Cất Giữ Nỗi Sợ Hãi

Chương 17: Đền thờ ở thung lũng rắn (3)


6 tháng

trướctiếp

Trang Chính đang mở đường ở phía trước nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, thấy ông đang rút cái chân ra bên ngoài, không có gì đáng ngại liền lớn tiếng nói: “Theo sát tôi, đi đường tôi đi qua ấy, đừng lệch khỏi đường đi.”

 “Không biết lá rụng ở đây đã chất đống bao lâu, bề ngoài nhìn có vẻ bằng phẳng nhưng thực ra bên trong trống rỗng, vừa mưa vừa đầy nước, giẫm trúng nó không khác gì giẫm vào trong đầm lầy, rất có khả năng cả người rơi vào trong đó.” Vương Hàn Trì bên cạnh nói.

"Được rồi được rồi." Hà Anh Vệ rút chân ra, quần của cái cẳng chân dưới đó đều đã ướt đẫm, ông không kiểm soát được mắng lên, “Má, nếu không phải ‘Ngài’ thì có khi cả đời này tôi cũng chả tới rừng nguyên thủy để chịu khổ như thế này!”

“Ai mà không phải chứ? Kiếp sau tôi sẽ không bao giờ đến đây đâu." Triệu Ô đồng tình, nhìn xung quanh, chọn trúng cành cây của một cái cây tương đối thích hợp làm gậy dò đường, chặt xuống ném cho Hà Anh Vệ, “Ráng đi.”

Nếu như nói lúc đầu bọn họ còn cảm thấy đi sâu vào rừng nguyên thủy vào ngôi đền trong thung lũng Rắn, có lẽ không tới bảy ngày, vậy cuộc đi dọc nguyên buổi chiều này, có thể nói là đã tạt gáo nước lạnh vào mặt những người lớn lên ở thành thị hoặc nông thôn bọn họ.

Nó thực sự quá khó khăn.

Khu rừng nguyên thủy này, có lẽ có thể gọi là rừng mưa nhiệt đới, không biết đã tồn tại bao lâu.

Vô số cây lá rộng cao lớn liều mạng vươn lên, tranh giành càng nhiều ánh nắng quý giá, tán cây xòe che khuất bầu trời và mặt trời, tiến thẳng vào trong rừng rậm gần như không nhìn thấy bầu trời và mặt trời, chỉ thấy từng chùm ánh sáng mặt trời rơi xuống từ trong khe hở, tán xạ khi chiếu qua đám sương trong rừng rậm sinh ra hiệu ứng Tyndall [1], hình thành rất nhiều chùm ánh sáng.

[1] Hiệu ứng Tyndall, mang tên nhà bác học John Tyndall của Anh thế kỷ 19, là hiện tượng tán xạ ánh sáng thường thấy trong các hệ keo. Hiện tượng này dùng để phân biệt các môi trường đồng nhất vật lý- các hạt hòa tan hoàn toàn vào nhau- với các môi trường keo không đồng nhất về vật lý.

Những thân cây cao được bao phủ bởi các loại dây leo, trên mặt đất có đủ loại thực vật kỳ lạ mọc lên, mặt đất âm u ẩm ướt và ở góc xó rừng, có thể thấy được các loại sinh vật hoại sinh, gần như lợi dụng tất cả không gian hoàn mỹ để nổi dậy.

Chuyến đi này tính cả Vu Rắn là có mười ba người, đối với khu rừng rậm này mà nói bọn họ mới là sự tồn tại thừa thãi.

Họ có phần tự tin khi mới bắt đầu hành quân vào buổi chiều, nhưng Tạ Kim Tịch cứ đi rồi đi thì bắt đầu thấy rằng lúc mới xuất phát mình đúng là không biết trời cao đất rộng.

Trước có nghe anh trai phiên dịch nói rằng khu rừng này vừa vào mùa mưa, lúc chiều lên đường khí hậu vừa bí lại vừa nóng, đi chưa được một lúc đã có một người trong đám người mới chửi thề muốn cởi áo khoác dài tay ra, kết quả bị Vương Hàn Trì ngăn lại.

“Cậu có biết trong rừng mưa nhiệt đới này có nhiều chủng loài sinh vật phong phú đến thế nào không? Nơi cậu nhìn thấy và không nhìn thấy, đâu đâu cũng là sinh vật cậu có ngờ cũng không ngờ được. Nhền nhện, rết, muỗi độc, đĩa, ong mật… Bên cạnh đó, cậu dám cởi áo khoác ra, cởi chẳng được nửa tiếng trên cánh tay cậu chỉ toàn là bọc.”

“Tôi nói cho cậu biết, chúng ta không có huyết thanh đâu, những thứ thuốc khác cũng có hạn. Nếu cậu bị côn trùng độc cắn, độc tính không lớn thì còn tốt, độc tính lớn chặt bỏ cánh tay cậu ngay tại đây cũng chưa chắc có thể giữ được mạng. Hơn nữa bị thương sẽ làm chậm tốc độ đi đường, rất có khả năng không đến được thung lũng Rắn trong vòng bảy ngày, cậu không chết trong rừng mưa nhiệt đới thì cũng sẽ chết dưới lời nguyền.”

Người mới kia bị Vương Hàn Trì nói xanh cả mặt, lúc này Trang Chính đang dẫn đường mới dừng lại nói: “Tạm thời nghỉ chân chút đã, anh ấy nói không sai, ống quần đều buộc chặt vào, mọi người kiểm tra cho nhau xem có sâu rơi lên người hay không. Bây giờ trời nóng quá, uống nước kịp thời để bổ sung nước nhé."

Tạ Kim Tịch thả ba lô trên lưng xuống, vặn mở bình nước ra rót hai ngụm, sau đó lấy khăn vải sạch tìm từ trong ba lô lau mồ hôi trên mặt và cổ. Hai chỗ này có thể lau được, nhưng lưng anh gần như đã ướt hết rồi.

Trời vừa mưa trong rừng, mồ hôi và hơi ẩm đọng lại trong vải, độ ẩm cao đến mức khiến Tạ Kim Tịch thấy ngứa da.

Chịu khổ, chịu khổ quá, đây vẫn còn là buổi chiều đầu tiên, nhìn đồng hồ đeo tay, anh thấy họ chỉ đi bộ cách quãng chưa đầy hai giờ, mà anh cảm thấy thể lực của mình đã kiệt quệ.

Tạ Kim Tịch không khỏi nhìn Trang Chính đang mở đường, đi theo đội đã mệt mỏi, Trang Chính vẫn cầm dao chặt cây chắn đường, nhưng trạng thái của Trang Chính lúc này trông có vẻ tốt hơn anh rất nhiều.

Tạ Kim Tịch không khỏi cười khổ, ai, học tập nhiều nhất chỉ là lao động trí óc, Tạ Kim Tịch tuy rằng có tập thể dục đơn giản, nhưng hắn không hề nhiệt tình hoạt động thể thao, cho nên thể lực bình thường thôi, nhưng chỉ vì còn trẻ nên mới có phong độ tốt hơn Hà Anh Vệ trung niên. 

Nhưng lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi, Tạ Kim Tịch nhìn rừng rậm mênh mông vô bờ trước mặt, rồi quay đầu nhìn ba người phụ nữ đều có sắc mặt rất khó coi trong đội ngũ, trong lòng anh cũng tràn đầy nghi ngờ.

Bọn họ thậm chí còn chưa từng thấy thung lũng Rắn, không biết trong thế giới này rốt cuộc tiềm tàng nguy hiểm gì, giờ đã chật vật như vậy rồi, đến cùng bọn họ vẫn có thể đến được thung lũng Rắn sao?

Đôi mắt Tạ Kim Tịch lướt qua từng người một, cuối cùng dừng hẳn ở chỗ Vu Rắn.

Bọn họ những người thực hiện nhiệm vụ mỗi người đều đầm đìa mồ hôi, thở hồng hộc, Vu Rắn trái lại vẫn giống như lúc xuất phát. Áo choàng đen quấn quanh người đã bị hơi ẩm của rừng làm ướt, nhưng Tạ Kim Tịch không nghe thấy tiết tấu hô hấp của y thay đổi, hình như y không có mệt chút nào.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Rốt cuộc y… có phải là con người không?

“Con mẹ nó, cái nơi quái quỷ này!” Triệu Ô ngồi lên rễ mọc ở trên mặt đất của một cái cây, ực một hớp nước mắng.

Bên kia cặp tình nhân trẻ tuổi trong nhóm người mới lấy ba lô lót mông ngồi lên một khúc cây khô, cô bạn gái trong đó vừa uống nước vừa nhìn một lớp hoa vàng nở rộ ở đầu bên kia thân cây.

“Thật là đẹp.” Cô gái nói.

Anh bạn trai cười gượng một tiếng, nói: “Đẹp thì đẹp, nhưng tốt nhất em đừng có tới gần nhìn.“

“Hả?” Con người đều như vậy, người ta không nói có thể cô sẽ không tới gần nhìn, bạn trai nhắc đến cô lại không nhịn được đứng lên đi qua đó nhìn một cái, sau đó lập tức hét toáng lên lùi về sau tận mấy bước.

“A a a, con bà nó con bà nó, côn trùng, mẹ nó chật cứng luôn tất cả đều là côn trùng!” Cô vừa la hét vừa không khống chế được vỗ người mình.

Lớp hoa nhỏ màu vàng này nở trên thân cây chết nhìn từ xa chẳng có gì, tới nhìn gần mới phát hiện có không ít con côn trùng bay màu đen đậu lít nhít một lớp ở tâm hoa.

Trong giây phút cô đến gần, những con côn trùng kia như bị kích thích “vo ve” bay lên, giống như một tấm thảm đen mỏng lơ lửng giữa không trung. Đến khi cô lùi về sau, chúng lại bay về đậu trên hoa.

Cô quay lại nhìn bạn trai, tức giận nói: “Anh nhìn thấy cái này mà còn dám kéo tôi ngồi đây à?”

Bạn trai vỗ vỗ ba lô dưới mông, nói: “"Không còn cách nào khác, em không thể ngồi dưới đất, ở xa cũng không sao. Hãy quay lại ngồi xuống. Một lát nữa chúng ta phải đi." 

Tất cả mọi người đều theo dõi động tĩnh bên anh ta, Triệu Ô cười nhạo một tiếng rồi ngẩng đầu uống một ngụm nước, lúc này, tiếng cành cây đột nhiên vang lên.

“Tránh ra!” Trang Chính phản ứng nhanh nhất đột ngột gầm lên một tiếng.

Triệu Ô ngẩng đầu uống nước, không chút do dự lao về phía trước, nhanh chóng lăn ra khỏi vị trí cũ, cái giá phải trả là nước trong bình nước đổ hết xuống đất.

 Cùng phản ứng còn có Vương Hàn Trì và Hà Anh Vệ, cả hai gần như đồng thời lao ra theo hướng ngược lại với tiếng động.

Lúc những người khác bao gồm Tạ Kim Tịch đều chưa kịp phản ứng lại, một cành cây to lớn bất ngờ rơi xuống dọc đường đã đập gãy vô số cành lá.

Cành cây rơi ngay tại chỗ lúc đó Triệu Ô đang ngồi, nếu không trốn hoặc không trốn kịp thời sẽ bị tử vong trực tiếp hoặc bị chấn động não.

 “Mẹ kiếp!” Một lời chửi rủa vang lên, nhưng không phải Triệu Ô nói, mà là một người trong những người mới.

Vừa rồi anh ta bị giật mình lùi hai bước theo tính phản xạ, kết quả cuối cùng vấp phải thứ gì đó, ngã giữa đám cành lá khô héo.

Anh ta chửi bậy là bởi vì khi anh ta quay đầu lại muốn nhìn xem rốt cuộc là vấp phải thứ gì thì thấy con rắn bất ngờ cắn vào giày của mình. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Người mới kia phản ứng còn nhanh nhẹn, chân rút lại theo phản xạ, sau đó vừa lăn vừa bò nhanh chóng cách xa con rắn đó.

“Rắn hổ mang.” Vương Hàn Trì sợ đến chưa kịp hoàn hồn nhìn về phía con rắn đó, “Mặc dầu không biết là loài rắn hổ mang nào, nhưng coi như anh ta đã nhặt một mạng về.”

Đặc trưng của rắn hổ mang vô cùng rõ ràng, con rắn này cũng là loài có độc mạnh.

Con rắn đó cuộn mình trên đống cành khô lá héo, chúng ở rất gần nhưng không ai để ý.

Người mới kia bị dọa phát khiếp chạy vút đến chỗ Trang Chính, lẩm bẩm nói: “Tôi không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy, lúc tôi lùi lại một chân đã giẫm lên người nó rồi, đệt.“

Trang Chính xoay đầu nhìn anh ta, chỉ nói: “Bình tĩnh lại chút.”

Hoàn toàn không có ý định an ủi anh ta bằng những điều vô nghĩa nữa.

Vương Hàn Trì ở bên kia nhìn lên chỗ cành vừa rụng, nói: “Rừng đầy rẫy nguy hiểm, cành mục nát thường rơi xuống. Một số cây nhìn cao lớn nhưng thực chất lại bị khoét rỗng ở bên trong, có thể đổ xuống bất cứ lúc nào, bị đập trúng chẳng phải đùa đâu.”

Quý Mặc Xuyên gật đầu, nói: “Mọi người lấy lại tinh thần, mắt nhìn 6 hướng, tai nghe 8 phương, cẩn thận chút nha.”

Sau đó Quý Xuyên Mặc nhìn Vương Hàn Trì bằng ánh mắt dò hỏi nói: “Không tồi, anh thật sự hiểu biết không ít nha.”

Vương Hàn Trì cười nói: “Kẻ hèn bất tài, cái gì cũng thấy hứng thú, cho nên biết không ít thứ linh tinh, biết nhiều nhưng không chuyên, còn xa mới tốt bằng cậu em tiến sĩ trong đội chúng ta.“

Nói xong mắt Vương Hàn Trì hướng về phía Tạ Kim Tịch, nhìn anh với ánh mắt chớ giả ngu, tôi biết cậu không có đơn giản.

Bỗng nhiên bị nhắc đến Tạ Kim Tịch có hơi khó hiểu, hình như Vương Hàn Trì nhận ra trên đường đi anh luôn quan sát toàn bộ người thực hiện nhiệm vụ.

À, cái này…

Tạ Kim Tịch thực ra chỉ là vì nguyên nhân của Lâm Văn ở thế giới trước, vẫn luôn theo bản năng chú ý đến những người thực hiện nhiệm vụ, đề phòng họ làm ra động tác không đúng lẽ thường, đặc biệt là Vu Rắn, anh luôn để tâm chú ý đến Vu Rắn.

Nhưng không ngờ hành vi của anh hình như bị Vương Hàn Trì hiểu lầm là giả heo ăn thịt hổ?

Tạ Kim Tịch không nói gì, thản nhiên nhìn Vương Hàn Trì, một vẻ đương nhiên, trấn định như thường.

 “Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi, biết đâu con rắn sẽ bò qua.” Triệu Ô mặt khó chịu đi tới cạnh Trang Chính,  “Để tôi dẫn đường.”

Trang Chính cũng không miễn cưỡng, quyết đoán lùi sang tuyến hai nhường Triệu Ô mở đường, anh ta phụ bên cạnh.

Hành trình dài dằng dặc và chật vật vẫn đang tiếp tục, càng về chiều tối, khu rừng nhanh chóng tối sầm và càng lúc càng lạnh.

Mồ hôi ra lúc vận động bị gió lạnh thổi,  càng khiến người ta khó chịu hơn.

Điều này khiến Tạ Kim Tịch nhớ đến câu nói của cha anh, cái gọi là “địa khí vẫn còn lạnh” chính là đây.

Vào mỗi mùa xuân khi ánh nắng lên nhiệt độ sẽ rất nóng, nhưng đó mới chỉ là khí quyển nóng lên, nhiệt lượng đất hấp thu còn chưa có đủ, nên cả vùng đều lạnh.

Khi ánh nắng biến mất, hơi lạnh tích chứa trong đất lên cao, nhiệt độ không khí liền giảm xuống nhanh chóng.

Cái gọi là “địa khí vẫn còn lạnh” trong miệng cha anh cũng tức là cái này, Tạ Kim Tịch trái lại cảm thấy điều này có phần căn cứ khoa học, chẳng qua là cha nói ra tỏ vẻ rất huyền học.

Khu rừng này có lẽ đang ở trạng thái này.

Tạ Kim Tịch nhớ lại anh trai phiên dịch nói rằng năm nay mùa mưa tới sớm, nước sông giội vỡ hang rắn đã đánh thức bầy rắn vẫn còn đang ngủ đông, cho nên “đoàn thám hiểm khảo cổ học” khi trước mới gặp nạn.

Mặc dù nhiệt độ trong rừng cao vào buổi trưa, nhưng tình trạng bầy rắn trú ẩn trong hang dưới lòng đất thực ra vẫn còn đang trong thời gian ngủ đông cuối cùng, nhiệt độ trong đất không đủ cao và cách xa nhiệt độ mà rắn có thể hoạt động. 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp