Cất Giữ Nỗi Sợ Hãi

Chương 13: Thế giới của chính mình


6 tháng

trướctiếp

Sau khi sự ngạc nhiên khi mới tỉnh dậy lắng xuống, Tạ Kim Tịch phát hiện trong đầu mình đã có một số thông tin mới được nhồi nhét, sau khi giải mã thông tin đó, anh không khỏi có chút buồn bã.

Không, hết thảy trước đó đều là thật, anh thật sự đã chết trong hiện thực, anh cũng đã trải qua thế giới mảnh vỡ thứ nhất.

Nơi anh đang ở hiện tại, thực ra là một mảnh thế giới độc lập mà ‘Ngài’ sáng lập ra cho anh, thế giới mảnh vỡ này là căn cứ vào nơi anh thấy lưu luyến nhất, thấy an toàn nhất trong nội tâm anh mà biến hóa hình thành.

 Đó là lý do tại sao Tạ Kim Tịch tỉnh dậy trong một căn phòng giống hệt căn phòng của anh ở thế giới thực.

Tạ Kim Tịch nhìn quanh nơi đây, giống hệt như trong ký ức của mình, không khỏi cảm thấy mệt mỏi và thất vọng, hóa ra nơi này là giả.

Trong thế giới trước, hẳn là sau khi anh ngã ngửa khỏi ban công cuối cùng 0 giờ cũng đã tới, anh còn sống, nhưng không biết Triệu Cảnh Thước có sống sót hay không.

 Vậy thì... những thứ anh ấy nhìn thấy trước khi tỉnh dậy là gì?

Tạ Kim Tịch kéo ống quần lên, không thấy có dấu vết bị tóm lấy ở chân.

Giây phút cuối cùng, hai cánh tay của quỷ hồn bà chủ đã tóm lấy chân anh, đồng cảm với anh. Khi ác quỷ đồ tể kia xẻo bà chủ oán quỷ ra một lần nữa, anh đồng cảm với bà chủ cũng bị chặt lìa hai cánh tay.

Sau đó chuyện gì xảy ra? Thế giới mảnh vỡ đã kết thúc, anh trở về thế giới của chính mình, vì sao vẫn còn có thể thấy tiếp những gì bà chủ từng trải qua lúc sinh thời, trong khi phải bị nhập thì mới có thể thấy được những chuyện đó?

Khi Tạ Kim Tịch đang suy nghĩ thì một khối đen kịt chợt hiện ra trước mắt anh...

Tạ Kim Tịch cân nhắc nên dùng từ nào.

Năng lượng thể? [1]

[1]Năng lượng thể hay linh thể là khái niệm chỉ các dạng sống phi vật chất, bản thể cấu tạo từ năng lượng tinh khiết, chúng xuất hiện trong thần thoại, truyền thuyết, huyền bí, UFO và một số tác phẩm hư cấu. Thay vì xuất hiện với nghĩa năng lượng vật lý, các năng lượng thể thường được mô tả dưới dạng một bóng mờ phát sáng, phần lớn là ma. 

Tạ Kim Tịch còn tưởng mình bị ảo giác, anh đưa tay ra cẩn thận chạm vào, lúc vừa đụng vào bên tai liền nhớ tới bài ca dao vặn vẹo của bà chủ, mà ngón tay anh đụng vào năng lượng thể hình tròn đó bắt đầu nhanh chóng mất nhiệt độ, cảm giác lạnh lẽo bắt đầu theo ngón tay bò lên trên.

Tạ Kim Tịch vội vàng rút ngón tay ra, nhíu mày lật đi lật lại thông tin được truyền vào trong đầu mình.

Không có cái gì nói về loại năng lượng thể này cả.

Chính xác thì đây là gì?

Đang lúc Tạ Kim Tịch đang ngơ ngác, bỗng dưng ý thức anh lại lòi ra một vài thông tin, những thông tin này là nói về thứ trước mặt anh.

Lúc Tạ Kim Tịch sắp xếp trật tự những thông tin này, bản năng mách bảo anh rằng thông tin này đến từ chính anh chứ không phải do ‘Ngài’ của Thế giới Mặt trái truyền đến anh.

Những tin tức mới xuất hiện nói với Tạ Kim Tịch, năng lượng thể trước mặt anh được hình thành từ cánh tay bị chặt đứt của bà chủ oán quỷ.

Tạ Kim Tịch nhớ lại một màn cuối cùng đó, khi ấy anh cảm thấy được rằng hai cái tay của bà chủ oán quỷ nắm lấy chân anh, anh cũng đã đồng cảm với bà chủ.

Thời điểm anh rời khỏi thế giới mảnh vỡ, cũng mang cả hai cánh tay bị chặt lìa bám vào ra ngoài luôn?

Nên, sau khi rời khỏi mảnh thế giới thứ nhất đó, anh vẫn duy trì trạng thái bị nhập, mới có thể thấy tiếp những chuyện bà chủ đã trải qua lúc sinh thời?

Cũng bởi vì chỉ có hai cánh tay, bà chủ oán quỷ bị giữ lại trong mảnh thế giới thứ nhất, nên lần này Tạ Kim Tịch chỉ làm người ngoài cuộc đứng xem phần sau, chứ không có hoàn toàn đồng cảm với bà chủ?

Đây là khả năng duy nhất.

Thông tin mới xuất hiện trong đầu nói cho Tạ Kim Tịch biết rằng, thứ này là hồn phách nát vụn của oán quỷ, nó cũng có ác tâm và oán hận giống như oán quỷ, căn cứ vào sự khác nhau của năng lực oán quỷ, cũng có năng lực khác nhau.

Kiểu thức giết người giữa quỷ với quỷ cũng khác nhau, ví dụ như kiểu thức giết người của quỷ sát nhân có khuynh hướng tách rời, điều này có liên quan đến những gì gã từng trải qua lúc sinh thời; kiểu thức giết người của bà chủ oán quỷ có liên quan đến nhập hồn và đồng cảm, hơn nữa vì xác của bà chủ bị đặt trong tủ lạnh, không khí lạnh trên đó có thể đóng băng và kiểm soát cơ thể con người.

Năng lượng thể trước mặt Tạ Kim Tịch, hoặc có thể gọi nó là “Nắm oan hồn nhỏ”, chỉ có một phần năng lực của bà chủ oán quỷ, cũng tức là nó có thể đóng băng và khống chế đối thủ bằng khí lạnh, hơn nữa bất kể là với người hay với quỷ quái thì cũng đều có hiệu lực.

Chỉ có điều đối với quỷ quái chỉ có hiệu ứng trì hoãn, chứ không có khả năng tê cóng hoàn toàn như đối với con người. Với lại nắm oan hồn này chỉ dùng được một lần, đồng thời nắm oan hồn này mà ở dưới tình huống được bồi dưỡng bởi oán niệm quỷ khí, rất có khả năng làm bà chủ oán quỷ trực tiếp sống lại.

Một khi bà chủ oán quỷ sống lại, cái thế giới mảnh vỡ mà Tạ Kim Tịch phải đối mặt sẽ có thêm một con quỷ nữa.

Mặc dù vậy, sau khi Tạ Kim Tịch hiểu được, anh không nhịn được có hơi vui vẻ.

Tuy chỉ có một năng lực và chỉ dùng được một lần, nguy hiểm cũng không nhỏ, nhưng cũng coi như là cho anh có một chút năng lực tự vệ khi đối mặt với quỷ quái.

Suy cho cùng con người ở trước mặt quỷ quái quả là chẳng khác nào cừu con đợi bị làm thịt, gặp phải quỷ quái hầu như chết là cái chắc, cho dù chỉ có thể trì hoãn một số động tác của quỷ, cũng có thể để lại cho bản thân có thêm thời gian chạy thoát.

Tạ Kim Tịch đã rất hài lòng.

Có điều, không biết về sau có còn nhận được loại oan hồn này nữa không. Lúc Tạ Kim Tịch nhớ lại mà vẫn còn thấy thốn, nói cho cùng thì đây cũng là anh bị chặt đứt hai cánh tay mới đổi về được.

Nhưng phải làm sao để mang thứ này theo? Có thể mang nó vào mảnh thế giới thứ hai không? Ngay khi ý nghĩ Tạ Kim Tịch muốn mang theo nắm oan hồn này vừa xuất hiện, nắm năng lượng thể đó liền biến mất.

Tạ Kim Tịch giật mình nhưng nhanh chóng cảm nhận được thể năng lượng trong ý thức của mình.

Hình như là bởi vì anh đã xem hết những gì bà chủ đã từng trải qua lúc sinh thời, cho nên vật này có thể lưu giữ trong cơ thể anh.

Cơ thể anh bây giờ dường như đã trở thành vật chứa nào đó, có thể chứa chấp loại oan hồn này. Ở trạng thái vật chứa cơ thể của anh sẽ không bị ảnh hưởng bởi oan hồn, vả lại chuyển động ý niệm một cái là có thể lấy nó ra ngay.

Nhưng khi oan hồn rời khỏi cơ thể và bị anh lấy ra ngoài, ngay cả bản thân anh cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Sau khi hiểu rõ điều này, Tạ Kim Tịch đứng dậy và đi vòng quanh bản sao ngôi nhà của mình.

Mọi thứ vẫn như trong trí nhớ của anh, anh bước đến giá sách trong phòng làm việc của cha mình, lấy ra một cuốn sách, lật qua và thấy trong đó có gì đó.

Anh ngồi trên chiếc ghế gỗ tử đàn trải đệm mềm, lật từng trang xem cuốn sách trên tay, nhưng trong lòng lại miên man nghĩ về cha mẹ và em gái.

Tạ Kim Tịch có một gia đình rất rất hạnh phúc.

Cha anh là người đam mê văn học dân gian, thường xuyên cung cấp bản thảo cho một số giấy báo và tạp chí, nhưng ông không phải là giáo sư chuyên gia đặc biệt chuyên nghành về phương diện này, chỉ là xuất phát từ sở thích, còn mẹ anh thì là một người phụ nữ đạt được nhiều thành công trong sự nghiệp, lý tính, nhìn xa trông rộng, mạnh mẽ.

Cha mẹ anh gặp nhau và yêu nhau khi họ còn học đại học, cho đến nay họ chưa từng xảy ra mâu thuẫn lớn nào.

Trong mắt Tạ Kim Tịch, cha anh là một người đàn ông rất có trí tuệ và sức quyến rũ, ông ấy luôn dùng phương pháp của mình để hóa giải mâu thuẫn trong gia đình, cũng luôn sở hữu đôi chút lãng mạn, thích tạo bất ngờ cho mẹ anh, đồng thời cũng dùng phương thức của mình để giáo dục con cái thay đổi một cách vô tri vô giác, tôn trọng bẩm sinh của con trai và con gái.

Tạ Kim Tịch có một cô em gái, tên là Tạ Hà Tịch. Tên là ba mẹ cùng quyết định, chỉ có điều mẹ anh khăng khăng rằng tên của bọn anh là trích từ câu “Kim tịch hà tịch” của《 Việt Nhân Ca 》, còn cha anh thì lại khăng khăng nó trích từ câu ”Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân” của《 Kinh Thi · Đường Phong · Trù Mâu 》. [2]

[2]《 Việt Nhân Ca 》”Kim tịch hà tịch” dịch nghĩa “Đêm nay là đêm nào?”. Đây là một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu. Theo Thuyết uyển, thiên Thiện thuyết, em cùng mẹ của Sở vương là Ngạc quân tử 鄂君子 du thuyền trên sông, cô gái người nước Việt chèo thuyền hát một bài ca biểu thị lòng mến mộ ông. Bài thơ được cô lái thuyền hát bằng tiếng Việt, nhưng ông dù không hiểu tiếng Việt mà nghe lời hát lấy làm yêu thích, nhờ người dịch sang tiếng Sở, chính là bài ca ở đây. Ngạc quân tử hiểu được càng vui mừng cởi áo gấm khoác lên người cô gái. 

“Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân” câu thơ trong “Thi Kinh – Đường Phong – Trù Mâu”, có nghĩa là “Đêm nay là cái đêm nào? Gặp chàng rể tốt ước ao bao ngày”. “Trù Mâu” là một điệu dân ca thường được hát khi náo động phòng vào thời Chu, cả bài thơ được nói bằng giọng dí dỏm, lặp đi lặp lại câu “kim tịch hà tịch (đêm nay đêm nào)” ngụ ý chúc mừng, khen ngợi cảnh vật đêm nay tuyệt đẹp và tình yêu hạnh phúc. Nói chung là thơ đối trong đám cưới. 

Mà cô em gái Tạ Hà Tịch, trái ngược hoàn toàn với Tạ Kim Tịch.

Tạ Kim Tịch giống cha hơn, nhã nhặn, hiền lành, trí thức, thích văn học lịch sử, có sở thích đọc sách đa dạng và có khuynh hướng thần bí do cha truyền cho; còn cô em Tạ Hà Tịch thì giống mẹ bọn anh hơn, thông minh, mạnh mẽ, lý trí gần như vô tình, với lại đã lựa chọn con đường nghiên cứu khoa học, là một vị chiến sĩ chủ nghĩa duy vật có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, là người đã dấn thân vào con đường nghiên cứu khoa học.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Hai anh em tuy khác nhau hoàn toàn nhưng có một người cha thông thái đứng ra làm trung gian, Tạ Kim Tịch sinh ra không phải là người có tính cách mạnh mẽ, bướng bỉnh nên hai anh em có mối quan hệ rất tốt.

Liếc nhìn những cuốn sách đầy rẫy những tập tục lạ lùng và thần thần quỷ quỷ trong phòng sách của cha, Tạ Kim Tịch dần đắm chìm vào trong âu sầu.

Anh có cha mẹ tốt như vậy, có em gái tốt như vậy, có tương lai sáng lạng như vậy, nhưng bởi vì một vụ tai nạn giao thông xảy ra bất thình lình, bị ép vào Mặt trái của Thế giới đấu tranh để tìm đường sống.

Thực ra ngẫm nghĩ lại, người khổ nhất hẳn không phải là anh, không biết ba mẹ và Tạ Hà Tịch ở thế giới hiện thực phải tiếp nhận tin anh đột nhiên qua đời như thế nào.

Tạ Kim Tịch khép sách lại.

Vẫn còn sáu thế giới, chỉ cần anh đi qua bảy thế giới “Ngài” sẽ làm theo cam kết đưa anh trở về.

Tuy rằng Tạ Hà Tịch không biết rốt cuộc “Ngài” sẽ phải làm như thế nào để sửa đổi sự thật anh đã chết trong Thế giới Chính diện, cũng không biết lời hứa hẹn của “Ngài” có đáng tin hay không nhưng anh vẫn phải quay trở lại.

Vì gia đình và bản thân, anh không muốn mãi mãi bị chôn vùi trong đau đớn và tuyệt vọng ở Thế giới Mặt trái mãi mãi.

Tạ Kim Tịch thực sự rất muốn xem, anh sống lại rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt em gái, cái người theo chủ nghĩa duy vật mạnh mẽ và lý trí đó sẽ phản ứng như thế nào? Có khóc nhè không nhỉ? Hay là sẽ nộp thẳng anh cho quốc gia?

Tạ Kim Tịch nghĩ mà không khỏi mỉm cười buồn bã.

Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư. (Nếu còn sống ắt sẽ gặp lại nhau, nếu chết sẽ còn nhớ nhau mãi).

Anh chắc chắn sẽ quay trở lại.

Tạ Kim Tịch ngồi im lặng trong thư phòng một lúc, gom hết tâm tư, cảm xúc rồi đứng dậy định mở cửa.

Anh muốn thử xem liệu mình có thể thoát ra khỏi ngôi nhà bản sao này hay không.

Vừa mở cửa, Tạ Kim Tịch liền im lặng.

Vậy mà được này?

Tạ Kim Tịch thử nhấn gọi thang máy.

Nhà anh ở tầng mười một, anh chỉ nhìn thấy khung cảnh quen thuộc bên ngoài qua cửa sổ, nhưng trên đường lại không có ai, không biết có thể xuống đi dạo được không.

Tạ Kim Tịch không ngờ thang máy đến thật, bước vào thang máy, chậm rãi xuống tầng một.

Sau khi rời nhà, Tạ Kim Tịch tản bộ xuống phố và ngắm nhìn khung cảnh đường phố xung quanh.

Khung cảnh đường phố không có gì thay đổi, nó giống hệt như thực tế, ngay cả tiệm bánh nơi anh thường mua Tiramisu cho em gái cũng ở đó.

Nhưng vấn đề duy nhất là——

Ngoại trừ anh không có bất kỳ người nào khác.

Thông tin được truyền vào trong đầu Tạ Kim Tịch nói cho anh biết rằng, anh ở trong thế giới mảnh vỡ của mình có thể có được bất kỳ vật liệu sinh hoạt nào mà anh muốn, có thể thả lỏng hoàn toàn, không có bất kỳ nguy hiểm nào, không cần phải lo lắng về vấn đề sinh tồn, hơn nữa là thế giới mảnh vỡ chép lại cảnh tượng quen thuộc nhất trong thế giới anh, có thể khiến anh an tâm nhất……..

Nhưng trừ anh ra một người cũng chẳng có, chẳng lẽ điều đó không đáng sợ sao?

Tạ Kim Tịch nhìn đường phố vắng tanh, không khỏi có hơi bơ vơ bất lực.

“Yên tĩnh quá.” Tạ Kim Tịch lẩm bẩm một mình:  “Tuy lúc trước rất ghét tạp âm trong thành phố, nhưng không có chút âm thanh nào, yên ắng thấy sợ, yên ắng đến mức làm người ta không nhịn được muốn nói chuyện.”

“Hay là đi xem thử rốt cuộc nơi này lớn tới cỡ nào nhỉ?”

Tạ Kim Tịch đi ra lề đường xem có phương tiện di chuyển nào không thì phát hiện tất cả cửa ô tô trên đường đều không khóa cửa xe, trên xe cũng cắm sẵn chìa khóa, xe điện với xe đạp cũng vậy, đều có thể trực tiếp ngồi lên lái đi.

Thú vị, đây là không cần phải phát sầu vì nhu cầu đời sống của bản thân đó sao?

 Tạ Kim Tịch tuy có bằng lái xe ô tô từ khi còn học đại học nhưng đã lâu không lái ô tô, hơn nữa nguyên nhân cái chết của bản thân là do tai nạn ô tô nên anh có phần kháng cự với ô tô.

Cho nên anh dứt khoát nhảy lên con xe điện nhỏ, chuẩn bị đi xem thế giới mảnh vỡ của của mình lớn đến mức nào?

Tác giả có lời muốn nói:

Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư, xuất từ 《 Lưu Biệt Thê》, là thơ vợ chồng. Câu thơ dùng ở chương này, chỉ áp dụng ý trên mặt chữ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp