lon ra sau lưng.

Cái bóng quỷ đó cũng thình lình rơi xuống, tưởng như quả chín rụng khỏi cây.

 “Mẹ kiếp!” Triệu Ô mắng to một tiếng, sợ thứ đó đến gần mà bọn họ lại không nhìn thấy, dứt khoát vặn đèn pin lên trực tiếp lia một vòng xung quanh.

Phối hợp với cái hũ Tạ Kim Tịch vừa ném vào trong trại, Trang Chính mới nằm chưa bao lâu đột ngột ngồi dậy rút con dao mang theo bên người ra, cũng cầm lấy đèn pin, đi tới cạnh Tạ Kim Tịch và Triệu Ô, hỏi: “Thế nào rồi? Thứ gì?”

Những người khác lần lượt tỉnh dậy, cầm đèn pin lên hỏi liên tục.

Triệu Ô chiếu đèn pin xung quanh rồi nói: "Biến mất? Biến mất? Biến mất thật à?"

Bóng quỷ như quả rụng xuống đó đã biến mất dạng, chùm ánh sáng màu trắng của đèn pin chiếu vào trong rừng cây tối đen, chiếu sáng hồi lâu cũng không thấy vật gì khác đến gần.

“Vừa rồi có một bóng quỷ treo ở đầu cành cây.” Tạ Kim Tịch sắp xếp lại lời nói và miêu tả: “Rất giống quỷ treo cổ thắt cổ trên cây.”

“Bóng quỷ đó mới vừa rơi xuống và đột nhiên biến mất."

Trong nhóm người mới có người mắng một câu, vừa nghĩ tới cái cảnh lúc mình ngủ, có một con quỷ treo cổ ở đầu cành, không chừng còn đang nhìn bọn họ, quả thật bốc hơi lạnh tận đáy lòng.

 "Rơi xuống? Biến mất?" Trang Chính bật đèn pin cẩn thận quan sát xung quanh, thực sự không có thấy bóng quỷ tương tự quỷ treo cổ trong lời kể từ miệng Tạ Kim Tịch.

Vương Hàn Trì bị đánh thức nhìn đầu cành cây, cũng lẩm nhẩm rằng: “Mấy thứ khác tôi không sợ, chỉ sợ con… Quỷ treo cổ này.”

“Chắc là các cậu chưa từng tới nông thôn, tôi sống ở nông thôn khi còn bé, đằng sau xóm là núi, thường xuyên có… Người cầm dây thừng dài ba thước đi lên trên núi treo cổ từ đó không có xuống núi nữa.” Nói đến đây sắc mặt Vương Hàn Trì tái mét, “Có một lần tôi đi lên núi hái quả dại, có một cái xác không biết đã treo bao lâu, thối nát hết rồi rớt thẳng xuống đất.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

"□□Im đi! Đừng nói nữa!" Hà Anh Vệ tát vào mặt anh ta, buộc anh ta im miệng.

Quý Xuyên Mặc nhìn khu rừng tối tăm bên ngoài nói: “Cái này không đúng… Tuy không biết trong rừng cây này đã chôn bao nhiêu sinh mạng, nhưng… Chuyện này không phải đâu.”

Người đàn ông trung niên Hà Anh Vệ chắc muốn đổi chủ đề nên liền hỏi: “Ớ? Cô Quý có cao kiến gì?”

“Bình thường mà nói, xác suất cao là quỷ quái gặp ở thế giới mảnh vỡ có liên quan đến nhiệm vụ của chúng ta, đối với chúng ta mà nói, nguy hiểm chí mạng rất có khả năng chỉ đến từ một trung tâm, những nguy hiểm khác đều là để kéo dài điểm trung tâm này.”

Quý Xuyên Mặc nói: “Ví dụ như thế giới này của chúng ta, đối với chúng ta mà nói, nhiệm vụ của chúng ta là phải đến đền thờ nằm ở thung lũng Rắn giải trừ lời nguyền trong vòng bảy ngày, nguy hiểm chúng ta phải đối mặt đó là cái điểm trung tâm lời nguyền này. Những nguy hiểm khác gặp phải trước khi vào thung lũng Rắn, tất cả đều là phần kéo dài của chính lời nguyền này.”

“Cho nên nguy hiểm rất có thể là liên quan đến lời nguyền hoặc là rắn biến dị, không biết các anh có từng xem qua một bộ phim điện ảnh tên là « Anaconda », từng nghe rồi phải không, tôi cho là nguy hiểm chúng ta gặp phải xác suất cao bắt nguồn từ rắn, cho nên vì cái gì lại còn xuất hiện ma quỷ nữa?”

Mắt Quý Xuyên Mặc tràn ngập nghi ngờ, cô nghiêm túc nói: “Tuy đây chỉ là thế giới thứ tư của tôi, nhưng lúc tôi trải qua thế giới thứ ba có gặp được một vị đã trải qua bốn thế giới, người thâm niên giống đội trưởng Trang. Cô ấy có thể chất đặc biệt, có thể cảm ứng được sự tồn tại của quỷ quái, cho nên kinh nghiệm của cô ấy nhiều vô cùng, cũng hiểu biết hơn nhiều so với người thực hiện nhiệm vụ bình thường.”

“Chúng tôi có nói chuyện với nhau, rất nhiều thế giới đều có nguy hiểm chí mạng ăn khớp với một trung tâm, sinh ra các định luật nguy hiểm khác, có quái vật thì không thể nào xuất hiện ác quỷ, ác quỷ xuất hiện thì không thể nào sẽ có lời nguyền.”

 "Đó là lý do tại sao tôi nói, chuyện này không phải.”

Quý Xuyên Mặc suy tư nói: “Chẳng lẽ thế giới này là thế giới dạng kết hợp? Nhưng người thâm niên ấy nói với tôi rằng, cô ấy từng gặp tiền bối đã trải qua đủ sáu thế giới, thế giới có nguy hiểm dạng kết hợp chỉ xuất hiện khi trong nhóm có người thực hiện nhiệm vụ đang trải qua thế giới thứ sáu hoặc thứ bảy, trong nhóm chúng ta đâu có tiền bối nào vậy đâu, gặp phải thế giới dạng kết hợp không có khả năng cho lắm.”

“Trừ khi…”

Tạ Kim Tịch thầm yên lặng bổ sung lời cô nàng muốn nói ra ở trong lòng, trừ khi một trong số họ che giấu số lượng thế giới họ đã trải qua, dù sao chỉ nhìn bề ngoài cũng không thể biết được họ đã trải qua bao nhiêu thế giới, tất cả đều phụ thuộc vào miệng mỗi người. ... Tất nhiên một số người có thể nói dối.

Hà Anh Vệ lại như đang suy ngẫm gì đó, nói rằng: “Cô Quý, có khi là vì thế giới này có hơi đặc biệt, độ khó đã tăng lên thì sao? Thanh niên phiên dịch với thủ lĩnh có nhắc tới một chuyện, đó là trước đây thế giới này là thế giới nhiệm vụ dạng cuộc chiến sinh tử, người thực hiện nhiệm vụ sẽ bị người trong bộ lạc săn giết, sau đó thì Vu Rắn xuất hiện, hành động săn giết người thực hiện nhiệm vụ mới chấm dứt.“

“Chắc hẳn tất cả chúng ta đều hiểu rõ, Vu Rắn đó… Tôi e là…”

Tôi e rằng đó không phải là con người, không, nói chính xác thì không thể là con người.

Mắt Tạ Kim Tịch nhìn về phía Vu Rắn vẫn luôn đứng ở khu trại sát cạnh con sông, chẳng động đậy gì.

Đi bộ vất vả suốt nửa buổi chiều, Vu Rắn không uống bất kỳ một giọt nước nào, ban đêm cũng không nghỉ ngơi.

 Làm sao đây có thể là một người sống?

Vu Rắn bao phủ trong áo choàng đen không thấy được mặt mũi, bóng quỷ treo trên ngọn cây…

Lòng Tạ Kim Tịch sa sầm liên hồi, mà lúc này, lúc này Trang Chính vẫn đang dùng đèn pin kiểm tra xung quanh đột nhiên nói: “Cô Quý, cô vừa nói rằng nguy hiểm của ta trong thế giới này, rất có thể tới từ rắn phải không…”

“Đúng… Sao thế?” Quý Xuyên Mặc sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt thay đổi rõ rệt, cầm đèn pin quét về phía rừng cây.

Trang Chính nói rất nghiêm túc: “Chúng ta bị bao vây rồi.”

“"Âm thanh tôi nghe thấy trước đây là âm thanh của những con rắn đang vây quanh tôi."

"Làm sao có thể?" Vương Hàn Trì không thể tin được, "Nhiệt độ ban đêm không phải là nhiệt độ mà loài rắn ưa thích và hoạt động."

Vương Hàn Trì cũng bật đèn pin lên, rọi một vòng xung quanh, không có nhìn thấy rắn, anh ta nói: “Chắc anh nhìn lầm rồi đó? Hơn nữa để bao vây được chúng ta thì phải cần tới bao nhiêu con hả… Rắn lại không phải động vật có tính hoạt động theo bầy đàn như chó sói, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy không khả thi lắm.”

Tạ Kim Tịch cũng quay đèn pin cố gắng nhìn về phía rừng cây, bọn họ cắm trại qua đêm trên đá nham thạch cao hơn bờ sông một khúc, rất gần rừng cây.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ thực vật trong rừng cây quả thật quá rậm rạp, rễ cây cây cối đan xen nhô ra, mặt đất phủ đầy cành và lá khô.

Trong bóng tối, với ánh sáng của đèn pin, không thể phân biệt được đâu là rễ cây, đâu là rắn.

Nhưng Trang Chính không thể nào mang chuyện này ra đùa, mọi người nín thở tập trung, dần dần mọi người đều nắm bắt được âm thanh rung chuyển, xào xạc bất thường của cây cối trong rừng.#IchiRuki#t-y-t#

Trên cành cây và trong bụi rậm, một vài con vật nhỏ dài mảnh hình S đang đến gần bọn họ.

“Rắn… Rắn?” Vương Hàn Trì lùi lại nửa bước, “Chuyện này không đúng…”

 Giọng nói của hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt rơi vào ngọn lửa sắp tắt, sau đó hắn nhìn về phía Vu Rắn, hét lên: "Là hương, hương đó có vấn đề gì! Mẹ kiếp!"

Hương giúp họ xua đuổi côn trùng độc nhưng lại thu hút rắn.

“A a a! Không!” Một tiếng hét đột nhiên vang lên từ phía sau mọi người.

Tạ Kim Tịch đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy một người mới bị một con trăn to lớn quấn lấy, người đàn ông không ngừng la hét, vùng vẫy, nhưng rất nhanh đã im phắc.

Nhưng so sánh với một con người thì con trăn đó gần như còn to hơn, ở trong bóng tối khó có thể biết nó dài bao nhiêu, nhưng nhìn thoáng qua có thể thấy nó chắc chắn đủ lớn để nuốt chửng một người.

Tại thời điểm bọn họ nhìn về phía rừng cây, con trăn đó từ trong con sông lặng lẽ lẻn qua đây quấn lấy người nọ.

Trong lúc ánh sáng đèn pin lay động, Tạ Kim Tịch thế mà lại thấy ở con sông có mấy con vật khổng lồ đang bơi qua đây.

“Chạy!” Khi Trang Chính thấy con trăn kia vốn định lao lên cứu người, nhưng ngay sau đó lại thấy vài con trăn khác đang lặn trong sông, dứt khoát nhấc chân bỏ chạy.

 Thật là một trò đùa, trong tay bọn họ chỉ có dao rựa và không có súng.

Con trăn có hạng nặng cùng với kích cỡ ấy, mười mấy người cũng chưa chắc hạ được nó, cho dù là một con cũng đủ khiến cả đám liều mạng rồi, huống hồ còn có vài con khác.

Hy vọng duy nhất của họ là chạy vào rừng càng xa dòng sông càng tốt, rồi cầu nguyện rằng những con trăn khổng lồ sẽ không quan tâm đến họ đến mức đuổi họ vào rừng vào ban đêm khi nhiệt độ xuống thấp.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp